Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi giá trị

Tiểu thuyết gốc · 2605 chữ

Khi ngất đi vì mất máu, cậu ấy mơ thấy một giấc mơ, một cô gái với mái tóc ngắn màu tím đang nắm tay cậu, dắt cậu đi giữa cánh đồng hoa bát ngát, cô nhóc đó giống hệt Sily nhưng điều gì đó mách bảo cậu là không phải. Giấc mơ chân thực đến nỗi cậu có thể cảm nhận được mùi hương của những bông qua quanh đó, cảm nhận được từng cơn gió thổi qua làn da của mình. Cô nhóc kéo anh đi với một nụ cười rạng rỡ, đột nhiên cô tột tay anh, ngã xuống cánh đồng hoa, chìm xuống những bông hoa đầy màu sắc cô cứ thế biến mất bỏ mặc anh một mình bỡ ngỡ.

Rồi đột nhiên bầu trời tối xầm lại, ánh nắng chói trang trên đỉnh đầu anh biến mất, cả vườn hoa co héo lại một màu xám vô hồn rồi xung quanh anh tràn ngập bóng tối, bỏ mặc anh mục nát giữa khoảng không vô tận này.

Đột nhiên anh nghe thấy tiếng gọi “Zero, Zero…” Rồi có một bàn tay từ trong bóng tối vươn tới anh, chờ đợi anh nắm tới nó.

Nghe thấy tiếng gọi anh tỉnh dậy. Trước mắt anh là một trần nhà bằng gỗ cũ kĩ, anh đang nằm trên một chiếc giường xập xệ với cơ thể đau nhức được quấn băng một cách gọn gàng và chuyên nghiệp, cơ thể anh đã ngừng rỉ máu.

Tỉnh dậy trên một chiếc giường lạ Sily giật mình cảnh giác, thấy giường bên cạnh mình là một người đàn ông băng bó khắp cơ thể bởi băng gạt và xung quanh anh ta là dao phẫu thuật.

“Zero, Zerooo.” Cô vui mừng hét lớn rồi lao vào ôm anh, “Anh còn sống, may quá.”

“Ukm, anh chỉ vừa mới sống lại thôi.” Ngồi dậy đầy đau nhức anh nói “Anh bất tỉnh bao lâu rồi.”

“Mới có bốn ngày thôi, anh bạn à.” một người đàn ông bước vào căn phòng nói.

Zero và Sily giật mình quay lại, đó là một người đàn ông cao, gầy mặc áo trắng kiểu bác sĩ dài tới chân, đôi mắt quần thâm ẩn sau cặp kính tròn.

“Anh là?” Sily hỏi.

“Tôi á? Tôi là bác sĩ Bahagi và các cậu là bệnh nhân của tôi.” Bahagi vui vẻ nói “Và giờ đã đến lúc bàn về chi phí rồi.”

“Chi phí?” Zero hỏi.

“Đúng vậy, anh nghĩ tôi sẽ chữa trị không công ư! thôi nào!”

“Hiểu rồi, ý là nếu tôi giết anh ngay bây giờ thì không còn phải nợ nần ai nữa đúng không.” Nói xong Zero đứng dậy.

Anh lườm rồi đi thẳng tới bác sĩ Bahagi, vừa định dơ cánh tay lên đột nhiên cơ thể anh mất hoàn toàn sức lực, ngã chống tay xuống đất anh kiệt sức thở hổn hển.

“Ngươi đã làm gì ta?” Zero nói đầu óc anh quay cuồng.

“Làm gì anh? Ai thèm làm gì anh chứ, anh vừa tỉnh dậy sau bốn ngày bất tỉnh và nghĩ rằng bản thân mình đã khỏe mạnh luôn rồi á. ANH BỊ NGỐC À??” Bác sĩ cau mày hỏi “ Dù đã khâu vết thương cho anh nhưng chất độc ngấm vẫn sâu lắm!”

“Nói dối, bọ ngựa thì làm gì có chất độc.” Anh quát.

“Đúng, nó không có, nhưng cái càng của nó giết không biết bao nhiêu quái vật rồi? Anh nghĩ nó không bị ngấm độc à?” Bahagi thờ dài nói.

“Anh Zero, từ từ đã, để em” Sily nói “Chúng tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài đã khâu vết thương lại cho anh ấy!” Cúi đầu xuống cô nói.

