Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh sáng đỏ

Tiểu thuyết gốc · 2261 chữ

Nhận được lời cảnh báo về Mordred Lazarus, Catherine không nói gì nhiều, chỉ cảm ơn rồi dặn dò Malfoy đừng cố tìm hiểu về cậu ta, kẻo chuốc hoạ vào thân.

Không thể chịu nổi việc bị mất ngủ hằng đêm, Catherine quyết định đến bệnh thất để nhờ bà Pomfrey kiểm tra sức khoẻ toàn diện cho mình, nhưng ngay cả bà cũng chẳng thể tìm ra nguyên nhân. Tuy vậy, thuốc bà Pomfrey đưa cho nó thật sự có tác dụng, dần dà tình trạng của nó được cải thiện.

Chuyện này không ảnh hưởng nhiều tới việc học hành và tập luyện của Catherine nên nó nhanh chóng quên đi. Lọ độc dược Mordred Lazarus đưa cũng bị nó vứt sang một bên vì chưa có thời gian để kiểm tra.

Càng đến gần ngày lễ Giáng sinh bài vở càng nhiều. Mặc cho không khí lễ hội len lỏi vào từng ngóc ngách bên trong toà lâu đài, lũ học trò vẫn phải nén sự háo hức xuống để vật lộn với đống bài tập nếu muốn có một kỳ nghỉ trọn vẹn.

Năm nay không một ai trong số ba đứa bạn của Catherine ở lại trường đón Giáng sinh.

Hermione có kế hoạch đi trượt tuyết với bố mẹ ở Thuỵ Sĩ.

Ron thì trở về trang trại Hang Sóc, không quên mời Harry đến nhà mình chơi trong kỳ nghỉ lễ.

Về phần Harry, nó sẽ có mùa Giáng sinh đầu tiên bên cạnh ba đỡ đầu của mình.

Harry háo hức lập ra danh sách những chuyện nó muốn cùng thực hiện với chú Sirius trong suốt hai tuần nghỉ lễ sắp tới.

Một lần nọ Catherine tình cờ thấy tờ danh sách đó, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ khiến khoé mắt nó cay cay.

Đối với những đứa trẻ khác, việc cùng bố mẹ trang trí nhà cửa, đi mua sắm, nướng bánh quy hay quây quần bên lò sưởi trò chuyện, cùng nhau xem một bộ phim vui vẻ nào đấy về chủ đề Giáng sinh là việc hết sức bình thường, đôi khi trở nên nhàm chán. Nhưng với những đứa trẻ như Harry, đó là điều vô cùng xa xỉ.

Ở bên cạnh bạn bè cũng vui đấy, nhưng có một nơi để trở về, có gia đình để đoàn tụ mới là điều làm cho những đứa trẻ cảm thấy thật sự hạnh phúc.

Cái cảm giác chỉ biết nhìn và ước ao ấy, những ai trải qua rồi mới thấm thía được nó buồn bã và cô độc đến cỡ nào.

Vào buổi họp trước kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, dưới sự nhất trí của mọi người, Harry quyết định tổ chức một buổi thi thực hành liên hoàn nhằm kiểm tra kết quả tập luyện của từng thành viên trong Đoàn quân Dumbledore.

Bài thực hành có bốn chặng, từ dễ tới khó. Đối thủ của bọn họ ở mỗi chặng không ai khác chính là bốn đứa Harry, Ron, Hermione và Catherine.

Kết quả sau buổi kiểm tra khá khả quan, mọi người đều có tiến bộ, nhưng khiến cho các bạn bất ngờ nhất có lẽ là Neville.

Từ một đứa vụng về và tiếp thu chậm, trải qua mấy tháng nỗ lực không ngừng nghỉ, Neville là một trong số ít những học sinh hoàn thành trọn vẹn bài kiểm tra mà không phạm phải bất kỳ sai lầm ngớ ngẩn nào.

Cuối buổi họp, Harry thông báo sang học kỳ mới sẽ hướng dẫn các bạn thực hành những câu thần chú cao cấp hơn, như bùa Hộ mệnh chẳng hạn. Điều này khiến cho ai cũng cảm thấy phấn khích và trông chờ vào lần họp kế tiếp.

Khi buổi họp kết thúc, chờ các thành viên ra về hết, Catherine làm phép cho đống hình nhân và gối tự xếp lại ngăn nắp. Nó vui vẻ nói:

- Vậy là xong. Mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ, báo hiệu một mùa Giáng sinh an lành sẽ đến với chúng ta.

Harry phấn khởi không kém:

- Mình sắp trải qua mùa Giáng sinh đầu tiên với chú Sirius, chỉ cần nghĩ tới thôi là mình đã thấy vui rồi. Không biết dạo này chú ấy ra sao, hy vọng chú vẫn khoẻ.

Bầu không khí có chút chùng xuống. Hơn một tháng nay cả bọn không nhận được thư từ của người thân, đứa nào cũng lo lắng nhưng không nói ra.

