Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mưu

Tiểu thuyết gốc · 1679 chữ

Nana đi ra khỏi phòng học cũng chưa thể nguôi giận. Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh đi bên cạnh cô. Mã Hồng Tuấn, Đới Mộc Bạch, Áo Tư Ca ở phía sau thì thầm với nhau.

Đới Mộc Bạch: "Nana hôm nay thật đáng sợ, ta nhớ lại bộ dáng Mạc Nhiên vẫn còn run đây."

Áo Tư Ca: "Đúng vậy, ta trước đây gọi nó là hồ ly nó có giận đâu nhỉ?"

Mã Hồng Tuấn: "Ta quyết định rồi, từ nay ta sẽ không bao giờ dám chọc tức Nana."

Đới Mộc Bạch: "Tần Minh học trưởng vậy mà thích Nana đấy."

Áo Tư Ca: "Phải rồi, ta kinh ngạc lắm đây, Nana dữ như vậy mà..."

"Ta nghe thấy đấy nhé!" Nana ở phía trước nói vọng ra làm Áo Tư Ca lập tức ngậm miệng.

Ba nữ quay lại nhìn các nam nhân rồi cười tủm tỉm. Bảy người cùng nhau đến nhà ăn, vụ lùm xùm không đâu vào đâu kéo dài tới tận giờ cơm trưa.

Sự việc Nana gây ra Phất Lan Đức đã ra lệnh phong tỏa, cấm lớp niên cấp thứ nhất không được bàn tán nên cả học viện vẫn rất yên bình. Lần đầu ăn cơm ở nhà ăn chung, bảy người đều cảm thấy không được thoải mái, bởi vì họ đang bị những học sinh khác nhìn chằm chằm soi mói.

Học sinh của lớp niên cấp thứ nhất cũng bước vào phòng ăn, tuy nhiên khi họ nhìn thấy Nana cùng những người khác đang ở đó thì ngay tức thì đẩy nhau tránh ra xa.

Ninh Vinh Vinh cười: "Nana, ta xem lớp chúng ta đây coi ngươi thành ma nữ mất."

Nana nhếch môi: "Ha, ta đâu có quan tâm. Thử dám nói xấu nữa xem. Ta sẽ xiên bọn chúng như xiên miếng thịt này."

Nana lấy đũa đâm mạnh một miếng thịt bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Học sinh niên cấp thứ nhất nhìn thấy Nana như vậy tất cả đều là lông tóc dựng đứng, bọn họ nhất quyết cúi đầu chăm chú ăn cơm, ba nam nhân bên này giống họ như thế.

Tần Minh đến, hắn mang cho Nana một ly nước, quả nhiên Nana rất thích màu lam, nước trái cây màu lam cũng thích. Nana uống Tần Minh rất yên tâm, hắn nhìn mọi người mà nói: "Ta cùng viện trưởng đã căn dặn lớp các ngươi không được bàn về chuyện lúc nãy. Các ngươi cứ yên tâm đi học, còn Nana, thật sự đã hơi kích động rồi."

Nana lườm Tần Minh, thái độ hống hách: "Hừ, ta chưa móc mắt ả ta là may..."

Bộp!

"Á! Gia gia!" Nana nhăn mặt phụng phịu.

Phất Lan Đức không biết đứng sau từ lúc nào, nghe Nana nói hắn liền đánh cho cô một cái: "Ta xem con nhóc ngươi càng ngày càng láo toét, lời của gia gia ngươi cũng không nghe, còn đòi móc mắt người khác?"

"Gia gia sao lại đánh cháu chứ? Là cô ta chửi trước mà, còn nặng lời như vậy, thái độ thật đáng ghét. Cháu mà không dạy dỗ cô ta ngay từ đầu, có phải sau này sẽ bị ức hiếp không?" Nana hậm hực thở mạnh.

Phất Lan Đức coi thường hỏi lại: "Ngươi? Bị ức hiếp? Ta sợ là ngươi ức hiếp người ta. Ài, Nana, chuyện hôm nay không thể xảy ra nữa, mạnh mẽ có khi là tốt nhưng sẽ đem ngươi rất nhiều phiền phức. Có chuyện gì gia gia sẽ giải quyết giúp ngươi, được không?"

"Gia gia!" Nana đột nhiên quay người ôm lấy Phất Lan Đức.

Phất Lan Đức cuống cuồng vỗ vai Nana: "Ơ, con bé này, sao lại khóc rồi?"

"Hức, cháu cảm động không được sao?" Nana nức nở, có một người ông quan tâm cô ở thế giới này quả là may mắn. Nana thật ra còn tủi thân nữa đấy, có ai bị chửi mà vui không?

Phất Lan Đức gật đầu, lòng ấm áp vuốt ve tóc Nana: "Được, được, cháu gái ta muốn gì cũng được hết, haha."

Hai ông cháu tình cảm thân thiết, Tần Minh nhìn Phất Lan Đức được Nana ôm với ánh mắt ước ao, sáu người còn lại nhìn hắn rồi lại nhìn nhau cười tủm tỉm. Sau chuyện hôm nay, Tần Minh đã xác định chắc chắn tình cảm hắn dành cho Nana rồi, và Thất Quái rất hài lòng về điều đó. Chỉ chờ xem Nana có để Tần Minh toại nguyện hay không thôi, Thất Quái ngoài ra cũng không ngại xem Tần Minh bị Nana cho ăn hành.

Ngủ dậy đã là chiều tối, Nana thật thầm ngưỡng mộ mình. Mở cửa bước ra sân Nana thấy Tần Minh ở đó, tay hắn đang cầm mấy cái hộp, cô tò mò tới hỏi: "Là gì vậy?"

