Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại bà Black

Tiểu thuyết gốc · 3402 chữ

Rời khỏi Phòng Yêu Cầu, chưa đi được bao xa Catherine đã trông thấy Hermione mang vẻ mặt hốt hoảng chạy về phía mình.

- Biết ngay là bồ ở đây mà. - Hermione vừa thở hổn hển vừa nói. - Mau đi thôi, đến văn phòng của cụ Dumbledore. Chuyện nghiêm trọng lắm.

Catherine không hỏi nhiều, gật đầu rồi tức tốc chạy theo Hermione.

Để bạn nắm rõ tình hình, Hermione tranh thủ kể lại vắn tắt:

- Chú Sirius, thầy Lupin và ba của Ron bị tấn công khi đang làm nhiệm vụ. Tình hình cụ thể như thế nào mình không biết, vừa hay tin là mình tức tốc chạy đi tìm bồ ngay.

Catherine nghe xong thì im lặng, trong lòng lo lắng bất an.

Nó nhớ ở trong truyện ba của Ron cũng gặp nạn vào thời điểm này. Nhờ Harry nhìn thấy vụ tấn công thông qua đôi mắt của Nagini, ông Weasley đã được phát hiện kịp thời, thoát chết trong gang tấc.

Cũng trong vụ tấn công đó, cụ Dumbledore đã sử dụng một dụng cụ bằng bạc để kiểm chứng suy đoán của cụ, rằng rất có thể Voldemort đã “xé” linh hồn của hắn ra và Nagini là một Trường Sinh Linh Giá của hắn ta.

Trong truyện, thời điểm ấy Harry không có bất kỳ sự hiểu biết nào đối với việc nó thường xuyên mơ thấy những điều kỳ lạ về nơi kỳ lạ nào đấy mà sau này nó sẽ phát hiện ra đó là Sở Bảo Mật. Chính vì không phòng bị, Harry đã thả trôi tâm trí và có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ thông qua đôi mắt rắn của Nagini.

Nhưng thực tại khác truyện rất nhiều, mấy tháng nay Harry không mơ thấy điều gì bất thường, gần như không có sự kết nối nào với tâm trí của Voldemort.

Đây là một tín hiệu tích cực, cho thấy Catherine đã thành công ngăn chặn Voldemort phát hiện ra mối liên kết giữa hắn và Harry. Tuy nhiên, khi đối đầu với một kẻ thông minh và khó đoán như hắn ta, nó không thể chủ quan.

Chẳng chóng thì chầy, Voldemort sẽ biết bên trong Harry có chứa một phần linh hồn của hắn.

Catherine hít sâu một hơi, nó không thể để bản thân rơi vào thế bị động. Đã đến lúc nó cần phải làm điều gì đó để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy ra, rằng Voldemort sẽ âm thầm kết nối với mảnh linh hồn bên trong người Harry, từ từ chiếm đoạt tâm trí và điều khiển thằng nhỏ làm chuyện ác.

Chẳng mấy chốc đã đến bức tượng đá hình đầu thú dẫn lên văn phòng thầy Hiệu trưởng.

Hermione đọc mật khẩu rồi cùng Catherine nhanh thoăn thoắt trèo lên các bậc thang xoắn ốc để tới trước cửa văn phòng của cụ Dumbledore.

Hermione vừa gõ một cái thì cánh cửa mở ra, bên trong là cụ Dumbledore, anh em nhà Weasley và Harry. Gương mặt mấy đứa nhỏ đều hiện lên vẻ lo lắng không yên.

Thấy Catherine và Hermione bước vào, cụ Dumbledore vẫy tay ra hiệu tụi nó lại gần bàn giấy của cụ, nhẹ nhàng nói:

- Có vẻ như bà Umbridge sắp tới đây. Các con hãy nhanh chóng lên đường. Nhớ lời thầy, hãy ở yên tại đó cho tới khi có tin tức, đừng tự ý rời đi.

Trên bàn của cụ Dumbledore có một cái ấm đun nước đen kịt, cụ chỉ vào nó và nói:

- Được rồi. Thầy đếm tới ba và các con hãy chạm vào nó cùng lúc nhé. Các con đã sẵn sàng chưa?

Cả bọn gật đầu.

Ba… Hai… Một.

Catherine nhìn thấy nó và những người khác bị cái ấm kéo đi, cơ thể như giãn ra, xuyên qua hết lớp ánh sáng này đến mảng ánh sáng khác rồi đồng loạt tiếp đất với đủ tư thế khác nhau.

Cái ấm rớt xuống sàn nhà, phát ra tiếng động chói tai, lăn lông lốc mấy vòng mới chịu dừng lại.

Không gian yên tĩnh bị xé tan bởi tiếng tru tréo chói tai của một người phụ nữ:

- Lũ mất dạy! Quân vô học! Dám làm mất giấc ngủ của tao! Mau cút ra khỏi đây!

Cùng lúc đó con gia tinh Kreacher xuất hiện, cúi thấp đầu trước Harry, giọng miễn cưỡng:

- Mừng cậu Potter trở về.

