Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nana Thật Đáng Sợ

Tiểu thuyết gốc · 2119 chữ

Nana ngồi trên Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng, tư thế ăn dưa xem kịch nhưng ánh mắt nhìn Tần Minh đã muốn ăn tươi nuốt sống, quên mất cả khung cảnh xa lạ và tiểu Cát Tường đang phủ phục ngay bên cạnh.

"Thế nào? Chơi tiếp đi, ta đang xem đây." Nana lạnh giọng nói.

Tần Minh hay lắm, nhân lúc cô ngủ dám ở trước mặt đùa giỡn với mỹ nữ, bắt tận tay nhé, để xem tên mặt dày miệng lưỡi giảo hoạt này bào chữa thế nào. Nana hằm hằm nhìn Tần Minh.

Tần Minh ngây ngốc, từ lúc tiếng nói của Nana cất lên hắn đã ngây ngốc rồi.

Lam Ly vẫn ôm bụng cười, Tần Minh cứ mỗi lần cảm xúc dâng trào là lại biến thành tượng đá, chắc hắn chẳng biết Nana đang hiểu lầm hắn đâu. Lam Ly cười chết mất.

"Câm miệng, cô cười cái gì?" Nana bực mình quát.

Tiểu tam ở đâu gương mặt đẹp như vậy, dám câu dẫn phu quân của cô lại còn ngang nhiên cười cợt. Hừ, tên Tần Minh này đích thị là chột dạ, cứng miệng không nói được chứ gì. Được, vậy Nana sẽ bắt hắn phải nói.

Nghĩ rồi Nana bật đứng người dậy bay thẳng xuống sàn, tiến lại gần Tần Minh, Nana chống eo chất vấn: "Tần Minh, ta hỏi ngươi, cô ta là ai?"

"Tần Minh! Ngươi bị câm hả? Ta hỏi, cô ta là ai?"

Nana một câu hỏi hai câu hỏi Tần Minh vẫn không trả lời. Nana đâu biết trong tâm trí Tần Minh lúc này đều là âm thanh nhảy nhót vui mừng của chính hắn. Nana tỉnh rồi, Nana tỉnh rồi. Tần Minh căn bản không nghe thấy Nana nói gì, hắn chỉ yên lặng đứng nhìn Nana hoạt bát trước mặt.

Tần Minh không nói Nana càng tức điên, Lam Ly thì cứ quỳ ra đất mà cười, chọc Nana phút chốc mặt nóng như cái lò thiêu. Đưa tay, Nana đang định chuẩn bị tát cho Tần Minh một cú trời giáng.

Bỗng!

"Na... Nana! Tên phế vật, mau buông cô ấy ra!" Tần Minh bừng tỉnh hoảng sợ hét lớn.

Tại sao, tại sao lại vào ngay lúc này?

Ngay lúc Nana vừa định đánh Tần Minh, một quái vật khổng lồ bất ngờ xuất hiện chụp Nana quẳng đến giữa không trung. Lam Ly tức khắc ngừng cười, có điều khi nhìn lại con quái vật kia, Lam Ly thật muốn vì nó tụng một tràng kinh cầu hồn.

Chậc chậc, chẳng phải là Hải Đức Nhĩ sao?

Hải Đức Nhĩ vũ hồn phụ thể, nửa thân dưới của hắn giờ đã biến thành tám cái xúc tu khổng lồ, hình thể phút chốc bao trùm cả khu nhà thủ lĩnh. Hai tên Hải Cẩu và Hải Mã lúc này khả năng đã bị Hải Đức Nhĩ đè bẹp, may mắn tiểu Cát Tường vẫn nằm trong khu vực có Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng bảo vệ, Hải Đức Nhĩ xúc tu vốn không thể đến gần.

Tần Minh và Lam Ly bay đến giữa không trung đối mặt Hải Đức Nhĩ phần đầu.

Hải Đức Nhĩ một cái xúc tu vẫn quấn chặt Nana cười hả hê, nói: "Các ngươi quên vũ hồn của ta là Bạch Tuộc Bất Tử sao? Haha, vì con nhóc này Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng mới không nhận ta, ta phải giết nó."

"Ngươi dám! Hải Đức Nhĩ, buông cô ấy ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!" Tần Minh đe dọa gằn từng chữ nói với Hải Đức Nhĩ.

Đối với Tần Minh, Nana vẫn luôn là một cô gái nhỏ, Tần Minh không biết thực lực của Nana bây giờ là bao nhiêu cấp hồn lực nhưng nhìn cô ấy bị Hải Đức Nhĩ khống chế, Tần Minh vô cùng lo lắng.

Hải Đức Nhĩ thừa biết Nana quan trọng mức nào, có Nana làm con tin hắn chẳng sợ Tần Minh manh động.

Hải Đức Nhĩ khinh miệt cười: "Haha, hahaha! Đe dọa? Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Ta nhẫn nhịn bao lâu chỉ đợi đến ngày hôm nay, thật không ngờ báu vật lại nhận đứa con gái thấp hèn này làm chủ nhân, phản bội ta. Các ngươi biết tâm trạng ta khó chịu sao! Nói cho các ngươi biết, không giết cô ta, ta không thể xả giận!"

