Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúng Kế

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Sáng hôm sau Tần Minh vẫn đợi để dẫn Nana đến lớp học, Nana bước ra với bộ đồng phục màu lam thoáng làm hắn ngẩn người. Nana phì cười lè lưỡi một cái, Tần Minh thất thố giật mình quay phắt đi, để lại cho Nana một tràng cười ngặt nghẽo.

Cả hai thống nhất đợi sáu người khác đến đủ, tám người bấy giờ cùng nhau đi tới lớp niên cấp thứ nhất.

Hôm qua đám học sinh nhìn họ với ánh mắt ghen tị cùng tò mò thế mà hôm nay ngược lại là khiếp sợ cùng hung dữ. Có điều, hung dữ chỉ dám tồn tại sâu dưới đáy mắt một số người mà thôi. 

Chỉ có Thái Long đơn thuần không để ý, hắn vẫn chú ý tới Tiểu Vũ và xem như không có chuyện gì xảy ra. Nana ngồi xuống tầng ghế thứ nhất, đám học sinh ai nấy đều cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của cô, Nana quay người, bọn chúng đồng loạt là lúng túng dời mắt.

Nhưng Nana vốn không hề để ý đến chúng, cô nói với Thái Long: "Thái Long ca ca, ta khuyên ngươi không nên gần gũi Tiểu Vũ. Tam ca mà về thì ngươi rất thảm đấy nha."

Nana trước kia rất có hảo cảm với nhân vật Thái Long trong tiểu thuyết nên cô cố ý nhắc nhở, cơ mà Thái Long chính là kiểu không thấy quan tài không đổ lệ, hắn cười nói: "Phượng Na muội muội, ta không biết ngươi có ý gì. Ta là thủ tịch hội học sinh, còn sợ có người đánh ta sao?"

"Ha, phải không? Vậy được thôi, là duyên phận không thể tránh." Nana bĩu môi quay lên để lại cho Thái Long một dấu chấm hỏi to đùng.

Thái Long vốn đầu óc chậm chạp, Nana lại nói mập mờ, hắn không hiểu gì cả.

Buổi học kết thúc trong yên bình, Tần Minh trước đó rời đi dạy học bây giờ hắn liền xuất hiện cùng bảy người ăn cơm. Buổi chiều chỉ cần Nana ra khỏi phòng là Tần Minh lại lén lút ở phía sau.

Nana rất khó chịu: "Tần Minh, sao ngươi cứ đi theo ta thế hả?"

Bị phát hiện, Tần Minh cũng không giấu diếm nữa. Từ sau một cái cây, Tần Minh bước ra thản nhiên nói: "Nana, ta không an tâm về ngươi. Mấy hôm nay ta đều thấy bất an, cứ để ta theo bảo vệ ngươi đi."

Phụt! Nhìn cái mặt Tần Minh nghiêm túc chưa kìa. Nana khinh thường ngửa đầu cười một tiếng: "Haha, Tần Minh. Không ngại nói cho ngươi biết. Ở đây, người có thể hại ta vẫn chưa được sinh ra! Hứ!"

Nana đắc ý vuốt chiếc mũi, Tần Minh cho rằng Nana nói đùa, tính khí cô hay trêu chọc như vậy hắn cũng không nghĩ nhiều.

"Được được được, ngươi lợi hại. Nhưng ta đi đâu là việc của ta, ngươi cũng đừng quản." Tần Minh gật đầu liên tục nói.

Tần Minh lại giở cái giọng ấy, miệng lưỡi giảo hoạt. Nana kinh ngạc trừng mắt: "Quản? Ai quản? Mặc kệ ngươi, hừ!"

Nana giận dỗi dậm chân bước đi nhưng quả thật Tần Minh sau đó không còn bị trách khi cứ theo sau Nana nữa. Sáu người của Thất Quái thấy Tần Minh đang cố gắng theo đuổi Nana, bọn họ cũng không tiện quấy rầy.

Liên tiếp một tuần Tần Minh đều làm như thế, hôm nay Nana chịu hết nổi rồi. Bình thường Nana không đi vệ sinh ở khu dạy học, nay là Nana cố ý vào nhà vệ sinh nữ sau đó nhảy cửa sổ trốn ra ngoài.

"Ta còn sợ không tránh được ngươi sao Tần Minh! Hừ, thật bực bội."

Tẩu thoát thành công, Nana vui vẻ nhảy chân sáo theo đường lớn thành Thiên Đấu mà đi. Từ khi trở thành cháu gái viện trưởng, Nana đã được Phất Lan Đức cấp tiền tiêu vặt, nên giờ trên đường lớn thành Thiên Đấu có một tiểu cô nương, đang lê la quán xá.

Nana rất thích ăn vặt, nhất là những món ăn đường phố, cả trước kia và bây giờ cũng vậy. Thành Thiên Đấu không thiếu những cửa hàng bánh ngọt và nước hoa quả, Nana ăn rất hạnh phúc, không để ý trong hẻm nhỏ có bốn con mắt đang nhìn cô như mồi.

"Lão đại, tên Hồn đế không ở."

"Ha, trời giúp ta, làm đi."

