Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nana Trở Về

Tiểu thuyết gốc · 1789 chữ

Khoảng một canh giờ sau khi rời khỏi rừng Tinh Đấu, Sở Tề Thiên đang đứng, chính là rừng Lạc Nhật.

Cảnh tượng diễn ra lúc này, nếu có Đường Tam ở đây chắc hắn sẽ sửng sốt tự tát mình mấy phát. Từ bên ngoài đến xem, Sở Tề Thiên thúc thúc hắn gọi vậy mà mái tóc cùng đôi mắt đỏ rực đang dần biến đen tuyền, thân hình cao lớn vạm vỡ dần dần thu nhỏ trở thành hình dáng một thiếu nữ mảnh mai. 

Sở Tề Thiên đưa tay gỡ xuống chiếc mặt nạ màu bạc mới xuất hiện trên mặt, lộ ra thân phận thực sự, Sở Tề Thiên không phải chính là do Sở Phượng Na - Nana biến thân sao?

Nana nhìn ngắm mặt nạ pháp bảo Họa Hồn Ảnh, vốn là nơi trán nó có ba đạo kim văn sóng nước, nay đã biến mất chỉ còn lại một, biểu thị sau này Nana cũng chỉ có thể biến thân thêm một lần. 

Nana cất mặt nạ vào nhẫn trữ vật. Một lần thì một lần, cô có lẽ sẽ không cần dùng tới nó.

Khu vực rừng Lạc Nhật hiện tại là nơi có núi lửa, nhiệt độ vô cùng nóng, hoàn cảnh so năm năm trước càng là khắc nghiệt, bởi cây cối cổ thụ xung quanh hầu như đã bị phá hủy sạch sẽ. Nana đứng đúng là chỗ Tần Minh tu luyện cách đây năm năm, nhưng bây giờ Tần Minh không còn ở đó nữa, nhìn đám thực vật thấp đang bắt đầu sinh trưởng, Nana đoán hắn là rời đi chưa lâu.

Nana thở ra một hơi nặng nhọc, năm năm xa cách, suy nghĩ, trải nghiệm, cô cuối cùng đã có câu trả lời, có đủ dũng khí đối mặt với tình cảm của Tần Minh. 

Trước đây Nana cho rằng phần bận tâm cô dành cho Tần Minh là do thương hại, do thói quen, do Tần Minh bám riết. Thời gian qua không có hắn, Nana đã thử mở lòng với nam nhân, thậm chí còn thầm nhủ cô là thích như thế, nhưng kết quả, từ sâu trong tim cô đã kháng cự, rõ ràng phần kháng cự đó là vì nhớ tới Tần Minh. Vì hắn, ngay cả thần tượng mĩ nam cũng không khiến cô xao động, vì hắn, cô đã tự bỏ đi số đào hoa. 

Với Nana, Thiên Đấu là nơi bắt đầu. Còn trưởng thành, chính là Tinh La.

Nana nhìn ngắm lại một chút xung quanh nơi Tần Minh tu luyện, cô có thể tưởng tượng hắn đã sống như thế nào trong khắc nghiệt hoàn cảnh. Nana ánh mắt lo lắng kêu gọi: "Tiểu Tuyết!"

———

[Học Viện Sử Lai Khắc]

Nana khó xử đi đi lại lại trước cổng Học viện Sử Lai Khắc, không ngờ Tần Minh đã trở về học viện, trong kia ngoài hắn cô còn có một vị gia gia đặc biệt khó tính đây.

Dù đi thăm ai trước, người còn lại kiểu gì cũng phụng phịu, nhất thiết là hai người này không ở cùng một chỗ cơ. Nana cắn móng tay nghĩ một chút, quyết định, cô nhanh chân theo hướng kí túc xá trong khu rừng nhỏ mà đi.

Nana sẽ gặp Tần Minh trước, Phất Lan Đức giận thì Nana có thể dùng tiền lấy lòng hắn, về phần Tần Minh, Nana trách mình trước giờ chẳng hiểu hắn chút gì.

Học viện Sử Lai Khắc vẫn như xưa, lúc này đang là giờ lên lớp nên khuôn viên học viện đặc biệt yên tĩnh. 

