Hoàng Cung Chiến Loạn(3)
Độc Cô Bác chậm rãi đặt chén trà trên tay xuống chiếc bàn bên cạnh, chẳng hiểu sao không khí trong đại sảnh lúc đó bất giác liền trở nên căng thẳng. Mọi người không hẹn mà cùng tận lực chăm chú lắng nghe. Nana và Ninh Vinh Vinh thấy vậy cũng mau chóng dừng việc riêng đến ngồi vào vị trí của mình ở hàng ghế hai bên, phía dưới chủ vị của Đường Tam.
Độc Cô Bác đối diện Đường Tam, hắn nghiêng mặt đối Đường Tam nói: "Tiểu quái vật, lão phu nói thẳng. Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải đứng về phía ta và hoàng tử Tuyết Băng. Bởi vì như thế, ít nhất ta mới có thể bảo vệ ngươi."
"Hoàng tử Tuyết Băng? Tên hoàng tử ngạo mạn ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện?" Nghe Độc Cô Bác nói xong, Đường Tam nhíu mày nghi ngờ đưa mắt nhìn qua mấy người khác.
Bấy giờ Đường Tam, Nana, Ninh Vinh Vinh, Áo Tư Ca, Mã Hồng Tuấn dần nhớ lại một sự kiện của bảy năm về trước, lúc bọn họ mới nhận lời mời của Tần Minh đến xin gia nhập vào Thiên Đấu Hoàng Gia học viện. Trong ánh mắt năm người nhìn nhau không nói nhưng ai nấy đều hiện rõ ý cười, chẳng phải cái ngày đó chính là ngày Sử Lai Khắc bọn họ bị người ta sỉ nhục đuổi đi hay sao. Mà 'người ta' lớn nhất ở đây, há chẳng phải là lão Độc Cô Bác?
Độc Cô Bác lúc này dường như cảm nhận được có gì đó không đúng, Đường Tam chẳng quan tâm đến chuyện hắn đề cập, thay vào đó là cùng những tên tiểu quái vật khác liếc ngang liếc dọc. Sau hồi hồi tưởng, Độc Cô Bác minh bạch năm người là đang nhớ đến 'duyên phận' lần đầu tiên hắn cùng bọn họ gặp mặt. Khi ấy kẻ nào ngờ tới, Độc Đấu La nổi danh cao ngạo tàn độc sẽ có ngày cùng ngồi bàn chuyện với một đám trẻ?
Nhưng hiện tại rõ ràng rằng, Độc Cô Bác đối với đám trẻ này đã thân tới mức có thể hy sinh tính mạng. Nhân sinh cuối đời quả thực có nhiều điều thú vị. Độc Cô Bác bối rối ho nhẹ một cái tránh đi khỏi tầm ngắm của năm người, trở lại chuyện chính nói: "Các ngươi nhìn lão phu làm gì! Tuyết Băng không vô dụng như các ngươi nghĩ, trước nay hắn chỉ giả vờ để che mắt người khác mà thôi. Các ngươi cũng bị hắn lừa rồi."
Nhìn bộ dạng Độc Cô Bác bối rối, Nana trong lòng phì cười. Những điều Độc Cô Bác biết, cô đều biết, mà còn biết nhiều hơn hắn nữa cơ.
Dả dụ như người khác trong lời Độc Cô Bác, ở đây có lẽ mọi người đều dễ dàng nghĩ ngay đến Tuyết Thanh Hà. Hoàng thất trước nay với chuyện tranh giành vương vị giữa các hoàng tử là không thể tránh khỏi, mặc dù Thiên Đấu không lập ra chính sách tàn ác như Tinh La trước kia nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có cảnh huynh đệ tương tàn? Hoàng quyền vốn dĩ là một thứ đầy ma lực, đầy sức hấp dẫn. Sống trong hoàng thất, Tuyết Băng trước chọn cách ẩn nhẫn bảo vệ tính mạng như vậy là điều dễ hiểu. Chỉ khá khen cho Tuyết Băng, diễn thật sự quá tốt, ngoại trừ Nana những người khác cho đến giờ quả thực đã bị lừa.
Nhưng chuyện đó xem ra chẳng đáng quan tâm, bởi Đường Tam và Đường Môn vốn dĩ không có hứng thú với hoàng thất.
