Hoàng Cung Chiến Loạn
Hoàng cung Thiên Đấu
Phòng trà dành cho khách quý trang trí đặc biệt xa hoa lộng lẫy, ngoài những món đồ nội thất xa xỉ dát vàng, bốn bức tường trong phòng đều được treo lên khiên giáp khắc biểu tượng Thiên Nga Bốn Cánh, vũ hồn của hoàng thất Thiên Đấu.
Nana ngồi đối diện với Độc Cô Bác qua một chiếc bàn tròn, cung nhân sớm đã bị cô cho lui xuống.
Độc Cô Bác trước tiên mở lời: "Tiểu ma nữ, định dấu lão phu tới bao giờ đây hả?"
Độc Cô Bác là phong hào đấu la, mặc kệ có nghi ngờ hay tò mò, xung quanh chắc chắn không một kẻ nào ngu ngốc dám bén mảng tới nghe lén, phương diện này Nana hoàn toàn an tâm.
Nhìn Độc Cô Bác ánh mắt xét đoán, Nana hiểu hắn đây là đang nói về việc cô khẳng định bệnh của hoàng đế hết cách chữa. Nana cười: "Lão Độc, ngươi vội gì chứ! Không thấy hành động tên Tuyết Thanh Hà đó sao? Mới nãy hắn nhanh như vậy đã đến thăm dò, bây giờ còn chủ động giữ ta ở lại, chắc chắn có vấn đề. Độc trong người hoàng đế có khi là do hắn hạ đấy."
Nana làm bộ vô ý nói, vừa cười vừa uống trà.
Độc Cô Bác nhìn mà khó chịu. Mặc dù Độc Cô Bác ghét Tuyết Thanh Hà thật nhưng việc Nana nghi ngờ Tuyết Thanh Hà hạ độc, Độc Cô Bác phủ nhận.
Thứ nhất, Nana không có chứng cứ, thái độ lại cực kì cà lơ phất phơ chẳng biết đang nghiêm túc hay đùa cợt.
Thứ hai, Tuyết Thanh Hà quả thực không có động cơ hãm hại vị phụ thân hoàng đế của mình, bởi đây là tội bất trung, bất hiếu. Thiên Đấu khác Tinh La, sức mạnh của hoàng thất Thiên Đấu phụ thuộc rất nhiều vào sự ủng hộ của các thế lực lớn, mà các tông tộc và thế gia nhất quyết không ủng hộ một kẻ mưu đồ giết cha lên làm hoàng đế.
Theo Độc Cô Bác thấy, trước mắt Tuyết Thanh Hà đã là thái tử, nhiều năm như vậy các tông môn và giới quý tộc luôn đặc biệt chiếu cố hắn, mà Tuyết Thanh Hà cũng chưa từng khiến những kẻ ủng hộ hắn thất vọng, ngôi vị hoàng đế sau này nhất định sẽ là của hắn. Vì thế Độc Cô Bác cho rằng, việc Tuyết Thanh Hà cấu kết Vũ Hồn Điện về mặt nào đó là bị ép hoặc do bản thân hắn muốn củng cố quyền lực, nhưng bậc đế vương tuyệt đối không thể mang trên mình tội giết cha.
Độc Cô Bác lắc đầu: "Tiểu ma nữ, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa. Đặc biệt ngươi cái lời này..."
Nana phì cười: "Haha, yên tâm, ta đâu ngốc đến nỗi ăn nói lung tung. Lão Độc, độc của hoàng đế ta giải được, bất quá chưa phải lúc. Ngươi nghĩ xem, vì sao kẻ hạ độc phải hao mất công phu nhiều như vậy? Một bên tìm loại độc mà đến ngươi cũng không biết, một bên âm thầm hạ độc nhiều năm, từ từ khiến hoàng đế giống như tự sinh bệnh. Những điều này chứng tỏ kẻ đó là người bên cạnh hoàng đế, và hắn... rất sợ tội hạ độc hoàng đế bị bại lộ. Đúng không?"
