Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại bị cấm túc

Tiểu thuyết gốc · 1808 chữ

Ngay khi về phòng sinh hoạt chung Harry liền giục Ron viết thư cho anh Charlie rồi nhờ con Hedwig mang thư đi.

Trong thời gian mấy ngày chờ hồi âm của anh Charlie, bọn nhỏ phải thay phiên nhau xuống chòi giúp bác Hagrid cho con rồng nhí ăn, bởi vì bây giờ nó đã bự và mạnh hơn hồi mới nở nên một mình bác không thể khống chế được nó, nhất là lúc nó thấy có đồ ăn.

Một tối nọ Ron trở về với bộ dạng xơ xác. Nó vừa cởi tấm áo khoác tàng hình xuống vừa giơ bàn tay bị quấn băng lên mà nhăn nhó:

- Không thể tin được là bác ấy lại đối xử với mình như vậy. Bữa nay nó bị đói, mấy bồ biết mà, nó càng ngày càng bự, ăn nhiều hơn. Lúc mình đổ cái xô đựng chuột vô cái thau của nó thì nó giãy giụa dữ lắm, nhưng bác Hagrid vẫn giữ được. Chén xong cái thau thịt chuột thì nó chợt lồng lên, thoát khỏi bác Hagrid mà vồ tới ngoạm lấy bàn tay của mình.

Ron chỉ vô bàn tay phải đầy thương tích của mình mà nói tiếp:

- Nó cắn mình ra nông nỗi này mà bác ấy lại bảo là cắn yêu thôi và đuổi mình về để bác ru nó ngủ. Tin được không?! Mình thề, mình sẽ không giúp bác ấy bất kỳ việc gì liên quan đến con rồng nhí đó nữa.

Hermione và Harry bất đắc dĩ nhìn nhau, cầu mong sao anh Charlie trả lời thư sớm một chút. Catherine tháo lớp băng gạc ra để quan sát vết thương của Ron, nó nói:

- Bồ nên đi bệnh thất, nhìn nó tầy huầy quá.

Ron nhíu mày chịu đau:

- Rồi mình phải nói như thế nào với bà Pomfrey. "Thưa bà, con bị một con rồng nhí cắn, bà xem giúp con." Và một khi thằng Malfoy biết được thì cả trường sẽ biết bác Hagrid lén nuôi rồng. Tụi mình bao che có khi bị đuổi học luôn hổng chừng.

Tụi nhỏ thở dài, một khi con rồng còn ở đây thì tụi nó sẽ không có một ngày nào yên ổn.

Sáng hôm sau trong giờ ăn sáng bốn đứa mừng như bắt được vàng khi thấy con Hedwig trở về. Anh Charlie đồng ý sẽ nhận con rồng và nó sẽ bị tống đi vào nửa đêm ngày thứ bảy tuần này, trên toà tháp cao nhất. Sau khi đọc đi đọc lại lá thư nhiều lần đến nỗi thuộc lòng thì Catherine đề nghị đốt nó đi.

- Nếu thứ này mà nằm trong tay thằng Malfoy thì chúng ta chết chắc.

Tiêu hủy xong lá thư tụi nhỏ cuối cùng cũng thở phào.

Bàn tay phải của Ron chỉ cầm cự được tới giữa trưa thì hết chịu nổi. Giờ đây nó đã sưng to lên và rỉ mủ xanh qua lớp băng gạc. Hết chịu đựng được nữa Ron bèn bỏ luôn tiết Lịch sử pháp thuật buổi chiều mà chạy tới bệnh thất cầu cứu bà Pomfrey.

Lúc ba đứa tụi nó đi thăm Ron thì trông thằng nhỏ thật thê thảm. Vừa thấy các bạn Ron nói ngay:

- Thằng Malfoy biết mình bị rồng cắn rồi, nó nghe lén mình với bà Pomfrey nói chuyện. Thật ra mới đầu mình nói bị chó cắn, nhưng bà ấy không tin và bảo rằng nếu không biết chính xác con gì cắn mình thì bà sẽ không chữa được nên mình khai thật. Bà không nói gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi đi chuẩn bị thuốc cho mình.

