Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bế quan Bí thuật

Tiểu thuyết gốc · 3345 chữ

Từ lúc bị người nhà của Mordred Lazarus gửi thư hăm doạ, mụ Umbridge đã thôi tỏ ra ta-đây-thượng-đẳng.

Thế nhưng điều đó không có nghĩa là mụ dừng lại hành động trấn áp giáo viên và học sinh bên trong trường Hogwarts.

Mụ làm điều đó một cách bí mật và tinh vi hơn, đến nỗi một học sinh thông minh như Hermione cũng chẳng thể đoán được đường đi nước bước của mụ.

Mặc cho Harry nơm nớp lo sợ bác Hagrid bị mụ Umbridge gây khó dễ, mười ngày đã trôi qua mà mụ ta vẫn án binh bất động, không hề bước chân đến lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí thêm một lần nào nữa, cũng chẳng gửi kết quả thanh tra đến cho bác Hagrid.

Bốn đứa vừa mừng vừa lo. Mừng vì bác Hagrid tạm thời an toàn, lo vì không biết mụ Umbridge đang suy tính điều gì ở trong đầu.

Riêng Catherine, ngoài mụ Umbridge ra còn có chuyện khác khiến nó khá phiền lòng. Không biết vì lý do gì, dạo gần đây nó thường xuyên bị mất ngủ. Tháng trước chỉ bị vài hôm, nhưng hơn một tuần nay không ngày nào nó được ngủ ngon giấc.

Mặc dù đã thử nhiều cách, kể cả dùng thuốc an thần, Catherine vẫn sẽ mơ thấy ác mộng rồi giật mình tỉnh dậy, sau đó không cách nào ngủ lại được nữa.

Mất ngủ kéo dài khiến tinh thần Catherine mệt mỏi.

Nó che giấu điều đó hết sức tài tình nên không ai trong ba đứa bạn nhận ra được sự bất thường nào.

Catherine cứ nghĩ mọi chuyện vẫn ổn, cho đến một hôm nọ, trong giờ Độc dược, suýt chút nữa nó đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Cũng may lúc ấy nó ngồi kế Mordred Lazarus, cậu ta phản ứng rất nhanh, cứu nó thoát khỏi bàn thua trông thấy.

- Cảm ơn. - Catherine đứng thất thần nhìn vạc thuốc, thốt ra lời cảm ơn trong vô thức.

Mordred gật đầu, tiếp tục hoàn thành vạc thuốc chung của cả hai.

Bởi vì Catherine và Mordred đều không nói nhiều nên Harry và Ron ở bên cạnh hoàn toàn không hay biết gì về chuyện nhỏ bạn của chúng suýt thì làm nổ vạc.

Cuối buổi học, Mordred Lazarus nhỏ giọng đề nghị:

- Chúng ta có thể gặp riêng được không? Tôi có chuyện muốn nói với bạn.

Catherine đoán được Mordred muốn nói gì với mình, nó không nghĩ nhiều mà đồng ý rất nhanh:

- Được thôi. Bây giờ đi luôn nhé.

Thấy Mordred gật đầu đồng ý, Catherine quay sang nói với các bạn:

- Mấy bồ xuống Đại Sảnh Đường ăn tối trước đi, mình nói chuyện với Mordred một lát rồi xuống sau.

Harry nhìn Mordred bằng ánh mắt đề phòng, kéo Catherine sang một bên nhắc nhở:

- Bồ nhớ cẩn thận. Đừng tin lời nó.

Catherine gật đầu ra hiệu cho Harry hãy yên tâm rồi cùng Mordred rời khỏi lớp Độc dược, rẽ sang một hướng khác để đi đến nơi yên tĩnh, ít người qua lại, là một phòng học trống nằm ở cuối hành lang tầng bốn.

Tới nơi, Catherine đóng cửa, ếm bùa lên chung quanh rồi nhìn về phía Mordred, ý bảo cậu ta có chuyện gì muốn nói thì nói lẹ lên.

Không phụ sự mong đợi của Catherine, Mordred đi thẳng vào vấn đề:

- Có phải dạo này bạn bị mất ngủ?

Catherine không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Phải thì sao mà không phải thì sao?

Mordred lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng có màu tím tinh khiết, nói:

- Cho bạn. Đây là phương thuốc bí truyền của nhà tôi. Trước khi đi ngủ hãy uống một giọt, đảm bảo bạn sẽ ngủ ngon.

