Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rung động

Tiểu thuyết gốc · 4861 chữ

Sau khi thực hiện thành công bùa Hộ mệnh ba lần liên tiếp, Malfoy lấy lại sự tự tin vốn có, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Thấy nữ sinh tóc đỏ đang chuẩn bị pha ấm trà mới, nó vội hô to:

- Cho tôi một tách nữa nhé, nhiều trà, ít sữa, không bỏ đường.

Catherine liếc mắt nhìn Malfoy, không nói gì, tiếp tục làm việc của mình. Một lúc sau nó bưng khay trà đi đến chỗ ghế sô pha, lẳng lặng ngồi xuống, vừa uống trà vừa đọc sách.

Malfoy chờ mãi mà không nghe nữ sinh gọi mình, trong lòng có chút thất vọng. Nó lại gần định mỉa mai vài câu thì thấy trên khay vẫn còn một tách trà chưa có ai động vào, bên cạnh là một cái muỗng nhỏ để khuấy và đĩa đựng vài miếng bánh quy.

Malfoy không ngờ nữ sinh ấy vậy mà lại thật sự làm cho nó một tách trà theo đúng yêu cầu. Nó đứng bần thần một lúc, cố gọi tên cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng mình nhưng thất bại. Mắc cái giống gì mà tim nó đập nhanh quá vậy, tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi.

Đang đứng ngu người thì Malfoy nghe giọng nữ sinh nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Làm ơn dịch người sang một bên, bạn đang đứng che mất ánh sáng của tôi.

Malfoy giật mình, ngay lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi xuống. Nó cố làm ra vẻ tự nhiên, thong thả cầm tách trà đưa lên mũi ngửi.

Mùi thơm của trà hoà quyện với sữa kích thích vị giác của Malfoy. Nó uống một hớp, hai mắt híp lại vì thích thú. Thật tuyệt!

Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, chưa kịp cản lại thì lời nói đã ra tới miệng:

- Thật ngon. Đây là lần đầu tiên có người pha trà đúng ý tôi như vậy. Ước gì ngày nào cũng được uống trà do bạn pha.

Draco Malfoy giật mình vì những lời vừa thốt ra. Nhưng một Malfoy sẽ không rút lại những gì đã nói, vì vậy nó ngồi thẳng lưng nhìn nữ sinh đối diện thì thấy con nhỏ cũng đang mở to mắt nhìn nó. Bị nhìn chằm chằm, Malfoy có hơi mất tự nhiên, cúi đầu tập trung vào tách trà đang cầm trên tay.

Catherine ngạc nhiên thì ít, thất vọng vì màn chơi khăm vừa rồi không thành công như mong đợi thì nhiều.

Những tưởng sẽ được nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Malfoy khi uống phải tách trà đắng nghét do nó pha, ấy vậy mà không hiểu sao những gì nó nhận được lại là lời khen, Catherine cảm thấy khó hiểu vô cùng. Nó buồn bực đáp:

- Đừng có mơ! Tôi không rảnh.

Catherine nào biết Malfoy rất thích uống trà đậm đặc. Lúc nãy Malfoy pha nhạt là vì nó nghĩ con gái thường không thích uống trà quá đắng. Nhưng chính Malfoy cũng chẳng thể ngờ rằng Catherine đã chê tách trà nó pha là dở ẹc vì quá lợt lạt. Con nhỏ cũng thích uống trà đậm đặc.

Mất hứng, Catherine không đọc sách nữa mà quyết định nhanh chóng dọn dẹp nơi này rồi giải tán ai về nhà nấy.

Malfoy vừa nhâm nhi trà vừa ngồi nhìn nữ sinh mặt lạnh như tiền nhanh nhẹn buộc tóc lên gọn gàng rồi cầm đũa phép chạy đi dọn dẹp lại Phòng Yêu Cầu cho ngăn nắp.

Sau một đêm tập luyện chăm chỉ, giờ đây chỗ này đã biến thành bãi chiến trường.

