Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâm Hải Ma Kình Vương

Tiểu thuyết gốc · 2315 chữ

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Nana tại Hải Thần Đảo tiếp tục trải qua những ngày tháng yên bình vui vẻ, bỏ qua hết những phiền não và nghi hoặc vì cô luôn tin tưởng chỉ cần Thất Quái thuận lợi kế thừa Thần Vị, Hải Thần sẽ giữ đúng lời hứa để cô ở lại Đấu La đại lục sống cùng những người cô yêu. Đó là tín niệm duy nhất, cũng là mong ước mạnh mẽ nhất của Nana.

Trái ngược với cuộc sống bình yên đó, mặt khác bảy người của Sử Lai Khắc Thất Quái từ lúc trở về Thiên Đấu đế quốc vẫn chưa từng có cơ hội được nghỉ ngơi. Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Ca cùng Ninh Vinh Vinh phân biệt đến học viện Sử Lai Khắc và Đường Môn, ra sức bồi dưỡng hồn sư, củng cố thế lực tông môn vững chắc.

Đường Tam dưới sự dẫn dắt của Hải Thần Thần Quang và chỉ dẫn của Ba Tái Tây trước đó đã mãn nguyện hồi sinh Tiểu Vũ, ngoài mong đợi thành công đạt tới cảnh giới phong hào đấu la, chỉ cách vượt qua Hải Thần Cửu Khảo Đệ Bát Khảo một bước, tuy nhiên điều ấy lại phải trả giá bằng nghi thức hiến tế của hai đầu hồn thú mười vạn năm Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên, huynh đệ chí cốt của Tiểu Vũ. Mà nguyên nhân dẫn đến kết cục bi thương đó dĩ nhiên đều bắt nguồn từ thế lực kẻ thù đáng căm hận nhất, Vũ Hồn Điện.

Cùng lúc với Đường Tam khi có được Hải Thần truyền thừa, Thiên Nhận Tuyết cũng được tiếp nhận truyền thừa của một vị thần sa đoạ đã bị khai trừ khỏi Thần Giới - Thiên Sứ Thần. Mà sớm hơn Đường Tam, Thiên Nhận Tuyết nhờ Thiên Đạo Lưu thiêu đốt sinh mạng dẫn đường thuận lợi trở thành chân chính cường giả thần cấp, ở Đấu La đại lục bấy giờ chí tôn tồn tại. Thiên Đạo Lưu chết, Vũ Hồn Điện mất đi Trưởng Lão Điện, Bỉ Bỉ Đông hoàn toàn nắm quyền thống trị tự mình lập nên Vũ Hồn đế quốc, nghênh ngang tuyên chiến với hai đế quốc còn lại là Thiên Đấu và Tinh La. Nhưng tiềm lực hàng vạn năm của hai đại đế quốc há lại là thứ có thể coi thường, nay có thêm sự giúp đỡ của Đường Môn, học viện Sử Lai Khắc cùng với Sử Lai Khắc Thất Quái, Vũ Hồn đế quốc cho dù lớn mạnh nhưng huyênh hoang quá trớn cuối cùng vẫn phải chịu thiệt thòi mà thôi.

Năm năm gần ước hẹn quay lại Hải Thần Đảo. Vũ Hồn đế quốc lấy Bỉ Bỉ Đông cầm đầu phát động tấn công Thiên Đấu đế quốc tại Gia Lăng Quan, trận chiến khốc liệt, Thiên Đấu đế quốc có đương nhiệm quốc sư Ngọc Tiểu Cương lãnh đạo giành thắng lợi, Bỉ Bỉ Đông bị Đường Tam đánh trọng thương phải lui về Vũ Hồn đế quốc. Thiên Đấu đế quốc cục diện trong vài tháng tạm thời lắng xuống.

Tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Đường Tam một bên an bài Thất Quái sáu người khác chuẩn bị quay về Hải Thần Đảo, một bên phần mình nhanh chóng tìm kiếm hồn hoàn bổ sung cho Hạo Thiên Chùy, bởi hiện tại Đường Tam vũ hồn Lam Ngân Thảo đã có đủ chín cái hồn hoàn, Hạo Thiên Chùy chậm chạp mới chỉ có một cái do Thái Thản Cự Viên hiến tế. Đại công cáo thành, vốn dĩ Đường Tam sắp sửa tụ hội cùng đồng bạn, nhưng thật không ngờ Thiên Nhận Tuyết lại truy sát hắn tới tận đây. Đối mặt mới một cường giả thần cấp, cho dù đã đạt tới cảnh giới phong hào đấu la Đường Tam căn bản cũng không phải đối thủ, may mắn bản thân hắn có nhiều phương thức bảo mệnh cộng với Hải Thần Ba Tắc Đông không tiếc hao tổn thần thức cứu hắn một mạng, Đường Tam lúc này mới an toàn chạy trốn vào đại hải, tạm thời thoát khỏi Thiên Nhận Tuyết truy sát.

"Tam ca, ngươi không sao chứ?"

Thấy Đường Tam thần sắc nhợt nhạt, Tiểu Vũ lo lắng thăm hỏi hắn. Đường Tam mỉm cười lắc đầu biểu thị hắn không có việc gì. Đường Tam sau đó đưa mắt nhìn một vòng xung quanh đánh giá hoàn cảnh lúc này. Sử Lai Khắc Thất Quái hiện đang ở sâu dưới lòng biển rộng được bảo hộ trong vòng phòng ngự của Hãn Hải Càn Khôn Tráo, dựa vào đám Ma Hồn Đại Bạch Sa do Tiểu Bạch phái tới bọn họ đang nhanh chóng kéo xa khoảng cách với lục địa. Đại dương là lãnh địa của Hải Thần, chỉ cần Hải Thần thần thức vẫn tồn tại tuy rằng Thiên Nhận Tuyết là thần cấp cường giả cũng nhất thời không thể ở trên đại hải đối mọi người xuống tay. Đường Tam thở dài nhẹ nhõm.

Nhớ lại trận chiến với Thiên Nhận Tuyết, Đường Tam càng cảm thụ sâu sắc sức mạnh áp đảo của thần cấp, mặc dù sức mạnh khủng khiếp đó suýt nữa giết chết hắn nhưng đồng thời cũng khiến Đường Tam cảm thấy vui mừng và tràn trề hy vọng đối với Hải Thần Thần Vị. Đường Tam tự tin rằng một khi hắn được kế thừa sức mạnh của Hải Thần trở thành chân chính thần cấp thì việc chiến thắng Thiên Nhận Tuyết là điều hoàn toàn có khả năng. Nếu Thiên Nhận Tuyết tồn tại là mối hoạ, Đường Tam không ngại cùng cô ta quyết một cuộc chiến sinh tử.

Chỉ đáng tiếc...

Đường Tam tay phải vẫn đang cầm nắm cây Hoàng Kim Tam Xoa Kích, nhìn thấy trung tâm thần khí ảm đạm không chút ánh sáng, Đường Tam khẽ nhíu mày. Vừa mới đây Hải Thần thần thức chính nhờ Hải Thần Chi Tâm trên Hải Thần Tam Xoa Kích phóng xuất đi ra, vừa vặn cứu hắn một mạng. Nhưng cũng từ lúc ấy cây thần khí liền trở nên không giống trước nữa, theo cách nào đó mà nói, Đường Tam cảm giác hắn dường như đã mất đi mối liên kết với thần khí. Tiếp theo đây Đường Tam bắt buộc phải tiếp tục hoàn thành Hải Thần Đệ Bát Khảo, sức mạnh đột ngột bị thuyên giảm quả thực khiến hắn lo ngại.

