Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Vũ Nguy Hiểm

Tiểu thuyết gốc · 1935 chữ

Bóng đen to lớn năng lượng chế trụ khiến đám trẻ trở nên bất động, Triệu Vô Cực tức tốc phóng thích vũ hồn, thi triển Trọng Lực Áp Chế kìm nén sinh vật cùng lúc nhanh chóng kéo đám trẻ ra khỏi nơi sinh vật khổng lồ đang dẫm đến.

"Trên, trên trời có hai cái mặt trăng!" Mã Hồng Tuấn ngơ ngác đến nỗi nhìn lên trời nói sảng.

Thực chất không phải mặt trăng, là đôi mắt, đôi mắt to màu vàng sáng chói như muốn nuốt gọn những con người nhỏ bé dưới kia, rõ ràng là một con hồn thú, cực kì mạnh mẽ hồn thú. Hồn thú trước chưa tấn công, nó chỉ đảo đôi mắt lớn xung quanh như tìm kiếm thứ gì, lúc sau khóa được mục tiêu, hồn thú vươn cánh tay khổng lồ chụp về phía Tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ, làm cái gì thế hả, không biết chạy đi sao?" Đường Tam hét lớn, hắn kinh hoảng lập tức nhảy vụt đến ôm Tiểu Vũ ra, vừa lo lắng vừa tức giận.

Tiểu Vũ một bộ ngây ngốc nhìn hồn thú, bị tấn công cũng không tránh né, thẳng cho tới khi Đường Tam tới.

Mất đi mục tiêu Tiểu Vũ, con vật khổng lồ giận dữ gầm lên dữ dội, tiếng gầm phát ra mang theo gió lớn thổi đất đá bay túi bụi, cảnh tượng hỗn loạn. Chưa dừng lại ở đó, hồn thú thu tiếng gầm liền ngay lập tức tàn sát bừa bãi cây cối xung quanh, Sử Lai Khắc người không thể làm được gì khác ngoài bỏ chạy, thấy vậy hồn thú càng điên cuồng hơn, nó ra sức dùng thân thể to lớn mà hung hăng chấn nát những nơi đụng phải.

Con vật khổng lồ tấn công Sử Lai Khắc người đích thị là Thái Thản Cự Viên - Hồn thú chi vương của Tinh Đấu sâm lâm. Mười vạn năm hồn thú, so nhân loại chính là siêu việt phong hào đấu la.

Cho đến lúc này Nana mới hiểu được cái gọi là hoạn nạn thì thấy chân tình.

Biết rằng không thể đánh lại cũng không kịp rút lui an toàn, Triệu Vô Cực lệnh cho Đới Mộc Bạch dẫn đám trẻ chạy trốn, còn riêng phần hắn thì phóng thích hồn hoàn, trực tiếp dùng ra vũ hồn chân thân mạnh nhất lao lên liều mạng.

Tuy nhiên, Triệu Vô Cực không biết rằng học sinh của hắn là những thiên chi kiêu tử thực sự, trong lòng bọn họ không có mấy chữ như lâm trận bỏ trốn, bỏ rơi đồng bạn.

"Thầy Triệu, ta không làm được." Đới Mộc Bạch hét lớn nhảy đến chỗ Triệu Vô Cực cùng hắn hướng đến Thái Thản Cự Viên.

"Còn có bọn em!" Liên tục là những tiếng hô.

Tiếp sau Đới Mộc Bạch là toàn bộ Sử Lai Khắc Thất Quái, bảy người đồng loạt thích phóng năng lực hỗ trợ nhau cùng chiến đấu, mặc dù trước mặt là sinh tử tồn vong, từ giờ khắc đó, sợi dây định mệnh đã nối chặt họ không thể tách rời. Nana nhìn họ, khóe mắt dần óng ánh thủy quang.

Tình cảm đồng đội, tinh thần đoàn kết, quả cảm, hy sinh, một người vì mọi người và mọi người vì nhau. Đây là những gì Nana thích ở bộ tiểu thuyết Đấu La Đại Lục. Chính vì nó, cô mới có cơ duyên tìm đến đúng nơi đây Đấu La Đại Lục.

Nana trong lòng một mảnh xao động, ý chí đã quyết, tay nắm chặt Điệp Thần Trượng, Nana hết khả năng phóng thích hồn kỹ Tuyệt Đối Trị Liệu, lúc này đây ai mà còn tâm trạng đi soi xét năng lực của cô chứ.