Sau lời chào ấy là những lời lẩm bẩm khó nghe của con gia tinh.

Harry chẳng buồn để ý tới Kreacher, thẫn thờ đi đến ghế sô pha ngồi xuống, cả buổi không hề ngẩng mặt lên nhìn ai.

Ở cách đó không xa, bà Black vẫn đang ra sức mắng chửi những kẻ xâm nhập vào nhà của bà.

Catherine dùng ánh mắt ra hiệu cho Hermione trấn an mọi người rồi đi thẳng đến chỗ bức chân dung. Nó nhìn người phụ nữ quý phái ở trong tranh, từ tốn nói:

- Xem ra bà đã quên lời hứa của bà với con. Có lẽ nhà kho tối tăm đầy bụi bặm và chuột bọ sẽ thích hợp với bà hơn.

Bức chân dung im bặt.

Bà Black trông thấy Catherine thì ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao mày lại về đây vào giờ này? À, không đúng, tại sao mày lại ở đây?

Catherine giải thích:

- Chú Sirius bị thương, bọn con được nhà trường cho nghỉ lễ sớm một ngày để có thể an tâm theo dõi tình hình sức khỏe của chú ấy.

Sở dĩ Catherine không nhắc đến thầy Lupin và ông Weasley là vì nó muốn xem bà Black phản ứng như thế nào trước tin tức con trai bà ấy gặp nạn.

Bà Black nghe xong thì tỏ ra thất vọng, nói:

- Thật đáng tiếc. Sao nó không chết quách đi cho rồi. Thằng con trời đánh thánh vật ấy đáng chết ngàn lần.

Catherine không thể hiểu nổi tại sao một người mẹ lại có thể lạnh lùng tàn nhẫn với chính đứa con do mình sinh ra như thế. Nó nhẹ nhàng gỡ bức chân dung ra khỏi bức tường, giọng điềm tĩnh:

- Coi bộ bà vẫn thích được treo trong nhà kho hơn, bà nhỉ?

Bà Black tức đến nghẹn họng, mãi mới phun ra được một câu:

- Ranh con chết tiệt! Tao im là được chứ gì.

Catherine nhún vai, đặt bức chân dung trở về vị trí cũ, sau đó kéo rèm lại.

Nó đi tới phòng khách thì thấy mấy đứa bạn mạnh ai nấy ngồi thu lu trên ghế.

Dưới ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến, đứa nào đứa nấy đều không còn sức sống, ánh mắt thất thần, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt bơ phờ.

Con gia tinh Kreacher đứng cách đó không xa, miệng vẫn không ngừng lầm bầm những lời lẽ khó nghe nhưng chẳng ai buồn để ý đến.

Ngay cả Hermione cũng tỏ ra khó chịu với sự hiện diện của Kreacher. Nó nhỏ nhẹ khuyên nhủ con gia tinh hãy đi sang phòng khác để cho tụi nó được yên thân. Đáp lại Hermione là ánh mắt bất thiện và những lời nguyền rủa ngày càng thậm tệ.

Catherine không thân thiện được như Hermione. Mặc cho Kreacher la hét giãy giụa, nó túm cổ con gia tinh đem đến chỗ bức chân dung bà Black, vén rèm lên rồi nói với người trong tranh:

- Thưa bà Black, phiền bà ra lệnh cho con gia tinh của bà hãy thôi nguyền rủa bọn con.

Vừa nói Catherine vừa giơ bàn tay còn lại đặt lên bức chân dung, ý tứ đe doạ rất rõ ràng.

Bà Black nhìn ánh mắt sắc bén của thiếu nữ, bỗng nhớ tới người bạn và cũng là kẻ thù năm xưa. Augusta, bà đúng là người phụ nữ độc ác, chết rồi mà vẫn không buông tha cho tôi.

Bức chân dung im lặng, hai mắt của người phụ nữ trong tranh nhắm lại như đang đắm chìm vào hồi ức xa xăm nào đó.

Catherine không hiểu bà Black bị gì, nó hắng giọng lặp lại yêu cầu:

- Thưa bà, phiền bà ra lệnh cho gia tinh của bà hãy thôi làm phiền đến bọn con.

Lúc bấy giờ bà Black mới mở mắt ra, không tức giận mà chỉ rầu rĩ nói:

- Kreacher, mi hãy đi nghỉ ngơi đi. Để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm.

Ánh mắt Kreacher hiện lên vẻ kinh ngạc, nó hấp tấp nói:

- Thưa bà chủ, chuyện này…

- Cứ làm theo lời ta. Về chỗ của mi nghỉ ngơi đi. - Bà Black nghiêm giọng yêu cầu.

Catherine thả con gia tinh ra, nó cung kính cúi đầu chào bà chủ rồi biến mất.

Thấy Catherine định rời đi bà Black lưỡng lự giây lát rồi hỏi:

- Mi thật sự không phải con cháu của Augusta Medicus?

Catherine đáp bằng giọng chắc nịch:

- Đúng vậy, thưa bà.

Bà Black im lặng. Catherine cũng quay gót rời đi.

