Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Tề Thiên Nghiền Ép

Tiểu thuyết gốc · 1906 chữ

Nam tử khí chất lúc này thật trầm tĩnh, điều đó càng khiến Cúc Hoa Quan cùng Quỷ Mị vừa run vừa giận. 

Một nữ tử là Tỉ Tỉ, hắn lại là Tề Thiên? Đại Thánh? 

Gia tộc Đông Nam Á quá ngạo mạn. Chỉ trách Vũ Hồn Điện lâu như vậy ngoài bọn chúng tự mình xuất hiện thì vẫn chưa được đến chút tin tức gì.

Cúc Hoa Quan nhếch miệng hừ một tiếng: "Ta thấy, gia tộc ngươi mới giống rùa rụt cổ, mạnh mẽ còn phải lẩn trốn sao?"

Sở Tề Thiên cười: "Kẻ thua cũng học đòi bắt bẻ? Mặt thật dày, cơ mà như thế mới giống bản chất Vũ Hồn Điện."

Sở Tề Thiên cao hơn Cúc Hoa Quan một chút, hơi cúi người nheo mắt nhìn Cúc Hoa Quan, Sở Tề Thiên gian xảo nói: "Ban đầu ta định sẽ giết các ngươi, nhưng giờ nghĩ lại để các ngươi chết vẫn quá nhân từ đi. Cúc Hoa Quan, ngươi rất yêu thích làm đẹp nhỉ? Khuôn mặt này, chăm sóc so nữ nhân còn trắng mịn hơn đây."

Lời nói của Sở Tề Thiên mang theo chút đùa cợt nhưng ẩn ý sau đó không khỏi khiến Cúc Hoa Quan rét lạnh.

"Ngươi, ngươi muốn gì?"

"Báo thù, ta đã nói trước sao? Để ta cho các ngươi biết, ta từ lâu đã muốn bóp chết hai ngươi, vì ngày hôm nay... Ha, các ngươi biết chuyện đau đớn hơn cả chết sao? Là một thân thực lực Phong hào đấu la vô dụng, khiến ngươi trơ mắt nhìn bạn bè mình bị tiểu nhân hãm hại, là có điều muốn làm nhưng ngươi không được phép làm, là phải sống với nỗi ám ảnh bị lấy mạng suốt quãng đời còn lại CỦA NGƯƠI!"

Hai chữ sau Sở Tề Thiên cơ hồ lấy sức mà la lớn vào mặt Cúc Hoa Quan, cùng lúc tám nhánh dây leo cứng cáp sau lưng Sở Tề Thiên bỗng vụt ra quất tới tấp vào mặt hắn. Dây leo mang theo hồn lực màu bạc lưu chuyển, mỗi một nhát sắc bén cắt vào da thịt khiến Cúc Hoa Quan mặt hoa da phấn chẳng mấy chốc mà biến thành máu thịt lẫn lộn.

Quỷ Mị kinh sợ nhìn gương mặt Cúc Hoa Quan, đây là lần đầu tiên Quỷ Mị nhận ra có kẻ mặt còn đáng sợ hơn mình. Hình ảnh Sở Tề Thiên khiến Quỷ Mị nhớ đến Đường Hạo 20 năm trước, Quỷ Mị giấu không nổi sợ hãi run cầm cập.

Cúc Hoa Quan giận dữ lấn át đau đớn sợ hãi, hắn rống lên từng tiếng kinh thiên động địa, giọng nói kinh biến cao vút khản đặc: "Bỉ ổi, ngươi cho thứ gì lên mặt ta?"

Tiếng thét chói tai không làm Sở Tề Thiên biến sắc, Sở Tề Thiên ánh mắt chằm chằm nhìn Cúc Hoa Quan bị kẻ ca rô chi chít, gương mặt đã đáng sợ nay đang dần nổi thêm mụn nhọt.

Sở Tề Thiên thản nhiên nhún vai lấy ra một quả cầu kim loại: "Bạch Sa, nó một phần do các ngươi mà thành, lý nào ngươi không biết?"

Cúc Hoa Quan lồng ngực như bị ai bóp nghẹn, hắn Phong hào đấu la vậy mà có cảm giác nghẹt thở, nhìn Sở Tề Thiên, hai mắt toàn lòng trắng Cúc Hoa Quan lấy toàn bộ sức lực la hét.

"Sở — Tề — Thiên ——!