Mặc dù cả tám người, Sử Lai Khắc Thất Quái và Nana đã tốt nghiệp nhưng khu vực phía trong này Phất Lan Đức vẫn giữ nguyên chờ họ trở lại bất cứ lúc nào. Nana bước chậm theo đường nhỏ vào kí túc xá riêng của tám tiểu quái vật, trong đầu hiện lên bóng dáng mọi người thường đi cùng nhau, thường chơi đùa, còn có mấy lần bị Phất Lan Đức và Liễu Nhị Long rượt chạy té khói, Nana môi thủy chung mỉm cười. 

Đứng dưới sân nhỏ kí túc xá, Nana ngắm nhìn một chút rồi đi vòng ra phía sau nơi có cái cây cổ thụ quen thuộc. Nhảy lên cây, Nana thích thú ngồi xem xét, chính là chỗ này, chỗ Tần Minh hay ngồi nhìn phòng của cô, căn phòng có ban công nhỏ, mọi thứ đều giống y như trước.

Tần Minh biết lời hẹn năm năm của tám tiểu quái vật, vì thế cách đây một tháng hắn đã về lại học viện chờ Nana, hắn ở, đúng là phòng của cô.

Nana không khống chế được bụm miệng cười khúc khích, qua khe hở cửa kính, Nana thấy Tần Minh đang minh tưởng. Hắn thật chăm chỉ, không biết cô gọi hắn có nghe không nữa.

Nana nghĩ rồi liền hẵng giọng gọi lớn: "Tần Minh!"

Rầm! Rầm! Này là âm thanh hai cánh cửa ở ban công bị mở tung.

Nana giật mình suýt ngã, cô chỉ gọi hai chữ ngắn gọn nhưng lời chưa dứt Tần Minh đã lao mình ra chấn bung cửa. Nana vẫn chưa rõ cô trong lòng Tần Minh là cỡ nào quan trọng, âm thanh của cô vừa cất lên lập tức khiến trái tim Tần Minh chấn động mạnh mẽ, năm năm, hắn chờ được rồi, giờ phút này còn đợi gì mà hắn không lập tức xông ra gặp cô.

Nana cười híp mắt nhìn Tần Minh ngây ngốc đứng trước ban công. Tần Minh không thay đổi gì cả, vẫn cao, vẫn anh tuấn, nếu có thay đổi, chắc là do da dẻ hắn trở nên trắng sáng hơn, Nana khó hiểu nghiêng đầu, sao hắn tu luyện gần lửa mà lại trắng hơn được nhỉ, không lẽ do màu tóc đỏ bắt sáng làm nổi bật làn da.

Tần Minh vốn tưởng gặp lại đầu tiên hắn sẽ ngay tức khắc ôm lấy Nana, nhưng thực tế trước mắt hắn lại sững sờ, tâm trạng hắn hỗn loạn, hắn muốn làm rất nhiều, muốn nói rất nhiều, cuối cùng là không thể làm gì cả. Nana trưởng thành rồi, đã là đại cô nương, khuôn mặt nhỏ nhắn, bất quá, đôi mắt đen vẫn đặc biệt to tròn linh động thu hút hắn, Nana mặc bộ váy màu lam, vui vẻ hoạt bát thật giống như lần đầu hắn gặp. Tần Minh cứ đứng đờ đẫn mà ngắm nhìn Nana.

Lâu không thấy Tần Minh phản ứng, Nana tinh nghịch cười: "Xem ra ta không được chào đón a, vậy phải đi tìm gia gia thôi!"

Nana xoay người nhảy xuống sân định rời đi, có điều chân chưa kịp chạm xuống đất, cô đã bị một lực kéo giật lùi phía sau.

Tần Minh hoảng sợ ôm chặt Nana trong lồng ngực, áp mặt vào tóc Nana, giọng nói hắn kích động mà khản đặc. 

"Đừng đi."

Hai chữ này, có lẽ là bất cứ lúc nào Tần Minh cũng muốn nói với Nana, khi Nana quyết đến Tinh La, khi hắn phát hiện cô về trong rừng Lạc Nhật, cả bây giờ lẫn sau này, hắn chỉ mong Nana, đừng đi.