Nhìn đống bừa bộn do mình bày ra mà lại để cho người khác dọn, đột nhiên Malfoy thấy tay chân ngứa ngáy. Nó ngồi nhấp nhổm trên ghế một hồi, cuối cùng chịu không nổi nữa bèn đứng dậy chạy tới chỗ Catherine, nói:

- Để tôi phụ bạn một tay. Tôi có thể làm gì?

Catherine nhìn Malfoy giây lát rồi hỏi:

- Bạn biết làm gì?

Có ý tốt nhưng lại không được đối phương tin tưởng, Malfoy buồn bực đáp:

- Cái gì tôi cũng biết làm.

Catherine không tin nhưng vẫn chỉ vào các kệ sách sau lưng mình, nói:

- Vậy bạn hãy giúp tôi sắp xếp sách trên kệ lại cho gọn gàng. À, nhớ sửa chữa những chỗ bị bùa chú làm hư hỏng nữa nhé. Cùng lúc đó tôi sẽ kiểm tra bia ngắm và những dụng cụ khác phục vụ cho buổi tập sau.

Malfoy không có ý kiến, nhanh chóng bắt tay vào việc. Vừa làm nó vừa hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra từ hôm qua tới giờ, mọi thứ giống như một giấc mơ.

Trong lòng Malfoy dâng lên cảm xúc khó tả, vừa vui vẻ, lại có chút chờ mong.

Nó tự hỏi rốt cuộc trước đây nó từng thích nữ sinh này sâu đậm đến cỡ nào? Tại sao đã bị mất đi ký ức nhưng nó vẫn không thể quên được, vẫn để trái tim một lần nữa rung động?

Chẳng cần biết quá khứ như thế nào và tương lai ra sao, hiện tại Malfoy vừa nhận ra nó thích một người và nó sẽ không chối bỏ điều đó.

Đúng sáu giờ sáng, cuối cùng mọi thứ cũng xong xuôi đâu vào đấy.

Nhờ có sự giúp đỡ tuy vụng về nhưng rất nghiêm túc của Malfoy, thời gian dọn dẹp Phòng Yêu Cầu được rút ngắn lại khá nhiều.

Trước khi chia tay Catherine dặn dò:

- Tuyệt đối không đến đây khi không có tôi! Hôm qua bạn đã làm sai quy tắc. Đấy là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cho phép chuyện này xảy ra.

Malfoy gật đầu, thầm nghĩ nó lén tới đây thì đố ai biết được.

Dường như đọc được suy nghĩ của Malfoy, Catherine gằn giọng:

- Tôi biết hết đấy!

Malfoy tỏ vẻ không tin nhưng nữ sinh đối diện nhìn nó bằng ánh mắt hung dữ khiến nó không thể không giơ tay cam đoan:

- Tôi hứa sẽ không đến đây khi không có bạn ở bên cạnh.

Catherine hài lòng gật đầu, sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ và một cuộn giấy da đưa cho Malfoy, dặn dò:

- Quyển sổ này liệt kê những Lời nguyền Hắc ám thường được sử dụng trong đấu tay đôi và cách hoá giải. Bạn hãy tìm hiểu kỹ về chúng, lần sau chúng ta sẽ thực hành.

Về phần cuộn giấy da, bên trong là mười lăm câu hỏi về những tình huống có thể xảy ra trong một trận đấu tay đôi thực tế. Bạn hãy cho tôi câu trả lời dựa trên kinh nghiệm và phán đoán của bản thân. Đừng tham khảo sách hay bất kỳ tài liệu nào, cứ xem mười lăm câu hỏi ấy là mười lăm trận đấu tay đôi mà bạn phải đơn độc chiến đấu. Thông qua cách bạn xử lý tình huống tôi sẽ đưa ra phương pháp tập luyện cụ thể cho bạn trong thời gian tới.

Malfoy ngạc nhiên nhìn những thứ mình đang cầm trên tay, điều này vượt quá sự mong đợi của nó. Nó cẩn thận cất đồ vào túi áo chùng, thoáng do dự vài giây, sau đó mở lời:

- Tôi đã nghĩ về bạn khi đọc câu thần chú gọi Thần Hộ Mệnh. Bạn biết điều đó có nghĩa là gì không?

