Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Dài Trên Đảo Trân Châu

Tiểu thuyết gốc · 2780 chữ

Nana sau thời gian hôn mê sẽ tiếp tục hành trình hoàn thành sứ mệnh thần giao phó, tuy rằng đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian bên cạnh Sử Lai Khắc Thất Quái nhưng nhờ có Lam Ly, Nana chẳng cảm thấy trống rỗng hay tiếc nuối chút nào. Hơn nữa đã đi đến tận đây, Nana chắc rằng Lam Ly giống như cô biết được toàn bộ nội dung cuốn tiểu thuyết kia, đây là chuyện rất thú vị.

Hải Đức Nhĩ trước đó đã phá hủy sạch sẽ khu nhà thủ lĩnh. Nana, Lam Ly, Tần Minh, Đường Tam và Tử Trân Châu giờ đây đang đứng trên một đống hoang tàn đổ nát.

Nana nhìn thoáng qua Tử Trân Châu xa lạ, trong lòng bất chợt nảy lên cái phán đoán, Nana lập tức hướng Lam Ly xác nhận: "Lam Ly, cô ta là Tử Trân Châu?"

Lam Ly cười chọc Nana chiếc mũi, gật đầu nói: "Phải, không ngờ ngươi có thể đoán ra."

"Haha, dễ quá mà. Tóc vàng, mắt hổ phách, làn da đặc trưng bởi gió biển và cái khí phách quật cường này. Ở Đảo Trân Châu chỉ có Tử Trân Châu." Nana dương dương tự đắc nói.

Tử Trân Châu từ lúc đến đã bị Đường Tam Lam Ngân Hoàng trói chặt. Trận chiến của Nana với Hải Đức Nhĩ thật sự khiến Tử Trân Châu kinh ngạc, cũng như bao người khác, Tử Trân Châu không thể cảm nhận chút gì khí tức hồn lực trên người Nana, hồn kỹ thi triển nhưng hồn hoàn chưa từng xuất hiện, Nana trong mắt Tử Trân Châu đích xác là quái vật. Hơn nữa còn có thân phận thực sự của Lam Ly, khi Tử Trân Châu nhìn thấy Lam Ly hóa thân hồn thú thì mọi cảm xúc khinh thường lợi dụng đã hoàn toàn mất sạch. Đến bây giờ Tử Trân Châu mới hiểu, thì ra trước giờ kẻ bị tính kế luôn là chính bản thân cô ta.

Nana xem ánh mắt Tử Trân Châu, có tò mò, có phẫn nộ, có chút lo sợ nhưng không hề khuất phục. Nana thầm cười nói nhỏ với Lam Ly: "Xem ra cô ta vẫn bị Tam ca đánh nha, Tử Trân Châu quả là Tử Trân Châu, kiên cường lắm. Nhưng sao ánh mắt cô ta nhìn ngươi thật lạ."

Nghe Nana nói, Lam Ly nhìn thoáng qua Tử Trân Châu, Lam Ly biết Tử Trân Châu vẫn có một tia thất vọng. Những ngày trên đảo Tử Trân Châu đối xử rất tốt với Lam Ly, ngoài việc muốn lợi dụng chút lòng tin ra có lẽ điều Tử Trân Châu mong ước hơn chính là muốn từ chỗ tiểu cửu tìm lại hình bóng của cô ấy trước kia, một cô gái đơn thuần luôn tươi cười.

Lam Ly thở dài, nói: "Nana, có một số chuyện đã định sẽ xảy ra mặc dù phương thức khác một chút. Chuyện Tử Trân Châu... Ta kể cho ngươi sau vậy, giờ ngươi xem, người này là ai?"

Lam Ly kéo tay Nana đến bên Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng, lúc này Nana mới để ý đến nó, khối hàn băng đã bảo vệ và nuôi dưỡng cô suốt hai tháng qua. Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng như cũ tỏa ra nhu hòa khói trắng bao quanh Nana, Nana có thể cảm nhận được nó đối với cô yêu mến và vâng phục. Đưa tay gạt nhẹ luồng khói, Nana bấy giờ thấy bên cạnh Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng đang ngồi một tên thiếu niên tóc đỏ.

"Lam Ly, hắn là ai vậy?" Nana kinh ngạc lại gần ngồi xổm bên người thiếu niên.

Lam Ly không trả lời, Nana cũng không có ý tìm ra đáp án mà chỉ thuận tiện vung tay khiến thiếu niên tỉnh dậy.

Thiếu niên đôi mắt đen trừng lớn thất thần nhìn Nana, Nana bật cười hỏi: "Tiểu tử, ngươi tên là gì?"