Tần Minh nhìn Nana mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ, hắn nhịn cười nói: "Là đồng phục, ta mang đồng phục tới cho các ngươi, vào học viện sẽ ít bị chú ý."

"Ò! Ra vậy." Nana gật gù.

Lựa đống hộp trên tay Tần Minh, Nana mở hộp có ghi tên mình rồi xem, lập tức ánh mắt trở nên sáng long lanh: "Thật đẹp, là màu lam này. Mà khoan đã, nếu ta nhớ không lầm thì gia gia thích là màu... Lục!"

Nana lông mày giật giật. Nhìn biểu tình của Nana thoáng chốc lo lắng, Tần Minh hỏi cô: "Có chuyện gì sao? Ngươi không vừa ý ta sẽ cho người đổi."

"Không phải không thích, mà là... Thôi vậy, tới đâu hay tới đó." Nana bất đắc dĩ tặc lưỡi lắc đầu.

Tần Minh mỉm cười cầm lại chiếc hộp cho Nana. Nghĩ đến chuyện gì đó, Tần Minh tâm trạng bỗng chốc hồi hộp, phải qua một lúc lưỡng lự Tần Minh mới quyết định nói: "Được rồi, sắp tới giờ cơm đi. Ngươi, muốn ra ngoài ăn không?"

"Tất nhiên là muốn a!" Mã Hồng Tuấn vẻ mặt hớn hở chạy tới, vừa chạy vừa la như sợ Tần Minh đổi ý, cứ như hắn canh đúng lúc này để xuất hiện vậy.

Bộ dạng hắn làm Nana bật cười, tiếp sau đó...

"Bọn ta cũng muốn."  Năm người khác cũng 'kịp thời xuất hiện' nhanh chóng chạy tới chỗ Nana.

Áo Tư Ca nhảy đến bóp bóp vai Tần Minh, giọng điệu nịnh hót: "Học trưởng, ngươi thật hào phóng đây. Ngươi định mời Nana cùng bọn ta ăn cơm sao? Rất vui phải không? Nana!"

Lại là cái bộ dạng ba chấm, Nana phì cười ôm trán lắc đầu. Bây giờ nói không thì thực có lỗi với mọi người quá. Nhưng Nana chắc mẩm mấy người này đã canh cô nãy giờ và chỉ đợi thế thôi.

Tần Minh thì không thể nuốt lời rồi, hắn định chỉ có hai người hắn và Nana mà, nhưng thực ra đi chung cũng tốt, đi riêng chắc gì Nana đã đồng ý đi cùng hắn. Vậy là quyết định cả tám người cùng kéo nhau ra đường lớn thành Thiên Đấu tìm chỗ ăn.

 

Trở về, Nana không ngủ mà là đi vào rừng tu luyện Thấu Cốt Hoa, hôm nay thả ra nó Nana cảm thấy dường như nó đang tiến cấp, nếu đã vào nguy hiểm thì phải càng trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi không ai dám làm hại cô.

Tần Minh nhảy lên cái cây trước phòng để tìm Nana, thấy cô không ở trong phòng hắn liền chạy vào rừng tìm kiếm. Không hiểu sao hắn có cảm giác bất an, như là linh cảm chỉ cho hắn phải chạy vào rừng ngay lập tức.

Tần Minh cước bộ rất nhanh, hắn đã đi hết ba phía của khu rừng mà không thấy Nana, cảm giác bất an càng ngày càng tăng.

Tần Minh vừa chạy vừa la lớn: "Nana, Nana, ngươi ở đâu? Mau trả lời ta!"

Không có ai lên tiếng, khu rừng tĩnh mịch đến đáng sợ. Tần Minh vẫn đang ra sức tìm kiếm gọi tên Nana khắp nơi, hắn là muốn điên rồi.

"Tần Minh!" Nana bỗng xuất hiện.

Giọng nói ngây thơ của Nana vang lên tức thì thức tỉnh tâm trí Tần Minh. Ngước mắt lên thấy Nana, Tần Minh không khống chế được chạy lại ôm chầm lấy cô: "Nana, ngươi đi đâu, tại sao không trả lời, tại sao không đáp lại ta?" 

Tự nhiên bị ôm Nana thoáng giật mình. Giọng nói của Tần Minh nghẹn ngào, khiến Nana dù muốn tức giận nhưng chẳng hiểu sao không thể phát tiết nổi. Nana chỉ đẩy nhẹ Tần Minh ra rồi nói: "Xin lỗi, ta tu luyện quá nhập tâm. Trở về đi thôi."

"Được. Ta đưa ngươi về." Tần Minh dịu dàng nói.

Nana bình an, Tần Minh đã lấy lại bình tĩnh, hắn chỉ âm thầm đi bên cạnh cô. Nana chào hắn rồi vào phòng ngủ. Tần Minh theo thói quen vẫn ngồi trên cây canh chừng cho Nana, hôm nay hắn đặc biệt không an tâm.

 Cùng lúc đó, sâu trong rừng cây Học viện Sử Lai Khắc.

"Lão đại, con nhóc này may mắn đấy, bảo vệ nó là một tên Hồn đế."

"Hừ, xem ra kế hoạch này không thực hiện được rồi."

"Lão đại, vậy tiền thưởng thì sao?"

"Cô ta đã nói xong việc sẽ đưa đủ, nhưng không nói phải xong trong bao lâu. Yên tâm đi."

"Vậy, thứ thuốc đó... Có cần dùng nữa không?"

"Cần, tất nhiên cần. Cô ta nói con nhóc này là quái vật, phải cần thứ đó xử cô ta."

"Vâng, lão đại."

Bàn bạc xong, từ trong khu rừng hai bóng đen nối nhau lao vun vút lặng lẽ ra khỏi học viện Sử Lai Khắc.

Đêm tối, lúc nào cũng làm cho người ta cảm giác bất an.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.