Đường Tam chợt nhớ lần trước khi rời khỏi Hải Thần Đảo Nana có căn dặn hắn, phải bảo vệ thật tốt Hải Thần Chi Tâm, xem ra ý của cô ấy là đang nói về sự kiện này. Đường Tam bất đắc dĩ cười, Nana biết hắn sẽ bị Thiên Nhận Tuyết truy sát thì hẳn phải nắm rõ hắn bây giờ bảo vệ tính mạng còn khó, nói gì đến Hải Thần Chi Tâm. Nana nhiều lúc thật ngốc đến khó tả, chờ lúc gặp lại Đường Tam nhất định phải cốc đầu cô một cái.

Tuy nhiên điều Đường Tam không biết, ngay lúc Hải Thần Chi Tâm ảm đạm chực chờ vỡ nát thì tại Hải Thần Đảo, điềm dữ cũng đồng thời xảy đến với Nana.

Đại hải mênh mông vô bờ, Sử Lai Khắc Thất Quái bảy người theo đoàn Ma Hồn Đại Bạch Sa hộ tống đang dần lộ ra khỏi mặt nước. Tới đây khí tức của bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi sự tìm kiếm của Thiên Nhận Tuyết, nhưng càng khó hiểu hơn, bọn họ không chỉ cách xa lục địa, mà còn cách Hải Thần Đảo càng xa.

Đới Mộc Bạch quan sát tỉ mỉ một hồi mới cất tiếng nói: "Tiểu Tam, chúng ta muốn trở về Hải Thần Đảo sao!"

Đới Mộc Bạch ngữ điệu tò mò, Đường Tam hiểu Đới Mộc Bạch không phải đang nghi ngờ hắn mà đơn giản chỉ muốn hỏi xem hắn định làm gì mà thôi.

Đường Tam cười nói: "Lão đại, mọi người, thực ra trước khi trở về ta còn muốn đi làm một chuyện."

Tiểu Vũ nhìn Đường Tam bất chợt nhớ tới điều gì, kinh ngạc nói: "Ca, cái đó... chẳng lẽ ca muốn hoàn thành khảo hạch thứ tám hả? Ngay lúc này?"

Đường Tam gật đầu, ánh mắt tỏ rõ sự kiên định đáp: "Đúng thế."

Tiểu Vũ biết những khảo nghiệm trong khảo hạch thứ tám của Đường Tam, ngoài việc phải hồi sinh cô cùng với tự nâng cao thực lực lên tới phong hào đấu la, Đường Tam còn phải tiếp nhận một thử thách sau cùng, mà thử thách này đối với Đường Tam không khác nào đẩy hắn vào chỗ chết.

Tử chiến - Tiêu diệt Thâm Hải Ma Kình Vương.

Xuất thân từ hồn thú, Tiểu Vũ hơn ai hết hiểu rõ sự chênh lệch giữa hồn thú và nhân loại, đó là khoảng cách về mọi mặt không chỉ với mấy năm tu luyện ngắn ngủi nhân loại có thể bù đắp được, hơn nữa Hải Thần Đảo truyền kỳ càng khiến Tiểu Vũ lo sợ. Thâm Hải Ma Kình Vương đâu phải hồn thú bình thường, tu vi trăm vạn năm, kém một bước hoá rồng, nó chính là bán thần hung bạo nhất tồn tại, nếu như không phải thân trong đại hải bị Hải Thần kìm hãm, chỉ e rằng cả đại lục này sớm đã bị nó nắm trong tay. Kẻ thù như vậy, Đường Tam có thể chiến thắng sao?

Tiểu Vũ im lặng nhìn Đường Tam. Đường Tam biết Tiểu Vũ lo lắng cho hắn nhưng cũng biết Tiểu Vũ luôn tin tưởng hắn sẽ tạo nên kỳ tích. Đường Tam dịu dàng nắm tay Tiểu Vũ mỉm cười, trong lòng Đường Tam hiểu kỳ tích có thể xuất hiện, chính là vì hắn có Tiểu Vũ.

...

"Khụ khụ! Eo ôi cái không khí quỷ dị này!"

