Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về. Đại Sư

Tiểu thuyết gốc · 1487 chữ

Một đêm không hề yên bình đối với mọi người cuối cùng cũng qua.

Sáng sớm hôm sau Tiểu Vũ đã quay về an toàn, còn có được hồn hoàn thứ ba, trở thành Hồn tôn còn sớm hơn cả Đường Tam. Tiểu Vũ trốn thoát khỏi tay Thái Thản Cự Viên thế nào, dù tò mò nhưng không ai hỏi đến lý do, tất cả chỉ thở phào đặt xuống gánh nặng trong lòng mà mừng cô trở về.

Đường Tam trải qua đấu tranh sinh tử cũng vượt cấp hấp thu hồn hoàn thành công, khỏi phải nói vừa tỉnh lại liền thấy Tiểu Vũ bình an bên cạnh, hắn là cỡ nào vui vẻ.

Đới Mộc Bạch tiến lên đấm cho Đường Tam một cái thật mạnh rồi lại ôm chầm lấy hắn. Đường Tam vừa kinh ngạc vừa cảm động sâu sắc nhìn những người trước mặt, hắn minh bạch đại gia vì hắn mà làm những gì, không nói lời cảm ơn nhưng phần nhân tình này hắn đã khắc ở trong tim.

Mọi sự tới giờ phút này suy cho cùng vẫn tốt đẹp, khẽ lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, Triệu Vô Cực hưng phấn mà nói với đám trẻ: "Tốt rồi, chúng ta về nhà thôi!"

"Về nhà!" Tám người nghe Triệu Vô Cực nói đều kinh ngạc nhìn nhau. Phải rồi, từ giờ trở đi, nhà của bọn họ chính là Học viện Sử Lai Khắc.

Không hẹn nhưng ai nấy đều bất chợt mỉm cười, đám trẻ tám người nắm tay nhau chầm chậm tiến ra phía ngoài khu rừng, phương hướng nơi ngôi nhà chung tọa lạc.

Đi hết một ngày mới thật sự trở về, tám người cùng nhau chạy vào bếp làm cơm, không khí náo nhiệt nhưng lại yên bình đến lạ.

Hôm qua hết sức mệt mỏi cùng hoảng sợ, tối nay lại được một giấc ngủ ngon.

———

Bắt đầu một ngày mới, Phất Lan Đức cho các học sinh được nghỉ ngơi để bọn họ tự mình rút ra kinh nghiệm qua mấy ngày vừa rồi. Thế nhưng giờ đám trẻ là đang chơi đùa vui vẻ ngoài sân, nam đấu võ nữ tâm sự, có là người lạ cũng sẽ dễ dàng nhận thấy họ cỡ nào quý mến nhau.

[Phòng viện trưởng]

"Tình hình đại khái là thế đó!" Triệu Vô Cực kể cho Phất Lan Đức nghe chuyện đánh Thái Thản Cự Viên.

Phất Lan Đức vẻ mặt khó tin xác nhận lại lần nữa: "Là Tiểu Vũ nói cho ngươi, Thái Thản Cự Viên bắt nó sau đó lại nghe tiếng trâu hú, hốt hoảng thả nó mà bỏ chạy? May mắn nó tình cờ thu được hồn hoàn thứ ba?"

Triệu Vô Cực gật đầu: "Đúng thế, rất khó tin phải không, ta chắc chắn không tin trong rừng có thứ gì mạnh mẽ hơn làm kinh động cả Thái Thản Cự Viên."

"Ta tin." Đây không phải lời do Triệu Vô Cực hay Phất Lan Đức nói, mà là một người khác mạc danh kì diệu vừa đúng lúc xuất hiện.

Đột nhiên xuất hiện ở cửa cắt ngang cuộc trò chuyện chính là một trung niên nam tử, bộ dáng lôi thôi.

Triệu Vô Cực tức giận quát: "Ngươi là ai từ đâu tự ý xông vào lại nói tầm bậy, không hiểu gì thì biến đi!"

Tuy nhiên Triệu Vô Cực không ngờ kẻ phá rối này lại là người quen của Phất Lan Đức, cho nên hậu quả, lập tức bị bang ngay một chưởng vào đầu.

Triệu Vô Cực kinh ngạc: "Chuyện gì đây viện trưởng!"

"Đây là thầy của Đường Tam, hắn được mệnh danh là đại sư đấy, không chuyện gì ở giới hồn sư là hắn không biết. Còn nữa, hắn là Tiểu Cương, bạn của ta!" Phất Lan Đức hét lớn với Triệu Vô Cực.

Sau đó hắn lại làm vẻ mặt hớn hở quay qua nói với người tên Tiểu Cương: "Sao ngươi xuất hiện ở đây, là vì Đường Tam? Chuyện hồn thú chi vương là thế nào?"

Ngọc Tiểu Cương, hay còn gọi đại sư vừa đi tới chiếc bàn trà ngồi xuống, vừa nói: "Ừm, ta trước đây tình cờ nói chuyện với một vị Phong hào đấu la, hắn kể cho ta nghe chuyện hắn bởi tự tin thực lực mạnh mẽ mà đã dám tự mình đi tới sâu trong rừng Tinh Đấu, hòng quyết chiến với Thái Thản Cự Viên, nhưng không thể có cơ hội."