Catherine không trả lời. Nó muốn rời khỏi đây ngay lập tức, vì thế nó nói:

- Tôi có việc gấp, chúng ta nên về thôi.

Vừa nói Catherine vừa chạy đến cánh cửa, chưa kịp vặn nắm cửa nó đã nghe thấy những lời nó không muốn nghe nhất:

- Tôi thích bạn!

Catherine im lặng, bàn tay khẽ siết chặt nắm cửa. Malfoy đi đến sau lưng nó, ghé sát vào tai nó mà thì thầm:

- Chúng ta bắt đầu lại, có được không?

Catherine thấy mặt mình nóng lên, trống ngực đập liên hồi.

Thiếu niên đứng gần đến nỗi nó tưởng như được ôm trọn vào lòng từ phía sau. Mùi hương mê hoặc và hơi ấm từ người của thiếu niên cho nó cảm giác lâng lâng như đang bay trên mây. Suýt chút nữa nó đã không nhịn được mà quay lại ôm chầm lấy đối phương.

Catherine mím chặt môi, tự nhéo vào chân mình một cái thật đau để lấy lại bình tĩnh.

Bị thu hút về thể xác với ai đó không có nghĩa là thích họ. Huống hồ thứ duy nhất khiến Catherine thấy hứng thú với Malfoy chính là mùi hương kỳ lạ trên người thiếu niên ấy chứ không phải ngoại hình hay tính cách. Malfoy không đẹp trai sáng chói, cũng không ấm áp thân thiện, tính tình khó ưa, nó bị điên mới thích.

Catherine tự trấn an mình một hồi, rằng nó không thể nào thích một thằng nhóc như Draco Malfoy được. Nó lên dây cót tinh thần, sau đó chậm rãi nói:

- Vốn dĩ giữa tôi và bạn chưa từng có “khởi đầu” và “kết thúc” thì làm gì có cái gọi là “bắt đầu lại”. Chúng ta còn chưa được tính là bạn bè nữa ấy chứ. Tôi không thích bạn. Bạn có thể thích tôi nhưng đừng mong tôi đáp lại.

Lý trí bảo “không” nhưng sâu thẳm ở nơi nào đó trong trái tim Catherine lại mách bảo rằng nó sẽ hối hận nếu cứ như vậy mà kết thúc. Im lặng vài giây, nó bổ sung thêm một câu:

- Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.

Ban đầu Malfoy rất thất vọng vì bị từ chối nhưng sau đó lập tức vui vẻ trở lại. Nó vẫn còn cơ hội.

Đã nói hết những lời cần nói, Catherine đang định vặn nắm cửa để rời đi thì bỗng nó cảm nhận được có một bàn tay đang chạm nhẹ lên tóc của mình. Nó giơ tay lên nắm chặt cổ tay Malfoy, quay người lại hỏi:

- Bạn đang làm gì đó? Ai cho phép bạn chạm vào đầu tôi?

Malfoy vội phân trần:

- Tôi thấy tóc của bạn hơi rối nên muốn sửa lại cho gọn gàng một chút thôi.

Catherine quắc mắt nhìn Malfoy, sau đó xoã tóc ra, vò nát đầu mình thành ổ quạ rồi nói:

- Cảm ơn, nhưng tôi thích để đầu xù tóc rối như thế này hơn. Bạn có ý kiến gì không?

Malfoy phì cười, không những không khó chịu mà còn trịnh trọng tuyên bố:

- Dù bạn có ra sao thì tôi vẫn thích bạn. Tôi sẽ chờ đến lúc bạn nói rằng bạn cũng thích tôi.

Catherine khẳng định:

- Không đời nào tôi nói như thế với bạn.

Malfoy mỉm cười:

- Bạn nói không nhưng mặt bạn lại đỏ lên kìa.