Nana lời ngay ý thật nói ra. Độc Cô Bác suy tư một chút, quả thực độc của hoàng đế là loại độc mãn tính, không biết bắt đầu từ lúc nào nhưng nay độc tính đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Độc tính lúc mạnh lúc yếu, thay đổi thất thường theo thời gian, thậm chí là nhiệt độ, vô cùng kì lạ, Độc Cô Bác hoàn toàn mờ mịt.
Nana nói tiếp: "Cho nên bây giờ ta chưa thể chữa trị, tránh cho tẩy hết dấu vết phạm tội, lại khiến kẻ hạ độc chó cùng cùng rứt dậu làm ra chuyện xấu gì không biết chừng. Lão Độc, thấy thế nào, có phải ta rất thông minh?"
"Được rồi, ngươi nói tất cả đều đúng hết, lão phu có thể bắt bẻ sao?" Độc Cô Bác bất đắc dĩ chiều theo Nana ý nghĩ. Nana tính cách bướng bỉnh Độc Cô Bác là biết đến, một khi Nana đã nhận định thì sẽ khăng khăng giữ ý kiến đến cùng, cố tình Nana nhận định chưa từng sai, cho nên không ai trách được cô ấy.
Nana xem Độc Cô Bác cau có, cô chỉ khẽ mỉm cười không nói gì thêm.
Lát sau, Tuyết Thanh Hà đích thân tới đón Nana và Độc Cô Bác rời phòng khách đến phòng ăn dùng bữa tối. Suốt cả quá trình Độc Cô Bác thủy chúng luôn giữ im lặng, một chữ cũng chán ghét nói ra.
Về phần Tuyết Thanh Hà, hắn vẫn kiên trì dùng thái độ thân thiện và tôn trọng cùng Nana nói chuyện, chủ yếu là dò la và xác nhận thật chắc chắn bệnh của hoàng đế không có cách chữa trị.
Xét cho cùng, Độc Cô Bác ở phe hoàng tử Tuyết Băng, mà Nana chính do Độc Cô Bác mang tới, Tuyết Thanh Hà tâm đề phòng là lẽ đương nhiên, dễ hiểu.
Những chuyện này Nana đã sớm làm chuẩn bị, giả giả thật thật, người dối ta ta dối người, nói về diễn xuất, Nana rất tự tin. Tuyết Thanh Hà muốn từ chỗ Nana tìm sơ hở?
Xin lỗi, không có cửa đâu.
–––
Sáng sớm hôm sau, trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Cảnh sắc hoàng cung bề ngoài vẫn như ngày hôm qua.
Lại thêm một lần gặp mặt Tuyết Thanh Hà ở bữa sáng, sau đó Nana cùng Độc Cô bác mới trở về học viện Sử Lai Khắc.
Tối hôm qua, Tần Minh, Phất Lan Đức và các lão sư đã về tới trong học viện. Khi mọi người nghe Ninh Vinh Vinh và Áo Tư Ca nói Nana vào hoàng cung Thiên Đấu, ai nấy đều rất kinh sợ, nhưng khi biết Nana đi cùng Độc Cô Bác, họ liền biến nỗi kinh sợ đó thành tò mò, hầu như mọi người đều giống tâm trạng Áo Tư Ca trước đó khi nghe hoàng đế bị hạ độc.
Nói đến chuyện tứ học viện nguyên tố gia nhập Sử Lai Khắc, tất nhiên Sử Lai Khắc mọi người rất hoan nghênh. Và thực bình thường khi người vui mừng nhất chính là Phất Lan Đức, nhất là lúc Ninh Vinh Vinh đưa cho hắn cầm trên tay bốn chiếc túi lớn chứa đầy kim hồn tệ. Mặt Phất Lan Đức ngay lúc đó, có thể nở hoa.
Nana về, Phất Lan Đức lập tức cho gọi cô tới phòng viện trưởng và nồng nhiệt cho cô một cái ôm.