"Vâng, lão đại."

Nói chuyện là hai trung niên nam tử, một trong hai tên có gương mặt dữ tợn cúi đầu với một tên khác nhìn nhỏ con hơn hắn rồi rời đi. Tên này vòng qua vòng lại cuối cùng dừng trước một con hẻm nơi có những tên ăn mày hay ngồi.

 ___

Nana đang ăn thì có người đột nhiên tới làm cô giật mình, thấy là người ăn xin, Nana tốt bụng lấy cái bánh đưa cho hắn nhưng hắn ta không nhận, hắn đưa cho Nana một tờ giấy.

"Tiểu thư, có người bảo ta đưa cho cô cái này."

Nana khó hiểu nhưng cũng nhận lấy, xem xong cô hốt hoảng lập tức đứng dậy chạy ngay về học viện.

"Không thể tin, không thể tin, sao có thể thế được. Bọn họ làm cái gì mà để xảy ra chuyện này."

Vừa lo lắng vừa sợ hãi, Nana chạy hết khả năng một thoáng đã ở ngay trong kí túc xá. Gặp Mã Hồng Tuấn, Nana một phát túm áo hắn la lớn: "Vinh Vinh đâu? Tứ ca, Vinh Vinh ở đâu hả?"

Mã Hồng Tuấn vừa ở phòng bếp ra liền bị túm cổ, hắn ngơ ngác lắc đầu: "Từ trưa ta đã không thấy Vinh Vinh."

"Từ trưa sao?" Nana ánh mắt trừng lớn, cô không kịp nghĩ gì nữa lại hốt hoảng lao ra khỏi học viện, hướng phía rừng Lạc Nhật.

Mã Hồng Tuấn tuy khó hiểu nhưng hắn không phải người hay quan tâm mấy chuyện này, hắn vẫn tiếp tục ăn đùi gà.

Nana chạy đến trong rừng Lạc Nhật, một góc rừng đang yên tĩnh bỗng trở nên sống lại giống như.

Nana giờ không có tâm trạng đi cảm nhận động tĩnh ấy, vừa đi cô vừa la lớn: "Ta tới rồi, có chuyện gì thì tìm ta. Dám làm hại bạn ta, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây!"

Không có ai đáp lại, Nana giờ đây lo lắng biến thành tức giận. Điệp Thần Trượng đã nắm trong tay, Nana khẽ lay người, một con cáo nhỏ xuất hiện nằm trên vai cô.

"Tiểu Tuyết, tìm Vinh Vinh cho ta."

Cửu Vĩ Hồ tiểu Tuyết nghe lệnh chủ nhân, nó chớp chớp mắt rồi nhảy xuống biến mất trong rừng, từng bước nhảy vọt tìm kiếm. Nana cũng riêng phần mình đi tìm, một lúc sau tiểu Tuyết quay lại đối Nana lắc đầu.

Nana khó tin nhìn tiểu Tuyết: "Sao có thể? Tiểu Tuyết, ngươi đã tìm hết khu rừng chưa vậy?"

Tiểu Tuyết mau chóng gật đầu. Nana tin tưởng Tiểu Tuyết nhưng không rõ tung tích của Ninh Vinh Vinh càng khiến Nana lo lắng hơn, và không biết kẻ trong thư muốn cô tới đây làm gì?

Không để Nana đợi lâu, chỉ một cái chớp mắt sau lấy cô làm trung tâm, tứ phía bỗng xuất hiện từng con hồn thú điên cuồng mà lao ra. Rừng Lạc Nhật khu vực tầng trung không có hồn thú mạnh, nhiều nhất chỉ là ngàn năm mà thôi. Nhưng Nana thực quá đen đủi, không biết vì lý do gì hồn thú lại kéo đến ngày càng đông, đủ loại hồn thú từ dưới đất và cả hồn thú loại điểu trên bầu trời, bọn chúng xông đến ngay lập tức chỉ muốn bổ nhào vào Nana.

Nana ngay lập tức phóng thích Điệp Thần Bảo Hộ trước tránh đi công kích của hồn thú.

"Bọn thú này bị điên sao? Ta đâu muốn liệp sát hồn thú." Nana thật mờ mịt tự hỏi.

Điệp Thần Bảo Hộ có thể duy trì, nhưng chung quy vẫn không phải cách. Đã qua một lúc số lượng hồn thú lại càng đông và điên cuồng hơn, thậm chí nhiều loài hồn thú ở bên ngoài đã cắn xé nhau, Nana có thể cảm nhận mùi máu tanh bốc lên nồng nặc. Kẻ thù thật độc ác, dùng trận thế này để đối phó với một tiểu cô nương không biết chúng đây là coi trọng hay cố ý dồn Nana vào chỗ chết không còn mảnh giáp.

"Ha! Haha! Hahaha! Hahaha!"

Nana ngửa mặt cười lớn, cô đây là muốn điên rồi. Vốn dĩ chỉ mong sống yên bình mà thôi. Thật không ngờ....

"Được! Muốn giết ta? Cho dù là hồn thú, ta cũng sẽ xé xác các ngươi!"

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.