Catherine theo phản xạ giơ tay che mặt, nhưng nhận ra mình vừa làm chuyện giấu đầu lòi đuôi, nó hạ tay xuống, đứng thẳng sống lưng, tỉnh bơ đáp:

- Đừng hòng lừa tôi. Không đời nào tôi đỏ mặt vì bạn.

Lời nói của Catherine không hiểu sao càng khiến Malfoy cười lớn hơn.

- Cười cái gì mà cười! - Catherine buồn bực, giọng trở nên gắt gỏng.

Malfoy không đáp, ôm bụng cười nghiêng ngả, đến độ chảy cả nước mắt.

Catherine nhíu mày, thằng này có bị khùng không vậy? Nó sợ Malfoy gặp phải tác dụng phụ không mong muốn sau khi sử dụng độc dược nên tiến lên mấy bước định kiểm tra, ai dè thiếu niên đột nhiên kéo nó ôm vào lòng, dịu dàng nói:

- Tôi thích bạn, thích hơn cả lúc nãy.

Bị bao quanh bởi mùi hương đầy mê hoặc, cả người Catherine xụi lơ nhưng nó vẫn cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo. Chưa kịp nói gì thì Malfoy đã buông nó ra, nhìn nó giây lát rồi lại bật cười.

Catherine nhân lúc này dùng hết sức giáng cho Malfoy một bạt tai, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt trở nên cảnh giác.

Malfoy ôm mặt kêu đau. Nó biết mình bị đánh không oan. Nhưng con nhỏ ra tay mạnh như vậy, làm sao nó dám vác bản mặt in nguyên dấu bàn tay này về phòng sinh hoạt chung?

Hai người im lặng một lúc, sau khi lấy lại bình tĩnh, Catherine hỏi:

- Sao lại làm như vậy?

Malfoy biết lỗi, thành thật đáp:

- Tôi không biết, tôi không kìm lòng được. Lúc đó trông bạn dễ thương lắm.

Ánh mắt Catherine trở nên nguy hiểm:

- Dễ thương?

Không hiểu sao đột nhiên Malfoy lại bật cười, nói:

- Bạn soi gương là hiểu ngay thôi.

Catherine lấy gương ra soi, chỉ thấy mặt mình như mặt mèo, lem luốc những mực là mực. Chuyện này là sao? Ai dám trét mực lên mặt nó? Catherine nhìn lại tay của mình thì thấy hai bàn tay không biết từ lúc nào đã dính đầy mực. Rõ ràng lúc nãy nó đã rửa tay sạch sẽ rồi mà.

Như hiểu ra vấn đề, Catherine tẩy sạch mực rồi nghiêm giọng chất vấn Malfoy:

- Có phải bạn đã chơi khăm tôi?

Malfoy bị nghi ngờ thì cảm thấy khó chịu, buồn bực đáp:

- Không đời nào tôi làm như thế với bạn.

Catherine nhìn thẳng vào mắt Malfoy nhưng không thấy có điều gì bất thường. Nó nhíu mày, im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên tiến lại gần Malfoy. Nó ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, chậm rãi hỏi:

- Bạn có chắc là bạn không chơi khăm tôi?

Malfoy quả quyết đáp:

- Tôi có thể thề nếu bạn muốn.

Catherine không cần ai thề thốt.

Malfoy thấy nữ sinh nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, trong lòng khó chịu vô cùng, bỗng nó nghe con nhỏ từ tốn nói:

- Tôi tin bạn.

Ba chữ đơn giản nhưng lại giống như dòng nước suối trong vắt, tưới mát tâm hồn của Malfoy, gột rửa muộn phiền và mệt mỏi tích tụ bấy lâu nay.

Có mục tiêu để thực hiện, có người mình thích ở bên cạnh, Draco Malfoy thấy trong lòng tràn đầy quyết tâm, chuỗi ngày sắp tới dù khó khăn hay nguy hiểm thì cũng thật đáng để trông chờ.

Catherine nhìn gò má đỏ bừng vì bị tát của Malfoy, tự thấy mình quá nặng tay. Nó tiến lên mấy bước, không nói không rằng nhẹ nhàng đặt tay mình lên khuôn mặt đang sưng đỏ của thiếu niên.