Sau ý nghĩ của Nana, Tuyệt Đối Trị Liệu thi triển, ngay lập tức một khoảng không gian xung quanh Thái Thản Cự Viên bị chiếu lên ánh sáng màu lục, giây phút ấy mọi người Sử Lai Khắc kinh ngạc cảm nhận đến trong thân mình cuồn cuộn hồn lực bổ sung tất cả tiêu hao, tất cả thương tích dường như chưa từng xuất hiện, tinh thần chiến ý bỗng chốc lần nữa thắp sáng.

Chưa kết thúc, Nana tập trung khóa vị trí, theo tay Nana nhất chỉ, vô số dây leo Thấu Cốt Hoa mạnh mẽ đâm từ dưới đất lên ôm lấy cổ chân Thái Thản Cự Viên, ngay lúc cấp bách giúp Triệu Vô Cực tránh đi công kích chí mạng. Đáng tiếc Hoa Bộc Trận mặc dù có độc gây tê liệt nhưng lông da của Thái Thản Cự Viên quá dày, hồn lực hộ thân vô cùng chắc chắn, độc tố chung quy vẫn không thể phát huy.

Trận chiến với hồn thú vẫn diễn ra rất kịch liệt, nhìn thì như đánh hòa nhưng thực tế chênh lệch sức mạnh quá lớn, nhóm người Sử Lai Khắc hồn lực không đủ, trị liệu hết khả năng của Nana không thể lại thi triển ngay lúc đó.

Tình thế nguy cấp, Tiểu Vũ bất ngờ bị đụng bay ra phía xa, Thái Thản Cự Viên chộp tới Tiểu Vũ rồi lập tức rời bỏ chiến trường nhảy vào phía sâu trong, rõ ràng từ lúc đầu, mục tiêu của nó chỉ có mình Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ bị bắt nằm gọn trong bàn tay Thái Thản Cự Viên, Đường Tam kinh hoảng hét lớn đuổi theo, mọi người đồng loạt theo sau hắn. Thái Thản Cự Viên tức giận quay đầu gào thét cùng lúc phóng thích tinh thần lực chấn nhiếp, cắt đuôi cả tám người. Nana sơ ý trúng chiêu, bản thân cô bởi tinh thần lực yếu mà ngất đi, những người khác không phải trọng thương cũng là hao kiệt hồn lực.

Nana tỉnh lại, đập vào mắt chính là cảnh tượng Đường Tam đang ăn một cây nấm, đó chẳng phải là hồn kỹ thứ ba của Áo Tư Ca - Nấm Bay sao.

Nana biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô không thể thay đổi nhưng ít nhất thì...

"Đường Tam, ta giúp ngươi trị thương!" Nana nói.

Đường Tam lắc đầu: "Không kịp đâu, Tiểu Vũ đang gặp nguy, ta phải mau chóng cứu muội ấy."

Đường Tam vội đáp. Hồn kỹ phi hành vốn dĩ đã rất nhanh, nay có thêm sự bổ trợ thêm 30% tốc độ từ Ninh Vinh Vinh, Đường Tam chớp mắt liền không thấy hình bóng.

Tất cả hành động vừa rồi của đám trẻ thực hiện bí mật, đợi đến khi Triệu Vô Cực phát giác thì đã muộn. Đường Tam hắn vốn dự định một mình tìm Thái Thản Cự Viên liều chết.

Triệu Vô Cực bực tức nhằm Áo Tư Ca lớn tiếng hét: "Tiểu Áo, mau làm thêm Nấm Bay, ta chết thì cùng chết. Tên Đường Tam chết tiệt này!"

Tuy rằng Triệu Vô Cực giận dữ nhưng hắn càng lo lắng nhiều hơn, ngay sau đó tất cả bảy người cùng ăn vào Nấm Bay của Áo Tư Ca, phi hành theo hướng Đường Tam mà đuổi.

Phải mất một hồi công phu mới tìm được Đường Tam, mọi người vui mừng khi thấy hắn đang hấp thụ hồn hoàn nhưng nhìn đến xác con Nhân Diện Ma Nhện nằm cách đó không xa, Triệu Vô Cực chấn động: "Nhân Diện Ma Nhện, đặc điểm hình thái cho thấy nó đã qua hai ngàn năm? Hắn không biết sao? Tiểu tử này đang vượt cấp hấp thu!"