Ta giết chết ngươ... Hự!"

Câu chưa dứt, Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị đều đồng loạt phun ra búng máu, nếu không có dây leo trói, tin rằng lúc này bọn chúng đã nằm rạp dưới chân Sở Tề Thiên. Vừa rồi chỉ bọn chúng và hai con hồn thú là nhận biết, Sở Tề Thiên đã phóng ra hai đạo ấn kí hình cầu gai ghim vào trái tim của Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị, ấn kí xuyên qua bao bọc toàn bộ trái tim khiến chúng vô cùng đau đớn, có điều sẽ không thể chết được, vì trong ấn kí còn có hiệu quả trị liệu, một giây tra tấn một giây phục hồi, cảm giác đau tận tâm can này, có khi tự mình moi tim chết sẽ dễ chịu hơn.

Sở Tề Thiên vô cảm nhìn hai tên Phong hào đấu la bị hành hạ chật vật như thế nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn. Nhếch môi, Sở Tề Thiên nói: "Ta báo thù khiến các ngươi hận, vậy ngay từ đầu đừng gây thù. Năm năm trước Phượng Tỉ đã cảnh cáo các ngươi, ấy vậy mà việc hôm nay vẫn xảy ra. Nói cho các ngươi biết, trước đây còn có thể cứu vãn, nhưng sau hôm nay thì không thể nữa rồi, vì sao cứ phải châm ngòi nổ kia chứ? Haizzz, bỏ đi, có những việc là định mệnh sắp đặt. 

Cúc Hoa Quan, Quỷ Mị nghe cho rõ, ta đặt trong tim các ngươi là ấn kí khống chế, đừng mơ phá bỏ, trừ khi các ngươi chọn cái chết. Ấn kí sẽ theo các ngươi suốt đời, Phong hào đấu la thì sao, chỉ cần ngươi sử dụng một chút hồn lực, nó sẽ luôn chực chờ để lấy mạng các ngươi. Cường đại mà vô dụng, thật tuyệt vọng đúng không?"

Sở Tề Thiên từng câu nói làm phía sau hắn Đường Tam cùng hai con hồn thú khó hiểu không thôi, những lời đó là đang đe dọa Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị nhưng sao lại cảm giác có phần rất chua xót đây, như là đối chính mình tự than trách. Vì sao?

Có lẽ Sở Tề Thiên đang tự trách khi bản thân không bảo vệ được con gái.

Đường Tam nhảy vụt đến chỗ Sở Tề Thiên, Đường Tam an ủi: "Tề Thiên thúc thúc, Nana bản thân trị liệu mạnh mẽ, muội ấy còn có bùa hộ thân đó sao. Ta tin muội ấy chỉ hôn mê tạm thời, trước đây đã có lần như thế, thúc thúc đừng quá lo lắng."

Sở Tề Thiên nghe Đường Tam nói, hắn đột nhiên quay mặt vội trùm lên mũ trùm, bờ vai hắn run run. Đường Tam càng khẳng định là hắn khóc.

Đường Tam thở dài nhìn hai tên Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị, chúng bộ dáng từ lâu đã chẳng phải cái gì Phong hào đấu la.

Xem Sở Tề Thiên còn chưa muốn thu tay, Đường Tam hỏi: "Tề Thiên thúc thúc, tiếp theo phải xử lý chúng thế nào?"

Đường Tam một câu thúc thúc, hai câu Tề Thiên thúc thúc, Sở Tề Thiên bờ vai rung lắc liên tục. Lúc sau ho nhẹ mấy tiếng khống chế tâm tình, hắn giờ mới bỏ ra mũ trùm quay lại xử lý tiếp chuyện báo thù.

"Khụ... Tuy không sử dụng hồn lực nhưng thân thủ chúng vẫn là cường giả, thế này đi."

Sở Tề Thiên một cái búng tay, lập tức Đường Tam nghe đến hai tiếng nổ bùm bụp. 

Đường Tam kinh ngạc trừng lớn mắt, Cúc Hoa Quan cùng Quỷ Mị tay phải tích tắc đã tan thành bột phấn không thấy, hai tên này vốn kiệt quệ đến chết lặng, bấy giờ lần nữa được một tràng thét dài khủng bố.

Sở Tề Thiên, quá ác.