Ron vỗ vai Harry, trấn an bạn:

- Chắc chắn chú Sirius vẫn mạnh giỏi, nếu không, cụ Dumbledore đã tìm bồ để báo tin dữ rồi.

Hermione siết chặt nắm tay, ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm:

- Kỳ nghỉ lễ này là một dịp tốt để mình hành động. Ra bên ngoài trường Hogwarts rồi mình sẽ không bị mụ Umbridge kiểm soát thư từ nữa. Mụ cứ chờ đó. Lần này mình sẽ không để yên cho mụ tác oai tác quái.

Harry tò mò hỏi:

- Bồ có kế hoạch gì sao?

Hermione đáp bằng giọng ra chiều bí ẩn lắm:

- Tạm thời mình chưa thể nói được. Khi nào đến lúc mình sẽ cho mấy bồ biết cụ thể sau.

Dù rất tò mò nhưng Harry và Ron không hỏi thêm gì nữa.

Catherine nhìn đồng hồ rồi nói với các bạn:

- Mấy bồ ra về cẩn thận. Tối nay mình muốn ở lại đây điều chế độc dược. Món thuốc của mình sắp hoàn thành rồi.

Không biết nghĩ gì, Harry đề nghị:

- Mình ở lại với bồ nha?

Catherine từ chối một cách dứt khoát:

- Xin lỗi bồ, nhưng mình muốn ở một mình.

Hermione liếc nhìn Catherine bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó nắm cánh tay Harry kéo đi:

- Bồ đừng quên ngày mai chúng ta còn buổi học cuối. Bồ và Ron vẫn chưa hoàn thành xong bài tập đâu đấy nhé.

Ron nghe tới làm bài tập liền nhăn mặt phản đối:

- Chỉ còn một ngày nữa là được nghỉ lễ rồi. Bồ làm ơn tha cho tụi này đi. Mình sẽ hoàn thành đống bài vở còn sót lại trước khi kỳ nghỉ kết thúc.

Harry đứng ở bên cạnh gật đầu lia lịa, bày tỏ nó hoàn toàn tán thành với Ron.

Hermione không thèm để ý đến lời nói của Ron, mạnh mẽ kéo hai thằng bạn rời khỏi Phòng Yêu Cầu.

Khi chỉ còn một mình, Catherine nhắm mắt lại. Không gian chung quanh nó dần thay đổi, chẳng mấy chốc trở thành căn phòng quen thuộc mà nó vẫn thường lui tới.

Hôm nay Catherine không điều chế độc dược, nó đang làm bùa. Hai trong số đó là quà Giáng sinh cho Harry và Ron, được làm lại từ những chiếc vòng tay sặc sỡ từng bị hai thằng bạn của nó từ chối đeo.

Bùa của Ron đã xong từ lâu, cái của Harry nó mới hoàn thành hồi tuần trước và một cái nó vẫn đang làm dang dở nhưng cũng sắp xong.

Một giờ sáng, cửa Phòng Yêu Cầu mở ra, Draco Malfoy bước vào.

Lúc bấy giờ Catherine đang đọc sách. Thấy Malfoy, nó gấp sách để sang một bên, chờ thiếu niên lại gần, nó chỉ vào hộp gỗ hình chữ nhật đặt ở trên bàn, nói:

- Cho bạn.

Malfoy có chút bất ngờ, hỏi lại:

- Xin lỗi, bạn vừa nói gì cơ? Tôi có nghe nhầm không?

Catherine chậm rãi xác nhận:

- Bạn không nghe nhầm, cứ xem như tôi tặng quà Giáng sinh sớm cho bạn đi.

Malfoy cầm hộp gỗ lên quan sát thật kỹ.

Chiếc hộp trông khá đơn sơ, phảng phất hương thơm của gỗ, nước sơn sáng bóng, trên hộp không chạm trổ hoa văn hay khảm nạm bất kỳ thứ gì.

Malfoy lấy vật ở bên trong hộp ra ngắm nghía, hỏi:

- Đây là gì vậy?

- Dây đeo cổ. - Catherine trả lời ngắn gọn.

Malfoy lại hỏi:

- Là đồ thủ công sao? Bạn tự làm hả?

Lần này thì Catherine không trả lời.

Malfoy nhìn thái độ của nữ sinh thì có ngay đáp án cho câu hỏi của mình. Con nhỏ sẽ thẳng thắn thừa nhận là mua nếu con nhỏ thật sự mua món đồ này. Còn nếu không nói gì thì đã quá rõ ràng, thứ này do chính tay con nhỏ làm ra.

Niềm vui nhân đôi, Malfoy nhanh chóng đeo dây chuyền vào cổ mình, thế nhưng trầy trật mãi nó vẫn không tài nào tròng qua được.

Catherine nhìn mà nổi quạu. Người gì đâu dở tệ, ngay cả nới dây cho rộng ra cũng không biết làm. Cuối cùng nó nhịn hết nổi, đứng dậy đi qua chỗ Malfoy, hướng dẫn thằng ấy điều chỉnh độ dài dây đeo, sau đó tự mình đeo cho Malfoy, không quên dặn dò:

- Đừng bao giờ tháo xuống.

