Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật Về Bạch Cấp Khảo Hạch

Tiểu thuyết gốc · 2722 chữ

Nana trở về phòng ngủ, tâm trạng bởi vì tâm sự của Bạch Trầm Hương mà não nề. Nhưng nghĩ lại Nana vẫn có chút gì đó ủng hộ quyết định của Bạch Trầm Hương. Người khác không biết nhưng Nana biết rõ Mã Hồng Tuấn khả năng thăng thần rất lớn, ngay đến Thần Vị cũng để sẵn cho hắn rồi. Thất Quái từ trước tới nay luôn là của Nana thần tượng, Nana tất nhiên sẽ không muốn thấy chiến đội này bị phá vỡ.

"Nana, ngươi thật xấu xa."

Nana tự mắng mình một câu, nói cho cùng Bạch Trầm Hương cũng là bằng hữu, làm gì có người bạn nào thấy bạn mình đau khổ còn ủng hộ. Vậy nhưng Nana cứ im lặng để chuyện tình của hai người cứ thế chấm dứt sao? Có hay không nên nói cho Mã Hồng Tuấn. Nếu như Mã Hồng Tuấn không để ý gì đến Thần Vị mà chỉ muốn ở bên cạnh Bạch Trầm Hương sống hết một đời thì sao?

Phải rồi, Nana chợt minh bạch.

Thì ra là thế, đó là lý do Bạch Trầm Hương nhất quyết giữ kín suy nghĩ của mình. Cô ấy sợ rằng chỉ cần một người trong số Thất Quái hay Nana biết sự thật sẽ đem nó nói cho Mã Hồng Tuấn. Sau cùng điều Bạch Trầm Hương sợ nhất vẫn là trở thành gánh nặng.

Thôi được, Nana tôn trọng Bạch Trầm Hương, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.

Đợi khi mặt nạ biến thân hết tác dụng, Nana lần nữa tới chỗ cây Chân Quả. Cảm giác tâm trạng Bạch Trầm Hương bấy giờ rất khác. Nhẹ nhõm hơn chăng? Nana nghĩ vậy.

Thấy Nana đến Bạch Trầm Hương mỉm cười hỏi: "Nana, hôm nay ngươi tới sớm, không đem theo đồ ăn sao?"

Bình thường Nana sẽ đến thăm Bạch Trầm Hương vào lúc xế chiều và đem theo bánh trà. Dĩ nhiên Bạch Trầm Hương chẳng có tâm trạng ăn uống.

Nana làm bộ kinh ngạc ha một tiếng, nói: "Lạ nha, hiếm khi thấy ngươi đòi ta đồ ăn. Hôm nay chắc mặt trời lặn đằng đông mất."

Bạch Trầm Hương cười nói: "Xem ngươi kìa, chuyện ta muốn ăn hay không đâu liên quan gì đến mặt trời. Ngược lại là ngươi, có chuyện gì sao?"

"Không, không có việc gì." Nana vội vàng trả lời sau đó làm ngơ chơi với mấy dây hoa dưới cây Chân Quả. Sở dĩ Nana tới vì lo lắng cho Bạch Trầm Hương, nhưng chắc chắn không thể nói cho cô ấy rồi.

"Thật không? Không có việc gì tại sao lại chạy tới chỗ ta sớm như vậy. Ngươi không đi xem xem Tần Minh đại ca tu luyện thế nào?" Bạch Trầm Hương ngữ khí trêu chọc nói.

"Xí, không có gì ngoài chuyện đánh trống lảng là giỏi." Nana bĩu môi liếc Bạch Trầm Hương một cái.

Bạch Trầm Hương không kiêng kị bật cười thành tiếng to. Tiếng cười này sảng khoái, thật sự đã lâu Bạch Trầm Hương mới thả lỏng được như vậy.

Nana bất giác mỉm cười vui thay cho Bạch Trầm Hương nhưng chợt nhớ ra mình bị trêu đùa, Nana hậm hực bứt rơi mất mấy dây hoa, nghĩ nghĩ chút lại bó gối ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Trầm Hương.

Nana nói: "Hắn thì tu luyện gì chứ! Suốt ngày đi làm mấy việc như nhặt vỏ sò, bắt tôm sứa... Thất Quái đều đuổi kịp hắn rồi. Bạch Cấp Khảo Hạch? Ha, nếu không có hắn ta đã chẳng biết Hải Thần Khảo có tồn tại Bạch Cấp Khảo Hạch."