Malfoy bối rối trước hành động bất ngờ này của nữ sinh, tay chân luống cuống không biết để ở đâu. Bây giờ mà ôm thì có bị đánh không nhỉ? Thế nhưng không đợi nó kịp làm gì, nữ sinh ấy đã thu tay lại và lùi ra xa. Malfoy sờ lên mặt, hình như không còn đau rát như lúc nãy nữa. Nó mở miệng định nói gì đó thì bị nữ sinh ngắt lời:

- Trễ rồi, chúng ta nên đi thôi.

Malfoy thận trọng hỏi:

- Bạn không giận tôi sao?

Catherine “ừ” một tiếng, sau đó dứt khoát vặn nắm cửa. Nó ló đầu nhìn ra hành lang ở bên ngoài, nói:

- Không có ai cả. Đi thôi.

Hai người không ai nói với ai câu nào, lần lượt rời khỏi Phòng Yêu Cầu.

Malfoy chạy thẳng vào nhà vệ sinh gần nhất, thấy mặt mình không có in hằn dấu bàn tay nó liền thở phào nhẹ nhõm. Nó nhớ lại hành động của nữ sinh khi ấy, tự hỏi có phải con nhỏ đã giúp nó xoá đi dấu vết bị đánh? Nếu điều đó là sự thật, chứng tỏ con nhỏ quan tâm nó hơn những gì con nhỏ thể hiện ra bên ngoài.

Phát hiện này làm cho Malfoy vui vẻ, càng thêm chờ mong vào buổi hẹn kế tiếp.

Tâm trạng tốt đẹp đó của Malfoy không kéo dài được lâu.

Nó trở về phòng ngủ của mình thì thấy trên bàn có một lá thư, vừa nhìn nó liền nhận ra là thư của mẹ, hơn nữa còn là thư khẩn, được gửi trực tiếp thông qua lò sưởi trong phòng ngủ của nó.

Đây là đặc quyền ít người biết của nhà Malfoy và chỉ được dùng trong trường hợp cần liên hệ khẩn cấp. Từ lúc nhập học cho tới bây giờ Malfoy chưa lần nào nhận được thư khẩn từ gia đình. Nhìn lá thư nằm ngay ngắn trên bàn, trong lòng nó dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Mấy ngày trước Malfoy đã viết thư hỏi thăm sức khoẻ của ba mẹ, nhưng thật ra nó muốn dò hỏi mẹ về những việc ba đang làm trong thời gian này. Không biết có chuyện gì mà mẹ lại gửi thư khẩn cho nó nữa.

Malfoy dùng pháp thuật mở dấu niêm phong bên ngoài bì thư, hồi hộp lấy thư ra đọc, trên đó chỉ ghi vài câu ngắn gọn: “Giáng sinh này con đừng về! Bằng mọi giá hãy tìm cách ở lại trường Hogwarts. Đừng hồi âm. Mẹ yêu con.”

Mặc dù không hiểu gì nhưng cảm giác bất an trong lòng Malfoy càng lúc càng tăng lên, biến thành hoang mang, sợ hãi.

Nó vội vã chạy đi tìm Crabbe và Goyle. Nếu ba nó gặp chuyện, có lẽ ba của hai thằng ấy cũng không được yên thân, bởi vì bọn họ thuộc cùng một nhóm lợi ích. Nó muốn biết bọn họ hiện có an toàn hay không?

Trùng hợp thế nào Crabbe và Goyle cũng đang đi tìm Malfoy để đưa thư.

Vừa nhìn thấy hai thằng đàn em Malfoy vội hỏi:

- Ba của tụi bây vẫn ổn chứ hả?

Crabbe không nghĩ gì nhiều, vui vẻ trả lời:

- Vẫn ổn. Hôm qua em mới nhận được thư của ba nè. Có chuyện gì không đại ca?

Malfoy không trả lời Crabbe mà quay sang hỏi Goyle:

- Còn ba mày thì sao? Ba mày vẫn ổn chứ?