“Vậy ngài cần gì ạ, ngài yêu cầu chi phí đúng không ạ, nhưng chúng tôi không có tiền ở đây, nếu được thì chúng tôi sẽ đổi với ngài thứ khác.”

“Nhóc con, ta chẳng cần thứ gì ngoài tiền cả, với cả cái thái độ vừa nãy của tên khốn này, có lẽ ta lên giết các ngươi ở đây luôn nhỉ.” Bahagi cau mày nói.

Sily đang rơi và nguy hiểm, Zero thì kiệt sức và không thể chiến đấu, và thật không ổn khi giết người vừa mới cứu hai người. Cô quan sát xung quanh căn phòng, căn phòng đâu đâu cũng đầy ắp cơ thể của quái vậy, nằm trong bình bảo quản, lộn xộn với đống giấy mực và bản vẽ của một thứ gì đó, đống bầy nhầy đó chủ yếu là hoa và xác bọ ngựa.

“Ông đang thiếu nguyên liệu sao? Chúng tôi có thể lấy nó về cho ông.” Sily nhìn lên trả giá với bác sĩ.

“Ồ, ngươi có thể kiếm được gì cho ta chứ? Ngươi còn chẳng biết ta cần gì.”

“Bọ ngựa hoa phong lan, ông cần xác bọn chúng đúng không?” Sily hỏi thăm dò.

“Ồ ồ đúng là ta đang cần vài con đó.” Bahagi bất ngờ. Có lẽ con bé đã quan sát phòng ta, thấy ta đang nghiên cứu bọ ngựa phong lan nên nó đề nghị như vậy sao, quả là một con nhóc nhanh nhạy và thông minh.

“Ngươi có kiếm được không đó, xác mấy con non quá kém chất lượng, ta cần một con trưởng thành cơ.” Bahagi nham hiểm nói nhằm đẩy giá lên.

“Trưởng thành? Vô lý làm sao chúng tôi có thể?” Sily kinh ngạc.

“Vô lý? Ta thấy cái giá đó là vừa với hai cái mạng của hai ngươi rồi. Còn nữa, tên này phải ở lại, chỉ một mình ngươi đi kiếm thôi.”

“Thằng khốn!” Zero quát.

“Cái gì, thôi nào, một tên bác sĩ yếu đuối ngươi còn không thể làm gì, thì ngươi đi theo con bé để làm cái quái gì chứ?” Bác sĩ phàn nàn.

“Không như con bé, trên người ngươi có hai vết rách mãi ta mới khâu được vào, ngươi nghĩ ta cứu ngươi chỉ để làm gì cơ chứ, đi theo chết à?.”

Dù tính cách hơi quái dị nhưng người đàn ông này lo lắng cho bệnh nhân của mình, ông ta cũng không đến nỗi. Sily nghĩ thầm, nhưng một con bọ ngựa trưởng thành thì đắt quá, cô rủa.

“được thôi, chỉ là một con bọ thôi mà, tôi sẽ bắt chúng cho ông, nhưng bây giờ tôi không có vũ khí, thanh kiếm đen kia thì quá cỡ với tôi quá, ít ra ông nên cho bệnh nhân của mình một hai con dao gắm chứ?” Sily nói đòi thêm lợi ích.

“Cô đang ăn cướp đấy à.” Bác sĩ thở dài “ Thôi được rồi!” nói xong ông ta đáp cho Sily hai con dao nhỏ.

Dơ tay bắt lấy hai con dao, đó là một cặp dao cáo karambit, con dao cong một hình lưỡi liềm như thể móng vuốn của một con cáo lớn, ở cuối tay cầm con dao có một vòng tròn để cô sỏ ngón tay vào. Không biết nó có thể giết được con bọ lớn hơn ba mét không nhưng ít nhất cô có thể thêm vài vết sẹo cho nó để chọc tức con bọ, chán nản cô nghĩ.

“Zero, đợi em nhé, em sẽ về sớm thôi.” Nhìn anh cô nói.

“.……….” Zero im nặng nhìn cô bước ra khỏi căn nhà.

“Chúc nhóc may mắn nhéeee! À mà nhớ là điểm yếu của nó là nước đấy, cố gắng lênn.” Bahagi hét lên đầy cợt nhả động viên cô.