"Tiểu... Tiểu Cát Tường. Ta tên tiểu Cát Tường." Thiếu niên ấp úng theo bản năng trả lời, hắn vẫn chưa rời mắt khỏi Nana.

Tiểu Cát Tường nhận ra Nana là cô gái ngủ trên khối băng ngọc, bây giờ cô ấy đã tỉnh, nhưng vì sao chính hắn lại hôn mê, hắn không biết.

Nana nghe thiếu niên tự xưng tiểu Cát Tường không khỏi ngạc nhiên và vui thích. Xem hắn bằng xương bằng thịt như vậy đáng yêu hơn so những gì cô biết trước đây.

Trước đây...

Nana sửng sốt nhìn tiểu Cát Tường, tiểu Cát Tường vốn sinh ra ở Hải Thần Đảo nhưng vì bẩm sinh không có hồn lực mới bị đuổi đi đến nương nhờ Đảo Trân Châu. Tiểu thuyết viết tiểu Cát Tường cứu Đường Tam, cơ duyên xảo hợp thức tỉnh vũ hồn tiên thiên mãn hồn lực. Nhưng nhìn tình huống hiện tại, Nana chắc chắn chuyện ở Đảo Trân Châu đã không giống như tiểu thuyết miêu tả nữa.

Vậy tiểu Cát Tường, vì sao có được hồn lực? Chẳng lẽ đấy là lý do hắn xuất hiện bên cạnh Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng? Nana thật tò mò chuyện xảy ra trên người hắn.

Tiểu Cát Tường thấy Nana cứ nhìn chằm chằm mình, sợ hãi bản thân gây chuyện thất lễ, tiểu Cát Tường vội vàng đứng dậy cúi người giải thích với Nana: "Xin lỗi, ta không có ý quấy rầy cô. Ta nghe có kẻ xấu muốn làm hại cô, thấy cô hôn mê, ta mới đến xem bệnh. Đây cô xem, đây là kim châm của ta. Tiểu Cát Tường không phải hải hồn sư nhưng ta biết y thuật."

Tiểu Cát Tường vẫn chưa biết bản thân hắn đã có tư cách trở thành hồn sư. Bộ dạng luống cuống tay chân mò tìm bọc kim châm của hắn thật chọc mọi người bật cười. Nếu như không có người tìm kim giúp, chắc đến sáng ngày mai hắn cũng chưa tìm ra.

"Tiểu Cát Tường, đây là kim châm của ngươi?" Đường Tam tay cầm một túi vải trắng đưa đến trước mặt tiểu Cát Tường.

Tiểu Cát Tường mừng rỡ mở ra xem, kim châm to nhỏ đủ cả, tiểu Cát Tường gật đầu lia lịa nói: "Phải phải, là của ta. Cảm ơn đại nhân."

Đường Tam khẽ mỉm cười, hỏi: "Ngươi nói ngươi biết y thuật, có hay không là thuật châm cứu?"

Tiểu Cát Tường ngại ngùng gãi đầu đáp: "Đúng vậy, nhưng ta học được rất ít. A, ngài cũng biết thuật châm cứu sao?"

"Ta đương nhiên biết, rất nhiều." Đường Tam cường điệu nói, cùng lúc câu nói của hắn kết thúc, trên người tiểu Cát Tường không biết từ bao giờ đã cắm mười đầu kim châm.

Châm bạc vô cùng mảnh đâm chuẩn xác mười huyệt đạo quan trọng trên người tiểu Cát Tường. Tiểu Cát Tường ngơ ngác đứng, hắn cảm nhận được châm bạc kích phát, trong cơ thể kinh mạch giờ đây đang vù vù lưu chuyển một thứ gì đó, ấm áp và cực kì dễ chịu khiến cả người hắn đều muốn bay lên. Tiểu Cát Tường không dám tin nuốt nước miếng cái ực, nếu như hắn không nhầm, đây chính là hồn lực, chỉ có hồn lực mới mang tới cảm giác cơ thể thăng hoa như vậy. Tiểu Cát Tường vui mừng muốn khóc được, hồn lực bẩm sinh không có nay dựa vào mười đầu châm đang sinh sôi lưu chuyển trong hắn, vị đại nhân đó là Hải Thần đại nhân sai đến giúp hắn sao?

Tiểu Cát Tường cảm động nhìn Đường Tam, hình bóng Đường Tam trong mắt tiểu Cát Tường vụt cái đã to lớn bội phần.

Đường Tam xem kĩ tiểu Cát Tường, khẽ nở một nụ cười mờ ám thu hồi lại kim châm. Đường Tam nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta biết trước đây ngươi không có hồn lực nhưng vì sao ngươi có hồn lực ta lại không biết. Thứ ta làm chỉ đơn giản là giúp ngươi sớm dẫn dắt hồn lực đến trong kinh mạch. Tất nhiên việc này cũng khoe khoang năng lực châm cứu của ta. Sao, muốn ta dạy cho ngươi không?"