Nana đưa tay ra gập từng ngón đếm số việc lặt vặt Tần Minh làm suốt bốn năm trên Hải Thần Đảo. Kể cũng lạ, khảo hạch của Tần Minh là khảo hạch kém nhất trong tất cả các cấp bậc, thế nhưng Nana không thể biết chính xác nó sẽ phải hoàn thành trong bao lâu, phần thưởng là cái gì. Nana chỉ biết khảo hạch so với những bài huấn luyện ma quỷ của Thất Quái vô cùng dễ. Nói trắng ra Tần Minh chẳng qua chỉ là kẻ làm việc vặt ăn bám trên Hải Thần Đảo thôi.

Nana nhớ Tần Minh từng nói hắn sẽ quyết tâm nhanh tu luyện đến cấp bậc phong hào đấu la. Thế mà tới Hải Thần Đảo hắn lại lười biếng thế này đây. Nana càng nghĩ càng bực mình.

Bạch Trầm Hương mỉm cười nhìn Nana rất lâu. Nana vô tư thật, ở cô ấy luôn toả ra năng lượng tích cực khiến người bên cạnh bất giác cảm thấy thoải mái.

Có nhiều lúc Bạch Trầm Hương cảm thấy tò mò và khó hiểu, thậm chí là ghen tỵ khi chứng kiến Nana vui vẻ đồng hành bên cạnh Sử Lai Khắc Thất Quái. Ngoại hình Nana không quá nổi bật, thực lực không rõ, xuất thân càng không có gì đáng chú ý, thế nhưng điều gì có thể khiến cô ấy tự nhiên sóng vai bên cạnh bảy người kia? Còn cô thì không.

Bạch Trầm Hương không biết Nana đã từng rất tự ti, tự cảm thấy bản thân mình là vật cản, là kẻ thừa thãi trong học viện Sử Lai Khắc. Vậy rốt cuộc Nana khác Bạch Trầm Hương ở điểm nào?

Đó chính là cách thể hiện tình cảm.

Bạch Trầm Hương chọn rút lui để người mình yêu tiến về phía trước. Còn thứ Nana chọn, chính là cùng tiến cùng lùi, mặc kệ kết quả. Như lúc đánh Thái Thản Cự Viên, lúc quyết định đối chiến học viện Tượng Giáp, lúc tiêu diệt tà hồn sư, khi quyết định ở Tinh La chiến đấu, và nhất là khi Nana chấp nhận sự sắp đặt của Hải Thần để đổi lấy phần thưởng ở lại Đấu La đại lục.

"Nana, giả sử... Ta chỉ nói giả sử thôi, ngươi và người ngươi yêu cách biệt thân phận. Hắn ta thiên sinh đã vô cùng cao quý, còn ngươi dù cố gắng theo đuổi thế nào cũng không thể cùng hắn đứng ngang hàng. Vậy ngươi, có muốn từ bỏ không? Từ bỏ tình cảm dành cho hắn."

Bạch Trầm Hương dời mắt đi nơi khác, vô thức hỏi câu hỏi mà cô cũng không chắc Nana có hiểu hết ý nghĩa của nó hay không. Nhưng Nana hoàn toàn hiểu được, chuyện Bạch Trầm Hương nói không phải giả sử, không phải đem Nana ra làm ví dụ. Bạch Trầm Hương chỉ đang nói ra quyết định trong lòng mà thôi.

Nghĩ tới, chẳng phải lúc trước chính Nana cũng hỏi câu tương tự với người khác hay sao?

Lúc ấy người kia nói thế này...

Nana mỉm cười lặp lại: "Chuyện tình cảm ấy à, ta chỉ lo lắng khi người ta yêu không yêu ta. Nhưng hắn yêu ta, thì ta còn lo gì nữa chứ."

Bạch Trầm Hương nghe xong tự diễu cười, vừa lúc gió thổi nhẹ mái tóc, che đi giọt nước mắt không cam lòng rơi xuống. Bạch Trầm Hương ngươi hỏi thật ngốc. Chỉ cầu tình cảm không cần tương xứng ư? Vì vốn dĩ Nana cũng là một thiên chi kiêu nữ.

Được rồi, cứ như vậy đi, chấp nhận từ bỏ cũng là một loại mãn nguyện.

Bạch Trầm Hương thở ra một hơi, vén lại bím tóc dài quay sang cười nói với Nana, còn không ngại đưa tay véo Nana chiếc mũi.

"Đúng thế Nana, ngươi và Tần Minh ca ca quả là trời sinh một cặp."

"Á, tiểu Hương Hương, ngươi làm ta nhột quá!" Nana nhăn mặt sờ nắn lại mũi.

Bạch Trầm Hương đắc ý cười liên hồi, lát sau chống cằm, Bạch Trầm Hương nheo mắt khinh thường nói với Nana: "Nhưng mà ngươi ngốc thật. Ngươi nghĩ Tần Minh ca ca thật sự nhận phải bài thi thấp nhất ư?"