Đường Tam thờ ơ hỏi Độc Cô Bác: "Ta hiểu. Lão quái vật, thiết nghĩ ngươi chờ ta không phải chỉ để nói chuyện này chứ?"
Độc Cô Bác cười: "Tiểu quái vật, sáu năm không gặp, ngươi vẫn thông minh như ngày nào. Đúng vậy, lão phu đến là để xem tông môn của ngươi, tên nhãi ngươi thật vô tâm với người bạn già này, xây dựng tông môn cũng không thèm báo ta một tiếng. Bất quá tông môn không tồi, về sau ta có thể tới đây dưỡng lão."
Độc Cô Bác vừa nói vừa thản nhiên đứng dậy đi tới chiếc ghế dài chỗ Nana và Vinh Vinh Vinh ngồi trước đây, hắn tùy ý gạt phăng đống đồ trang trí của Nana sang một bên rồi... nằm xuống.
Nana thật bất đắc dĩ với Độc Cô Bác, tên này ỷ thế phong hào đấu la hành sự rất ư tùy tiện. Tránh cho hắn chẳng may làm hỏng mấy món đồ, Nana vẫn là nhanh chân đến thu hết chúng vào nhẫn trữ vật. Lại nói chiếc nhẫn trữ vật của Nana hiện giờ, chính là quà tặng Đới Giai Chính cho người tốn công phu làm cho cô. Chiếc nhẫn trình là màu lam hồng sắc, lấy khuôn mẫu của Điệp Thần Trượng mà vẽ thành, nguyên liệu đặc thù, không gian bên trong cực kì rộng rãi, ngoài ra nó cũng có thể chứa đựng vật sống. Xét giá trị đến xem, vị hoàng đế Tinh La Đới Giai Chính vậy mà cũng chỉ có thể nói hai từ: "Vô giá."
Ấy mới thấy được độ xa xỉ của chiếc nhẫn cùng sự yêu chiều mà Đới Giai Chính dành cho Nana. Nhưng cũng bởi vì thế Nana mới vui vẻ sử dụng nhẫn trữ vật, chứ thực chất Nana đâu thiếu không gian chứa đồ?
Nana một bên cẩn thận vừa làm việc vừa nói với Độc Cô Bác: "Lão Độc, nói nãy giờ vẫn chưa vào trọng tâm. Không phải ngươi muốn bàn với Tam ca về chuyện trong cung sao? Mặc kệ là hợp tác hay mượn lực, mau nói đi."
"Hừm... Ma nữ ngươi thật nóng vội. Được rồi!" Hung hăng thở ra một hơi, Độc Cô Bác nghiêm túc ngồi dậy nói: "Tiểu quái vật, tình hình đế quốc bấy lâu tin tưởng các ngươi đều nắm rõ, lão phu không nhiều lời. Bất quá có những việc vẫn phải thương lượng đôi chút. Tỉ như hoàng cung lúc này xem như vẫn bình thường sóng yên biển lăng, nhưng bên trong đã sớm bị Vũ Hồn Điện khống chế toàn bộ."
Đường Tam: "Vũ Hồn Điện khống chế toàn bộ?"
Độc Cô Bác trầm giọng nói. Đường Tam không kinh ngạc không lạnh nhạt hỏi lại. Những người khác trong đại sảnh vẫn đang yên lặng chăm chú nghe.
Độc Cô Bác gật đầu nói tiếp: "Đúng là như thế. Mà việc này xảy ra chính vào lúc Tuyết Thanh Hà thay mặt Tuyết Dạ quản lý hoàng cung. Ta nói đến đây các ngươi hiểu rồi chứ? Đừng cho rằng vì ta đối địch với Tuyết Thanh Hà, nhưng tiểu ma nữ của các ngươi cũng có thể nhận ra đấy."
Độc Cô Bác chuyển ánh mắt qua Nana. Đồng dạng mọi người đều lập tức chú ý theo lời Độc Cô Bác. Nana khóe miệng cứng ngắc, cô chẳng ngờ tên Độc Cô Bác thế mà lấy cô ra làm phiếu bảo hành niềm tin. Được thôi, thuận tiện nói chút về loại độc kia cũng còn có khả năng.