Nhìn Mordred lúc này chẳng khác nào một tên bán hàng đa cấp đang chào mời sản phẩm, còn lâu Catherine mới tin. Nó từ chối thẳng thừng:

- Xin lỗi, tôi không quen dùng thuốc lạ.

Mordred Lazarus đặt lọ độc dược xuống bàn, mỉm cười nói:

- Tùy bạn. Tôi đi trước.

Cậu ta vẫy tay chào tạm biệt Catherine rồi thong thả rời đi, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện con nhỏ sẽ làm gì với lọ độc dược ấy, cũng chẳng để ý con nhỏ có tin mình hay không.

Catherine chờ Mordred đi khuất, cầm lọ độc dược lên quan sát, sau đó mở nắp đưa lại gần mũi ngửi. Mùi hương này… Nó nhíu mày, nhét lọ độc dược vào cặp rồi vội vã rời khỏi nơi đó.

Đi chưa được bao xa Catherine đụng phải Malfoy. Nó chưa kịp phản ứng đã bị thiếu niên kéo ra phía sau một bộ áo giáp sắt.

Malfoy thấp giọng hỏi:

- Tối nay gặp được không?

Catherine di chuyển ra xa Malfoy, hỏi:

- Có chuyện gì không?

- Chuyện quan trọng. - Malfoy trả lời.

Catherine quan sát gương mặt của Malfoy vài giây rồi nói:

- Sau nửa đêm.

Malfoy không ngờ nữ sinh này đồng ý dễ dàng như vậy. Nó thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Vậy khuya nay gặp.

Catherine không đáp lại, đẩy Malfoy sang một bên rồi ôm cặp vội vã rời đi. Năm phút sau nó có mặt ở dãy bàn ăn nhà Gryffindor.

Vừa trông thấy Catherine, Harry lập tức lên tiếng hỏi:

- Mordred đã nói gì với bồ?

Catherine nửa thật nửa giả đáp:

- Cũng không có gì. Mấy hôm trước mình nói muốn tìm hiểu về loại độc dược mới, tình cờ cậu ta có nên đã cho mình một lọ đem về nghiên cứu.

Đúng lúc này Mordred đi ngang qua chỗ Catherine, nghe con nhỏ nói thế khoé môi cậu ta liền cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

Catherine làm như không nhìn thấy nụ cười ta-đây-biết-tỏng của Mordred, lấy một miếng thịt cừu nướng cho vào đĩa rồi thong thả ăn.

Mordred Lazarus không dừng lại mà cứ thế đi thẳng, hướng đến dãy bàn ăn nhà Ravenclaw, nơi có khá đông nữ sinh đang ngồi ăn tối.

Harry đợi Mordred đi xa rồi mới nói với Catherine:

- Thằng đó chẳng phải người tốt lành gì, bồ nên vứt lọ thuốc ấy đi.

Catherine gật đầu ra chiều đã hiểu.

Harry thấy vậy thì rất yên tâm, tiếp tục thảo luận với Ron về buổi tuyển chọn cầu thủ mới cho đội Quidditch nhà Gryffindor sẽ diễn ra vào ngày mai.

Sở dĩ chậm trễ như vậy là do mụ Umbridge liên tục kiếm cớ gây khó dễ, khiến chị Angelina trầy trật mãi mới xin được giấy phép để tổ chức một buổi đấu tập nhằm chọn ra Tầm thủ và Tấn thủ mới cho đội.

Tối đó Catherine tranh thủ làm bài tập rồi lên giường ngủ lúc mười giờ. Nói là ngủ nhưng nó chỉ nhắm mắt để đó chứ chẳng thể nào vào giấc được.

Một giờ sáng, Catherine đẩy cửa bước vào Phòng Yêu Cầu thì thấy Malfoy đã có mặt ở bên trong từ lúc nào. Nó hỏi ngay:

- Chuyện quan trọng mà bạn muốn nói với tôi là chuyện gì?

Malfoy chỉ vào chiếc ghế sô pha ở phía đối diện, nói:

- Bạn ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện.

Catherine thong thả ngồi xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho Malfoy có thể bắt đầu.

Malfoy không vào thẳng vấn đề mà hỏi dò:

- Bạn có biết về một loại pháp thuật có khả năng giúp người thi triển đóng kín tâm trí lại không?

Catherine cau mày, hỏi:

- Ý bạn là Bế quan Bí thuật?

Malfoy mừng rỡ gật đầu xác nhận. Quả nhiên con nhỏ biết về Bế quan Bí thuật. Nó nói:

- Đúng vậy. Tôi muốn học thuật này nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Bạn giúp tôi nhé?

