Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác Hagrid

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Phải một lúc lâu sau khi trận đấu kết thúc Harry mới trở về phòng sinh hoạt chung, mang theo một thông tin động trời. Chờ mọi người đã tản đi hết, Harry thì thào kể lại những gì nó đã thấy trong rừng.

- Thầy Snape coi bộ mất kiên nhẫn lắm. Ổng cứ tra hỏi thầy Quirrell đã biết cách vượt qua con chó ba đầu của bác Hagrid chưa. Rồi ổng lại nói gì đó về câu thần chú của thầy Quirrell. Cuối cùng thì ổng nhắc nhở thầy Quirrell nên biết đặt lòng trung thành ở đâu cho đúng. Ngó thầy Quirrell khúm núm, sợ sệt thấy mà thương.

Ron nói chắc như đinh đóng cột:

- Vậy thì rõ mười mươi rồi nhé. Thầy Snape đang cố tìm cách đánh cắp hòn đá, và ổng muốn lợi dụng thầy Quirrell để qua truông dễ dàng.

Hermione thở dài:

- Hi vọng là thầy Quirrell cầm cự được. Phải có một ai đó lên tiếng về hành động của thầy Snape chứ.

Catherine lắc đầu:

- Chúng ta chỉ có thể âm thầm quan sát thôi, vì chúng ta đâu có bằng chứng gì đâu. Mà thầy Quirrell thì coi bộ không dám khai tên thầy Snape ra đâu.

Catherine nói xong ba đứa còn lại đều lâm vào trầm tư.

Nhưng tụi nó không có thời gian suy nghĩ về hòn đá phù thuỷ lâu vì khối lượng bài vở trên lớp càng ngày càng đồ sộ, đến nỗi Catherine hầu như không có rảnh đến Phòng Yêu Cầu thực hành bùa chú nữa. Sau buổi tiệc nho nhỏ mà ba đứa tổ chức để mừng sinh nhật Ron thì tụi nó hầu như không còn dịp nào để nghĩ đến chuyện ăn chơi nữa vì bài vở càng lúc càng nhiều. Từ hồi đầu tháng Tư Hermione đã bắt đầu lên kế hoạch ôn tập kiểm tra cho từng đứa, cả Catherine cũng có phần, thậm chí còn dày đặc hơn cả Harry và Ron vì nó còn phải phụ đạo thêm môn Độc Dược với Hermione mỗi tối thứ 3 và thứ 5 hàng tuần.

Mỗi khi nhắc đến thầy Snape thì ngay cả Harry cũng phải nhìn Catherine với ánh mắt lo lắng, luôn động viên nó bằng mấy câu đại loại như:

- Bồ phải có niềm tin là sẽ qua được môn này.

Và Catherine sẽ đáp lại:

- Cảm ơn bồ nha Harry. Nếu mình không làm nổ vạc thì chắc mình sẽ qua.

Một buổi trưa thứ Bảy nọ, như thường lệ Hermione kéo cả đám đến thư viện ôn bài. Harry và Ron miễn cưỡng lắm mới đi theo, nhưng suốt buổi hai đứa chỉ ngồi mơ màng. Hermione không hài lòng lắm với thái độ học tập của bạn, cô nàng toan lên tiếng nhắc nhở thì Ron đã lên tiếng trước, nhưng không phải là nói chuyện với Hermione:

- Bác Hagrid, bác cũng đến thư viện đọc sách sao? Hiếm lắm à nha.

Bác Hagrid nghe tiếng Ron gọi thì tỏ ra lúng túng, bàn tay to bè đang đặt lên một quyển sách trên giá vội rụt lại, giấu giấu giếm giếm thứ gì đó sau tấm áo khoác. Bác ậm ừ:

- Bác có làm gì đâu, tiện đường vô ngó chút coi có gì lạ không ấy mà.

Dĩ nhiên là tụi nhỏ không tin. Phong cách của bác Hagrid đâu có hợp với cái chốn hàn lâm, học thuật này, mà tụi nó cũng không tin là bác chỉ tiện đường tạt ngang vô đây.

Bác Hagrid nhận ra ánh mắt hoài nghi của tụi nhỏ, đặc biệt là khi Harry đã đứng lên và tò mò đi đến chỗ bác ấy, cho nên bác Hagrid bèn đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Tụi bây lo mà học hành cho đàng hoàng, đừng có suốt ngày đi tìm hiểu về những thứ không liên quan tới mình.

Ron buột miệng:

- Ôi tụi cháu đã biết hết rồi bác ơi, về hòn đá...

Bác Hagrid vội "suỵt" một tiếng ngắt lời Ron:

- Làm ơn đừng có nói mấy chuyện đó ở chỗ công cộng như thế này. Chiều đến chỗ ta, rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Giờ ta phải đi đây.

Nói rồi bác Hagrid không đợi tụi nó chào tạm biệt đã vội lỉnh ra khỏi tầm mắt của tụi nó.

Hermione hoài nghi:

- Không biết bác ấy giấu cái gì mà trông có vẻ hoảng hốt khi bị tụi mình phát hiện.

