Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử thách thứ nhất

Tiểu thuyết gốc · 2466 chữ

Tụi nhỏ chia tay nhau để thực hiện nhiệm vụ. Riêng nhóm của Hermione và Catherine thất bại ngay từ lúc tụi nó bước tới hành lang dẫn xuống lớp Độc dược. Xui xẻo thế nào thầy Snape lại xuất hiện sau lưng hai đứa và chỉ bằng vài câu nói đã khiến tụi nó khiếp đảm mà chạy biến đi.

- Hai trò lén lút ở bên ngoài lớp học của ta làm gì? Ta không nhớ là đã kêu các trò tới cấm túc. Hay là các trò muốn giúp ta sơ chế nguyên liệu độc dược chuẩn bị cho năm học sau?

Hermione đang bối rối không biết đáp sao thì Catherine đã nhanh nhảu:

- Tụi con chỉ muốn tìm thầy để hỏi điểm môn Độc dược.

Thầy Snape nhướng mày, phất tay:

- Ta không có nghĩa vụ phải nói cho các trò biết. Các trò nên biến đi trước khi ta cấm túc cả hai.

Vậy là hai đứa con gái không còn cách nào khác để rình rập bên ngoài văn phòng của thầy được nữa.

Bọn con trai cũng không khá hơn là bao, khi gặp nhau tại phòng sinh hoạt chung Ron than thở:

- Tụi này phải xui xẻo đến mức nào mới đụng phải cô McGonagall hai lần chỉ trong vòng một giờ đồng hồ cơ chứ. Cô nạt tụi này một trận khi thấy hai đứa lởn vởn ở gần cánh cửa khóa rồi doạ sẽ trừ mỗi đứa năm mươi điểm nếu thấy tụi này còn ở đó.

Harry không nói gì mà nhìn sang hai nhỏ bạn, nó hỏi:

- Hai bồ thì sao?

Hermione tiu nghỉu đáp:

- Bị thầy Snape bắt gặp rồi đuổi đi trước khi tụi này kịp đến được trước cửa lớp Độc dược.

Ron thả người xuống sô pha, vẻ mặt chán nản:

- Vậy là xong. Kế hoạch thất bại.

Harry hạ quyết tâm bảo vệ hòn đá cho bằng được, nó nói:

- Mình sẽ đi lấy hòn đá. Ngay bây giờ. Hành động của chúng ta có lẽ đã khiến lão Snape nghi ngờ. Bây giờ có lẽ lão đang trên đường đi kiếm hòn đá. Nếu tụi mình nhanh chân thì có thể kịp ngăn chặn lão cuỗm hòn đá hoặc ít nhất là kéo dài thời gian chờ cụ Dumbledore trở về.

Catherine gật đầu:

- Nếu may mắn chúng ta sẽ lấy hòn đá trước tên trộm.

- Catherine à, bồ vẫn không nghĩ thầy Snape là kẻ muốn đánh cắp hòn đá sao? - Ron hỏi.

Catherine nhún vai:

- Nào bắt được tận tay thì mình mới tin. Thầy Snape đúng là đáng nghi thật nhưng chúng ta không thể kết tội ai đó nếu như không có bằng chứng đủ để khiến hắn hết đường chối cãi.

Hermione cũng cảm thấy Catherine nói có lý nên gật đầu, bổ sung:

- Và vấn đề quan trọng nhất hiện tại là có thứ gì đang chờ chúng ta ở bên dưới.

Harry nói, giọng kiên định:

- Dù là thứ gì thì mình cũng phải liều một phen. Nếu hòn đá lọt vào tay Voldemort thì mình cũng sẽ chết thôi. Mình phải làm gì đó để ngăn chặn chuyện này, không thể ngồi yên chờ chết được.

Tình huống căng thẳng khiến tụi nhỏ không thèm để ý đến việc Harry gọi thẳng tên Voldemort, tụi nó chỉ biết sẽ không để Harry phải chiến đấu một mình. Hermione và Ron cùng nói:

- Tụi này sẽ đi với bồ.

Catherine cũng nói:

- Nhiều người vẫn tốt hơn là một người.