Catherine không hỏi Malfoy vì sao lại muốn học Bế quan Bí thuật, nó thoải mái đáp:

- Được thôi. Vừa khéo tôi cũng đang định hướng dẫn bạn phòng thủ tâm trí trước sự xâm nhập của kẻ thù.

Ánh mắt Malfoy hiện lên niềm biết ơn khó mà che giấu được. Catherine làm bộ không thấy, quay đầu nhìn sang hướng khác. Bất chợt nó nghe Malfoy hỏi:

- Có phải bạn đã chữa cho cánh tay của tôi.

- Không phải. - Catherine trả lời rất dứt khoát.

Malfoy “ừ” một tiếng, trong lòng đã có đáp án cho riêng mình.

Cả hai im lặng một hồi, cuối cùng Catherine đành phải lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này:

- Tập nhé. Tôi còn phải về ký túc xá trước năm giờ sáng.

Malfoy gật đầu, Catherine nói tiếp:

- Bạn làm sao thì làm, cố gắng loại bỏ suy nghĩ và cảm xúc ra khỏi tâm trí, giữ cho đầu óc trống rỗng. Tôi sẽ dùng Chiết tâm Trí thuật thâm nhập vào tâm trí bạn để xem bạn chống cự với sự xâm nhập này ra sao. Bạn có thể dùng đũa phép để ngăn cản tôi bất cứ khi nào. Muốn làm được như vậy bạn cần phải nhanh chóng nhận ra tôi đang xem trộm ký ức của bạn, bằng mọi giá bảo vệ tâm trí khỏi sự tấn công của tôi. Bạn đã sẵn sàng chưa?

Malfoy im lặng gật đầu. Nó đã tìm hiểu về Bế quan Bí thuật suốt cả tuần qua và nó biết chính xác phải làm những gì. Chỉ có điều nó không thể tự thực hành một mình nên mới cần đến sự giúp đỡ của người mà nó tin tưởng nhất lúc này, chính là nữ sinh đang ngồi đối diện nó.

Sau khi cho Malfoy thời gian chuẩn bị, Catherine dùng Chiết tâm Trí thuật xâm nhập vào tâm trí của thiếu niên, nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ thoáng qua.

Cậu nhóc Malfoy năm tuổi lần đầu ăn vụng, sợ bị phát hiện nên đã nhét nguyên miếng bánh kem to tướng vào miệng, kết quả mắc nghẹn, bị ba la cho một trận nhớ đời.

Cậu nhóc Malfoy sáu tuổi ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế to giữa một bàn ăn rộng thênh thang, ngoan ngoãn học tập lễ nghi quý tộc, chỉ cần lưng hơi cong một chút cũng sẽ bị ba nhắc nhở ngay.

Catherine không hề biết rằng bản thân nó đang mỉm cười trong vô thức. Cậu nhóc tóc bạch kim mà nó trông thấy thông qua ký ức của Malfoy thật đáng yêu. Ai có ngờ đâu người này lớn lên lại trở nên đáng ghét như vậy.

Vô số hình ảnh lướt qua, quá trình đi học ở Hogwarts của Malfoy không có bóng dáng của Catherine. Cảm xúc của thiếu niên trong bốn năm ấy là sự trống rỗng và vô định.

Một lần nữa Catherine hối hận khôn nguôi vì đã xoá đi ký ức của Malfoy.

Thiếu niên ấy dành phần còn lại của mùa hè năm thứ tư vùi đầu vào học tập để trở thành người thừa kế, cảm xúc vẫn là trống rỗng và vô định.

Mọi chuyện chỉ thay đổi khi Malfoy gặp lại Catherine trên tàu tốc hành đến Hogwarts. Vừa nhìn thoáng qua Malfoy lập tức có hứng thú với nó.

Catherine không biết phải giải thích chuyện này như thế nào. Nó chỉ thấy được đến đó.

Nó bị bùa Giải giới đẩy lùi ra sau vài bước, nhất thời không thể duy trì kết nối với tâm trí của Malfoy. Khi định thần lại, nó thấy thiếu niên đang đứng rất gần mình, giọng quan tâm:

- Bạn không sao chứ? Tôi có làm đau bạn không?

Catherine lắc đầu, đáp:

- Không sao. Tôi ổn. Vậy là bạn đã thành công ngăn chặn tôi, nhưng bạn đã để tôi nhìn thấy quá nhiều. Lần sau hãy dừng tôi lại càng sớm càng tốt.