Goyle gãi đầu đáp:

- Hôm kia em cũng nhận được thư của ba, cả nhà em vẫn khoẻ.

Malfoy nghe xong thì im lặng, tự trấn an mình rằng khả năng rất cao ba nó vẫn đang an toàn. Đang suy nghĩ thì nó nghe Crabbe kêu lên:

- Xém xíu em quên mất, đại ca có thư nè.

Nói rồi Crabbe lấy ra một phong thư đưa cho Malfoy. Là thư của ba!

Số là tối qua vừa ăn xong thì Malfoy đi đâu mất tiêu, cú giao thư đến nhưng không có ai nhận, báo hại Crabbe và Goyle chạy đi kiếm mệt muốn xỉu. Cuối cùng trước sức ép của con cú hung dữ, hai thằng ấy đành phải nhận thư thay để con cú còn bay về chuồng nghỉ ngơi.

Malfoy nghe xong đầu đuôi câu chuyện, không nói không rằng lấy ra 20 Sickles, đưa cho Crabbe và Goyle mỗi thằng 10 Sickles coi như cảm ơn vì đã nhận thư giúp nó rồi cầm lá thư đi trở về phòng ngủ.

Vừa về tới phòng, Malfoy lập tức mở thư ra xem. Nội dung thư không có gì quan trọng, ba chỉ hỏi thăm sức khỏe và nhắc nhở nó Giáng sinh này nhớ trở về nhà.

Malfoy nhìn thư của ba rồi lại nhìn thư của mẹ, không biết ở nhà đang xảy ra chuyện gì mà ba mẹ lại cùng lúc gửi cho nó hai lá thư với nội dung trái ngược nhau như vậy. Nó ngồi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó thở dài, lấy giấy bút ra viết thư rồi đem xuống chuồng cú gửi đi.

Vẫn chưa hết hoang mang vì chuyện thư từ của ba mẹ, một lần nữa Malfoy lại bị hù cho hết hồn khi thấy sẹo trên cánh tay phải của mình đã biến mất.

Mãi đến lúc cởi quần áo để tắm rửa thì Malfoy mới phát hiện ra cái sẹo to tướng đã không còn. Nó tưởng mình đang nằm mơ, vội dụi mắt mấy cái, thế nhưng đây chính là sự thật. Cánh tay nó lành lặn, trơn láng như chưa từng có cái sẹo nào nằm trên đó.

Malfoy đứng nhìn cánh tay phải một hồi, sau đó vội vã mặc lại quần áo rồi chạy ra khỏi phòng tắm. Ngay bây giờ nó rất muốn gặp một người. Hiện tại là giờ ăn sáng, Malfoy chắc chắn con nhỏ đang ở đó.

Mặc dù có rất nhiều câu hỏi cần lời giải đáp, thế nhưng khi bước vào Đại Sảnh Đường, bầu không khí náo nhiệt và vui vẻ tại đây đã giúp Malfoy lấy lại bình tĩnh. Nó đổi hướng, đi đến dãy bàn ăn nhà Slytherin và ngồi xuống, bắt đầu bữa sáng như thể không có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc ăn sáng, cơn kích động ở trong lòng Malfoy dần lắng xuống. Nó cẩn thận suy nghĩ thiệt hơn, cuối cùng quyết định tạm gác chuyện cái sẹo lại để tập trung tìm hiểu tình hình ở nhà.

Về phần Catherine, ăn sáng xong nó cùng các bạn đến thư viện làm bài tập.

Vừa bước vào, bốn đứa thấy Mordred Lazarus đã có mặt ở đó từ đời nào, ngồi xung quanh cậu ta đều là nữ sinh năm ba, năm tư.

Đám con gái ríu ra ríu rít, liên tục bắt chuyện với Mordred khiến cho bà quản thư Pince khó chịu ra mặt, yêu cầu cả bọn hoặc giữ im lặng hoặc cuốn gói ra khỏi thư viện.