"Cháu gái bảo bối, ngươi đúng là tiểu thần tài của gia gia." Phất Lan Đức vui vẻ vừa cười vừa nói.
Nana thật hết cách với vị gia gia này. Nana rõ ràng Phất Lan Đức chẳng thiếu tiền đâu, dư nhiều là đằng khác nhưng cái tính của Phất Lan Đức dù thế nào vẫn đến chết không sửa, hắn mãi là lão mê tiền. Còn may Phất Lan Đức chưa biến thành kẻ tham lam kiếm tiền mù quáng, Phất Lan Đức đơn thuần chỉ là thích tiền mà thôi.
Nana bật cười: "Gia gia, tuổi đã lớn, sao cứ như đứa trẻ được cho kẹo vậy hả?"
"Hửm? Nha đầu to gan, trưởng thành rồi gì cũng dám nói có phải không? So sánh gia gia ngươi với đứa trẻ. Muốn đánh đòn?" Phất Lan Đức nhíu mày hằm hằm đe dọa, càng khiến Nana cười thành tiếng.
Phất Lan Đức trìu mến nhìn Nana, đứa cháu gái này của hắn lớn thật rồi, đã là đại cô nương xinh đẹp, ngày qua ngày lại nhiều hơn chút thông minh, hiếu thuận.
Trước đây Phất Lan Đức phiêu bạt một thân một mình, thẳng đến lúc gặp đại sư và Liễu Nhị Long hắn mới cảm nhận được thứ gọi là tình bạn, khiến gắn trong lòng một chút ấm áp. Nhưng lão thiên thật muốn hành người, chẳng bao lâu lại để Phất Lan Đức trở thành kẻ dư thừa trong mối tình của đại sư và Liễu Nhị Long.
Phất Lan Đức nghĩa khí vui vẻ tác hợp cho đại sư và Liễu Nhị Long, dù biết mối tình của hai người này nhiều lần tưởng tan vỡ. Bề ngoài Phất Lan Đức luôn tỏ ra ổn nhưng thực chất bên trong hắn rất cô đơn, rất mất mát. Ngày tháng dần trôi, tuổi tác càng lớn, nhìn bằng hữu bên cạnh đều có tri kỉ, có gia thất, Phất Lan Đức lại càng khao khát tình thân.
Thế rồi, Nana tới.
Tuy ban đầu Nana thật khó ưa, vừa lẻo mép, vừa bướng bỉnh nhưng cuối cùng Nana lại là niềm an ủi lớn nhất dành cho Phất Lan Đức. Nana trở thành Phất Lan Đức cháu gái, trở thành người thân duy nhất và quan trọng nhất của Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức theo Nana cùng cười.
Rầm!
Tiếng động lớn như trời sập bỗng chốc phá tan bầu không khí đầm ấm của hai ông cháu. Phất Lan Đức giật thót nhìn cánh cửa phòng viện trưởng vừa bị ai đó xô ầm ầm đập vào tường suýt gãy, Phất Lan Đức mặt tránh không được nổi lên đoàn hắc khí.
Và 'ai đó', lại rất vô tư bỏ qua biểu cảm của Phất Lan Đức mà vội vàng kéo Nana qua một bên soi mói từ trên xuống dưới.
Tần Minh hoàn thành xong tiết dạy học, nghe tin Nana về Tần Minh liền tức tốc chạy tới phòng viện trưởng gặp Nana.
"Lão bà, nhớ ngươi quá! Thế nào, lão hoàng đế không làm khó ngươi chứ?" Tần Minh mặt mày hớn hở cho Nana một cái ôm.
Nana chưa kịp trả lời Tần Minh câu hỏi, Phất Lan Đức ở phía sau Tần Minh đã hung hăng cho hắn một cú đánh đầu trời giáng.
Phất Lan Đức bực bội hét lớn: "Tên nghịch tử, đi vào không biết gõ cửa hả? Không biết chào thầy của ngươi hả?"