"Muốn, ta muốn. Xin ngài dạy cho ta!" Tiểu Cát Tường lập tức phấn khích nói, mặc kệ hồn lực ở đâu mà có, hắn chỉ biết nhờ Đường Tam giúp hắn tiếp nhận hồn lực là tốt rồi.

Nhưng Đường Tam lại làm bộ suy tư khó xử nói: "Nhưng mà kiến thức của ta chỉ truyền lại cho đệ tử thuộc tông môn. Muốn học, ngươi trước phải gia nhập tông môn của ta mới được."

"Ta muốn gia nhập. Đại nhân, xin hãy truyền lại cho ta y thuật của ngài." Tiểu Cát Tường không đợi Đường Tam tiếp tục chỉ dẫn, hắn ngay lập tức quỳ xuống đối Đường Tam cúi đầu ba cái.

Đường Tam khóe miệng hàm ý cười, không nói gì thêm. Nana và Lam Ly từ lúc Đường Tam đưa cho tiểu Cát Tường túi kim châm đã đa phần đoán được hắn ý đồ, cả hai không khỏi nhìn nhau âm thầm cười.

Tới gần Đường Tam, Nana hỏi nhỏ: "Tam ca, dễ dàng lừa được một tên hảo đồ đệ. Vui vẻ sao?"

Đường Tam thản nhiên đáp: "Nana, cái gì gọi là lừa? Thu nhận đệ tử việc này phải nói là duyên. Ta rất hiếm gặp người hiểu biết y thuật châm cứu, tiểu Cát Tường có thiên phú, tâm tính thiện lương lay động Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng, có ý cứu muội muội ta cũng là một chuyện vô cùng tốt. Hành trình tiếp theo chúng ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nay đem y thuật truyền cho tiểu Cát Tường là đảm bảo y thuật tuyệt diệu của tông môn sẽ không bị thất truyền trong tay ta. Rất đáng giá."

Đường Tam nhẹ nhõm nói ra ba chữ cuối, Nana bấy giờ mới hiểu thì ra Đường Tam suy tính sâu xa tới vậy, có nhiều chuyện Nana vì biết trước nên không tránh khỏi suy đoán vội vàng, nhất là sai lầm khi suy đoán tâm tư Đường Tam.

Thầm tự vả hai phát cho mình ở trong lòng, Nana cảm thán nói: "Tam ca, dù thế nào, Tam ca và tiểu Cát Tường rất có duyên sư đồ. Ta tin tiểu Cát Tường sẽ là một đệ tử tốt."

Đường Tam tùy ý gật đầu. Đi tới nâng tiểu Cát Tường đứng dậy, Đường Tam nói với hắn: "Tiểu Cát Tường, ta tên Đường Tam - Đường Môn môn chủ, từ nay ngươi chính là đệ tử của ta, là người của Đường Môn."

"Vâng, sư phụ!" Tiểu Cát Tường hạnh phúc dâng trào nơi khóe mắt mà nói.

Nana nhìn hắn cũng đồng dạng rơm rớm nước mắt. Tiểu Cát Tường không thân không thích, Đường Tam nhận hắn làm đệ tử, một là cho hắn y thuật, hai là cho hắn hai chữ người thân, cho hắn nơi chốn để trở về bất cứ lúc nào, tiểu Cát Tường đương nhiên hạnh phúc.

Tần Minh lặng lẽ đến bên cạnh Nana ôm cô vào lòng. Nana giật mình nhìn Tần Minh, bất chợt nhận ra cô đã bỏ quên hắn đi đâu rồi, thật tội lỗi. Nhưng may mắn Tần Minh không hề tỏ ra giận dỗi, đối với hắn Nana tỉnh là điều tốt nhất, Nana có nhiều việc cần quan tâm, vậy hắn sẽ quan tâm cô là được.

Nửa đêm trên Đảo Trân Châu yên bình khó tả, đây cũng là đêm đầu tiên Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Áo Tư Ca, Mã Hồng Tuấn, Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ và Bạch Trầm Hương được chạy nhảy trên Đảo Trân Châu. Lại nói lúc Lam Ly thả bảy người ra khỏi không gian thần thú, Tử Trân Châu vừa nhìn đã tức giận một phát phụt máu hôn mê, lý do chắc đại gia đều có thể đoán được.

Đường Tam nhận tiểu Cát Tường làm đệ tử, hắn không quản ngày đêm gấp rút dạy tiểu Cát Tường y thuật và tuyệt học Đường Môn.

Tiểu Cát Tường sau đó được Đường Tam giúp giác tỉnh vũ hồn tiên thiên mãn hồn lực, vừa vặn chính là Băng Kim Thuật, vũ hồn mang thuộc tính băng kiêm trị liệu, thích hợp với tiểu Cát Tường. Chắc rằng đây là phần thưởng Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng thông qua Nana để ban tặng cho hắn - đứa con thân yêu của đại hải.

Về phần Nana, tỉnh dậy sau tất nhiên sẽ không giống lúc trước. Tần Minh thì Nana thay đổi thế nào cũng được, Lam Ly đã sớm biết, Đường Tam có chút kinh ngạc nhưng đều dễ dàng chấp nhận. Thẳng cho tới lúc bảy người kia xuất hiện Nana mới biết...

"Mắt chuyển màu thật sao? Lam Ly, sao mắt ta chuyển màu lam rồi?" Nana lúc này đã được Lam Ly kéo ra một chỗ riêng nói chuyện. Cô không khỏi vừa kinh ngạc vừa hào hứng hỏi Lam Ly.

Lam Ly đứng trên một mỏm đá, gió biển thổi mái tóc bạch kim của Lam Ly, che lấp đi phần lớn gương mặt và đôi mắt tử sắc tuyệt mỹ. Lam Ly nói: "Đôi mắt lam sắc mang màu của đại hải, là minh chứng năng lực của ngươi đã hoàn toàn thức tỉnh. Nana, lúc ngươi mới tỉnh dậy cũng cảm nhận được trên người ngươi có đặc thù khí tức, hải hồn sư và các sinh vật biển đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi. Người tốt sẽ đối ngươi kính trọng yêu mến, kẻ xấu sẽ sợ hãi dè chừng ngươi. Ngươi biết điều ấy là do đâu hay không?"

Lam Ly quay lại nhìn Nana hỏi, không hiểu sao Nana cảm giác Lam Ly tâm trạng có chút không đúng. Nana bất giác căng thẳng theo, mơ hồ trả lời: "Ta biết, có lẽ nó xuất phát từ tín ngưỡng người dân đại hải đối với Hải Thần đại nhân. Ta nhớ lần đầu tiên biết đến Hải Thần đại nhân là lúc ở Tinh La, lúc ngài ấy bảo ta chính là thần Vệ Nữ, ta đã thực kinh ngạc."

"Phải rồi, Nana ngươi chính là Vệ Nữ của Hải Thần, đó là chức danh thuộc về ngươi khi ngươi chiếm được ta từ giữa cuộc tuyển chọn. Nhưng ta ước gì, ngươi chỉ dừng lại ở đó." Lam Ly buồn bã nói.

Nana khó hiểu mau chóng bắt lấy tay Lam Ly hỏi: "Lam Ly, chỉ dừng lại ở đó là có ý gì? Ta không hiểu. Lam Ly, ngươi mới nãy còn rất vui vẻ, sao bây giờ mặt ủ mày chau? Nói cho ta, sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, dù ra sao chúng ta cũng cùng nhau đối mặt."

"Không sao, Nana! Ta không sao. Ta thừa nhận kế hoạch ở Đảo Trân Châu là do ta tư tâm, vui vẻ thật ngắn ngủi nhưng chừng ấy đủ rồi. Nana, ta và ngươi đều là người đáng thương, nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây ngươi không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi." Lam Ly dịu dàng nói.

"Ngươi nói lung tung gì vậy? Đừng nói như thế nữa. Đừng khiến ta sợ hãi, ta chỉ vừa mới biết ngươi tồn tại." Nana ra sức lắc đầu bịt kín hai tai, cô không muốn nghe Lam Ly tiếp tục nói chuyện bi quan.

Lam Ly nhìn Nana thật lâu, gió biển vẫn cứ mạnh mẽ hất tung vạt áo hai người, đêm nay đã định là một đêm thật dài.

"Nana, không phải ngươi muốn nghe những chuyện xảy ra trong lúc hôn mê sao? Ta kể cho ngươi."

Lam Ly mặc kệ Nana phản ứng, cô quay mặt nhìn về đại hải bắt đầu kể. Kể về Cửu Vĩ Lam Hồ Tộc, về Kình Phong thân phận, về hành trình của Đại Hải Đoàn.

Cuối cùng Lam Ly vẫn không hề nhìn xem Nana là thế nào cảm xúc, Lam Ly chỉ để lại cho Nana một câu nói sau đó lạnh lùng bước vào không gian thần thú.

"Nana, đừng tin vận mệnh. Vận mệnh không phải tương lai, mà là quá khứ. Thất Quái có vận mệnh của họ, còn ngươi thì không."

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.