Bị nhắc nhở, tụi con gái không còn gây ồn ào nữa, đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn lấy tập vở ra, nghiêm túc ngồi làm bài. À không, chính xác là nghiêm túc ngồi nhờ Mordred chỉ bài cho tụi nó.

Harry, Ron, Hermione và Catherine lẳng lặng ôm cặp đi đến cuối thư viện. Chỗ đó vắng vẻ, ít người lui tới nên rất yên tĩnh.

Trong lúc làm bài, Harry hỏi thăm Catherine:

- Bồ điều chế độc dược tới đâu rồi? Mình nghe Hermione nói tối qua bồ không về ký túc xá nữ.

Catherine đáp:

- Mình đã làm xong rồi. Bây giờ mình đang tập trung nghiên cứu loại độc dược mới.

Harry nghe vậy thì không hỏi thêm gì nữa mà tập trung làm bài tập. Thỉnh thoảng có câu nào khó hiểu nó mới nhờ đến sự hướng dẫn của nhỏ bạn, còn lại nó đều cố gắng tự mình hoàn thành.

Tới trưa, bài vở trong tuần đã được giải quyết hơn phân nửa.

Bốn đứa xuống Đại Sảnh Đường ăn trưa. Harry cảm thấy nhẹ nhõm khi Mordred Lazarus không tiếp tục ngồi ở dãy bàn ăn nhà Gryffindor mà đổi sang ngồi cùng tụi Hufflepuff.

Buổi chiều, cả bọn lại tiếp tục làm bài và ôn lại bài cũ.

Catherine đang ngồi hướng dẫn Harry chuẩn bị bài cho môn Độc dược thì nhìn thấy con Ball bay lượn lờ bên ngoài cửa sổ phòng sinh hoạt chung.

Nó khẽ nhíu mày. Nếu không có chuyện gấp con cú ấy sẽ không xuất hiện ở bên trong khuôn viên trường Hogwarts vào ban ngày.

Catherine nói với Harry:

- Bồ chờ mình một lát nhé. Mình đi xem con Ball kiếm mình có chuyện gì không.

Harry nghe vậy thì ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, thấy đúng là con Ball nó bèn lục cặp lấy ra một gói kẹo cú đưa cho Catherine, nói:

- Kẹo cú loại mới nhất, chắc con cú của bồ sẽ thích.

Catherine cười híp mắt:

- Chắc chắn luôn ấy chứ. Con Ball thích ăn mọi thứ, trừ những thứ nó không ăn được.

Catherine lại gần cửa sổ, đứng dặn dò con Ball vài câu, sau đó đưa cho con cú gói kẹo của Harry. Con cú kêu lên mấy tiếng rồi cắp gói kẹo bay đi.

Thấy Catherine quay lại, Harry hỏi ngay:

- Có ai gửi thư cho bồ hả?

Catherine lắc đầu, đáp:

- Con Ball đến tìm mình để xem mình có muốn gửi thư cho ai đó không. Nhưng bồ cũng biết rồi đấy, con Ball đang bị mụ Umbridge truy nã, mình không thể để nó mạo hiểm.

Ron buồn bực:

- Con Pigwidgeon cũng đang hờn dỗi mình vì dạo này mình không tạo công ăn việc làm cho nó. Nhưng biết làm sao được, thầy Filch giăng bẫy ở khắp nơi. Mình không muốn nó bị vặt trụi lông như con Ball. Bồ nên dặn con cú của bồ đừng bao giờ bén mảng tới đây vào ban ngày. Lần này thầy Filch sẽ không tha cho nó đâu.

Catherine bất lực đáp:

- Mình dặn hoài ấy chứ, nhưng nó không có nghe.

Hermione trấn an Catherine:

- Mình thấy con Ball không phải con cú bình thường, chắc nó sẽ biết cách né tránh mấy cái bẫy của thầy Filch. Bồ đừng lo.

Cuộc thảo luận của bốn đứa nhanh chóng chuyển sang chủ đề nói xấu thầy Filch và mụ Umbridge.

Buổi chiều ngày Chủ nhật cứ thế chậm rãi trôi qua một cách bình an.