Harry lắc đầu:

- Không được, quá nguy hiểm. Nếu các thầy cô khác biết có khi sẽ bị đuổi học cũng nên.

Ron không đồng ý với cách nói của Harry:

- Bồ không thể. Chúng ta đã cùng nhau khám phá ra bí mật này và chúng ta phải cùng nhau giải quyết nó.

Hermione đưa mắt nhìn Ron, ánh mắt của cô bé loé lên một sự khâm phục, dù chỉ là thoáng qua, có khi ngay cả cô bé cũng không nhận ra điều đó.

Catherine dõng dạc tuyên bố:

- Harry à, bồ sẽ không thể rời khỏi đây mà không có tụi mình. Tụi này sẽ không để bồ phải mạo hiểm một mình.

Hermione cũng nói:

- Chúng ta là bạn tốt của nhau mà, không phải sao?

Harry gật đầu. Đúng rồi, nó không cô đơn. Nó bây giờ đã khác hồi còn ở nhà với dì dượng, nó đã có bạn rồi, những người bạn mà nó tin là sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.

Lúc đó là năm giờ chiều. Tụi nhỏ bàn tính xong xuôi và rời phòng sinh hoạt chung bằng áo khoác tàng hình. Cũng may tấm áo khoác vẫn đủ rộng để có thể trùm kín bốn đứa.

Bọn nhỏ không gặp trở ngại gì nhiều trong suốt quãng đường di chuyển vì giờ này học trò các nhà còn đang tụ tập vui chơi ở ngoài sân trường, ăn mừng thi cử thuận lợi. Lối vào hành lang tầng ba vẫn được khoá chặt.

Hermione rút đũa phép ra, khẽ niệm:

- Alohomora (mở khóa).

Cánh cửa vẫn như cũ, ổ khoá không nhúc nhích.

Con nhỏ lại niệm thêm mấy lần:

- Alohomora. Alohomora.

Catherine khẽ nói:

- Chắc là cánh cửa đã bị gia cố thêm một tầng pháp thuật, đề phòng có người muốn lẻn vào.

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Catherine lại thầm hô: Phải như vậy chứ. Nó luôn cảm thấy cánh cửa khoá một cách lỏng lẻo như mời gọi người ta tới mở ra đi. Bất kì học sinh nào có lòng hiếu kỳ hay không tuân thủ nội quy đều có thể lén đến tầng ba để coi thử rốt cục thì trong đó giấu cái gì.

Sau khi thử nhiều cách khác nhau kể cả cách của dân Muggle mà không được, trong đầu Catherine chợt nảy lên một câu thần chú.

- Để mình thử.

Nói rồi Catherine phe phẩy đũa phép trong không khí, cạch một tiếng, cánh cửa mở ra. Tụi nhỏ mừng quýnh vội vàng lách người vào trong. Đây là câu thần chú có tác dụng vô hiệu hóa Bùa chống mở khóa mà Catherine đã học được trong Phòng yêu cầu.

Catherine khoá lại cánh cửa bằng một bùa chú thông thường.

- Colloportus (niêm phong).

Theo kế hoạch đã bàn từ trước, Catherine sẽ thổi cây sáo mà bác Hagrid đã tặng Harry vào dịp lễ Giáng Sinh để ru ngủ con chó ba đầu. Con chó lúc này đang đưa mũi ngửi ngửi chung quanh, và khi nó há miệng ra thở, mùi hôi từ mồm nó bốc lên khiến bốn đứa suýt nôn oẹ ra sàn.

Tiếng sáo vang lên, Catherine thổi một khúc nhạc có giai điệu du dương mà nó biết khiến cho con chó bắt đầu lim dim mắt. Harry ra hiệu cho các bạn tiến sát lại gần con chó, ba đứa cố hết sức kéo cái nắp hầm lên và lần lượt nhảy xuống. May phước nắp hầm không bị phù phép, bọn nó nhấc một cái là mở lên ngay. Catherine lúc này cũng tiến sát lại nắp hầm, nhanh nhẹn nối gót ba đứa bạn. Ơn trời, nó đã kịp nhảy trước khi con chó ba đầu chìm sâu vào giấc ngủ mà nằm bẹp xuống sàn, đè thân hình đồ sộ lên cửa hầm.