"Hải Đức Nhĩ!" Tần Minh bất lực kêu tên Hải Đức Nhĩ.

Lam Ly vẫn luôn chú ý biểu cảm của Nana. Từ lúc bị ném đi không hề mở mắt nhìn xem tình huống như thế nào, điều này càng khiến Lam Ly tò mò, không biết khi đôi mắt ấy mở ra sẽ xảy đến chuyện kinh thiên động địa nào nữa.

"Hải Đức Nhĩ, muốn sống... thả muội muội của ta xuống!"

Nana giật mình. Giọng nói rét lạnh như tử thần đòi mạng nhưng quá đỗi thân thuộc này.

"Tam ca!" Nana mở mắt gọi tên Đường Tam, rõ ràng thanh âm có phần uất ức.

Đường Tam đã tới, Tử Trân Châu và đám hải tặc tôm tép kia vốn không phải của Đường Tam đối thủ. Mắt thấy Hải Đức Nhĩ biến dạng còn bắt lấy Nana, Đường Tam tức giận nhanh chóng trói lại Tử Trân Châu bay vụt tới bên này.

Thấy Nana, Đường Tam thoáng kinh ngạc nhưng sau hắn vẫn dùng ánh mắt ấm áp khiến Nana an tâm, nói: "Đừng lo Nana, Tam ca sẽ cứu muội."

Nana lắc đầu, vừa nén giận vừa mếu máo hỏi: "Tam ca, nói cho ta biết. Cô ta là ai?"

Nana quăng xẹt một ánh mắt đầy tia sét về phía Lam Ly, Đường Tam nhìn theo không khỏi ngạc nhiên bật thốt: "Tiểu cửu?"

"Tiểu... Tiểu Cửu? Ra là Tiểu Cửu."

Nana đã chờ đợi để nghe danh tính cô gái kia từ lâu, nay nghe Đường Tam nhắc tới một cái tên vô cùng xa lạ, Nana chính thức bùng nổ.

"Thấu Cốt... Thương Trảo! Này thì Tiểu Cửu! Tên Tần Minh đáng ghét!"

Nana điên tiết vừa hét vừa phóng ra Thấu Cốt Hoa tự sáng hồn kỹ - Thấu Cốt Thương Trảo. Trong tích tắc không điềm báo, Hải Đức Nhĩ chiếc xúc tu đang quấn lấy người Nana đã bị mười nhánh dây leo xé toạc thành máu thịt be bét.

"Aaaa, ngươi...!" Hải Đức Nhĩ rống lên đau đớn, vẻ kinh sợ mau chóng lấp tràn đôi mắt. Đáng sợ, cô ta thật đáng sợ, khí tức này... là vương giả.

Hải Đức Nhĩ hoảng hốt bò trườn về phía sau Nana dự định trốn ra biển. Nana vẫn giữ nguyên tư thế lơ lửng giữa không trung, không cần bất cứ hồn kỹ hay thứ gì nâng đỡ, ánh mắt hằn học nhìn Tần Minh.

"Tiểu Cửu này!"

"Minh ca này!"

"Ân ân ái ái này!"

"Các ngươi đang đùa ta đấy hả?"

Nana hét lên từng câu, mỗi câu hạ xuống là một chiếc xúc tu của Hải Đức Nhĩ bị Điệp Thần Trảm chém đứt. Hải Đức Nhĩ tiếng kêu thảm thiết lúc này thực không thể diễn tả nổi, hắn chỉ sợ hãi cố ôm lấy ba chiếc xúc tu còn lại mà cầu xin Nana.

"Nữ vương đại nhân, cầu ngài tha cho ta. Ta biết sai rồi, van cầu ngài."

Hải Đức Nhĩ dập đầu lia lịa, Nana sau hồi xả giận cuối cùng cũng nhìn đến hắn, nhếch miệng cười nói: "Tha? Ta đã trừng phạt ngươi chưa? Tên xấu xí, ngươi nói ai thấp hèn!"

Lại một cái xúc tu bị chặt đứt, Hải Đức Nhĩ thống khổ thực không thể nói ra lời. Nana hừ lạnh quay đầu, chán ghét nhìn Hải Đức Nhĩ phía sau trong vòng ánh sáng của Điệp Phấn nổ thành cát bụi.

"Này thì Bạch Tuộc Bất Tử. Phi!" Nana giả phi một bãi nước bọt tiếp tục quay qua nhìn Tần Minh.

Tần Minh bấy giờ bao nhiêu da gà da vịt đã bày ra hết phía ngoài. Tại sao Nana đánh tên kia mà cứ kêu tên hắn vậy, cảm giác như người cô ấy muốn đánh là hắn mới đúng. Nhưng Tần Minh mờ mịt chưa hiểu hắn đã làm sai chuyện gì.

