Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nana Và Chu Trúc Thanh

Tiểu thuyết gốc · 1674 chữ

Nghe đại sư nói, Nana liền rất kinh ngạc. Đếm cá là cái loại gì huấn luyện?

Nhận thấy Nana khó hiểu, đại sư quay lại chỉ vào trong hồ nước nói với cô: "Ngươi ở đây xem Trúc Thanh nha đầu bắt cá, đếm xem nó bắt được bao nhiêu con, bắt trượt bao nhiêu con. Hôm nay bắt không đủ năm mươi con, các ngươi cũng đừng hòng trở về ăn cơm."

Đại sư cái giọng điệu ra lệnh này hình như không giống nói đùa. Nana trợn mắt hốc mồm: "Đại sư, đây là bài học kiểu gì chứ, bảo em ngây ngốc ở chỗ này, tinh thần lực của em yếu, em làm sao tập trung đếm hết được!"

Nana gân cổ cãi, đại sư bực mình liếc cô bằng nửa con mắt. Hồn sư thực lực mạnh yếu tương đương tinh thần lực, tinh thần lực cao mới có thể giúp hồn sư giác ngộ tiến tới nhiều bước tu luyện nhảy vọt, nhưng cố tình Nana tinh thần lực cực kì yếu kém so với một thân thiên sinh vũ hồn cường đại. Đại sư thật đau đầu, dường như sức mạnh của Nana tồn tại không tuân theo bất cứ lý thuyết nào trước đây của giới hồn sư. Trước mắt đại sư chỉ biết từ từ giúp Nana nâng cao tinh thần lực, dù gì cô ấy cũng là trị liệu hệ, trên chiến trường cứ ở phía sau hỗ trợ là được rồi.

May mắn đại sư có thể nhận thấy khả năng học tập và thích ứng của Nana rất cao, tương lai tinh thần lực vẫn có thể đuổi kịp với tốc độ phát triển của các bạn đồng trang lứa. Đáng tiếc, Nana đã kém cỏi còn ngốc nghếch, hơn nữa lại dám trả treo cả lão sư.

Đại sư một lúc gặp phải hai nữ sinh bướng bỉnh như Chu Trúc Thanh và Nana kìm không được tức giận quát: "Ngươi thừa biết tinh thần lực yếu, còn nghi ngờ phương pháp dạy học của ta? Không được dùng vũ hồn, không cần biết ngươi làm cách gì, ta sẽ bảo Trúc Thanh chú ý ngươi, đừng mơ để nó giúp ngươi gạt ta. Còn nữa, huấn luyện của ngươi là nửa tháng, nửa tháng sau sẽ đổi cách huấn luyện, trong thời gian này không chú ý nâng cao tinh thần lực... Ngươi đừng nghĩ chuyện tốt nghiệp."

Hùng hổ ném cho Nana một đống đả kích, đại sư phất áo rời đi, đầu... không thèm ngoái lại.

Nana buồn bực ngồi phịch xuống xị mặt vẽ mấy vòng trên đất.

Thấy có người thảm y như mình, Chu Trúc Thanh hết sức đắc ý ôm bụng cười, từ khi tới Sử Lai Khắc ở chung với mọi người Chu Trúc Thanh đã hòa đồng vui vẻ hơn chứ không còn lạnh lùng cứng nhắc như trước.

Đi tới bên Nana, Chu Trúc Thanh ngồi xuống nhẹ nhàng nói với cô: "Bát muội, yên tâm đi, ta lần đầu xuống nước chắc chắn không thể bắt nhanh, ngươi cố gắng nhìn thật kĩ là được, đếm tới đâu thì gạch thêm một cái xuống đất, không phải nhớ rồi hả."

"Viết xuống đất? Đúng nha!" Nana bừng tỉnh, cách đơn giản như vậy mà nhất thời cô không nghĩ tới. Cơ mà để nhìn được dưới nước cho rõ ràng thì cũng khó chứ, huống hồ dưới nước đâu phải là cá đứng yên cho mà đếm, hồ này nhiều cá như vậy lại bị Chu Trúc Thanh rượt thì chắc chắn hỗn loạn. Thôi bỏ đi, còn cách nào khác đâu.

Mới nhập học được mấy ngày đã bị dọa lưu ban. Nana cười khổ đáp: "Cảm ơn Trúc Thanh, ta sẽ cố gắng."

———

Mặc dù cùng hội cùng thuyền nhưng Nana phải công nhận Chu Trúc Thanh trong bộ áo mèo ở dưới nước quả thực quá kém, đừng nói cô ấy bắt, mà cho dù là bơi cũng không thể, chới với lăn lộn dưới nước, Chu Trúc Thanh càng lúc càng khiến Nana phì cười.

Ngày đầu tiên huấn luyện của Chu Trúc Thanh tóm gọn trong hai từ chật vật, còn đối với Nana thì cực kì nhẹ nhàng. Nana cả ngày không cần làm gì cả nhưng giờ đây cô lại phải đối mặt với một vấn đề khác.

"Trúc Thanh, hình như đại sư nói không bắt đủ năm mươi con thì không được về ăn cơm." Nana đưa đôi mắt rưng rưng nhìn Chu Trúc Thanh.

Tổng kết kết quả quan sát Chu Trúc Thanh hôm nay là: 0 - 0.

"Ừm, xin lỗi ngươi, ta quả thật không quen." Chu Trúc Thanh gãi mặt khó xử.

Cái phản ứng này của Chu Trúc Thanh sao lại đáng yêu thế chứ, giống y một chú mèo con. Nana bật cười: "Nói gì vậy chứ, ta đâu có trách ngươi."

Trời tối giờ này Sử Lai Khắc mọi người đang ăn cơm, ngoại trừ Chu Trúc Thanh và Nana bị phạt chưa trở về, hai người nằm xuống bên hồ ngửa mặt lên trời ngắm trăng.

Nana: "Trúc Thanh, vì sao ngươi tới Sử Lai Khắc?"

Nana đột nhiên hỏi, thoáng suy nghĩ gì đó thật lâu nhưng Chu Trúc Thanh chỉ đáp: "Vì ta muốn trở nên mạnh hơn. Ngươi đâu?"

"Ta? Ta là bất đắc dĩ, nhưng ta cảm thấy mình thật may mắn." Nana mỉm cười.

Chu Trúc Thanh chẳng thể biết được Nana yêu quý và hâm mộ Sử Lai Khắc như thế nào đâu, tính cả Chu Trúc Thanh cùng sáu người đồng bạn bây giờ nữa. Nếu như lúc đó vị kia cho Nana chọn lựa mà không phải bất đắc dĩ, khả năng Nana vẫn sẽ chọn tới nơi này. Đương nhiên không mang theo mấy lời cảnh báo tử vong mới tốt.

Nana và Chu Trúc Thanh hai người sau câu hỏi bỗng chốc rơi vào im lặng, ai nấy đều có những suy nghĩ riêng tư, trăng thanh gió mát thật hợp để bình tâm đi cảm thụ.

Một lúc sau.

"Ọc ọc ọc ~" Âm thanh lạ mà quen bất giác phát ra từ bụng ai đó.

"Đói quá, cả ngày chưa được ăn. Ý! Thế mà lại có thể quên." Nói rồi Nana lập tức bật dậy. Nghi ngờ gì nữa, cái âm thanh vừa rồi chắc chắn phát ra từ bụng cô.

Hành động vội vàng của Nana đương nhiên sẽ gây đến Chu Trúc Thanh chú ý. Nhìn Nana quơ tay loạn xạ cầm ra đồ vật, Chu Trúc Thanh ngồi lên tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Trúc Thanh, ta có cái này!" Nana hào hứng lấy từ túi trữ vật một số thứ kì lạ đưa ra trước mắt Chu Trúc Thanh.

"Đây là gì?" Nhìn thứ tròn tròn màu xanh lục Nana cầm trên tay, Chu Trúc Thanh nghi ngờ hỏi.

Nana cười hì hì giới thiệu: "Cái này gọi là đan dược, mau ăn, mỗi người hai viên là đủ, có thể ăn thay cơm đấy, ngươi hẳn cũng đói đi."

Nana dúi vào tay Chu Trúc Thanh. Nhận lấy hai viên đan dược từ Nana, Chu Trúc Thanh không ngần ngại bỏ vào trong miệng, tuy có hơi lấy làm kì quái nhưng ngay khi đan dược phát huy tác dụng, Chu Trúc Thanh hai mắt lập tức trừng lớn đầy bất ngờ và kinh hỉ.

Nana nhìn biểu cảm của Chu Trúc Thanh vô cùng đắc ý: "Thế nào, có phải như ta nói, no bụng lại khỏe khoắn. Cái này gọi Thiện Linh Đan, một viên có thể bù cơm một ngày, nhưng chúng ta là hồn sư, phải dùng hai viên mới đủ."

"Thiện Linh Đan? Công dụng thực tốt như vậy." Chu Trúc Thanh gật gù tán thưởng, hỏi: "Đồ tốt này là ngươi làm?"

Nana nghiêng đầu nghĩ, Thiện Linh Đan và đan dược kia đều là do thế giới game chế tạo, cô chỉ làm theo hướng dẫn chứ biết gì đâu, có điều nếu cô không góp phần vào đó thì đan dược cũng không thành. Vậy nên câu trả lời là: "Phải, cũng không phải. Đây là bí mật của ta, giữ giùm ta nhé."

"Được." Chu Trúc Thanh thẳng thắn đáp.

Nana biết chắc Chu Trúc Thanh không phải dạng người nhiều chuyện.

Ăn uống đơn giản mà vô cùng thỏa mãn, xong xuôi vừa vặn đến giờ đi ngủ, Nana cùng Chu Trúc Thanh vui vẻ trở về phòng thì thấy Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh từ lúc nào đã ở trong đó đợi hai người. Vốn dĩ Nana và Chu Trúc Thanh ở chung một phòng.

Nana ngơ ngác tay còn chưa kịp buông cái nắm cửa, tò mò hỏi: "Tiểu Vũ, Vinh Vinh. Các ngươi đây là..."

"Trúc Thanh, Nana, các ngươi về rồi. Ta và Vinh Vinh cả ngày không thấy hai người về, sợ các ngươi đói nên lén đem chút đồ ăn qua đây." Nói chuyện là Tiểu Vũ, cô ấy tinh nghịch cầm một bọc vải đi tới chỗ Nana và Chu Trúc Thanh vẫy vẫy trước mắt.

Bọc vải có hơi ấm, thoang thoảng còn ngửi thấy mùi gà quay và một chút thịt hầm. Nana, Chu Trúc Thanh nhìn nhau cười, họ vẫn đang no bụng đây.

Nana ngao ngán ôm cái trán, làm bộ lưỡng lự: "Bọn ta đã ăn qua nhưng... Đồ ăn dâng tận miệng không thể bỏ phí! Thôi nào, tiểu muội cùng các tỷ tỷ cùng ăn."

Nana cầm lấy bọc thức ăn từ Tiểu Vũ để lên giường của cô rồi mở ra, sẵn sàng đánh chén.

Chu Trúc Thanh bật cười đi tới cùng Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh ngồi xung quanh cái bọc đầy đồ ăn ngon trên giường Nana.

Vậy là đêm đó, bốn nữ đã cùng nhau có một bữa ăn khuya vui vẻ.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.