Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn Mới

Tiểu thuyết gốc · 2727 chữ

Khi Ninh Phong Trí cùng Thái Thản đi, Đường Tam quay lại kí túc xá và nói cho mọi người biết phụ thân hắn là một Phong hào đấu la - Hạo Thiên Đấu La. Thái Thản là thuộc hạ trước đây của Hạo Thiên và giờ đây đã nhận Đường Tam làm thiếu chủ.

Ninh Phong Trí đã được Ninh Vinh Vinh cho xem ám khí của Đường Tam rất vừa ý, muốn cùng Đường Tam bàn bạc làm ám khí cho tông môn của hắn. Những chuyện này Nana không ngạc nhiên gì, ăn tối xong Nana lại tiếp tục vào rừng cố gắng tu luyện Thấu Cốt Hoa.

Trải qua chuyện với Tần Minh, Nana mới nhận ra từ trước đến giờ cô đã quá vô tư mà bỏ qua sự khác biệt của mình với những người trên đại lục này. Đường Tam có thân sinh phụ mẫu, Đấu La Đại Lục là nơi hắn sinh ra và lớn lên, nhưng Nana biết rõ mình không phải, cả sức mạnh hay thân thể đều không thuộc về nơi này. Tình cảm giành cho Sử Lai Khắc và mọi người căn bản không có sức mạnh biến đổi sự khác biệt đó.

Nana tốt nhất vẫn là nên buông bỏ. Mục tiêu gia nhập Học viện Sử Lai Khắc đã hoàn thành rồi, Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đã thành lập, Nana chẳng còn mục tiêu nào nữa. Nếu thần không cho phép Nana thay đổi bước tiến của Đấu La Đại Lục đã định sẵn, vậy thì không có cô mới là tốt nhất, như thế Nana cũng đảm bảo cho mình được an toàn.

Chờ thời cơ trở về thế giới trước kia, trở về Tinh Cầu Số 69.

Cho tới lúc đó Nana phải trở nên cường đại, rời xa nhân vật chính, thoát ra cốt truyện định sẵn cho họ. Nana không muốn lo lắng lung tung nữa, vì cuối cùng tất cả mọi người đều sẽ bình an thôi. Bình an là được rồi.

Chăm chú tu luyện và mải suy nghĩ nhiều, Nana không hề biết vẫn có một người âm thầm dõi theo cô.

Tần Minh không thể làm theo lời của Phất Lan Đức, hắn mỗi ngày đều phải đến nhìn Nana. Chỉ có thế hắn mới tìm được chút an tâm vui vẻ, chỉ khác giờ hắn phải ở trong bóng tối mà thôi.

Thời gian yên bình khó chịu cứ thế kéo dài suốt hai tháng.

Ba tháng nữa cuộc thi tuyển chọn cho giải đấu Hồn Sư Cao Cấp sẽ diễn ra. Dưới sự trợ giúp của tiên thảo, trừ Tiểu Vũ, những người khác của Thất Quái đều đã là Hồn tôn sắp tiếp cận cảnh giới Hồn tông.

Hôm nay đại sư cùng Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long và cả Triệu Vô Cực sẽ dẫn theo bảy người đi rừng Lạc Nhật tìm kiếm hồn hoàn. 

"Nana, ngươi thật không muốn đi sao?" Phất Lan Đức nhẹ giọng hỏi.

Tiễn mọi người ở cổng học viện, Nana đang nói chuyện với Phất Lan Đức.

Nana lắc đầu: "Gia gia, rừng Lạc Nhật đối với cháu có nhiều kí ức đáng sợ, cháu không muốn tới đó."

Nana vờ lấy một lý do, cô không muốn bám riết lấy cốt truyện này nữa. Hôm nay chính là cơ hội để cô rời xa mọi người.

Phất Lan Đức nghĩ Nana nói thật, cũng gật đầu không hỏi gì thêm.

Phất Lan Đức đưa cho Nana một túi kim hồn tệ, căn dặn: "Ở lại nếu thấy buồn, có thể ra ngoài chơi. Gia gia, sẽ không trách ngươi, nhớ bảo vệ bản thân là được."

"Vâng, gia gia." Nana cảm động ôm lấy Phất Lan Đức cảm ơn, còn là thầm nói lời từ biệt.

Không ai có thể nghĩ tới quyết định của Nana, mọi người thân thiết vẫy tay tạm biệt rồi rời đi. Nana thở ra một hơi thật mạnh bước thẳng ra đường lớn thành Thiên Đấu, không quay đầu.

Chờ lúc mọi người trở về, Nana đã thu xếp ổn thoả.