Lam Ly cũng bị Nana dọa sợ, sống cùng nhau bao lâu, trăm ngàn lần Lam Ly chưa từng nghĩ Nana ghen là như thế khủng khiếp. Nghĩ đến nếu như mình không phải Lam Ly thì hậu quả... Lam Ly không khỏi nuốt nước miếng cái ực.

Phía Đường Tam căn bản giống Lam Ly, Nana ra tay quá nhanh quá tàn bạo, Đường Tam tự nhận phản ứng không kịp. Nhưng hình như Nana hành động là sau khi Đường Tam hắn gọi Lam Ly thành tiểu cửu, vậy có phải có uẩn khúc gì hay không.

Chết rồi, hiểu lầm rồi!

Đường Tam lo lắng nhìn Tần Minh, quả nhiên Nana đang từ từ bay đến chỗ hắn với một gương mặt không thể nào đáng sợ hơn.

Đường Tam vội vàng vụt đến trước mặt ngăn cản Nana: "Nana, bát muội! Hiểu lầm rồi, tiểu cửu là..."

"Tránh ra!" Nana một phát hất bay Đường Tam, nói: "Tam ca! Ngay cả Tam ca cũng muốn bao che cho hắn. Tên đáng ghét này, ta đã thấy tận mắt hắn ở trước mặt ta đùa giỡn nữ nhân. Minh ca? Ha, thân mật quá nhỉ! Ta phải đánh chết hắn!"

Nana không đợi nghe Đường Tam nói mà cứ khăng khăng vừa nói vừa đòi xông tới đánh Tần Minh. Tần Minh đứng như trời trồng, đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Lam Ly thực nhìn không nổi nữa, ở phía trước mặt Nana, Lam Ly dần dần hiện thân. Chín chiếc đuôi Cửu Vĩ Hồ từ từ tỏa ra phía sau lưng Lam Ly, chúng to lớn vòng lấy thân người bé nhỏ của cô, dần dần khi đuôi lớn mở ra, Cửu Vĩ Hồ tuyệt mỹ lộ diện, ánh sáng lam sắc phút chốc chiếu rọi Đảo Trân Châu.

Nana giây phút ấy trở nên ngoan ngoãn bất ngờ, mọi phẫn nộ vù cái mất sạch sành sanh. Nana lách qua Đường Tam đến trước Cửu Vĩ Hồ thân thiết gọi: "Lam Ly."

"Còn ai vào đây nữa, đồ ngốc." Lam Ly trong hình dáng Cửu Vĩ Hồ nói với Nana.

Nana bật cười ôm lấy Lam Ly, cũng không quên đánh cho Lam Ly mấy phát: "Vậy mà trước nay vẫn luôn im lặng lừa ta, ta nghĩ ngươi không thể biến hình, nghĩ ngươi không thể nói chuyện. Chả trách, chả trách không bao giờ nghe lời ta, chả trách luôn bắt ta coi ngươi là bạn. Đồ đáng ghét, nếu ngươi cho ta biết sớm hơn, ta đã không phải nhiều lần cảm thấy cô đơn. Đồ đáng ghét!"

Nana đột nhiên bật khóc. Lam Ly biết Nana tủi thân khi nghĩ tới lúc mới đặt chân đến Đấu La Đại Lục, lúc gặp chuyện nhưng không có lấy một ai để tâm sự hay dựa dẫm. Lam Ly mỉm cười biến trở lại hình dáng mỹ nữ ôm lấy Nana vỗ về: "Xin lỗi, ta thực không muốn lừa ngươi, nhưng có một số việc là thân bất do kỉ. Nana, trước giờ ta vẫn xem ngươi là tỷ muội, ngươi chưa bao giờ phải cô đơn. Nín đi nào."

Lam Ly giúp Nana lau nước mắt. Nana cười, Lam Ly theo cô đến Đấu La Đại Lục, là người chứng kiến cô từng bước trưởng thành, là người duy nhất biết đến thân thế và những gì cô phải chịu đựng. Từ nay Nana có thể tìm Lam Ly tâm sự thoải mái nói ra mọi suy nghĩ của mình, không cần phải giấu diếm tất cả nữa. Nana đặc biệt hạnh phúc.

Buông ra Nana, Lam Ly dẫn cô nhìn xung quanh, hỏi: "Nana, ngươi nhìn xem đây là đâu?"

Nana đã bình tĩnh theo lời Lam Ly nhìn, bốn phía bao quanh là nước, bầu trời cao rộng, không khí mặn chát giống như tại bãi biển và cả lúc nãy tên xấu xí kia tên gọi... Hải Đức Nhĩ!

Nana nhìn Lam Ly bật thốt: "Đảo Trân Châu!"

Mới ngủ một giấc như ngày hôm qua đã từ hoàng cung Thiên Đấu tới Đảo Trân Châu, bao nhiêu chuyện bị bỏ lỡ và cả cảm giác kì lạ khi mới tỉnh dậy. Nana thực sự không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.