Nana nhớ tiểu thuyết có ghi, hồn sư trên đại lục chỉ có thể hấp thu hồn hoàn thứ ba tối đa một nghìn bảy trăm năm, nếu không kinh mạch sẽ không chịu nổi mà vỡ nát. Vì vậy Triệu Vô Cực kinh hoảng là đúng, Đường Tam vượt cấp hấp thu hồn hoàn trên hai nghìn năm rõ là đang tìm cái chết.

"Không được, ta phải ngăn cản nó, như vậy nó sẽ mất mạng." Triệu Vô Cực hoảng hốt xông lên.

Áo Tư Ca nhanh chóng vụt đến ôm lấy Triệu Vô Cực, nói: "Không được, thầy làm thế tên Đường Tam sẽ bị trọng thương. Đó là hậu quả của việc phá vỡ quá trình hấp thu hồn hoàn."

Triệu Vô Cực quả quyết: "Tiểu Áo, mau tránh ra, trọng thương hơn là chết."

Áo Tư Ca: "Không được đâu thầy Triệu. Đường Tam hắn..."

"Thầy, tin tưởng hắn, tin tưởng Đường Tam." Ninh Vinh Vinh lên tiếng.

Triệu Vô Cực theo tay Ninh Vinh Vinh chỉ nhìn tới xung quanh, xung quanh Đường Tam là mảnh chiến trường còn sót lại sau cuộc đấu với hồn thú, vô cùng hỗn loạn, còn có nhiều dấu chân phân biệt theo hai hướng, nhưng đích điểm là xác Nhân Diện Ma Nhện chính xác không sai.

Ninh Vinh Vinh nói tiếp: "Thầy nhìn những dấu chân trên đất đi, rõ ràng Đường Tam biết mình không thể, hắn đã định bỏ đi hồn hoàn đó, nhưng vì Tiểu Vũ, chẳng phải chúng ta cần cứu Tiểu Vũ sao. Đường Tam cần sức mạnh, hắn đây là liều mạng hấp thu, thầy không thể vừa làm tổn thương thân xác hắn, vừa phá đi ý nguyện cùng niềm hy vọng của hắn. Ta không đồng ý."

Ninh Vinh Vinh cũng chạy tới giữ cánh tay của Triệu Vô Cực, nhất quyết không cho hắn đi làm phiền Đường Tam.

Đới Mộc Bạch ở một bên nắm chặt nắm đấm: "Liều mạng hấp thu là sẵn sàng chọn cái chết. Đường Tam, thằng ngu này, dám dễ dàng từ bỏ mạng sống."

Ninh Vinh Vinh ánh mắt suy tư, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải từ bỏ, mà là cố gắng, baba ta từng nói, trên đời này có một số sự việc mà chúng ta không thể buông bỏ, chỉ có cố gắng thực hiện mới không phải hối hận, nó sẽ làm chúng ta thấy được ý nghĩa của sự sống."

Đới Mộc Bạch khinh thường hừ lạnh: "Ngu ngốc, đó chỉ là ý nghĩ của những kẻ cứng đầu không biết tự lượng sức."

"Không phải ngu ngốc, Vinh Vinh nói đúng, cố gắng để thực hiện những việc mình muốn làm. Giống như bây giờ, Đới Mộc Bạch, ngươi dù biết kẻ bắt đi Tiểu Vũ là Thái Thản Cự Viên, ngươi vẫn sẵn sàng đi ứng cứu, nếu có mệnh hệ gì cũng sẽ phải chết, ngươi muốn gọi mình là ngu ngốc không? Mọi người đều nghĩ đó là ngu ngốc sao?" Nana giọng nói không nặng không nhẹ nhưng đầy chất vấn hỏi thẳng trong tâm mỗi người Sử Lai Khắc.

Thoáng chốc, tất cả như được thức tỉnh, họ biết bây giờ việc có thể làm là chờ đợi và tin tưởng mà thôi. Lòng mang nặng tâm sự, Triệu Vô Cực cùng năm người khác ngồi xuống yên lặng vì một người mà thủ hộ.

Nhìn những gương mặt đầy tâm trạng kia, Nana trong lòng là ngũ vị tạp trần. Nếu như lúc đó Nana không để ý gì mà xuất toàn lực, có lẽ tất cả mọi người đều được an toàn đi, nhưng những lời cảnh báo đó vẫn luôn khiến cô sợ sệt, những chuyện đã biết trước thế nào cũng sẽ xảy ra.

Nana tự hỏi. Liệu rằng sẽ có một ngày cô vì ai đó mà sẵn sàng liều chết bảo vệ hay không?

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.