Tần Minh không biết Nana ở lại, hắn nghĩ Nana sẽ theo Thất Quái cùng đi. Triệu Vô Cực nhờ Tần Minh thay hắn lên lớp sáng nay nên hắn cũng không có thời gian đi tiễn mọi người. Chỉ là hôm nay hắn bỗng chợt cảm thấy nôn nao khác lạ.

Trải qua nhiều biến cố, có thể nói khoảng thời gian này là tự do tự tại nhất từ khi bắt đầu, Nana rất vui vẻ.

Tìm một cửa hàng đổi bộ đồng phục thành bộ váy trắng dài đến đầu gối, ống tay dài ôm vào cánh tay mảnh mai, Nana trông rất giống một cô gái nhỏ bình thường, Nana quyết định sẽ sống như một người bình thường, cảm nhận một cuộc sống không tranh đấu như trước kia. Nana không biết từ lúc nào cô cũng thích màu trắng, có lẽ màu lam khiến cô nhớ lại một chút chuyện gì đó không vui nên cô không mặc nữa.

Tiếp theo Nana chưa biết mình sẽ đi tới cái địa phương nào. Cả đại lục này chẳng có chỗ nào giành cho cô.

Nana trước cứ đi thẳng ra đường lớn, một mình đi trên đường phố không những không chán mà lại thấy yên bình đến lạ, không cần suy nghĩ chuyện gì, chỉ cần hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn mọi người sinh hoạt mà thôi. 

Nana thấy một cửa hàng bán bánh bao, dừng lại trước tiệm xem người ta làm, tự nhiên lại nhớ tới cảnh Đới Mộc Bạch nhào bột không khỏi bật cười.

Bỗng bên cạnh Nana xuất hiện một thiếu nữ, trông cũng trạc tuổi cô. Thiếu nữ nhìn Nana khá lâu, thấy Nana nhìn chằm chằm bánh bao rồi cười mà không mua, thiếu nữ chợt nói: "Này, cô đói sao? Ta mua giúp cô nhé!"

Nana ngạc nhiên nhìn thiếu nữ, cô gái này chỉ là một người bình thường mà thôi, nhưng cô ấy nói là có ý gì?

Nana rất nhanh liền hiểu ra, bất giác cảm thấy thú vị cũng không từ chối mà gật đầu.

Thiếu nữ nắm tay dẫn Nana vào cửa hàng, gọi ra hai cái bánh đưa cho Nana.

Không thấy thiếu nữ ăn Nana thắc mắc hỏi: "Ngươi không ăn sao?"

Thiếu nữ lắc đầu: "Ta không đói, ngươi tên gì? Ngươi cũng là cô nhi sao?"

Nana kinh ngạc: "Cô nhi?" 

Thiếu nữ gật đầu, nói: "Ta cũng là cô nhi, ta được nhặt nuôi, năm sáu tuổi giác tỉnh vũ hồn không thể tu luyện liền bị bỏ đi, ta sống một mình cho tới bây giờ. Ngươi giống ta lúc đó, lúc đó ta chỉ ước được ăn một cái bánh bao mà thôi."

Nana nhìn thiếu nữ đột nhiên thấy thương cảm, miếng bánh sắp cắn xuống cũng bị bỏ dang dở. Một đứa trẻ sáu tuổi tự mình sống tới bây giờ, bị bỏ rơi hai lần từ khi còn rất nhỏ, thiếu nữ đã sống kiểu gì chứ.

Nana đưa một cái bánh cho thiếu nữ, nói: "Ừm, ta ở đây cũng là, nhưng ta may mắn có một gia gia nhận ta, thương ta. Nhưng gia gia đi xa rồi, ta tạm không về nhà."

Thiếu nữ nghe Nana nói 'gia gia đi xa' lại hiểu lầm gia gia của cô đã chết, nắm lấy tay Nana, thiếu nữ thương tâm nói: "Ngươi và ta thật giống nhau, ta thấy rất thích ngươi. Đừng lo, ta sẽ làm bạn với ngươi, ta gọi Tiểu Ly, mười ba tuổi. Ngươi đâu?"

Nana cười đáp: "Ta là Sở... A Sở. Ta cũng sắp mười ba tuổi."

Thiếu nữ vui mừng vỗ tay một cái: "Vậy tốt quá, A Sở. Chúng ta chính là bạn rồi. Ngươi không có nhà để về sao? Ta đưa ngươi về nhà ta nhé!"

Nana không có lý do từ chối, thiếu nữ trước mặt này rất tốt bụng và đơn thuần. Nana có thể thấy được bóng dáng Tiểu Vũ trên người cô ấy, có cô ấy bây giờ thật vui vẻ.

