Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tà Mâu Thánh Vương

Tiểu thuyết gốc · 1958 chữ

Nana đã nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ hôn mê đến lúc về để khỏi bị Tần Minh ép ăn đậu hủ của Áo Tư Ca, chỉ quên mất trên khán đài này còn có một hệ trị liệu hồn sư, Giáng Châu.

Nana hậm hực vừa ăn vừa nhìn Giáng Châu với ánh mắt muốn nuốt luôn cả cô ấy, làm Giáng Châu không hiểu chuyện gì nhưng mồ hôi vẫn vã ra như tắm.

Nhóm Lục Kha đến thăm hỏi, Nana một bộ gật gật ngoan ngoãn cho qua, nhìn sàn đấu Đới Mộc Bạch vất vả đánh với Ngọc Thiên Tâm, Nana trong lòng buồn nghĩ về những chuyện xấu sắp tới.

Đới Mộc Bạch trong trận này sẽ đạt được truyền thừa sức mạnh Thượng Cổ Tà Mâu Thánh Vương, tỏa ánh sáng lóa mắt chiến thắng người sở hữu mệnh danh thú vũ hồn mạnh nhất, Ngọc Thiên Tâm. Sử Lai Khắc sẽ chiến thắng nhưng chẳng ai biết một âm mưu lớn của Vũ Hồn Điện đang nhắm vào họ.

Nana nói với Tần Minh: "Ta đi về thành Khoa Nhĩ trước, ở khách sạn chờ mọi người."

Tần Minh nghĩ Nana còn mệt sau trận đấu, lo lắng hỏi: "Ngươi chưa khôi phục hồn lực? Ta bảo tiểu Áo làm thêm đậu hủ nhé, ngươi mệt cứ dựa vào ta nghỉ ngơi, đừng gắng gượng."

"Không phải." Nana lắc đầu sau đó làm bộ vui vẻ nói: "Ta muốn đi dạo để hồi tưởng lại tự sáng hồn kỹ lúc nãy, ta chưa thật thuần thục. Nhân cơ hội mọi người đang tập trung ở đây, an tĩnh đi bộ về thành sẽ dễ dàng cảm thụ một thoáng, ngươi cũng biết ta mà đi chung với mọi người sẽ chỉ lo chơi làm gì có thời gian cảm thụ chứ. Vậy nha."

Nana nói xong thì nhổm người định đi. Tần Minh bắt lại tay Nana, lắc đầu nói: "Không được, ngươi đi một mình vô cùng nguy hiểm." 

Tần Minh là dẫn đội nên không thể rời đi khi chưa kết thúc, hôm nay Nana xuất ra song sinh vũ hồn chắc chắn đã bị chú ý, để Nana rời xa hắn không an tâm, đi với bất cứ ai cũng không an tâm.

Nana thở dài, Tần Minh hắn lo lắng cho cô nhưng chính sự lo lắng ấy biến thành cố chấp, cứ như vậy thật khiến cô khó xác định được tình cảm giành cho hắn là gì, đôi lúc cảm thấy hắn thật phiền phức nhưng sợ hắn tổn thương nên cô vẫn im lặng.

Nana mạnh mẽ nhưng không thể nói, Tần Minh bảo vệ có mức thái quá. Hai người không an tâm, không thấu hiểu, không tin tưởng lẫn nhau. Mối quan hệ này rồi cũng phải bằng cách nào đó kết thúc.

Nana biết không thể rời đi lúc này đành chống cằm ngồi quan chiến, Đới Mộc Bạch đang ở thế bị động. Bước vào đường cùng cũng là lúc bắt đầu tự mình mở ra một con đường mới, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Hàn Dạ luôn chú ý Nana, thấy thái độ Tần Minh đối Nana từ trước tới nay trong lòng hắn đã hiểu, có chút khó chịu. Nhìn xem bây giờ Nana muốn ra ngoài, Hàn Dạ đứng dậy đi tới chỗ cô. 

Thấy Hàn Dạ luôn là chuyện vui sự tình, Nana hỏi hắn: "Ngươi có chuyện gì vậy?"

"Ta có chuyện cần gặp riêng ngươi. Được không?" Hàn Dạ giọng nói vẫn luôn lạnh băng.

Nana nhíu mày khó hiểu, tuy gặp thần tượng cũng vui nhưng cô và Hàn Dạ thì có chuyện gì?

Tần Minh đưa tay ngăn trước người Nana. Hàn Dạ là người Tinh La, tuy dạo này đối Nana là bằng hữu nhưng Tần Minh không tin tưởng bọn họ, từ khí chất cùng trang phục cho thấy Hàn Dạ không chỉ là một hồn sư bình thường.

