Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dòng máu La Vanda

Tiểu thuyết gốc · 1681 chữ

Zero nằm trên chiếc giường cũ kĩ, trên người đầy vết thương và được một tên bác sĩ kỳ cục chăm sóc và chữa trị, anh chả biết là mình lên vui hay nên buồn nữa. Nằm cả ngày trong căn phòng đầy mùi thuốc kháng sinh trộn lẫn với mùi axits hóa học này, trong đầy anh tràn đầy suy nghĩ, đầu anh tràn ngập hình ảnh của Sily, cô nhóc yếu đuối với mái tóc ngắn màu tím, nở nụ cười tràn đầy tự tin dù cơ thể đầy ắp những vết thương, giống y hệt với cô bé nắm tay anh trong giấc mơ, anh tự hỏi cô nhóc đấy là ai, dù cố gắng đến mấy anh cũng không thể nhớ được, có lẽ nào đó không phải giấc mơ, mà là một phần ký ức của anh sao? Nhưng sao bây giờ nó mới hiện lên, vì lý do gì? Vì mình bị bất tỉnh và thương nặng á? không phải, lẽ nào là? Sily ư , hai cô nhóc quá ư là giống nhau, nhưng Sily đâu có biết anh ngay từ đầu đâu, còn cô nhóc đó, cô nắm tay anh tỏ vẻ thân thiết, dắt anh đi qua một cánh đồng hoa quen thuộc, trước khi biến mất giữa cánh đồng hoa, cô ấy đã thì thầm cố nói với anh điều gì đó, là gì nhỉ, anh không thể nghe rõ, anh không thể nhớ được.

Suy nghĩ liên tục làm đầu anh đau như búa bổ, quay ra nhìn tên bác sĩ đang cặm cụi nghiên cứu đống xác bọ ngựa anh hỏi: “ Ngươi có biết cách nào để chữa bệnh mất trí nhớ không?”

“ Ồ ồ, có phải chàng trai đáng sợ đang cố bắt chuyện với ta không đó?” Bahagi nhan nhở hỏi.

“ Trả lời đi!” Zero mất kiên nhẫn nói.

“ Rồi rồi, có nhiều lắm! Nhưng không phải thuốc, dù có dùng thuốc đi chăng nữa thì anh nhớ lại bao nhiêu cũng sẽ quên đi bấy nhiêu thôi, thời đại này thuốc kém phát triển lắm.” Bahagi vừa cười vừa nói.

“ Vào vấn đề chính đi, làm thế nào để nhớ lại?”

“Hừmmm, xem nào, anh gặp một người nào đó mà anh thân thiết chẳng hạn, thực hiện một hành động mà trước đó anh đã làm cả trăm lần? À nếu như anh gặp phải kẻ anh hận nhất thì sao nhỉ, các ký ức đau thương có ùa về không ta?” Vừa nói bác sĩ vừa cười thích thú.

“Haizzz, ngươi không thể nghiêm túc được hả, tất cả những gì ngươi gợi ý chỉ là hên xui thôi, nếu xui xẻo ta sẽ chẳng bao giờ gặp phải mấy tình huống đó cả.” Thở dài Zero than vãn.

“Hể , vậy sao? Ta nghi ngờ điều đó đấy!”

“Hừmm, vậy còn cô bé thì sao? Ngươi nghĩ con nhóc sẽ sống sót trở về chứ? Không lo lắng à.” Bahagi hỏi thăm dò phản ứng của Zero.

“Cái gì? Sily sao? Con bé sẽ dễ dàng giết được con bọ kỳ quặc đó thôi!” Zero tự tin nói.

“Cá cược không?”

“Cược?” Zero nhăn mặt.

“Đúng! Ta cá con bé sẽ thất bại quay trở về với một cái tay bị đứt, hoặc chân, tệ nhất là chết đâu đó ngoài kia. Nếu nó còn sống trở về thì ngươi sẽ thắng.”

“ Nếu bọn ta thắng thì sẽ được gì?”

“Tinh thể quái vật! Nếu ngươi thắng ngươi sẽ có được nó, còn thua thì chiếc vòng cổ này sẽ được đeo vào cổ ngươi.” Nham hiểm Bahagi vừa nó vừa dơ chiếc vòng cổ nô lệ ra.

“ Tham lam thật đấy! Được, ta chấp nhận!!”

“Tuyệt vời, tuyệt vời!” Biểu cảm Bahagi thay đổi, càng ngày anh càng hứng thú với hai con người này rồi. Tất nhiên, bất cứ ai lang thang ở cái trốn địa ngục này đều không phải người thường rồi.

Tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài, toàn thân cô kiệt sức và bị ngập cả người trong nước, cô đang trôi nổi trên một miệng hồ lớn, nằm ngửa người trôi bồng bềnh trên nước cô nhìn bầu trời, thật bình yên và thoải mái. Cô vẫn không tin nổi mình vừa sống sót khi rơi từ đỉnh thác nước xuống, bên cạnh cô là thác nước đang đổ từ trên xuống một cách dữ dội, tiếng xì xào ù tai, va chạm mạnh khiến nước bắn lên tung tóe.

Đột nhiên có một chiếc bóng lớn từ đằng sau đổ xuống phủ lên người cô. “Con bọ ngựa!” Giật mình cô bật dậy khỏi mặt nước quay phắt ra đằng sau thủ thế. Trước mắt cô là nó, con bọ ngựa cao sáu mét đó, nó vẫn còn sống, thật vô lý, rơi từ độ cao như thế mà vẫn sống, rủa thầm trong đầu, Sily cố nghĩ cách chạy trốn.