Nhìn hai tên kẻ thù bộ dáng, Sở Tề Thiên suy tư chút rồi gật đầu hài lòng: "Tạm được, mặc dù ta khoan dung tha chết cho các ngươi, nhưng Bỉ Bỉ Đông có chịu nuôi hai tên tàn tật gắn mác Phong hào đấu la hay không thì ta không chắc. Dù sao quay về Vũ Hồn Điện mới biết được, tiện thể chuyển lời giúp ta, nói gia tộc ta từ nay không can dự vào chuyện các ngươi nữa. Có điều, nếu dám đánh chủ ý lên con gái ta... Hừ! Đặc biệt là lão già trong Trưởng Lão Điện, căn dặn lão biết điều thì nên lo cho cô cháu gái yêu quý của lão. Còn giờ, biến đi."

Sở Tề Thiên phất tay, tức thì ném Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị ra phía ngoài rừng Tinh Đấu, chuyện sau đó hắn nhàm chán quan tâm.

Hai tên Phong hào đấu la bị nghiền ép như con cóc, Đường Tam trong lòng đã nâng Sở Tề Thiên lên bậc thần tượng. Tuy nhiên Đường Tam trước không quên chuyện Sở Tề Thiên đã nói, hắn vội vã hướng Sở Tề Thiên hỏi: "Tề Thiên thúc thúc, chuyện Tiểu Vũ?"

Sở Tề Thiên tằng hắng nhịn cười đi đến một phía đất trống, nơi đó chẳng biết lúc nào có một bụi hoa Thấu Cốt. Bụi hoa hình cầu hé mở, Đường Tam nhìn thấy trong đó là một bông hoa khác phi thường lớn, đúng là hoa vương tiên phẩm Tương Tư Đoạn Trường Hồng.

Tương Tư Đoạn Trường Hồng, sinh sôi nhân nhục bạch cốt, cải tử hồi sinh, bé thỏ còn sống.

Đây chính là những lời mà Sở Tề Thiên đã nói, Đường Tam không kể hết vui mừng vụt ngay đến ôm lên đóa hoa Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Nhưng nằm trong đó, không phải Tiểu Vũ.

Đường Tam sửng sốt lo lắng nhìn Sở Tề Thiên, Sở Tề Thiên gãi đầu cười trừ: "Thì ta nói bé thỏ còn sống mà. Có điều, Tương Tư Đoạn Trường Hồng chỉ giúp nó cải tạo lại thân thể, còn linh hồn nó hiến tế đang nằm trong hồn hoàn của ngươi. Ài, ta nói đến đây tin rằng đầu trâu này cũng biết, ta không cướp lời của hắn nữa, ta đây phải đưa con gái ta về chăm sóc."

Sở Tề Thiên nói đầu trâu chính là Thiên Thanh Ngưu Mãng, thái độ đối hồn thú chi vương thật vô lễ, nhưng vì Sở Tề Thiên thay chúng nó xả giận nên Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên hậm hực cho qua. 

Nhìn Nana hôn mê được Sở Tề Thiên bế trên tay, Thiên Thanh Ngưu Mãng ồm ồm nói: "Nhân loại, cô bé này tuy hôn mê có chỗ lợi hại nhưng không phải không chữa được. Thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, tinh thần bị tổn thương để ta xe...!"

"Xem giúp cho." Thiên Thanh Ngưu Mãng thân là hồn thú 10 vạn năm lúc này thật bất đắc dĩ lắc đầu, ba chữ sau nó là nói cho chính mình nghe, vì căn bản Sở Tề Thiên đã nhanh chân bay mất hút.

Sở Tề Thiên chỉ quẳng lại một câu: "Không sao không sao, ta cũng có thể trị liệu mà, không sao, hahaha!"

Thiên Thanh Ngưu Mãng lần đầu tiên có ý giúp nhân loại lại bị từ chối như vậy đấy, tên đó chẳng phải còn bi thương kể lể, bây giờ xem ra những điều hắn nói, chưa chắc tin được, ngoại trừ việc của Tiểu Vũ. 

Thiên Thanh Ngưu Mãng thân thiết nhìn nằm trong Tương Tư Đoạn Trường Hồng một con thỏ màu hồng vô cùng đáng yêu, quả nhiên chính là chân thân của Tiểu Vũ. Thiên Thanh Ngưu Mãng ánh mắt tràn đầy hy vọng, nó bắt đầu chỉ dạy cho Đường Tam, cơ hội giúp Tiểu Vũ hồi sinh.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.