Tiểu Ly ở trong một căn nhà nhỏ bị bỏ hoang cuối phía tây thành Thiên Đấu, gần đây là hạ du sông lớn, có rất nhiều cá. Tiểu Ly lúc nhỏ nhờ nhặt đồ ăn thừa mà sống, lớn lên có thể bắt cá bán cho người ta kiếm tiền. 

Nana trên đường về nhà Tiểu Ly nghe cô ấy nói chuyện, không ngừng nhớ tới Phất Lan Đức. Gia gia của Nana thật tốt, cho cô ăn không ở không, dạy học miễn phí sau lại trở thành gia gia yêu thương cô, dù ông ấy yêu tiền như mạng nhưng lại hào phóng cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, cũng giống như cho cô mạng sống của ông ấy. Nana tự hỏi, sao cô có thể có may mắn như vậy.

"A Sở, đến rồi đây! Có phải căn nhà rất nhỏ không, ngươi không chê chứ?"

Tiểu Ly hoạt náo ở bên cạnh nói. Nana ngừng suy nghĩ.

Nhà của Tiểu Ly nhỏ chỉ bằng nửa phòng ngủ của Nana ở học viện, xung quanh tường còn bị dây leo quấn quanh đổ nát, tình trạng còn tồi tệ hơn Học viện Sử Lai Khắc trước đây, Nana càng thấy lòng quặn đau hơn.

Thật sự Nana có thể buông bỏ sao?

Lặng người một lúc lâu, Nana bất chợt quay sang nhìn Tiểu Ly. Tiểu Ly kinh ngạc cảm thấy ánh mắt Nana dường như trong veo hơn lúc đầu mới gặp.

Tiểu Ly hỏi: "Sao vậy A Sở?"

Nana lắc đầu, cười nói: "Tiểu Ly, so với ngươi ta thật nhiều may mắn. Ta còn định vì một số chuyện không vui mà không quay về, ta thật xấu tính, không nghĩ sẽ làm những người thương ta lo lắng. Đợi gia gia trở về, ta sẽ đưa ngươi tới một chỗ tốt hơn. Được không?"

Nghe tới đây, Tiểu Ly càng kinh ngạc bật thốt: "Gia gia ngươi chưa chết?"

Nana còn kinh ngạc hơn cô ấy, cười nói: "Sao lại biến thành gia gia chết rồi, ta nói là đi xa, đi tới nơi khác."

Tiểu Ly đập trán cái bốp: "Aiza ta cứ tưởng... Nhưng như vậy thật tốt!"

Chỉ vào căn nhà nhỏ, Tiểu Ly nói tiếp: "A Sở, ngươi vào đi, ta bắt cá cho ngươi ăn."

"Bắt cá cho ta sao?" Nana thầm hỏi.

Nana lại nhớ tới Chu Trúc Thanh, khi cô cùng Chu Trúc Thanh học đếm cá.

Nana giật mình phát hiện, tất cả mọi thứ gặp phải đều có thể bất giác khiến cô liên tưởng đến khoảng thời gian ở cùng Sử Lai Khắc mọi người. Chỉ mới nửa ngày thôi, nhưng Nana biết mình không thể hoàn toàn rời xa bọn họ.

Tiểu Ly bắt cá rất thành thục, chẳng mấy chốc cái giỏ đã đựng được rất nhiều. Nana cùng Tiểu Ly hai người nướng vài con cá ăn còn lại chiều sẽ đi bán.

Cảm giác bình dị thường ngày thế này, Nana cảm thấy rất ấm áp.

Buổi chiều Tiểu Ly và Nana đi ra một cửa hàng phía nam thành bán cá, trên đường về bất chợt bị một đám thiếu nữ đứng ra chặn đường.

Chỉ là những thiếu nữ trạc tuổi, có vẻ là người Tiểu Ly quen. Nana cũng không biết họ định làm gì.

Tiểu Ly lúc này nhanh chân nhảy lên che trước người Nana, nhìn mấy thiếu nữ kia nói: "Hạ Vũ, ta bây giờ không còn gặp Hạ Tư nữa, xin tha cho chúng ta đi."

Thiếu nữ tên Hạ Vũ, là người cầm đầu bốn thiếu nữ chặn đường.

Hạ Vũ cười lạnh đi đến nâng mặt Tiểu Ly, kiêu căng ngạo mạn nói: "Tiểu Ly hồ ly tinh, đừng tưởng ta không biết ngươi cố ý tiếp cận ca ca ta. Gia tộc ta chỉ có hắn 15 tuổi đã là Đại hồn sư, tương lai trở thành người mạnh mẽ tiền đồ rộng mở. Ngươi đừng hòng trèo cao."