"Vì sao?" Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực đồng thanh, chuyện về Phong hào đấu la chiến hồn thú chi vương cũng quá là đặc biệt.

Đại sư dừng một chút, vẻ mặt phảng phất kinh sợ cùng sùng bái, trầm giọng nói: "Vì hắn đã gặp một thứ còn đáng sợ hơn! Các ngươi đã nghe nói qua Thiên Thanh Ngưu Mãng."

"Thiên Thanh Ngưu Mãng?" Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực đồng thanh.

Đại sư nặng một cái gật đầu: "Đúng vậy, Thiên Thanh Ngưu Mãng thân là xà lại có đầu bò, cơ thể to lớn hơn Thái Thản Cự Viên nhiều lần, kinh sợ hơn là, nó biết nói tiếng người."

"Hồn thú nói tiếng người!" Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực liên tục đồng thanh. Khỏi phải nói sự xuất hiện của đại sư cùng những thông tin hắn nói ra quá sức khủng bố tầm hiểu biết của hai người.

Đại sư vuốt cằm khẳng định: "Chuyện này rất ít người biết, Tiểu Vũ tuổi nhỏ không trải qua là không thể biết được, cho nên ta tin nó."

"Hừm, đại lục rộng lớn thật lắm chuyện kì lạ, mà nói, ta mới nhớ ra chuyện kì lạ hơn đây!" Triệu Vô Cực gật gù chỉ chỉ hướng tầm mắt đại sư ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Các ngươi thấy con nhóc mặc váy lam kia không? Nếu như không phải tận mắt thấy thì ngay cả ngủ mơ ta cũng không nghĩ trên đời này lại có hồn sư không thể phóng thích hồn hoàn hồn lực đấy."

"Ngươi nói gì! Là hồn sư nhưng không có hồn hoàn hồn lực?" Lần này là đến đại sư Ngọc Tiểu Cương kinh ngạc, hắn còn kích động tới nỗi một phát đứng bật khỏi ghế.

Cái lý luận gì thế này, bản thân đại sư dành nửa cuộc đời chỉ để tìm hiểu về giới hồn sư, hắn tự nhận hầu như am hiểu mọi thứ, hắn có cả những lý thuyết điên rồ khác người, mà chuyện Triệu Vô Cực vừa nói thật phi lý, vượt qua hắn tư duy, nói đúng hơn, căn bản không thể tồn tại.

Phất Lan Đức thở dài liếc mắt nhìn ra sân một cô gái nhỏ, Phất Lan Đức nói: "Tất nhiên hồn lực vẫn phải có, chỉ do bị ẩn giấu đi thôi. Ta kể các ngươi chuyện này..."

Một lúc sau.

"Hahaha, viện trưởng, ông mà cũng có lúc bị người ta gạt tiền!" Triệu Vô Cực đã là ngồi không vững, ôm bụng cười như chết đi sống lại.

Phất Lan Đức bực mình thở phì phì: "Hừ, nhắc lại ta còn thấy tức giận, con nhóc láo toét này, không phải nhìn trúng năng lực ta làm sao dám nhận, nó quá ranh ma. Tiểu Cương, ngươi thấy thế nào?"

Nghe Phất Lan Đức hỏi, đại sư bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta hổ thẹn, ta thật không biết gì về vũ hồn kì lạ như ngươi nói. Hừm, bao nhiêu năm cuối cùng cũng có điều mới mẻ khiến Ngọc Tiểu Cương này hứng thú nghiên cứu tiếp rồi. Ngươi nói nó là song sinh vũ hồn! Gọi nó cùng tiểu Tam tới gặp ta."

[Lúc sau, ở một căn phòng khác]

Nana và Đường Tam đã được gọi đến.

Thấy Nana, mặc dù trước đã được nghe nhưng đại sư vẫn không tránh khỏi kinh ngạc, đúng thật hắn không hề cảm nhận được chút dao động hồn lực nào trên người cô.

"Ngươi là Nana? Phóng xuất vũ hồn của ngươi cho ta xem." Đại sư hướng Nana trực tiếp nói.

Dù biết rõ ràng đại sư nhưng Nana vẫn làm bộ nghi hoặc nhìn Đường Tam như muốn hỏi. Ai vậy? Đáng tin không?

Đường Tam cười giới thiệu cho Nana: "Nana, đây là thầy của ta, ngươi có thể gọi là đại sư. Yên tâm đi, cứ làm như người nói."

Đường Tam giới thiệu rất nhanh gọn, chỉ một chi tiết đơn giản này nhưng nó đã chứng minh được sự tin tưởng của Nana dành cho Đường Tam. Đại sư nhìn Nana khẽ mỉm cười.

Nana gật đầu, hướng đại sư chuẩn bị phóng thích vũ hồn: "Được đại sư, mời xem."

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.