Malfoy gật đầu. Việc này không dễ, nhưng cũng không khó như nó nghĩ.

Sau một giờ tập luyện, Malfoy đã thành công bảo vệ tâm trí của mình khỏi Chiết tâm Trí thuật của Catherine. Nó không mấy bất ngờ. Ở trong truyện Malfoy làm được thì không lý nào bây giờ thiếu niên ấy lại thất bại.

Hiện tại Catherine không thể đọc được bất kỳ suy nghĩ nào khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Malfoy nữa. Nhưng nếu đứng trước Malfoy không phải nó mà là Voldemort hay cụ Dumbledore thì hàng phòng thủ mỏng manh này có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Cảm thấy hôm nay tập luyện như vậy là đã đủ, Catherine từ tốn nói:

- Bạn làm tốt lắm. Bế quan Bí thuật không đơn thuần là đóng kín tâm trí, nhưng hôm nay chúng ta tập tới đây thôi. Bạn nên về nghỉ ngơi để mai còn đi học. Trên đường về hãy cẩn thận, kẻo đụng độ phải Peeves hay thầy Filch thì nguy to.

Malfoy quan sát thật kỹ gương mặt của nữ sinh đứng đối diện mình, hỏi:

- Còn bạn thì sao? Bạn không định trở về ký túc xá ngủ tiếp hả?

Bị nhìn chằm chằm, Catherine bực mình quay mặt sang hướng khác, đáp cộc lốc:

- Kệ tôi. Liên quan gì tới bạn?!

Malfoy im lặng để suy nghĩ điều gì đó, bỗng nó nắm lấy cánh tay của Catherine, hỏi:

- Bạn bị thiếu ngủ, đúng không? Có phải những buổi tập với tôi đã khiến bạn ngủ không đủ giấc?

Catherine hất tay Malfoy ra khỏi người mình, bực bội đáp:

- Không liên quan đến bạn. Bạn đi về đi. Bạn đang làm phiền tôi đó.

Malfoy nhìn quầng thâm dưới mắt của nữ sinh, nói:

- Tôi sẽ không đi đâu cả. Hoặc cùng về, hoặc cùng ở lại.

Catherine nhướng mày nhìn Malfoy. Bị nhìn chằm chằm, Malfoy không những không khó chịu mà còn vênh mặt nói:

- Sao nào? Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à? Bây giờ bạn thích tôi cũng chưa muộn đâu.

Catherine lắc đầu ngao ngán, miệng lầm bầm:

- Trẻ trâu ở đâu cũng có.

Malfoy không nghe rõ nữ sinh nói gì, nhưng nó chắc chắn đó không phải lời khen ngợi. Nó hỏi với vẻ dè chừng:

- Bạn đang nói xấu tôi phải không?

Catherine thẳng thắn thừa nhận:

- Đúng vậy. Thì sao? Bạn tính làm gì tôi?

Malfoy ước gì nó có thể khoá miệng nữ sinh này lại, người gì đâu chẳng thốt ra được câu nói ấm lòng nào. Thế nhưng con nhỏ thật sự ổn chứ? Nó muốn ở cạnh người mình thích, nhưng không thể dùng sức khoẻ của con nhỏ để đổi lại niềm vui cho bản thân được.

Catherine thấy Malfoy cứ đứng nhìn mình mà chẳng nói câu nào thì mất kiên nhẫn, phẩy tay ra hiệu cho đối phương muốn làm gì thì làm:

- Thôi mặc kệ bạn đấy. Bạn thích đi hay ở tùy bạn. Tôi không quan tâm nữa.

Malfoy giật mình, thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn ở trong đầu, giọng nghe sao mà ỉu xìu:

- Xin lỗi. Tại tôi nên bạn mới…

Catherine ngắt lời, nghiêm trang đáp:

- Đừng xin lỗi, là tôi tự nguyện đến tập với bạn. Những vấn đề khác của tôi không liên quan tới bạn. Bạn nên về phòng nghỉ ngơi để sáng còn đi học.

Malfoy không thèm quan tâm tới thái độ xa cách của nữ sinh trước mặt, kiên quyết nói:

- Tôi ở lại với bạn. Tôi không buồn ngủ, tôi đã ngủ một giấc dài bốn tiếng trước khi tới đây.

Catherine nghiêm túc đính chính:

- Tốt nhất là bạn nên ở lại tập luyện chứ không phải ở lại với tôi.

Malfoy nhún vai:

- Như nhau cả thôi.