- Lumos (thắp sáng).

Đầu của bốn cây đũa phép phát sáng soi rọi không gian chung quanh tụi nhỏ. Bọn chúng đáp xuống một nơi trông như vườn thực vật, dưới chân là những dây leo màu xanh mềm mại. Khi bốn đứa còn đang quan sát thì thảm thực vật dưới chân chúng bắt đầu chuyển động, từng sợi dây leo như những sợi dây thừng quấn chặt lấy chân tay tụi nó mà kéo đi.

Catherine phóng lên một quả pháo sáng từ đầu cây đũa phép soi rọi chỗ tụi nó đang bị mắc kẹt, bốn phía đều là dây leo, và các bức tường cũng chằng chịt dây leo. Bọn dây nhợ này chạy dọc chạy ngang theo các lối mòn giữa những bức tường. Và khi nguồn sáng tắt đi thì tụi nó lại chìm vào bóng tối, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để chúng ý thức được sự nguy hiểm mà chúng đang đối mặt.

- Cái thứ quỷ quái gì thế này.

Đó là giọng của Ron. Nó đang cố thử mấy câu bùa chú Chặt đứt hay Cắt rời nhưng không hiệu nghiệm.

Catherine cũng hoang mang không kém. Nó vừa thử câu bùa chú Lacarnum Inflamari, và cả Scorching Spell nhưng lại không hiệu nghiệm. Chẳng lẽ thứ quỷ quái này không phải Tấm lưới sa tăng?

- Hermione!

Harry cũng như Ron và Catherine, tụi nó đã dùng đủ loại bùa khác nhau từng được dạy trên lớp những không cái nào thành công, mà cả bốn đứa càng lúc càng bị siết chặt và kéo đi xa hơn, như thể đám dây leo này có chân vậy.

Hermione gào lên:

- Mình đang cố đây. Mình chưa đọc qua thứ thực vật nào kì quái như vầy. Làm sao bây giờ.

- Tụi này kháng lại bùa chú hay sao ấy, không bùa nào linh nghiệm. - Giọng Harry đã bình tĩnh hơn, và nó bắt đầu phân tích tình huống.

- Kháng bùa ư, mình nhớ ra rồi. Có một loại thực vật như thế. - Catherine hô lên. Nó đã từng đọc qua trong sách bùa chú Cao cấp ở Phòng Yêu Cầu, viết về một loại dây leo có tính kháng bùa phép cao và thường được dùng như một hàng rào hay tấm lưới bảo vệ. Tuy kháng được bùa chú nhưng nó có một nhược điểm, là sợ bị nhột.

- Mỗi một đoạn dây leo đều có một cái mấu, khi nó di chuyển thì cái mấu ấy sẽ lặn xuống, nếu nó dừng lại tầm 10 giây thì mấu ấy sẽ nổi lên khoảng 5 giây. Vuốt ve lên đó 3 lần thì nó sẽ thả chúng ta ra.

Catherine nói như hét để cho các bạn đều nghe rõ.

Hermione gào:

- Vấn đề là tụi nó đâu có chịu đứng yên.

Harry quát:

- Thế thì làm cho nó đứng yên là được.

Ron vẫn luôn bị ám ảnh bởi bài kiểm tra biến con chuột thành hộp diêm nên nó đưa ra sáng kiến:

- Nhốt nó vô hộp đi.

Catherine gật đầu lia lịa:

- Đúng rồi. Bốn chúng ta sẽ dùng bùa che chắn để tạo nên một cái hộp vô hình, đủ chật để đám dây leo này không thể di chuyển đi đâu được nữa.

Hermione nói:

- Nhưng tụi mình chưa có học qua.

- Protego (bùa khiên chắn). - Catherine hô lớn.- Mấy bồ cũng làm đi. Chưa học thì bây giờ học. Giơ đũa phép lên, phẩy nhẹ đầu đũa phép vào không khí rồi đọc thần chú. Ý mình là phẩy như khi mấy bồ ghi dấu phẩy á.