Harry đi lại chỗ kệ sách bác Hagrid đã đứng lúc nãy, nó nhìn lên nhìn xuống khắp một lượt rồi trở lại bàn, nói cho cả đám nghe:

- Chỗ đó toàn sách viết về rồng, đặc điểm nhận diện, cách nuôi dạy, tất tần tật mọi thứ liên quan đến rồng.

Catherine chống cằm, ra vẻ suy tư:

- Có thể bác ấy sắp thả một con rồng xuống căn hầm để canh giữ hòn đá ấy.

Ron không đồng ý:

- Giỡn chơi hoài, bác ấy chắc thích quá nên mới tìm hiểu thôi. Người ta đã cấm nuôi rồng làm thú cưng từ lâu rồi. Với lại làm sao mà nhét một con rồng xuống đó được.

Harry nói:

- Cũng có thể, bác Hagrid từng nói thích có một con rồng. Đến tìm bác ấy là sẽ biết ngay thôi.

Thế là cả bốn đứa không còn tâm trạng làm bài tập nữa mà nhanh chóng thu dọn sách vở, tức tốc đi tìm bác Hagrid.

Đúng như diễn biến của truyện, thứ bác Hagrid đang giấu giếm là một quả trứng rồng, là giống Lưng Gai Na Uy. Và bác ấy cũng đã tiết lộ ngoài con chó ba đầu của bác thì còn có bùa chú của các giáo sư khác nữa.

Bây giờ thì ngoài bài vở ra tụi nhỏ còn có thêm một mối lo khác lớn hơn rất nhiều - quả trứng rồng mà bác Hagrid đang lén lút ấp.

- Không thể tin được là bác ấy dám làm như thế. Nuôi một con rồng sao? Bác ấy điên rồi.

Hermione sau nhiều lần bị đè nén cuối cùng cũng đã vỡ oà sự buồn bực của con nhỏ ngay giữa buổi điểm tâm sáng.

Harry khẽ nhắc nhở:

- Bồ làm ơn nhỏ tiếng lại, thằng Malfoy đang lượn lờ nghe lỏm kìa.

Hermione lập tức ngậm miệng lại.

Buổi chiều tụi nó không yên tâm nên đã chạy đi xem quả trứng, bác Hagrid cho biết nó đang nở. Catherine không hứng thú với một màn này nên lãnh nhiệm vụ đứng ở gần cửa trông chừng, vừa nhác thấy bóng dáng của Malfoy ở đằng xa nó liền nhanh tay phóng ra một đạo bùa chú. Thằng này liền như bị một thế lực vô hình nào đó giữ chặt lại, toàn thân cứng đờ, ánh mắt trở nên mơ màng. Catherine nhắc nhở mọi người:

- Malfoy đang rình mò chúng ta, nhưng bác Hagrid yên tâm, con đã cầm chân nó lại ở một khoảng cách khá xa chòi, nó sẽ không biết chúng ta đang làm gì.

Nhìn thái độ âu yếm của bác Hagrid dành cho con rồng nhí đang cố sức vùng vẫy khỏi tay bác mà Catherine không cách nào đồng tình nổi, nhất là khi bác ấy nhờ tụi nó giúp bác cho cục cưng Robert ăn.

Hermione cố gắng thuyết phục bác Hagrid từ bỏ thú vui nguy hiểm:

- Mấy ngày nữa con rồng nhí này sẽ lớn nhanh như thổi, ăn nhiều và quậy phá nhiều hơn. Chúng ta không thể nuôi nó ở đây, bác biết điều đó mà.

Ron cũng nói thêm vào:

- Hermione nói đúng, chúng ta không thể thuần hoá rồng. Anh Charlie từng để sổng một con và nó suýt thiêu sống ảnh.

Ron rùng mình khi nhớ lại mấy vết phỏng của anh nó, không tự chủ được mà đứng né ra xa "cục cưng Robert".

Nhưng có vẻ bác Hagrid không để lọt tai câu nào, bác thậm chí còn đang thử ru nó ngủ bằng một bài đồng dao.

Harry chợt như nghĩ ra được điều gì, nó reo lên mừng rỡ:

- Chúng ta có thể nhờ anh Charlie của Ron nuôi con rồng ấy. Ảnh là một chuyên gia, và chỗ của ảnh chắc chắn rộng rãi hơn căn chòi này. Bác thấy sao bác Hagrid?

Thấy bác Hagrid còn đang lưỡng lự, Catherine nhắc nhở bác:

- Nếu để nó ở đây sớm muộn gì cũng bị phát hiện, lỡ con rồng nhí tấn công học sinh thì sao? Cục cưng của bác chắc là không biết nghe lời như con Fang đâu.

Vừa nói Catherine vừa vỗ đầu con Fang, con chó bị cục cưng Robert của bác Hagrid doạ sợ rồi.

Bốn đứa không nói gì để bác Hagrid suy nghĩ, độ chừng nửa tiếng sau bác mới gật đầu:

- Ừ thì cứ làm theo ý tụi bây đi.

Vậy là cả bọn vui vẻ ra về, không quên dặn bác Hagrid che kín căn chòi để đề phòng thằng Malfoy rình trộm. Khi đã đi được một khoảng khá xa căn chòi Catherine mới giải bùa cho Malfoy, nó thấy thằng này không tiếp tục hướng về phía chòi của bác Hagrid nữa thì yên tâm.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.