Thực lòng Malfoy rất muốn nữ sinh này chia sẻ với mình những vấn đề con nhỏ gặp phải, dù chỉ là một chút. Thế nhưng con nhỏ luôn tỏ ra xa cách, nó không biết nên làm gì, chỉ đành ở bên cạnh dưới danh nghĩa “cùng nhau tập luyện”.

Không cho Malfoy nghĩ ngợi lung tung quá lâu, Catherine nhanh nhẹn phóng thần chú ra. Hai người cứ như vậy vừa đấu tay đôi vừa thảo luận về các kỹ thuật né tránh cũng như phản đòn của đối phương.

Ba giờ sáng, Malfoy yêu cầu dừng lại để nghỉ mệt, đang uống trà thì Catherine ngủ thiếp đi hồi nào không hay. Lúc nó tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên ghế sô pha, quanh mũi phảng phất mùi hương đầy mê hoặc khiến đầu óc nó chao đảo.

Catherine mơ màng nhận ra mùi hương ấy đến từ áo chùng đang đắp trên người mình. Nó vô thức kéo áo phủ lên mặt, hít sâu một hơi, cả người lập tức trở nên thư giãn, thoải mái vô cùng. Nó nghĩ nó có thể ngủ đến chiều tối hoặc sang sáng mai luôn hổng chừng. Nhưng mà có gì đó sai sai ở đây thì phải?

Vài phút sau Catherine bật người ngồi dậy, ôm áo chùng của Malfoy ném sang ghế đối diện, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh. Nó điên rồi! Vậy mà lại ôm áo của một thằng con trai đắp lên mặt.

Thấy Malfoy vẫn đang chăm chỉ tập luyện, lúc bấy giờ Catherine mới thở phào nhẹ nhõm. Nó nhìn đồng hồ, mười phút nữa là năm giờ sáng, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Malfoy không hề có ý kiến gì khi nhìn thấy áo chùng của mình bị vo lại thành một cục trên ghế. Nó ung dung giũ áo vài cái rồi mặc vào trước ánh mắt ngạc nhiên của người đối diện.

Cả hai nhìn nhau, không thốt ra câu nào nhưng lại hiểu đối phương muốn nói gì. Catherine bực mình lên tiếng:

- Tôi sẽ không đi bệnh thất.

Malfoy không ép, nói:

- Đừng để tôi phải vác bạn vào đó là được.

Catherine đáp trả:

- Không đời nào có chuyện đó đâu. Bạn lo xa quá.

Lời qua tiếng lại đôi câu, trước lúc chia tay, đột nhiên Malfoy đổi sang giọng điệu nghiêm túc, nói:

- Cảm ơn bạn đã giúp tôi trong thời gian qua. Từ giờ trở đi tôi sẽ tự tập.

Không biết nghĩ gì mà Catherine lại không đồng ý, nó nói:

- Tôi còn chưa hướng dẫn bạn xong hết những câu thần chú mà tôi biết đâu. Mỗi tuần chúng ta sẽ gặp nhau ba lần, mỗi lần hai tiếng. Vậy nhé. Chào.

Nói rồi Catherine đẩy Malfoy ra khỏi Phòng Yêu Cầu, vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ cuối hành lang.

Malfoy trở về phòng sinh hoạt chung thì đụng phải Mordred Lazarus đang định đi đâu đó. Thấy nó cậu ta chủ động chào hỏi:

- Chào buổi sáng. Bạn đi đâu mà ra ngoài sớm vậy?

- Không liên quan đến bạn. - Malfoy cáu kỉnh đáp.

Mordred mỉm cười nói:

- Thật vậy sao?

Nói rồi cậu ta bỏ đi thẳng.

Malfoy không biết mình có hoa mắt hay không, lúc Mordred quay lưng lại, hình như nó nhìn thấy trên vai cậu ta có một thứ, hay một con gì đó trông rất quái dị.

Sinh vật ấy hướng thẳng cặp mắt trắng dã về phía nó, há miệng rộng hoác, để lộ ra hàm răng tua tủa gai nhọn và chiếc lưỡi dài nhớp nháp nước dãi.

Malfoy hoảng sợ lùi lại vài bước. Nó toan la lên thì thứ nó thấy trên vai Mordred đã không còn nữa.

Là thực hay chỉ là nhìn lầm? Malfoy đứng bần thần một lúc lâu, sau đó quyết định quay về phòng của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mordred Lazarus thật sự là một kẻ nguy hiểm. Nó cần phải cảnh báo cho nữ sinh kia về chuyện này, để con nhỏ tránh xa Lazarus ra.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.