Tần Minh lạnh giọng nói: "Giữa Nana và ngươi thì có chuyện gì không thể nói ở đây? Nana không thể ra ngoài."

"Ngươi là dẫn đội cũng không có quyền ngăn cấm thành viên gặp bằng hữu?" Hàn Dạ lạnh nhạt chất vấn Tần Minh, đối với hắn người này thật đáng ghét.

Cảm thấy khoảng cách giữa đã nảy ra tia lửa, Nana gạt tay Tần Minh ra nhẹ nhàng nói: "Thôi nào, Tần Minh, thiết nghĩ là việc quan trọng hắn mới mạo muội tới."

Nana ghé tai Tần Minh nói thật nhỏ: "Ngươi không thấy hắn là một tảng băng đen sao? Chắc sợ xấu hổ đó."

Nghe Nana ví một mỹ nam là tảng băng đen, Tần Minh bật cười: "Được rồi, một chút thôi đấy, lâu quá ta sẽ đi tìm ngươi kéo về."

Nana gật gật: "Được, được, Tần Minh đại nhân, tiểu nữ cáo lui."

Nana đứng dậy làm lễ với Tần Minh. Nhìn Nana vẫy tay đi theo Hàn Dạ, ba nữ khác ánh mắt lấp lánh. Chu Trúc Thanh bình tĩnh không biết đang nghĩ cái gì.

Đi ra khỏi thành nhưng chưa biết nói chuyện thế nào cho quan trọng, nghĩ một chút Hàn Dạ dừng lại hỏi Nana: "Viên đan dược hôm trước ngươi đưa ta, là đồ ngươi làm?"

Nana đột nhiên hiểu ra, Hàn Dạ đây là muốn xin hoặc muốn mua đan dược? Ý, mua thì tốt, Nana có thể đem tiền cho Phất Lan Đức.

Nana vui vẻ đáp: "Đúng thế, là ta làm. Có phải công dụng rất tốt! Không nói nhiều, thứ đó ngoài ta đảm bảo không ai có thể làm ra."

Nana cố ý nhấn mạnh chắc chắn rằng đan dược chỉ mình cô mới có, khiến Hàn Dạ nóng lòng muốn mua.

Hàn Dạ nghĩ Nana đang khoe khoang không khỏi bật cười, Nana không biết ngoài sáu người thuộc đội ngũ của hắn, cô là người duy nhất thấy hắn cười.

Hàn Dạ nói: "Phải."

"Vậy thôi hả? Không còn gì nữa sao?" Nana bĩu môi, không lẽ cô đoán sai rồi, Hàn Dạ không muốn mua đan dược.

Hàn Dạ nhìn Nana càng là yêu thích, hắn không biết nói gì tiếp theo, đành lôi chuyện của Lục Kha ra: "Lục Kha nói với ta hắn sẽ giới thiệu ngươi cho bạn gái của hắn."

"Thì sao?" Nana khó hiểu.

Hàn Dạ ho một cái, nói: "Cô ta tên Khả Nhi, rất hung dữ, ở Học viện Thủy Năng không cô gái nào dám chọc vào cô ta. Ta nghĩ nếu sau này ngươi tới Tinh La, tốt nhất tránh xa cô ta ra. Đừng để Lục Kha giới thiệu cho ngươi."

Nana gật gật, thầm nghĩ hình như mấy chuyện này không quan trọng đến mức phải nói riêng, hay là do Hàn Dạ không biết nói thế nào cho đúng. Khả Nhi đáng sợ vậy sao? Vậy Nana nhất định phải gặp, cuộc sống ở Tinh La xem chừng sẽ rất chán, kiếm thêm vài chuyện chọc người mới thú vị.

Cuộc đối thoại thoáng chốc rơi vào im lặng, Hàn Dạ xoay lưng về phía Nana, vì hắn đứng đó nên Nana không thể vô lễ tự mình rời đi. Ra bên ngoài cũng tốt rất hợp ý, Nana ngồi dựa vào tường thành suy nghĩ chuyện của Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh, sơ ý... ngủ mất.

Bùm!

Tiếng động vang trời lệnh Nana giật bắn mình đứng dậy, lập tức đụng trúng đầu Hàn Dạ, đau đến bực mình: "Cái tên này, ngươi chắn ta làm gì?"

"Tiếng động đó... là lão đại!" Nana tức tốc phóng người lên chuẩn bị chạy vào.