- Protego!

Bốn đứa đồng thanh. Ba tấm màn chắn hình thành và lơ lửng trong không khí, không kết nối với nhau thành một khối nhưng với Catherine như vậy là đủ rồi.

- Ron ơi cố lên. - Harry động viên Ron, bản thân thì không ngừng gia cố cho tấm màn chắn mở rộng ra theo sự chỉ dẫn của Catherine.

- Protego.

Một tia sáng yếu ớt xẹt ra từ đũa phép của Ron. Thằng nhỏ đã thành công rồi.

- Tốt lắm, cố lên nào. Protego Totalum (bùa khiên chắn bản nâng cấp).

Catherine giơ đũa phép lên, phẩy nhẹ một cái vào không khí, tia sáng màu vàng từ đũa phép của nó kết nối ba tấm màn chắn kia lại với nhau tạo thành một cái lồng màu bạc. Cái lồng ấy dần thu nhỏ lại, bao trọn bốn sợi dây leo đang quấn chặt tụi nhỏ khiến nó hết đường chạy.

Thời gian 10 giây ôi sao mà lâu quá, tụi nó cứ tưởng như 10 phút đồng hồ. Và khi bốn cái mấu nhú lên đứa nào đứa nấy đều nhanh chóng chà sát lên đó, mong sao có thể thoát ra khỏi chúng càng sớm càng tốt.

- Thành công rồi.

Harry reo lên mừng rỡ. Trong khi đó Catherine vẫn luôn duy trì tấm kết giới của mình, cho đến khi bốn đứa thoát ra khỏi khu vườn quỷ quái ấy nó mới hạ đũa phép xuống.

Ron vừa xoa xoa cổ tay cổ chân đã bị hằn lên lằn đỏ vừa nói:

- Thật may mắn đám dây leo ấy không siết cổ mà chỉ trói chặt chúng ta lại.

Catherine giải thích:

- Do chưa tới lúc thôi. Ở gần đây chắc chắn có một gốc cây mẹ, tụi nó kéo về đó thì mới giết chúng ta. Cũng may khu vườn lúc nãy như cái mê cung, chúng ta có thêm nhiều thời gian hơn để nghĩ cách giải quyết.

Hermione vẫn còn đang tái mét mặt mày vì hoảng sợ, nó nhìn Catherine với ánh mắt thán phục:

- Không ngờ bồ biết nhiều quá.

Catherine lắc đầu:

- Nếu bồ bị cấm túc với thầy Snape hàng tuần như mình thì bồ cũng sẽ biết thôi. Nhựa tiết ra từ thân cây mẹ được dùng để bào chế thuốc kháng phép. Một loại độc dược cao cấp. Thầy Snape đã từng bắt mình nặn mủ của chúng từ mấy cái mấu đã bị cắt rời. Một công việc kinh khủng. Nếu không có Harry nhắc đến khả năng kháng bùa chú của chúng thì mình cũng không nhớ đến loại cây này.

Catherine nói không hoàn toàn là xạo, thầy Snape quả thực từng bắt nó nặn mủ của cây Mắc Cỡ này. Nhưng thầy không hề giải thích cách thức hoạt động của đám dây leo, Catherine đã tự tìm hiểu trong sách ở Phòng Yêu Cầu vì quá tò mò về loại thực vật này. Nếu có thể thoát ra khỏi nơi này một cách toàn thây thì nó sẽ đi ôm thầy một cái để cảm ơn thầy mới được.

Quay trở lại với công việc, nghỉ mệt vài phút tụi nhỏ lại tiến về phía trước, bước lên các bậc tam cấp âm u để bước vào một căn phòng rộng lớn đèn đuốc sáng trưng. Cuối căn phòng có một cánh cửa, ắt hẳn là cánh cửa dẫn sang ải kế tiếp, việc tụi nó cần làm là đi tìm chìa khoá. Nhưng mà trái ngược với suy nghĩ của Catherine, căn phòng này hoàn toàn không có những chiếc chìa khoá bay lượn hay cây chổi thần đạo cụ được sắp sẵn ở góc phòng.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.