Nana ho nhẹ nói: "E hèm, lão Độc nói không sai. Tam ca, mọi người, hôm qua lúc vào hoàng cung ta có tiểu tâm dò xét qua. Vệ binh hoàng cung đa phần đều là hồn vương. Hồn vương cường giả từ lúc nào hạ mình làm vệ binh rồi? Hơn nữa sát khí bọn chúng tỏa ra che không nổi mắt ta, vừa nhìn đã biết là bọn người Vũ Hồn Điện. Lại nói vì sao Tuyết Thanh Hà có thể lên nắm quyền nhiếp chính, chẳng phải là vì hoàng đế bệnh nặng? Nhưng hoàng đế vốn đâu có bệnh tật gì, hắn nhiễm, chính là độc."
"Độc?" Không ngoài dự đoán của Nana, ở đây ngoại trừ Ninh Vinh Vinh và Áo Tư Ca trước đó đã nghe nói. Mặt khác mọi người đều là vẻ mặt khó tin mà nhìn cô.
Nana thở dài lắc đầu: "Thật hết cách, nhưng đúng là vậy đấy. Ta muốn hỏi ở đây một người."
Ngập ngừng ngắt quãng, Nana nhìn lướt qua từng gương mặt quen thuộc trong sảnh, cuối cùng dừng lại ở chỗ Đường Môn Dược Đường chủ - Dương Vô Địch.
"Dương đường chủ! Ta chắc rằng ngài biết... Cửu Khúc Liên Hoàn Đoạn Trường Cao?"
"Cái gì?" Nghe Nana nói ra một cái tên sau, Dương Vô Địch dường như tin không nổi vào tai mình: "Ngươi nói Cửu Khúc Liên Hoàn Đoạn Trường Cao? Làm sao ngươi biết hoàng đế... Không, làm sao ngươi biết nó tồn tại?"
Dương Vô Địch kích động, càng khiến mọi người hồi hộp tò mò hơn. Đường Tam lên tiếng hỏi Dương Vô Địch: "Dương đường chủ, Cửu Khúc Liên Hoàn Đoạn Trường Cao là thứ gì?"
"Là... độc dược cấm kị của Phá tộc." Dương Vô Địch thở dài: "Tông chủ, trước đây lúc còn là Phá Chi Nhất Tộc, bổn tộc đã từng xuất hiện gian tế, tên này chẳng những gây ra nội chiến còn đáng hận trộm đi độc cấm của tộc. Từ đấy tới giờ ta vẫn luôn lo lắng. Cửu Khúc Liên Hoàn Đoạn Trường Cao là cực độc, vô cùng đặc biệt, không mùi không vị, hạ độc mãn tính, thời gian tùy ý kích độc là chín năm sau. Còn có, độc tính này sẽ tùy theo thời tiết, nhiệt độ mà thay đổi. Vì thế kẻ trúng loại độc này vốn không thể biết mình trúng độc, cho dù có là Độc Đấu La cũng..."
Dương Vô Địch nói tới đây liền liếc sang Độc Cô Bác. Thấy Độc Cô Bác không khó chịu, Dương Vô Địch mới an tâm nói tiếp: "Người biết loại độc này chỉ đếm trên đầu ngón tay, chưa kể những người đó đều là đại lão ở Phá tộc. Ta kinh ngạc nhất, chính là vì sao trưởng lão lại có thể biết đến nó?"
Câu hỏi sau cùng Dương Vô Địch chính hỏi Nana. Không phải chất vấn, chỉ đơn giản tò mò mà thôi. Nana cười: "Mấy chuyện điều tra phá án, ta có từng chịu thua bao giờ. Phải không?"
Nana mơ hồ trả lời, thế nhưng câu trả lời này hoàn toàn khiến mọi người tin tưởng. Đừng quên Nana chính là chấp pháp giả, thủ lĩnh đội chấp pháp hoàng gia Tinh La.
Đường Tam gật gù mỉm cười. Tuy thế có vài điểm suy nghĩ vẫn đang dần sáng tỏ trong lòng hắn, về thân phận của Nana.
Trải qua một buổi sáng gặp gỡ họp bàn. Đường Môn cùng Độc Cô Bác cuối cùng cũng quyết định, chuẩn bị công chiến hoàng cung Thiên Đấu.
Chiến tranh chưa bao giờ là tốt. Nhưng cuộc chiến lần này, lại sẽ mất đi điều gì quan trọng đây?
Đăng bởi | -Mỵ- |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |