Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những căn phòng khóa

Tiểu thuyết gốc · 2427 chữ

Bốn đứa cứ thế mà đi thẳng đến cuối phòng không gặp một chút trở ngại nào. Harry vặn tay nắm cửa, một tiếng "cạch" vang lên nhưng cánh cửa vẫn không động đậy. Nó lại vặn thêm mấy cái nhưng lại bị Catherine ngăn lại:

- Bồ đừng vặn nữa, nhìn kìa.

Ba đứa kia nhìn theo hướng Catherine chỉ, ở lối vào lúc này có một ngọn lửa đang bốc lên và chậm rãi lan rộng ra chung quanh. Tụi nó có thể cảm nhận được hơi nóng của lửa càng lúc càng tiến sát lại chỗ tụi nó đang đứng.

- Làm sao bây giờ?

Hermione cầm đũa phép lẩm bẩm cả tá thần chú lên cái nắm cửa nhưng không hề có tác dụng, cả bùa mà Catherine dùng lúc mở cánh cửa khoá tầng ba cũng không hiệu nghiệm.

- Chúng ta cần một chiếc chìa khoá.

Hermione dường như đã đánh mất khả năng phán đoán nhanh nhẹn thường ngày, cứ đứng đó mà lẩm bẩm như thế.

Ron quát:

- Ai cũng biết là chúng ta cần một chiếc chìa khoá. Nhưng ở đây không có.

- Dập lửa (Extinguish Charm)! - Catherine phóng thần chú về phía ngọn lửa nhưng nó không những không tắt mà càng bùng lên dữ dội hơn. - Thần chú bình thường không dập tắt ngọn lửa này được.

Trong lúc cả đám hỗn loạn thì bất chợt Hermione ré lên như thể vừa nghĩ ra được điều gì đó, cô bé chỉ đũa phép xuống cái lỗ khoá và niệm thần chú:

- Aguamenti (bùa rót nước).

Một dòng nước như vòi rồng phun ra từ đầu cây đũa phép và văng tung toé khiến bốn đứa ướt nhẹp.

- Ôi, mình xin lỗi. Mình vẫn chưa thuần thục bùa này cho lắm.

Catherine chợt hiểu ra vấn đề, nó hỏi:

- Bồ muốn đóng băng nước thành một chìa khoá khít với ổ khoá này?

Hermione gật đầu:

- Nhưng nó khó hơn mình tưởng.

Catherine lại nói:

- Bồ hóa ra nước, còn đóng băng thì để mình.

Hai thằng con trai vẫn đang cố ngăn lửa đến gần bằng cách đập đập tấm áo chùng của tụi nó lên đống lửa đang vây tròn bốn đứa. Cách này vậy mà lại có hiệu quả. Ngọn lửa bây giờ chỉ còn cao ngang eo tụi nó.

Harry gào lên:

- Hai bồ nhanh nhanh lên. Tụi này sắp chịu hết nổi rồi.

Hermione và Catherine không dám chậm trễ.

- Aguamenti.

- Glacius (bùa đóng băng).

Hai bùa phóng ra gần như đồng thời, nước từ cây đũa phép của Hermione như có linh tính mà len lỏi vào các khe của ổ khoá, và nhanh chóng bị Catherine đóng băng cứng ngắc.

"Cạch" một tiếng, lần này cánh cửa mở ra thật rồi. Bốn đứa chạy vèo qua rồi hè nhau đóng cửa lại, ngăn không cho đám lửa tiếp tục lan tràn qua căn phòng kế.

Bước qua cánh cửa, một mùi thúi hoắc xông thẳng lên mũi tụi nhỏ. Căn phòng tối thui, hôi hám và đầy tiếng bước chân di chuyển một cách nặng nề.

- Lumos.

Từ ánh sáng lập loè phát ra trên đầu đũa phép, tụi nhỏ trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Bốn con quỷ khổng lồ cao đụng trần, tay cầm dùi cui đi tới đi lui trong căn phòng, nước miếng nhễu nhão xuống sàn tạo nên những bãi nhờn nhớp nháp và hôi thối kinh người.

Đã có kinh nghiệm đối phó với lũ quỷ khổng lồ nên bọn nhỏ không hoảng sợ. Vấn đề ở đây là làm sao để nện dùi cui lên đầu chúng khi mà chúng đã cao đụng trần nhà.

Trong lúc bọn nhỏ đang nghĩ cách thì một con quỷ khổng lồ ở gần đó kêu ú ớ lên vài tiếng rồi chậm chạp đi về phía tụi nó.

- Không hay rồi.

Bốn đứa hoảng hốt chạy tán loạn. Catherine luồn lách qua mấy bàn chân to bè của đám quỷ mà đến được lối ra. Lại là một cánh cửa khoá. Nó phóng liên tiếp mấy câu thần chú lên cái ổ khoá nhưng vẫn không xi nhê. Nó nhớ lại cách thoát thân lúc nãy bèn hô "Aguamenti" nhưng lại không có tác dụng. Ổ khoá này đã bị ếm bùa chống thấm.

- Mẹ kiếp.

Catherine chửi thầm trong lòng, sau đó la lớn:

- Mấy bồ ráng cầm cự một phút nhé.

Harry gào to đáp lại:

- Nhanh nhanh lên nhé Catherine.

Catherine cắn răng, nó không chĩa đũa phép về phía cửa nữa mà chĩa lên bức tường kế bên cánh cửa.

- Bombarda Maxima.

Đây là bùa nổ cao cấp, nó chỉ mới thực hành một lần và đã làm nổ tung một nửa Phòng Yêu Cầu.

Câu thần chú vừa dứt, bức tường trước mặt Catherine bị thổi tung, mở ra một hành lang dài trước mặt nó.

Harry, Ron và Hermione lúc này đã ở bên cạnh Catherine và tụi nó không ai bảo ai mà cắm đầu chạy thẳng về phía trước, sau lưng là mấy con quỷ khổng lồ không ngừng đuổi theo.

Bọn nhỏ chạy một mạch và chỉ dừng lại cho đến khi gặp cánh cửa mở ra căn phòng kế tiếp, đám quỷ khổng lồ đã bị Catherine hạ gục ở giữa đường nên bây giờ tụi nó rất thảnh thơi mà nghiên cứu căn phòng này. May sao lối vào không bị khoá, tụi nó đẩy nhẹ là cánh cửa mở ra. Bên trong rộng rãi và sáng sủa, sàn nhà được lót bằng các tấm gạch trắng và đen xen kẽ trông như một bàn cờ.

Harry và Hermione vừa đi vừa quan sát tổng thể căn phòng, tụi nó tiến vào sâu bên trong mà không hề để ý rằng có những bóng đen đang nhẹ nhàng trồi lên từ dưới mặt đất.

- Harry. Hermione. Cẩn thận.

Catherine quát lớn cảnh báo hai đứa bạn về sự biến hoá của căn phòng. Nó và Ron vẫn còn đang đứng ở mép phòng, nơi vừa nổi lên một lằn ranh như đường biên của bàn cờ.

Thôi xong. Đây là một bàn cờ vua, mà thậm chí còn không mấy thân thiện như trong truyện. Harry và Hermione đã bị khoá chặt lại ở hai cái ô mà tụi nó đang đứng, và hình như ván cờ đang bắt đầu. Catherine chăm chú nhìn chung quanh hòng tìm cách có thể vượt qua mà không phải chơi cờ nhưng hầu như cả căn phòng bây giờ đều biến thành một bàn cờ rồi và dù bước lên ô nào thì cũng sẽ bị khoá chặt ở ô đó. Bỗng nó nhác thấy ở trong góc phòng phía quân trắng có một cái tượng đá giơ tay tới lui nhưng đang chỉ huy các quân cờ, còn ở góc phòng phía quân đen thì không có.

- Ron, bồ phải vô chỗ góc phòng có ánh sáng chiếu thẳng xuống ấy, và chỉ huy phe quân đen.

Ron lắp bắp:

- Bồ tin tưởng mình sẽ làm được sao?

- Không tin bồ thì còn tin ai. Mau lên đi. Giao nhiệm vụ cho mình. - Catherine giục.

Đây có lẽ là ván cờ có một không hai, không phải loại cờ phù thuỷ mà tụi nhỏ thường chơi mà là một ván cờ sinh tử. Sau khi điều khiển quân đen được năm phút và để chết hai quân thì Ron đã nắm vững được luật chơi. Các quân cờ có thể đi dọc, ngang, chéo các ô; tiến ba bước và lùi hai bước. Chỉ được tấn công các quân đối thủ nằm trong phạm vi ba bước ấy. Mà nếu đối thủ mà chống đỡ được thì quân mình lại thành ra bị ăn. Harry, Hermione và Catherine hiện tại chỉ có thể phó mặc cho Ron điều khiển bản cờ vì bây giờ đầu óc chúng rất loạn, hoàn toàn không nghĩ ra được ý hay nào.

Chợt Ron hét lớn:

- Harry, bộ nhắm có thể ăn được quân cờ trắng ở cách bồ 4 ô về bên trái không?

Cả ba đứa cùng nhìn về phía Ron nói. Đó là một hiệp sĩ cầm thương. Tụi nó đã chứng kiến cách anh ta kết thúc đối thủ của mình bằng một nhát đâm thấu ngực.

Harry nuốt nước miếng, nắm chặt đũa phép mà trả lời:

- Được.

Ron gật đầu, tiếp tục điều khiển bàn cờ. Và chẳng mấy chốc quân hiệp sĩ cầm thương đứng trước mặt Harry. Quân hiệp sĩ tấn công thằng nhóc nhưng nó nhanh nhẹn gập người né tránh, đũa phép chĩa về phía cây thương mà hô:

- Avifors.

Một câu thần chú đơn giản nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm. Mũi thương hoá thành con chim bay đi.

Quân hiệp sĩ mất đi vũ khí, bị Harry dùng bùa lửa thiêu cháy.

Ron cứ thế điều khiển tụi nó tiêu diệt những quân trắng tiên phong, và các quân mạnh hơn thì nó sẽ để hai hay ba đứa hợp sức tiêu diệt. Vì đây là một bàn cờ không có quy tắc nên chuyện duy nhất nó cần làm là hiểu rõ quy tắc dẫn đến chiến thắng. Đó không phải là giết hết quân đối thủ mà bao vây và khiến đối thủ không có đường lui. Nếu quân cờ đối thủ đầu hàng, tụi nó sẽ có được vũ khí của quân cờ đó và đi tiếp vào sâu trong bàn cờ hơn, nơi rất gần lối ra.

Mười lăm phút sau, khi Catherine thực hiện một bùa nổ và phá vỡ tan tành quân hậu ở trước mặt thì quân vua ở đối diện Harry cũng chịu buông vũ khí đầu hàng. Các xác của những quân cờ chết từ từ chìm xuống nền nhà, và căn phòng trở về lại bình thường, cánh cửa dẫn sang căn phòng kế tiếp cũng tự động được mở ra.

Tụi nhỏ thở phào khi thấy không cần phải dùng đến chìa khoá, tụi nó đã quá ám ảnh với hai căn phòng bị khoá kín ở các thử thách trước.

Căn phòng kế tiếp tối hù, bốc mùi mốc meo cũ kĩ và hôi hám của tất thối lâu ngày không giặt. Khi tụi nhỏ bước vô và đi được vài bước thì cánh cửa sau lưng chúng đóng sầm lại và một ngọn lửa màu tím bốc lên bao trọn lấy cánh cửa. Bốn đứa bị sự biến hoá ấy làm cho giật mình. Lửa không nóng và phát ra một luồng hơi lạnh khiến bức tường quanh cánh cửa bị đóng băng lại. Đi vào thêm chục bước nữa thì tụi nó thấy có một cái bàn dài, bên trên là một giá gỗ có 7 lọ chứa chất lỏng trong suốt.