Ba giờ sáng, bên bờ hồ Đen.

Catherine đạp lên lớp tuyết dày, di chuyển một cách khó nhọc. Nó vừa đến nơi thì con Ball bay sà xuống, rúc lên mấy tiếng đầy hờn dỗi. Nó khẽ quát:

- Im lặng!

Con Ball lập tức ngậm chặt mỏ lại, vỗ cánh phành phạch khiến Catherine lạnh cóng mặt.

Nó thở dài, đi tới một cái cây to, ếm thần chú cách âm rồi dùng pháp thuật leo lên một chạc cây ở cách mặt đất độ chục thước. Sau khi đã yên vị ở trên đó nó mới lên tiếng:

- Xin lỗi vì đã hẹn mày ra đây giữa lúc tuyết đang rơi, tao sẽ đền bù cho mày thứ mày thích nhé, chịu không?

Con Ball kêu lên hai tiếng biểu thị nó muốn gấp đôi.

Catherine bất đắc dĩ nói:

- Được thôi. Tao hứa. Vào chính sự nhé, mày đã biết được những gì?

Đáp lại Catherine là một tràng tiếng cú rúc lên liên hồi. Nghe xong toàn bộ câu chuyện, nó ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Tạm thời cứ tiếp tục theo dõi động tĩnh ở bên đó nhưng đừng quá lộ liễu. Có vấn đề gì báo với tao liền. Mọi việc trông cậy hết vào mày.

Cảm thấy vẫn chưa yên tâm, Catherine tiếp tục căn dặn:

- Phái những con cú đáng tin cậy nhất theo dõi tất cả những kẻ có tên trong danh sách này.

Vừa nói Catherine vừa lấy ra một tờ giấy da, đọc lên từng cái tên, con Ball nghe xong kêu to, tỏ vẻ nó không nhớ nổi.

Catherine kiên nhẫn đọc lại một lần nữa với tốc độ chậm hơn, cho đến khi nào con cú ghi nhớ tất cả thì thôi.

Nó vuốt ve bộ lông bóng mượt của con Ball, nói bằng giọng đầy yêu thương:

- May mà tao có mày ở bên cạnh. Cần gì cứ nói tao, tao sẽ chuẩn bị cho mày.

Con Ball vỗ cánh kêu lên mấy tiếng. Catherine nghe xong thì bật cười, lấy giấy bút ra viết một lá thư, sau đó cột vào chân con cú, dặn dò:

- Rồi nhé. Những việc còn lại tự mày lo liệu. Chia chác sao cho công bằng, đừng để đám đàn em dưới trướng không phục, coi chừng chúng kéo bè kéo cánh lật đổ mày đấy.

Con Ball mổ lên thân cây biểu thị nó đang tức giận vì bị Catherine nghi ngờ khả năng lãnh đạo của mình.

Catherine thấy vậy càng cười lớn hơn, tâm trạng khó chịu khi nghe những tin tức không mấy tốt đẹp mà con cú mang tới cũng vì thế vơi đi ít nhiều.

Khi đã quay trở về phòng ngủ và cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp của mình, Catherine bắt đầu suy nghĩ về những gì nó nghe được từ con Ball, cứ thế nằm trằn trọc cho tới sáng.

Ở một nơi khác, tại khu phòng ngủ nam sinh của nhà Slytherin.

Mordred Lazarus vừa ngồi ghi chép gì đấy vừa lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó, giọng điệu nghe có vẻ thất vọng lắm. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy lúc này bên trong căn phòng không có ai khác ngoài cậu ta.

- Xem ra con bé ấy cũng giống như bao đứa con gái khác, sớm rơi vào lưới tình rồi sớm chết vì tình yêu.

Dừng lại một lúc, Mordred lại nói, nghe như đang dặn dò:

- Tiếp tục theo dõi hắn ta, nhớ phải cẩn thận. Còn nữa, đừng trêu chọc con bé ấy. Để nó bắt được thì phiền phức lắm.

Mordred nói xong những lời này thì im lặng, căn phòng dần chìm vào yên tĩnh.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.