Bị Phất Lan Đức phá đám, Tần Minh ai oán buông ra Nana, bấy giờ hắn mới gãi gãi đầu làm bộ ngoan ngoãn chào Phất Lan Đức.
"Chào buổi sáng, thầy!"
Tần Minh theo trước kia gọi Phất Lan Đức là thầy, bởi Phất Lan Đức kiên quyết không để hắn giống Nana gọi gia gia. Phất Lan Đức chỉ muốn hai tiếng gia gia do một mình Nana gọi hắn mà thôi.
Phất Lan Đức nghe Tần Minh chào, hắn lại càng tức điên: "Sáng cái gì sáng, đã gần trưa rồi. Hừ!"
Thực chất Phất Lan Đức thừa biết Tần Minh cố ý, bởi vì đây không phải một hai lần đầu, mà những lần như thế này Tần Minh luôn đặc biệt khờ khờ khiến Phất Lan Đức đành hậm hực nuốt cục tức vào trong, kiếm cớ gây sự Tần Minh chẳng được ích gì, ngược lại có khi còn bị tức chết.
Nana khâm phục đưa lên ngón tay cái. Nana thừa nhận cô giỏi diễn xuất, còn Tần Minh giỏi, chính là mặt dày.
Nghĩ cũng đúng thôi, nếu Tần Minh da mặt mỏng thì hồi ấy làm gì theo đuổi được Nana. Nana nhớ rõ, ngay từ đầu đối Tần Minh cô còn thực ghét hắn đây, nhưng biết đâu có khi là do lời nguyền 'ghét của nào trời trao của ấy' ứng nghiệm.
Bật cười, Nana tằng hắng mấy tiếng, nói: "Thôi nào, gia gia đừng bắt bẻ như vậy chứ, sáng chào trưa chào khác gì nhau đâu. Quan trọng là thành ý, ha!"
"À mà gia gia, Tam ca về chưa vậy?" Nana hỏi, đánh lạc hướng Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức cộc lốc trả lời: "Rồi, đi rồi."
Nana nhíu mày, cô chẳng hiểu Phất Lan Đức nói gì cả.
Tần Minh liếc thấy Phất Lan Đức một bộ không muốn nói thêm, Tần Minh tiếp lời giải thích cho Nana: "Tiểu Tam và tên béo về học viện tối qua, có điều trời vừa sáng hắn đã mang theo cả Ninh Vinh Vinh cùng Áo Tư Ca đi rồi, nói là đến Canh Tân thành có chút việc."
"Hả?" Nana nghe Tần Minh nói xong liền ảo não: "Đi nhanh vậy, ta còn định xin đi theo xem trò."
Canh Tân Thành a, thành phố kim loại, hơn nữa cũng có rất nhiều đá quý đẹp mắt. Lần này Đường Tam đi đến đó một là để thu mua kim loại, hai là để chiêu mộ thợ rèn cho Đường Môn. Đường Tam có hào quang nam chủ, lại thêm Ninh Vinh Vinh với dị năng giám bảo, mấy thứ tốt nhất thành Canh Tân tất nhiên sẽ rơi vào túi hắn. Nana mưu tính chân chó chạy theo kiếm ít đồ quý giá về chơi, đặc biệt là khi Nana biết Đường Tam nhất định sẽ cướp bảo khố của tên điện chủ phân điện Canh Tân thành...
Khoan đã, hình như Nana có chút nhầm lẫn.
"Gia gia, Tần Minh! Canh Tân thành có Vũ Hồn Điện phân điện không vậy?" Nana sực nhớ tới thay đổi nhỏ trước đây, cô mau chóng quay sang Tần Minh cùng Phất Lan Đức hỏi.
Phất Lan Đức thờ ơ. Tần Minh ở đây, Phất Lan Đức chẳng sợ Nana không có câu trả lời.