Ron để ý đến cánh cửa ở lối ra, nó hô lớn:

- Mấy bồ nhìn kìa, cánh cửa đó cũng đang cháy.

Quả thật như lời của Ron nói, cánh cửa ở trước mặt tụi nó cũng bị bao trùm bởi một ngọn lửa, nhưng lần này là ngọn lửa màu đen. Lửa không nóng, không lạnh, không ồn ào mãnh liệt hay mang tới sự đe doạ thiêu đốt mọi thứ. Nó cháy chậm rãi, từ tốn, khiến người ta dễ mất cảnh giác mà xem thường.

Trong lúc ba đứa kia đang nghiên cứu ngọn lửa màu đen thì Catherine đi lục tìm khắp cái bàn, kể cả ở mặt đất ở chung quanh nhưng vẫn không tìm thấy mẫu giấy ghi gợi ý cách tìm ra đúng loại độc dược giúp đi qua ngọn lửa màu đen một cách an toàn. Thứ duy nhất mà nó thấy được là một đống tro tàn ở dưới chân bàn. Hẳn là Quirrell đã đến trước và tiêu hủy gợi ý, dám hắn còn pha trộn các loại độc dược lại với nhau để người đến sau không có cách nào qua được cánh cửa này. Thật là hiểm độc.

Từ đầu cho đến giờ mọi thứ đều khó khăn và nguy hiểm hơn so với những gì Catherine từng đọc qua. Và con đường nó phải đi sau này chắc chắn cũng sẽ không như những gì nó từng biết đến. Liệu nó có đủ sức để thực hiện điều nó muốn làm? Catherine lắc đầu, nó không thể cứ mãi hoài nghi về bản thân, nó phải không ngừng tiến lên, học thật nhiều bùa chú và kỹ năng phòng vệ. Chỉ có trở nên mạnh mẽ thì mới đủ sức bảo vệ những người nó yêu thương.

Trong lúc Catherine đang suy nghĩ vẩn vơ thì Harry chán nản nói:

- Căn phòng này chắc chắn do lão Snape bày ra, bước vào chỉ thấy mệt mỏi và áp lực chứ không có một chút hi vọng nào.

Ron cố tỏ ra lạc quan:

- Ít nhất thì căn phòng này cũng không có nguy hiểm, nếu không tìm được cách đi tiếp thì chúng ta cứ ngồi ở đây chờ thầy Snape tới. Biết đâu một trong bốn đứa bọn mình may mắn thoát được và đi tìm cụ Dumbledore xin giúp đỡ.

Hermione lắc đầu:

- Đừng nói là bốn đứa tụi mình, mười đứa như tụi mình thầy vẫn dư sức đối phó.

Catherine nói:

- Mấy bồ tránh xa bức tường kia một chút. Mình muốn thử lại câu thần chú lúc nãy.

Đợi ba đứa bạn chạy đến sau lưng mình, Catherine bước lên phía trước, hô:

- Bombarda Maxima.

Một nửa căn phòng bị đánh sập trước sự kinh ngạc của Harry, Ron và Hermione. Lúc nãy tụi nó quá khiếp đảm trước đám quỷ khổng lồ và tiếng gầm gừ chói tai của lũ quỷ cùng mùi hôi của chúng đã lấn át thính giác và thị giác của tụi nó. Bây giờ không có những thứ đó cản trở, tận mắt chứng kiến uy lực của bùa chú do Catherine tạo ra khiến ba đứa nhỏ bất giác sợ hãi.

Catherine không cho tụi nó có thời gian suy nghĩ, quát:

- Mau chạy qua cái lỗ kia, ngọn lửa đang lan ra kìa.

Tụi nó vừa chạy sang được căn phòng kế tiếp thì ngọn lửa đã phủ lên chắn kín đường lui. Trong căn phòng có một người đang đứng đối diện với chiếc gương lớn trông rất cổ xưa và thần bí. Sự hiện diện của người đó khiến Harry không thể tin nổi vào mắt mình.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.