"Còn không phải sao?" Nana bĩu môi hừ một tiếng.

Bạch Trầm Hương phì cười nói: "Ngốc! Đó chính là lựa chọn của Tần Minh ca ca. Bạch Cấp Khảo Hạch tuy rằng xếp bét nhưng nó đại biểu cho thực lực đấy ngươi biết không hả?"

Nana ngu mặt lắc đầu:"Là ý gì?"

Nana quả thực không biết, Bạch Cấp Khảo Hạch chưa từng xuất hiện trong quá khứ, mà từ đó tới giờ Nana cũng không có tò mò đi tìm hiểu. Cứ theo màu sắc phân chia cấp bậc đã biết sẵn, Nana chỉ mặc định bài thi của Tần Minh chính là bài thi kém cỏi nhất, đáng bị coi thường.

Bạch Trầm Hương chép miệng giảng giải: "Thật là... Này nhé, ngươi không cảm thấy kì lạ sao? Hải Thần Đảo căn cứ theo phẩm cấp bài thi mà đối xử với từng người khác biệt. Nhóm Thất Quái từ lúc nhận Hồng Cấp và Hắc Cấp Khảo Hạch về sau ở Hải Thần Đảo đều có một vị trí vô cùng cao trọng. Ta thì khỏi bàn đi, nhưng Tần Minh ca ca nhận phải Bạch Cấp Khảo Hạch sau lại chẳng bị xem là trò cười, trái lại tất cả mọi người đều có vẻ dè chừng xen lẫn hâm mộ hắn. Ngươi không cảm thấy lạ sao?"

Nana lắc đầu: "Không phải vì hắn là người yêu của ta hả?"

"Tất nhiên không phải!" Bạch Trầm Hương cao giọng nói. Nana suýt nữa thì bị Bạch Trầm Hương làm giật mình.

Nana nghĩ lại, thật sự tới giờ mới nhận ra sự khác biệt. Hải Thần Đảo đãi ngộ là một thứ gì đó cực kì tuân thủ nguyên tắc, mà thứ nguyên tắc này dựa vào cấp bậc Hải Thần Khảo đến phân chia, cấp bậc Hải Thần Khảo càng cao đãi ngộ càng lớn. Lấy Bạch Trầm Hương và Thất Quái làm ví dụ, Bạch Trầm Hương ở Hải Thần Đảo tương đương làm một người bình thường, phòng ngủ nhỏ, ăn uống tự túc... nếu như cô ấy không sống cùng Thất Quái. Còn Thất Quái thì sao? Vào thành có xe đưa đón, dân chúng bái lạy, thật đã tôn bọn họ lên làm chủ nhân. Còn về phía Tần Minh... cấp bậc của hắn tương đương người hầu mới đúng, nhưng đãi ngộ của hắn hoàn toàn khác xa Bạch Trầm Hương hay Thất Quái. Nana cảm giác Tần Minh tại Hải Thần Đảo vô cùng tự do, thích làm gì thì làm, đi đâu thì đi, người khác không cản hắn cũng không tỏ ra lạnh nhạt. Điều đó Nana khó mà diễn tả thành lời, Nana cho rằng mọi người không dám cười nhạo Tần Minh vì hắn là người quan trọng của Vệ Nữ.

Bạch Trầm Hương nhìn Nana, tỏ vẻ thông cảm cho ý nghĩ sai lầm của cô ấy. Bạch Trầm Hương nói: "Ngươi còn nhớ lúc Thất Quái xuất hiện nhiều bài thi cấp đen, Hải Mã Đấu La vẻ mặt lo lắng vô cùng, hắn còn buột miệng gọi đó là trừng phạt. Vì sao nói trừng phạt? Vì một khi đã tiếp nhận khảo hạch sẽ không thể hối hận quay đầu, dù cho ngươi có gặp phải thử thách mất đi tính mạng. Điều đó ấn định cho Hoàng Cấp, Tử Cấp và Hắc Cấp Khảo Hạch. Nhưng ngươi có để ý, lúc Vinh Vinh tiếp nhận bài thì cấp đỏ, Hải Mã Đấu La đã nói gì không?"

Bạch Trầm Hương làm bộ dò hỏi, Nana sững sờ, đôi mắt căng tròn vì kinh ngạc. Ý của Bạch Trầm Hương Nana rất nhanh đã hiểu, một cảm xúc khó nói bốc chốc dâng trào khiến Nana cổ họng nghẹn ứ.

Bạch Trầm Hương nhìn Nana biểu cảm, cười nói tiếp: "Là phần thưởng. Ngươi đoán đúng rồi đó, Tần Minh ca ca lẽ ra tiếp nhận, là Hồng Cấp Khảo Hạch - bài thi cấp đỏ, là bài thi cao nhất đấy ngươi biết không!"