Quả nhiên, Tần Minh mau chóng gật đầu nói: "Có, tuy nhiên chỉ là một phân điện nhỏ. Lão bà, ngươi lo lắng bọn tiểu Tam gặp nguy hiểm? Yên tâm, bọn họ đi chung với Thái Thản tiền bối, không sao đâu."
Thái Thản hồn đấu la, và là một rèn đúc tông sư, nhiệm vụ đi tới Canh Tân thành có hắn chỉ dẫn mọi người đều phần nào an tâm.
Nana khóe miệng giật giật, thực chất trong năm người, Thái Thản mới là người đáng lo nhất đấy. Nhưng Nana trọng điểm đâu phải ý này.
"Ư... Ừ. Vậy, Tần Minh, ngươi biết giáo chủ phân điện đó là tên nào sao?"
Tần Minh nghi ngờ: "Ngươi hỏi làm gì?"
Nana hai mày nhíu chặt, đang lúc sốt ruột tên này còn cố kéo dài thời gian. Nana bực mình: "Tò mò, ngươi biết thì nói mau đi."
"Được rồi, ta nói ta nói." Tần Minh cuống cuồng đưa tay giúp Nana kéo dãn mày, sau đó hắn cười trừ nói: "Lúc sáng nghe đệ tử Mẫn Đường báo cáo, giáo chủ phân điện đó là một tên hồn vương 57 cấp, tên Mại Nhĩ Lạc."
Nana: "Mại Nhĩ Lạc? Không phải Mại Nhĩ Tư sao?"
Tần Minh gật đầu: "Đúng là Mại Nhĩ Lạc, con trai Mại Nhĩ Tư. Ta còn nghe nói, Mại Nhĩ Lạc tuy mới thay cha hắn tiếp quản phân điện không lâu, thực lực cũng kém cỏi nhưng do có Vũ Hồn Điện chống lưng, Mại Nhĩ Lạc ở Canh Tân thành cực kì hống hách, đồi trụy, đáng ghét y như cha hắn. Chỉ nhìn bọn người đó là biết, bản chất bọn Vũ Hồn Điện thực đáng khinh."
"Ha, việc đó còn phải bàn sao! Bất quá, đáng ghét thế mới tốt." Nana trong lòng vui vẻ. Mại Nhĩ Tư a, Nana rõ ràng tên này đã chết mất xác trong rừng Tinh Đấu, bởi vì hắn là một trong ba mươi tên hồn thánh tham gia vào kế hoạch liệp sát hồn thú của Vũ Hồn Điện ba tháng trước. Nếu chiếu theo tiểu thuyết, Mại Nhĩ Tư vẫn còn sống và làm giáo chủ ở Canh Tân thành, đợi Đường Tam đến nợ cũ nợ mới tính luôn một thể.
Bây giờ có chút thay đổi nhỏ nhưng Nana hoàn toàn không lo, Mại Nhĩ Tư hay Mại Nhĩ Lạc gì cũng được, chỉ cần phân điện đó do cha con hắn làm chủ, khẳng định cái bảo khố vẫn còn nguyên. Hơn nữa tính tình Mại Nhĩ Lạc giống Mại Nhĩ Tư, Nana thêm lần nữa khẳng định tên ngu ngốc Mại Nhĩ Lạc nhất định sẽ đắc tội Đường Tam và Nana chỉ việc ngồi chờ Đường Tam về, sau đó lựa vài món đồ chơi.
Nana phấn khích vừa nghĩ vừa đi ra khỏi phòng viện trưởng. Tần Minh tuy khó hiểu cùng tò mò không biết Nana đang nghĩ gì nhưng sợ Nana mất hứng, Tần Minh vẫn giữ im lặng lẽo đẽo theo sau.
Nhìn hai người tùy ý rời đi, Phất Lan Đức đuôi mày giật liên tục, lúc sau bất đắc dĩ hắn mới thở dài lắc đầu nói ra một câu: "Thật không có phép tắc."
Đăng bởi | -Mỵ- |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 6 |