- Ừ.

Malfoy vừa đáp vừa ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.

Làm xong chuyện cần làm, Catherine không muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa, nói:

- Tập thôi.

- Ừ.

Malfoy vừa đáp vừa sờ lên sợi dây đeo trên cổ. Niềm vui đến quá bất ngờ, nó chẳng thể nói thành lời.

Hôm nay hai đứa tiếp tục tập luyện phản xạ nhanh khi chiến đấu cùng lúc với nhiều kẻ thù và Bế quan Bí thuật.

Tính đến thời điểm hiện tại, Malfoy đã có thể nhuần nhuyễn dùng Bế quan Bí thuật để bảo vệ tâm tư tình cảm của bản thân, đồng thời cho đối phương nhìn thấy những gì nó muốn họ thấy.

Sẽ có người thắc mắc tại sao Catherine lại hướng dẫn Malfoy cách thức che giấu suy nghĩ? Nhỡ Malfoy dùng khả năng đó để làm gián điệp cho Voldemort giống thầy Snape thì chẳng phải Harry sẽ gặp nguy hiểm hay sao?

Catherine cũng từng nghĩ tới trường hợp ấy, nhưng nó không sợ. Nó có đủ khả năng để phát hiện và ngăn chặn nếu Malfoy thật sự muốn gây hại cho Harry hay bất cứ người vô tội nào ở bên trong trường Hogwarts.

Hiện tại Malfoy muốn bảo vệ gia đình, nó không thể không giúp. Về phần tương lai ra sao, đó là lựa chọn của Malfoy, nó không muốn can thiệp vào. Chọn đúng đường thì sống, sai đường thì mất tất cả, thế thôi.

Hai giờ rưỡi sáng, Catherine buồn ngủ nên yêu cầu kết thúc buổi tập sớm.

Malfoy không có ý kiến gì, theo thói quen giúp nữ sinh dọn dẹp lại Phòng Yêu Cầu. Cả hai không ai nói với ai câu nào, phân công xong thì mạnh ai làm việc nấy.

Chốc chốc Malfoy lại đưa tay lên sờ viên đá đeo trên cổ. Không biết đây là loại đá quý gì mà lúc chạm vào lại thấy ấm áp vô cùng.

Bỗng có tiếng đồ đạc rơi vỡ cắt ngang dòng suy nghĩ của Malfoy. Nó ngoái đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy bộ dụng cụ pha trà yêu thích của nữ sinh tóc đỏ đã vỡ tan tành, còn con nhỏ thì ngã sõng soài trên đất.

Không hề chần chừ, Malfoy vội vã chạy lại bên cạnh nữ sinh để xem chuyện gì đã xảy ra. Nhìn gương mặt trắng bệch của con nhỏ, nó lo lắng hỏi:

- Bạn không sao chứ?

Catherine gắng gượng chống tay đứng dậy, nghiêm nghị ra lệnh:

- Tôi không sao. Bạn về đi. Ngay lập tức rời khỏi đây cho tôi!

Dứt lời, Catherine phẩy đũa phép, cửa Phòng Yêu Cầu hé mở, ngay sau đó Malfoy bị tống thẳng ra bên ngoài.

Cửa Phòng Yêu Cầu vừa đóng lại, Catherine lập tức tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống, lấy ra một con dao, không hề do dự rạch một đường thật sâu lên lòng bàn tay trái.

Catherine nhăn mặt vì đau đớn, nhưng nó cố gắng chịu đựng, nắm chặt viên đá hình giọt nước bằng bàn tay nhuốm máu của mình, miệng lầm rầm đọc thần chú. Vài giây sau có chuyện lạ xảy ra.

Mặt dây chuyền, cũng chính là viên đá màu đỏ có hình giọt nước mà Catherine luôn đeo trên cổ, không hiểu vì sao lại có thể hút lấy máu đang chảy trên tay nó.

Catherine vẫn đang đọc thần chú. Viên đá ấy phát sáng rồi từ từ bay lên giữa không trung, kéo theo một dải ánh sáng màu đỏ trông vô cùng kỳ dị.

Đúng lúc này cửa Phòng Yêu Cầu mở ra lần nữa, Malfoy bước vào, bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nữ sinh tóc đỏ đi xuyên qua bức màn được dệt bằng những dải ánh sáng huyền ảo rồi biến mất ngay trước mặt nó, không hề để lại chút dấu vết nào. Con nhỏ đã đi đâu rồi?

Nhận ra luồng ánh sáng kia đang dần tan biến, không hề nghĩ ngợi nhiều, Malfoy dùng hết sức bình sinh chạy nhanh tới đó.

Cứ tưởng không kịp, ấy vậy mà chân nó như được ếm bùa tăng tốc, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Lúc này ở chỗ đó chỉ còn lại một vài tia sáng le lói. Không hề do dự, Malfoy bước về phía trước. Khi ánh sáng tắt hẳn, Malfoy đã không thấy đâu, viên đá hình giọt nước cũng biến mất.

Phòng Yêu Cầu không còn ai.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.