Điều đó khiến cô tức điên lên “Nước sao? điểm yếu của nó là nước sao, cô phải làm gì? Hất cốc nước nào mặt nó rồi bảo nó đi chết đi à? Tên bác sĩ khốn khiếp”. Cảm thấy bị xúc phạm cô rủa thầm trong đầu.

Vừa đi trong rừng hoa cô vừa nghĩ kế hoạch để giết con quái, nếu là bọ ngựa trưởng thành thì nó phải to gấp đôi, gấp ba con cao ba mét và cô gặp hôm trước, làm thế nào để một cô nhóc vòn vẹn một mét năm như cô có thể giết được nó nhỉ.

Nhìn những bông hoa to lớn xung quanh, biết đâu con bọ ngựa phong lan có thể đang giả dạng bông hoa to lớn trước mặt cô thì sao, quá nguy hiểm, giết tên bác sĩ kia còn dễ hơn.

Vừa lang thang vừa suy nghĩ trong rừng hoa chả mấy chốc cô lại trở về chỗ đó, khu vực mà cô và Zero đã giết con bọ ngựa non đó, vết máu màu tím ngắt và cái đầu nát bép của nó vẫn ở đây, chỉ có cái cơ thể là biến mất thôi.

Tiến tới quan sát mọi chi tiết xung quanh, nào là vết cào dưới đất, máu đỏ và tím văng vãi khắp nơi, vết đất bị nún nơi Zero đứng. Cô kiểm tra thật kĩ, nhớ lại trận chiến hôm đó, từng chuyển động, tư thế tấn công của con bọ đó. Nếu không có Zero ở đó, cô có thể nằm trong bụng của con bọ đó rồi, anh ấy đã giúp cô đủ rồi và giờ là đến lượt cô tỏ ra hữu ích.

Đột nhiên có tiếng động của các cành hoa di chuyển, va chạm vào nhau kêu sột soạt trên đầu cô. Sily giật mình cảnh giác, có lẽ nào, một con bọ đang ở trên đầu cô sao. Nghĩ thầm cô run sợ,

VỤT, hai chiếc càng khổng lồ của nó bổ thẳng xuống cô. Không cần nhìn cô cũng nhận ra nguy hiểm, cô bứt tốc chạy thẳng về phía trước tránh vũ khí của con bọ, không quay đầu cô chạy một mạch về phía trước.

“Mình đã cắt đuôi được nó chưa.” Vừa chạy được một lúc cô vừa nghĩ thầm tiện thể hai tay rút ra hai con dao cáo Karambit nắm chặt trên tay.

Đột nhiên có tiếng vụt bay qua đầu cô, dưới mặt đất hiện nên một cái bóng to lớn che kín cả bầu trời. Một con bọ ngựa hoa phong lan đạp xuống đứng trước mặt cô, nó rít lên đầy tức giận, chúa ơi nó cao phải gần sáu mét, con bọ ngựa mà cô giết cũng chỉ đứng tới chân nó, chắc chắn nó là con trưởng thành.

Dù bị chặn phía trước nhưng Sily vẫn viếp tục lao về phía trước, con bọ ngựa há rộng hai càng trên miệng nó rít lên chói tai, bổ thật mạnh nhiều nhát xuống Sily. Như những hàng trăm thanh thép sắt nhọn rơi từ trên trời rơi xuống, in xuống mặt đất những lõm sâu gần năm mươi cantemét, nít một hơi cô di chuyển thật nhanh né những vết bổ nặng trịch đó, nếu bị bổ chúng thì người cô sẽ bị bẹp dí dưới cái hố sâu đó, thật may mắn cô chỉ dính vài vết xước thôi.

Bứt tốc chạy qua háng nó, tiện tay cô chém thật mạnh vào hai chân của nó, đủ sâu để cắt chảy máu hai cánh hoa ở chân nó.

“Con dao sắc thật đấy.” Vừa nghĩ cô vừa điên cuồng dơ cao tay lên cào mạnh, xé rách nhiều đường dưới bùng nó, dòng máu tím ngắt đổ đầy lên mặt cô. Màu tóc tím đặc trưng của nhà La Vanda của cô đã tím nay còn tím hơn.