Hàn Dạ kéo tay Nana, nói: "Ngươi đi đâu, ta còn có chuyện..."

Nana vội vã lắc đầu: "Không sao, lần sau nói, ta phải đi xem lão đại. Thật là, không thể giả như không nghe thấy." 

Nana hất tay ra chạy vù vào trong trường đấu, không quay lại nhìn xem Hàn Dạ vẫn đứng dõi theo cô, không để ý câu nói vừa rồi hắn đã thật dịu dàng.

Hàn Dạ cúi nhìn thật kĩ bàn tay của mình, hồi tưởng hắn mỉm cười lẩm bẩm: "Nana, khuôn mặt lúc ngủ, trông thật đáng yêu."

Nana tiến vào đã thấy trên võ đài phân làm hai luồng ánh sáng, một bên là lôi điện lam sắc, một bên là hồn lực cường đại kim sắc quang mang. Đới Mộc Bạch toàn thân biến lợi hại, mắt thường còn thấy được hắn trên thân có lớp lông mao Bạch Hổ vô cùng đẹp đẽ, sau lưng một vòng ánh sáng như tơ lụa lượn lờ, mái tóc màu vàng nay đã đổi sang bạch kim dài phủ xuống thân, trên trán chỗ trung tâm xuất hiện một con mắt vàng sáng chói, cả gương mặt trở nên thông thấu, thần thánh khí thế. Đới Mộc Bạch đã biến thành một vị thần cao cao tại thượng.

Nana đến tập trung với mọi người, vờ hỏi: "Đại sư, Đới lão đại đây là chuyện gì?"

Đại sư đang trong bộ dáng kinh ngạc, ngồi xuống thở ra một hơi: "Có lẽ, là sức mạnh Tà Mâu Thánh Vương đã giáng xuống trên người Mộc Bạch."

Toàn trường chăm chú nhìn xem, Ngọc Thiên Tâm đã long hóa ra hai cánh, sức mạnh chớp giật ầm vang làm biết bao người sợ hãi, vậy mà Đới Mộc Bạch trong trạng thái biến thân chỉ cần một cái chỉ tay, luồng ánh sáng vàng xuất ra khiến Ngọc Thiên Tâm lập tức mất khả năng chiến đấu.

Đới Mộc Bạch chiến thắng sau đó lâm vào hôn mê, Nana không thể trị liệu. Sử Lai Khắc mọi người đưa Đới Mộc Bạch trở về khách sạn trong thành Khoa Nhĩ.

Chu Trúc Thanh đã ra ngoài mua đồ giúp Đới Mộc Bạch bồi bổ cơ thể, Nana ủ rũ ngồi một góc trong phòng Đới Mộc Bạch, lúc này Đường Tam cùng những người khác của Thất Quái bàn về sức mạnh Tà Mâu Thánh Vương.

Đường Tam nói: "Có rất ít tư liệu về Tà Mâu Thánh Vương, truyền thuyết nói nó được tạo ra bởi cuộc chiến các vị thần. Nó là Tà Mâu Bạch Hổ ba mắt có cánh, thần bảo hộ tộc Tà Mâu ở Tinh La, nó sẽ giáng xuống một người vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ và ban sức mạnh như thần cho người đó. Ta chỉ biết lúc trước khi Tinh La chưa lập quốc, phía nam loạn lạc, khi ấy có một hồn sư mang trong mình sức mạnh phi thường, hắn tập hợp được sự sùng bái mang quân đi dẹp hết kẻ địch xung quanh và lập nên đế quốc Tinh La. Đó chính là hoàng đế khai quốc Tinh La, có truyền thừa sức mạnh Tà mâu Thánh Vương, từ đó tộc Tà Mâu luôn là tộc duy nhất thống trị Tinh La cho tới bây giờ."

"Vậy là nói lão đại bây giờ chính là một vị thần sao?" Tiểu Vũ kích động hỏi.

Đường Tam lắc đầu: "Lão đại vẫn chưa thể kế thừa hết sức mạnh của Tà Mâu Thánh Vương, nó đòi hỏi rất nhiều điều kiện."

"Hoàng đế khai quốc là người kế thừa sức mạnh, vậy là sau này lão đại sẽ được làm quốc vương rồi, haha." Tiểu Vũ phấn khởi khấn vái Đới Mộc Bạch như một vị thần.

Mọi người đều là bộ dáng vui vẻ mong chờ tương lai rạng rỡ của Đới Mộc Bạch, Nana chính là buồn bực chờ đợi chuyện xấu sắp xảy ra.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.