Giữa hồ nước lớn là Sily và con bọ ngựa đứng đối đầu nhau, cả hai đứng im nhìn nhau đầy lo lắng. RẦM, con bọ ngựa khổng lồ đổ rầm nằm xuống phía trước mặt cô sau một hồi bất động.

“Cuối cùng cũng chết rồi sao?” Sily nhìn xuống đầy nghi ngờ và cảnh giác, biết đâu nó sẽ bật dậy và chém cô một nhát thì sao?

Trên lưng con bọ ngựa bất ngờ hiện lên một đốm tròn màu xanh lục đang phát sáng, vừa quay tròn, vừa lơ lửng trên không trung, đây là lần đầu tiên Sily thấy một thứ gì đó mờ ảo đến thế, cô gần như nghĩ rằng mình hoa mắt vì mệt mỏi.

“Cái quái gì đây?” Vừa nói cô vừa dang tay với lấy nó, dù cô không thể cầm vào nó nhưng đốm sáng xanh lục vẫn bị hút vào tay cô như thể nó có trọng lực riêng của mình. Giờ nó đang bay lơ lửng trên bàn tay cô.

Rồi đột nhiên có một thứ gì đó chui ra từ trong bụng con bọ ngựa rồi chìm sâu vào hồ nước. Nhân cơ hội Sily đang mải tìm hiểu quả cầu màu xanh lục thì nó bơi tới, hai đến ba sợi dây màu đen to lớn như những con run khổng lồ nhô lên bao vây Sily.

Từ con từng con quấn chặt tay chân Sily rồi kéo thẳng cô sâu xuống hồ nước, nhằm nhấm chìm cô khiến cô chết sặc, bỏ lại quả cầu xanh lục lơ lửng trên mặt hồ cùng với xác con bọ.

Sily vùng vẫy trong nước, cô không thể thở được, dần dần cô bị kéo sâu xuống đáy hồ, chỉ một chút nữa thôi cô sẽ chìm trong khoảng không bóng tối sâu dưới nước, nơi ánh sáng không thể chạm tới, cô biết nếu để chúng kéo cô đi thêm một đoạn nữa là cô sẽ tàn đời.

Thật may mắn hai con dao cáo karamit vẫn nằm trong bàn tay cô, giật mạnh cô chém đứt hai con kí sinh trùng đang quấn chặt tay cô, co chân lại cô chém thêm hai nhát nữa ở chân, đau đớn con kí sinh trùng khổng lồ thả cô ra. Thấy cơ hội cô vận hết sức lực bơi lên, cố gắng nổi lên thật nhanh trước khi mình cạn không khí trong phổi.

Nhô khỏi đầu trên mặt nước cô thở hổn hển, tay với lấy quả cầu xanh lam rồi bơi thật nhanh vào bờ. Bò được lên bờ cô chưa bao giờ thấy yêu mặt đất đến vậy, tựa mình lên gốc cây cô thở dốc cố gắng lấy lại sức.

“Sống rồi!” Cô vui mừng nói với cái cơ thể ướt sũng.

Ở trong ngôi nhà gỗ mục nát treo biển nhà thuốc Bahagi trước cửa, Sily đi tới đá mạnh cửa vào trong hét lớn: “Nhiệm vụ hoàn thànhhhh.”

“AHhhhh, cái quái gì vậy.” Bahagi gật mình hét lên thất thanh.

“Con nhóc thô lỗ này, ngươi không biết gõ cửa à.” Tức giận và xấu hổ ông ta quát lớn.

Bahagi đang ngồi thay vết thương và tra thuốc cho Zero, vì quá tập trung nên ông ta bị giật mình và hét lớn.

“Ừ, mừng nhóc trở về.” Zero nở một nụ cười nhẹ nhìn cô đầy tự hào, ngay từ đầu anh đã tin vào năng lực của cô.

“Hoàn thành? Xong rồi á? thế nó đâu? Con bọ ngựa đâu?” Bahagi hỏi.

“Xác nó đang nằm giữa hồ nước ấy, một cái hồ khác, nó quá to, ông tự ra mà lấy đi chứ.” Vừa cằn nhằn Sily vừa đưa tay ra cho Bahagi xem quả cầu xanh lam lơ lửng trên tay mình.

“Ồ, vậy nhóc thực sự giết được nó nhỉ, quả cầu tinh thể đó là bằng chứng!”

“Quả cầu tinh thể? Cái này à? Nó là cái quái gì vậy?” Sily hỏi.

“Quả cầu đó, nó là tập hợp của cả linh hồn và sức mạnh của con quái vật cô vừa giết, nén lại và hòa lẫn vào nhau tạo ra tinh thể màu xanh lam đó, nếu hấp thụ nó, cô sẽ có được một phần sức mạnh của con bọ ngựa đó, chỉ là không biết là cái nào thôi, lớp vỏ rắn chắc? khả năng ẩn thân giữa những bông hoa? Hay là?”

“Ha, không cần phải nói nữa, tinh thể này là của ta.” Giật tay về phía sau Sily nói.

“Haiz… tất nhiên rồi, ta chỉ muốn xác con bọ ngựa thôi, dù quả cầu có hiếm đếm mấy thì nó cũng chả có tác dụng với ta.” Vừa nói Bahagi vừa nháy mắt với Zero.

“Em có thể mạnh hơn nếu có nó.” Zero cười mỉm nhìn Sily

“Được rồi, các ngươi cứ ngồi mà tâm sự với nhau đi, ta và cộng sự sẽ mang cái xác về.”

“Cộng sự?” Sily tự hỏi, cô tưởng ngôi nhà này chỉ có ba người bọn họ.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.