Con bọ ngựa rít lên đau đớn cong đuôi dưới lên, nó nhảy cao xòe ra đôi cánh ở trên bụng nó bay về phía sau Sily. Mặc kệ nó liên tục rít lên nhức tai Sily vẫn cắm đầu vào chạy, cô biết với cái cơ thể đồ sộ đó nó có thể đuổi kịp cô bất cứ lúc nào.

Chạy liên tục khiến cô kiệt sức, từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ chạy nhiều như hôm nay, không cần phải định hướng xem mình đi đâu cô cứ cắm đầu vào chạy. Rồi đột nhiên cô phanh chân lại, phía trước cô là một thác nước cao phải đến bảy trăm mét, cẩn thân cô ngó đầu xuống kiểm tra, từng dòng nước quần quận thi nhau đổ xuống thác, chúng cao đến nỗi cô không thể nhìn thấy đáy của nó, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng khá là ngu ngốc.

Tiếng vù vù to lớn xuất hiện sau lưng cô như cánh của máy bay trực thăng bay trên không trung.

Một con bọ ngựa lớn sải cánh bay trên không trung nhìn cô với đôi mắt nhọn hoắt tràn đầy tức giận, khi thấy cô cụt đường đứng ở thác nước, nó nhìn cô như thể là một con ruồi nhỏ khó chịu mãi mới bắt được. Bay trên trời để lộ rõ chiếc bụng chảy toe toét máu tím, ruột gan nó lòi hết cả ra.

Cơ thể to lớn, nó đáp mạnh xuống mặt đất khiến xung quang rung chuyển, nếu không đứng vững cô gần như ngã xuống vì rung lắc.

“Đến đây nào bông hoa chết tiệt.” Cô hét lớn khiêu khích nó.

Dang đôi cánh để tăng thêm tốc độ, nó lao tới bổ thật mạnh vào Sily, chiếc càng khổng lồ hình chữ Z của nó gần giống như máy cẩu xới tung đất nơi vách đá Sily đang đứng.

Nhanh nhạy cô bật lên né mọi đòn tấn công của nó, cô xoay vòng giữa không trung, né hàng trăm cú bổ lao tới cô, đạp trên chiếc càng phía trước nó cô làm điểm tựa bật lên cao, bay hẳn qua đầu một con bọ ngựa cao sáu mét, đứng vững trên lưng nó, cảm nhận được lớp dày của chiếc vỏ bằng thép trắng này, cặp dao găm sẽ vỡ vụn nếu cô cố chém nó.

Chỉ trong giây lát hai chiếc càng nhanh chóng thu về rồi đâm ngược qua sau lưng cố vồ lấy cô. Nắm chặt hai con dao cáo karambit chém vụt hai phát làm mù hai con mắt nhô lên như chiếc sừng của nó, tạo thành một chữ X đằng sau đầu nó.

Bị mù hai mắt con bọ ngựa vung càng khắp nơi cố gắng vồ Sily, mất định hướng nó đi về phía trước, tiến tới vách đá bị nứt vụn do chính vết cào của nó.

Mặt đất dần dần nứt ra và đổ xuống, kéo theo con bọ ngựa gần năm trăm kilogam xuống vách thác nước, bất ngờ ngã xuống nó vồ trúng lấy Sily, kéo cô ngã xuống thác nước cao hơn bảy trăm mét cùng với nó.

Sặc nước, dặp lưng vào những tảng đá lớn rồi rơi liên tục hơn mười phút, cái sự đau đớn này, mười phút như kéo dài cả thập kỉ.

Từ lúc nào cô đã bất tỉnh không hay, không còn nhận thức được mọi thứ xung quanh, cô tưởng rằng mình đã chết.

Cô mơ thấy mình đang đứng ở giữa tòa thành đổ nát đầy xác chết ở thành Atatil. Vương quốc Atatil đầy ắp người dân năng động và nhộn nhịp nay trở thành một đống đổ nát, hay đúng hơn là trở thành tàn tích Atatil. Trên bầu trời đổ xuống một cơn bão u ám nặng trĩu nỗi buồn xuống cô, dần dần nước ngập đến đầu cô rồi nhấn chìm cả tàn tích Atatil xuống đáy biển, chìm vào quên lãng không một dấu vết, như thể nó chưa từng tồn tại.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.