- Nhưng nó đâu biết kế hoạch của chúng ta. - Harry nói. - Mình và Hermione sẽ trùm áo khoác tàng hình đến chòi của bác Hagrid nhận con rồng rồi cả hai sẽ khiêng nó lên đỉnh tháp.

Ron hỏi:

- Vậy còn Catherine thì sao?

Catherine vẻ mặt đau khổ nói:

- Mình không đi cùng được, thầy Snape vừa phạt cấm túc mình tám giờ tối thứ bảy. Chỉ vì mình giơ đũa phép lên cản một bùa trói giò của thằng Malfoy.

Harry bất bình:

- Thằng Malfoy đứng ở chỗ chân cầu thang và ếm xì bùa lên bất cứ ai nó thấy. Vậy mà thầy Snape không phạt nó, lại phạt Catherine.

Hermione vẫn luôn suy nghĩ về kế hoạch tống cổ con rồng nhí, nó nói:

- Thầy thiên vị nào giờ mà. Vậy bây giờ chỉ còn lại hai đứa, chúng ta phải làm sao?

Harry không hề nghĩ ngợi mà nói:

- Chúng ta có áo khoác tàng hình mà. Miễn là không ai biết kế hoạch của chúng ta thì sẽ thuận lợi thôi. Chỉ còn hai ngày nữa và chúng ta sẽ thoát khỏi mọi sự rắc rối này.

Ba đứa còn lại gật đầu cái rụp. Harry và Hermione đến chòi của bác Hagrid thông báo về bức thư của anh Charlie và bàn bạc một lúc thì trở về phòng sinh hoạt chung mà không hề hay biết rằng có một cặp mắt đang dõi theo ở ngay bên cạnh căn chòi của bác Hagrid.

Mặc dù Ron rất muốn giúp hai bạn nhưng đến tận ngày thứ bảy mà bàn tay của thằng nhỏ vẫn chưa khỏi, lại bị nọc độc của con rồng nhí làm cho sốt cao li bì, thảm không thể tả. Bà Pomfrey kiên quyết không cho Ron rời bệnh thất cho đến khi khỏi hẳn.

Tối thứ bảy cuối cùng cũng đến, gần tám giờ Catherine tạm biệt các bạn, một mình đi đến văn phòng của thầy Snape. Đi được mấy bước nó bắt gặp Malfoy đang lảng vảng ở gần đó liền tiến tới hỏi:

- Bạn làm gì ở đây? Tôi nhớ phòng ngủ nhà Slytherin không ở gần chỗ này.

Malfoy cáu kỉnh đáp:

- Không liên quan tới mày. Đừng tưởng lần đó mày làm như vậy thì tao sẽ biết ơn mày.

Catherine nhìn Malfoy với ánh mắt dò xét:

- Bạn đang âm mưu chuyện gì phải không? Tôi sẽ đi mách cô McGonagall bạn trốn ngủ.

Malfoy cười mỉa mai:

- Cứ đi mà mách lẻo, nếu mày muốn. Và nhân tiện tao sẽ kể cho cô McGonagall nghe về kế hoạch của tụi mày.

Catherine không hề tỏ ra lo sợ, nó nói:

- Cô McGonagall sẽ không tin bạn đâu. Tụi này chẳng làm gì cả.

Malfoy có hơi mất kiên nhẫn, và từ sâu tận trong thâm tâm nó không muốn đối đầu với người ở trước mặt này, nó trừng mắt nhìn Catherine một cái rồi quay người bỏ đi.

Chờ Malfoy đi rồi Catherine mới nhanh chóng trở về phòng sinh hoạt chung tìm Harry và Hermione để cảnh báo hai đứa.

- Chút nữa hai bồ nhớ cẩn thận, Malfoy hình như biết gì đó. Mình thấy nó rình rập ở gần đây. Và rất có thể nó sẽ đi méc thầy Snape.

Harry và Hermione nhìn nhau, cuối cùng Harry nói:

- Quá trễ để thay đổi kế hoạch rồi. Bọn mình sẽ cẩn thận, thằng Malfoy không biết về tấm áo khoác tàng hình nên chắc không sao đâu.