"Lại nói vì sao bài thi cấp đỏ là phần thưởng, bởi vì ngoài khả năng lớn hoàn thành, người tiếp nhận bài thi cấp đỏ còn có quyền chọn lựa. Chọn tiếp tục hay rời đi, cho ngươi có quyền hối hận để quay đầu, đó là đặc ân lớn nhường nào. Nhưng Nana ngươi biết không, Tần Minh ca ca chọn chính là ở lại, vì thế Bạch Cấp Khảo Hạch chẳng qua chỉ là một cái cớ cho hắn quang minh chính đại ở lại mà thôi. Tất cả mọi người trên Hải Thần Đảo này đều biết ý nghĩa của nó, Bạch Cấp Khảo Hạch không phải là bài thi thấp nhất, mà là lựa chọn của thiên chi kiêu tử. Ai dám khinh thường nó chứ."

Câu cuối Bạch Trầm Hương hơi nhấn mạnh, Nana giật mình nhìn thẳng Bạch Trầm Hương, sau đó không biết sực nghĩ gì liền lập tức đứng dậy vụt đi không thấy. Bạch Trầm Hương chống cằm thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mỉm cười.

Từ chỗ Cây Chân Quả biến mất, Nana thân ảnh chốc lát sau đã xuất hiện trên đỉnh Hải Thần Sơn. Ở nơi tầm nhìn bao quát toàn bộ Hải Thần Đảo, Nana dễ dàng có thể thấy Tần Minh đang thong thả trên bãi biển nào đó nhặt vỏ sò.

"Tần Minh." Nana nhẹ nhàng gọi tên Tần Minh.

Tần Minh xoay người, nhìn thấy Nana một thân váy lam dài xinh đẹp xuất hiện, khoé miệng hắn không tự chủ vẽ ra nụ cười.

Nana giây phút ấy bỗng cảm giác đau lòng, không biết vì lý do gì, sự cưng chiều của Tần Minh lúc này lại khiến Nana đau lòng đến thế.

Tần Minh nhận ra Nana cảm xúc khác lạ, hắn vội vàng bỏ đống sò mới nhặt xuống cát chạy tới ôm Nana, để cô dựa vào ngực hắn. Tần Minh nói: "Ta ở đây, Nana, ta ở đây. Không sao đâu."

Nana bật khóc, Tần Minh bối rối không biết Nana vì cớ gì phải rơi lệ. Thực ra tới bản thân Nana còn không biết.

Tương lai mờ mịt, nhưng đôi lúc bất chợt, tự bản thân ta sẽ cảm nhận được một chút gì đó.

"Tần Minh, vì sao phải từ chối nhận bài thi cấp đỏ?"

Nana nghẹn ngào hỏi Tần Minh.

Tần Minh sửng sốt trong giây lát. Chuyện từ chối nhận bài thi cấp đỏ không phải là bí mật, chính hắn cũng không lấy làm quan tâm. Tuy nhiều lần Tần Minh thử nghĩ lúc Nana biết hắn cố ý giả bộ kém cỏi để cô thoả sức chê cười hắn sẽ như thế nào, ngạc nhiên chăng, hay tức tối đánh hắn bầm tím cả mặt. Nhưng ngàn vạn lần Tần Minh không ngờ, phản ứng của Nana bấy giờ khiến hắn vô cùng sợ hãi. Nana thực sự rất thông minh, hắn sợ Nana sẽ thông qua hắn biết được điều cô ấy không nên biết, sợ Nana sẽ đánh mất sự vui tươi vốn có, sợ rằng 'ngày đó' sẽ đến quá sớm khi hắn còn chưa kịp chuẩn bị.

Tần Minh vuốt nhẹ tóc Nana, cố giữ giọng nói thật bình tĩnh, hắn đáp: "Nana ngốc, ngươi không nhìn xem Thất Quái khổ sở tu luyện thế nào, đó chẳng phải cũng là kết cục của ta nếu nhận phải bài thi cấp đỏ sao. Ta trước đây làm tên cuồng tu đã đành, nay đã có ngươi, ta không muốn phí hoài thời gian như thế nữa.

Nana, ta chỉ muốn dành toàn bộ thời gian còn lại... ở bên cạnh ngươi."

Tần Minh câu cuối nói có chút ngập ngừng. Nana biết rõ Tần Minh nhất định có điều giấu giếm nhưng càng chắc chắn hơn cô không nên tiếp tục tra hỏi hắn lúc này.

Nana im lặng ôm Tần Minh, cảm nhận nỗi khổ tâm của hắn. Giờ phút ấy Nana cũng tự âm thầm quyết định dù phía trước có xảy ra đại hoạ gì đi nữa, thì Tần Minh...

"Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.