Một âm thanh dè bỉu bất ngờ cất lên doạ Đường Tam Tiểu Vũ run người giật bắn, định thần giờ mới nhận ra hai người bọn họ chìm đắm trong không gian tình yêu lúc nào không hay. Cảm nhận được chút gì, Đường Tam đưa cái cổ cứng ngắc nhìn sang bên cạnh, ngay lập tức đập vào mắt hắn chính là vẻ mặt nhăn nhó của Áo Tư Ca và Đới Mộc Bạch.

"Lão... lão đại, Áo nhị ca. Hai người làm cái gì vậy?" Đường Tam cười trừ giả ngơ hỏi.

Đới Mộc Bạch khinh thường bĩu môi một cái nói: "Xúy, Đường Tiểu Tam, giờ ngươi mới nhìn thấy bọn ta đó phỏng!"

Áo Tư Ca làm bộ run giọng nói: "Ai za lão đại, ta sợ hãi... vừa rồi còn ngỡ sẽ bị ai đó xem thành đồ ăn cho cá đấy. Ngươi nói đúng không Vinh Vinh?"

Ninh Vinh Vinh tủm tỉm cười cũng gật đầu: "Ừm ừm."

Chu Trúc Thanh từ đầu tới cuối vẫn im lặng nhưng ánh mắt liếc ngang liếc dọc cùng nụ cười mỉm đầy hàm ý càng khiến khuôn mặt Tiểu Vũ phút chốc đỏ tới mang tai.

Vì sao Áo Tư Ca lại nói Đường Tam xem bọn họ thành đồ ăn cho cá? Thì chẳng phải chỉ cần Đường Tam nhất thời ham sắc quên bạn, sẽ thẳng tay một phát hất cả đám xuống biển sao.

Đường Tam cười khổ, đám bạn này của hắn thật giỏi tranh thủ cơ hội châm chọc người khác, cơ mà chắc bọn họ chẳng biết sắp tới Đường Tam sẽ đưa cả đám đi làm mồi cho cá thật. Đường Tam ý tứ nói: "Vậy sao? Áo nhị ca, vậy phải xem cá còn nhớ chúng ta hay không?"

Đường Tam âm điệu rất nhẹ nhàng, câu nói tưởng chừng như đùa nhưng không hiểu sao lại khiến Áo Tư Ca một phen rét lạnh. Không chỉ riêng Áo Tư Ca, Đới Mộc Bạch, Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh và cả Mã Hồng Tuấn giây phút ấy bất giác cũng cảm giác được nguy hiểm, nhịp tim theo đó chạy nhanh thêm một cái, năm người đưa mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng đồng thanh.

"Đường Tiểu Tam! Có ý gì?"

Đường Tam vội vàng bưng kín hai tai, cùng lúc bị năm người khủng bố âm thanh như thế có là phong hào đấu la hắn cũng khó lòng chịu nổi.

"Được rồi được rồi, mọi người cứ bình tĩnh." Đường Tam cười nịnh nọt nói, trước cứ xoa dịu mọi người, sau đó hắn sẽ thông báo chuyện về Hải Thần Đệ Bát Khảo.

Đới Mộc Bạch tiến sát phía Đường Tam, dùng cử chỉ đe doạ ép hỏi: "Nói mau, tiểu Tam ngươi lại ra cái chủ ý kì quái gì?"

Ngoại trừ Tiểu Vũ, mặt khác bốn người kia theo Đới Mộc Bạch làm trò đều bày ra cái khí thế lưu manh nhe nanh trợn mắt trừng Đường Tam. Đường Tam bất đắc dĩ cười, thật thà nói: "Là vấn đề về khảo hạch thứ tám."

"Khảo hạch thứ tám! Nói nghe xem." Đới Mộc Bạch nghe Đường Tam đề cập đến khảo hạch cấp thần, trong lòng liền nổi lên cái tính tò mò. Đùa chứ ai mà không tò mò cho nổi, còn chưa kể đến việc cùng làm bạn, cùng chứng kiến một người từng bước trở thành một vị thần là chuyện phấn khích chừng nào. Chẳng đợi lâu la, hắn lập tức ra hiệu an bài cho mọi người vị trí xung quanh Đường Tam sẵn sàng lắng nghe.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.