Catherine cũng yên tâm hơn, nó không sợ bị cấm túc, nó chỉ lo thằng Malfoy sẽ dẫn thầy cô đến bắt tại trận lúc Harry và Hermione giao con rồng nhí cho mấy người bạn của anh Charlie. Nếu chuyện đó xảy ra thì không hay chút nào, ít nhất nó phải đảm bảo quá trình vận chuyển rồng diễn ra trót lọt. Cô McGonagall chắc chắn không tin thằng Malfoy nhưng thầy Snape thì lại khác.

Trong lúc Catherine đang ngồi suy nghĩ thì Hermione kêu ré lên:

- Catherine, bồ quên vụ cấm túc với thầy Snape rồi kìa.

Vừa nói con nhỏ vừa chỉ vô đồng hồ trên tường, tám giờ hai mươi phút rồi.

Catherine vỗ trán, thiểu não nói:

- Thôi chết rồi, thầy Snape sẽ giết mình.

Mười phút sau Catherine mới có mặt ở văn phòng của thầy Snape. Nó đã cố ý đi một vòng thật lớn để chắc chắn là Malfoy không núp ở đâu đó mai phục.

Lúc Catherine bước vào văn phòng, thầy Snape không thèm nhìn nó lấy một cái, chỉ thờ ơ nói:

- Trò đến muộn nửa tiếng. Có vẻ việc cấm túc đã không còn tác dụng với trò. Ngồi cùng văn phòng với một giáo viên như ta có phải khiến trò thấy chán ghét?

Catherine vội đáp:

- Con không nghĩ như vậy. Con xin lỗi vì tới muộn.

Thầy Snape mỉa mai:

- Trò không nghĩ như vậy nhưng hành động của trò lại chứng minh điều ngược lại.

Không để cho Catherine có cơ hội thốt ra một lời nào, thầy Snape lại nói:

- Vì trò đến trễ nên công việc của trò sẽ tăng lên gấp đôi. Ta vừa nhập về hai thùng quả Xui, một loại thực vật thân gỗ cực độc ở vùng nhiệt đới. Nhiệm vụ của trò là lấy hạt bên trong những quả này nghiền nhuyễn cho ta. Tối nay không làm xong thì đừng hòng về.

Catherine không thể tin được, thầy Snape đây là muốn giết nó phải không?

- Thưa thầy, con e là con làm không được. Con chỉ là một đứa con nít. Thứ này quá nguy hiểm.

Thầy Snape nhướng mày:

- Thế trò có thể làm được gì?

- Gì cũng được miễn là không nguy hiểm ạ.

Thầy Snape mỉm cười một cách độc ác:

- Ồ, ta nghĩ việc nguy hiểm nhất với trò hiện giờ là trò không nghe lời ta, và ta thì không có thời gian để đôi co với trò.

Trước sự uy hiếp đó, Catherine không còn cách nào khác là nghe theo thầy. Nó nhìn thầy làm mẫu một lần rồi ôm hai cái giỏ quả Xui đi đến một góc phòng ngồi tách lấy hạt. Vì công việc trải qua hai giai đoạn, phải làm cực kỳ cẩn thận nên Catherine cảm thấy thời gian trôi qua sao mà chậm thế, đến lúc nó sắp không chịu được nữa thì có tiếng thầy Snape nói:

- Ta có công việc phải ra ngoài, cấm trò rời khỏi văn phòng của ta.

Trong lòng Catherine vang lên hồi chuông cảnh báo, nó nhìn đồng hồ trên tay, mười một giờ rưỡi rồi. Chẳng lẽ...

Thầy Snape lướt ngang qua nó, không thèm nhìn vào thành quả mấy tiếng đồng hồ của nó mà đi thẳng tới cửa. Catherine không kịp nghĩ nhiều, con dao trong tay nó cứa sâu xuống một đường.

- Á!

Tiếng la thất thanh của Catherine làm cho thầy Snape phải ngoái đầu nhìn về phía nó, tiếng trách móc kẹt ngay giữa cổ họng.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.