Nana bị Tần Minh ôm lơ lửng, thân thể cô là nhờ hắn hoàn toàn nâng đỡ, tuy có chút khó thở nhưng Nana không muốn từ chối hắn, cảm giác này đúng là cảm giác ấm áp của tình yêu.

Thật lâu sau đó Tần Minh mới nhẹ nhàng đặt Nana xuống, xoay bả vai Nana để mặt đối mặt, Tần Minh ánh mắt hy vọng mà tha thiết hỏi Nana: "Nana, ngươi, yêu ta sao?"

Tần Minh trực tiếp hỏi khiến Nana phì cười, chẳng phải như phim ảnh hắn trước nên nói mấy lời quan tâm sức khỏe hoặc là bộc bạch tự sự lâm li bi đát sao? 

Tuy nhiên thái độ Tần Minh thực sự nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng, Nana nghiêm túc trả lời: "Yêu, ta yêu ngươi, Tần Minh!"

Tần Minh không tiếp tục nói, hắn ôm chầm lấy Nana rồi cười. Đúng thế, đây đúng là những điều hắn muốn nghe, thật nhanh muốn nghe từ chính miệng Nana sau ngần ấy năm xa cách.

Nana giờ đã cao hơn, ôm lấy Tần Minh, cô có thể nghe rõ ràng tiếng tim Tần Minh đập thình thịch, giống như cô. Hai kiếp người, Nana cuối cùng đã tìm được ý trung nhân của đời mình. Người ta nói, thế giới trong mắt những người yêu nhau toàn màu hồng, giờ Nana mới hiểu câu nói này, nói thật đúng. 

Chẳng biết sau bao lâu, đôi nam nữ này mới dừng cười, Tần Minh thăm dò hỏi bên tai Nana: "Ngươi về Thiên Đấu, đã gặp ai chưa?"

Hay còn có ý hăm dọa 'Ngươi có gặp ta đầu tiên không?' Nana khóe miệng giật giật, biết ngay Tần Minh sẽ để ý vấn đề này, hắn thật là trẻ con.

Nana buông ra Tần Minh gật đầu khẳng định: "Là gặp ngươi đầu tiên."

"Phải không?" Tần Minh lườm.

Nana trừng mắt, á à, giờ biết cô yêu hắn rồi Tần Minh dám lườm dám đe dọa cô thế này đây. Nana bĩu môi gằn giọng: "Phải đó, ngươi thật to gan, dám chất vấn lời ta cơ đấy!"

Nana điệu bộ nhe nanh múa vuốt hung dữ nhưng trong mắt Tần Minh lại vô cùng đáng yêu, Tần Minh cười xoa đầu Nana: "Lão bà đại nhân tha tội, là ta không đúng. Có điều, lão bà thật ngoan!"

"Ai nói làm ngươi lão bà, ta không gọi lão bà, già chết đi được. Hứ!"

Nana ngại ngùng muốn chết, cơ mà sợ mất mặt, Nana liền làm bộ giận dỗi dậm chân quay người đi, hướng này là hướng ra khu dạy học. 

Tần Minh bật cười chạy theo nắm lấy tay Nana, sủng nịch nói: "Vậy gọi tiểu Na nhi, hay là tiểu Nana, hay là Tần Minh phu nhân... Á! Ai u, ngươi không thương xót ta chút nào sao?"

Giọng điệu thật đáng ghét. Nana véo Tần Minh một cái thật đau.

Nana: "Gọi Nana! Còn dám nói thêm, ta sẽ không cho ngươi nắm tay!"

Tần Minh: "Được rồi, tuân lệnh lão bà.... À nhầm, Nana hahaha!"

Nana: "Tên đáng ghét, tên mặt dày."

Tần Minh gật đầu: "Được, ta là tên mặt dày của ngươi."

"Hứ!" Nana xéo xắc, chẳng biết đang nghĩ gì, nhưng có một điều chắc chắn, bản thân cô giờ đây đã thực hạnh phúc.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.