Tiểu Ly vội lắc đầu giải thích: "Không đâu Hạ Vũ, ta không có tình cảm với hắn, ta chỉ tình cờ gặp hắn hai lần mà thôi."

Hạ Vũ không tha, lắc lắc cằm Tiểu Ly, Hạ Vũ đay nghiến nói: "Hồ ly tinh, ta tốt bụng làm bạn với ngươi lại để ngươi câu dẫn ca ca ta sao? Ta xem không có khuôn mặt này, ngươi làm sao câu dẫn ca ca ta."

Nói xong, Hạ Vũ lùi lại nói với ba thiếu nữ phía sau: "Đánh cô ta, đánh mặt ấy, để cô ta bỏ thói hồ ly tinh."

Nana nghe đến đây không thể bàng quan đứng nhìn nữa, đúng là ở đâu cũng phải tranh đấu. Hồn sư có cách đấu của hồn sư, dân thường sẽ có cách hại dân thường.

Tóm lại chính là cường giả vi tôn. Ta không có sức phản kháng thì người sẽ làm hại ta.

Nana nhẹ kéo Tiểu Ly ra phía sau lưng, nhìn bốn thiếu nữ trước mặt, chế giễu nói: "Mặt đã xấu, tính khí còn khó coi."

"Gì chứ!" Hạ Vũ bị chửi tức giận tiến lên nắm cổ áo Nana, hét lớn: "Tiện nhân, ngươi nói gì? Dám nói lại ta nghe!"

Nana khinh thường nhếch miệng cười, nhìn Hạ Vũ nói thật chậm: "Ta nói, ngươi xấu, tính khí càng, khó, coi." 

Hạ Vũ: "Ngươi..."

Bốp!

Hạ Vũ định tát Nana nhưng Nana đã đánh cô ta trước, chỉ một cái tát liền bất tỉnh.

Nana vốn không dùng hồn lực, nhưng lần đầu đánh người thường, không ngờ cô ta lại yếu như vậy.

Hạ Vũ không phải hồn sư nhưng ba người đi theo cô ta chính là, thấy tiểu thư nhà mình bị đánh ngất ba thiếu nữ kia lập tức phóng thích vũ hồn xông lên đánh về phía Nana.

Là ba tỷ muội hồn sư vũ hồn Kiếm hệ cường công nhưng lại chỉ có một hồn hoàn màu vàng. Nana đứng im mà mỉm cười. Kiếm tới trước mặt, Nana nhẹ nhàng dùng hai tay bắt kiếm của hai người, còn một cái thì trực tiếp đá ra.

Thế tấn công nhanh chóng bị phá hủy, ba tỷ muội kia không khỏi kinh ngạc nhìn Nana chằm chằm. Trong mắt họ Nana vốn chỉ là một con nhóc nhỏ bé, không phải hồn sư mà sao có thể?

Nana nhìn phản ứng của họ thì cười lớn: "Haha, còn muốn đánh ta sao? Vậy ta đánh trả nhé!"

Lại ba cái tát trực tiếp khiến ba tỷ muội kia bất tỉnh.

Tiểu Ly xem đến đờ đẫn: "A Sở, ngươi là hồn sư sao? Sao không thấy ngươi phóng thích vũ hồn?"

Nana thản nhiên nói: "Ta không phải, thôi trở về đi. Ta muốn ăn cá rồi."

Tiểu Ly vẫn không thể tin nổi, nhưng Nana đã nói vậy, Tiểu Ly cũng không thắc mắc nữa: "Được rồi. Ta lần đầu thấy hồn sư thua đấy, trước kia họ đã đánh ta một lần. Hạ Vũ rất ghét thiếu nữ nào gặp ca ca cô ta. Gặp lần nào là đánh lần đó. Xin lỗi đem ngươi phiền phức."

Nana chỉ cười nhẹ: "Ha, ta lại sợ chính ta đem phiền cho ngươi đây. Hay là đợi ngày mai, ta đưa ngươi về nhà ta."

Tiểu Ly dường như lại bị đả kích mắt chữ O miệng chữ A: "Hả, được sao?"

Nana gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên rồi, ta e Hạ Vũ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

Tiểu Ly bấy giờ cười vui vẻ: "Được, cảm ơn ngươi. A Sở, gặp ngươi thật tốt."

Nana cười, có lẽ chính Nana mới phải cảm ơn cô ấy.

Nana có thêm một người bạn nhỏ đơn thuần như Tiểu Ly rất tốt, bảo vệ được một người nhỏ bé cũng rất vui.

Nana nhớ đến Tần Minh, khẽ lẩm bẩm: "Có lẽ hắn đối với ta... cũng chỉ như vậy đi."

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.