Bước vào phòng khách, nó thấy Hermione đang loay hoay tìm cách đốt lò sưởi nhưng quanh đây chẳng hề có bật lửa hay diêm.

Cũng may Catherine luôn mang theo túi xách bên người, trong đó không thiếu thứ gì. Nếu không thì hai đứa cũng chẳng biết kiếm lửa ở đâu ra để sưởi ấm.

Nhìn ngọn lửa reo vui, Catherine thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nó hỏi Hermione:

- Bồ uống trà không? Tụi mình vào bếp pha trà nha.

Hermione gật đầu đồng ý.

Trong lúc chờ nước sôi Catherine hỏi:

- Mọi chuyện là sao? Bồ kể lại từ đầu cho mình nghe với.

Hermione lắc đầu đáp:

- Mình cũng không rõ. Lúc nãy mình đang ngủ thì Ginny chạy vào phòng tìm mình với bồ, bảo rằng có chuyện gấp. Con bé chỉ kịp nói chú Sirius, thầy Lupin và ba Ron gặp nạn thì bị cô McGonagall tới dẫn đi. Cô bảo mình tìm bồ. Mình đoán bồ vẫn đang ở Phòng Yêu Cầu nên chạy thẳng tới đó, may mà trên đường không bị mụ Umbridge bắt gặp.

Catherine nghe xong thì hỏi:

- Bồ ở đây rồi chuyến đi trượt tuyết với bố mẹ thì sao?

Hermione thở dài đáp:

- Mình sẽ viết thư xin lỗi bố mẹ. Giữa lúc rối ren như thế này mình không còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện đi chơi nữa.

Nói tới đây hai mắt Hermione đỏ hoe.

Catherine choàng tay qua ôm Hermione, động viên bạn:

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Một lúc sau nước sôi, Catherine pha trà rồi cùng Hermione đem ấm trà nóng hổi ra phòng khách. Nó rót trà phân phát cho từng người.

Lúc đưa cho Harry, thấy bạn ngồi bất động, không thèm nhận lấy cốc trà từ mình, Catherine bèn nói:

- Bồ hãy uống chút trà cho ấm, đừng để bị lạnh.

Nghe thấy tiếng Catherine, Harry ngẩng đầu lên nhìn bạn, run rẩy nói không đầu không đuôi:

- Hắn ép mình thấy cảnh đó. Hắn đã buộc mình phải mở to hai mắt để thấy cảnh đó.

Catherine không biết Harry đã nhìn thấy cảnh gì nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành. Nó đưa mắt nhìn Ron.

Thấy ánh mắt của Catherine, lúc bấy giờ Ron mới mở miệng giải thích:

- Harry nói bồ ấy nhìn thấy có một con rắn đã tấn công ba của mình…

Harry ngắt ngang lời Ron, giọng đầy giận dữ:

- Đó không phải là rắn. Đó là một con quái vật có thể biến to ra như một con trăn khổng lồ, có sừng, vảy bạc sáng lấp lánh như một lớp áo giáp. Suýt chút nữa thì…

Nói tới đây Harry vùi đầu vào hai bàn tay như thể không muốn nhớ lại cảnh tượng đó.

Có lẽ cặp sinh đôi và Ginny lần đầu nghe thấy thông tin này nên tỏ ra rất bất ngờ, sửng sốt nhìn nhau. Ginny vốn dĩ là một đứa con gái rất mạnh mẽ vậy mà giờ đây hai mắt đã đỏ hoe. Cô bé ngồi bó gối trên ghế, cố kìm nén để không bật ra tiếng khóc.

- Em cứ tưởng ba gặp tai nạn gì đó trong lúc làm nhiệm vụ, không ngờ…

Anh Fred chạy tới chỗ Harry, nắm chặt vai nó lắc lắc, hỏi dồn dập:

- Tại sao lúc nãy không ai nói với bọn anh về chuyện này? Suýt chút nữa thì sao? Sau đó ba của anh thế nào?

Harry vẫn không ngẩng đầu lên, khó nhọc đáp:

- Em không biết. Em sợ nói ra sẽ khiến các anh càng thêm lo lắng.

Anh George nhảy bổ về phía Harry, túm lấy áo thằng nhỏ hỏi:

- Chẳng phải em nói chính mắt em đã nhìn thấy sao? Tại sao bây giờ em lại nói không biết?

Bỗng dưng Harry đẩy anh Fred và anh George ra xa, giận dữ quát lớn:

- Tôi không biết gì hết. Đừng ai hỏi tôi gì nữa. Làm ơn để cho tôi yên! Ba của tôi cũng bị tấn công và không biết sống chết thế nào đây này.

Cả bọn sững sờ nhìn Harry. Ginny thấy vậy bèn đứng dậy đi đến chỗ hai ông anh, mạnh mẽ kéo hai anh ra xa Harry, nói:

- Hai anh hãy bình tĩnh lại đi. Ba chắc chắn sẽ không sao.

Dừng lại giây lát, Ginny khẽ liếc mắt về phía Harry, sau đó nói tiếp:

- Cả chú Sirius và thầy Lupin cũng vậy.

Anh Fred nóng nảy nói:

- Làm sao mà bình tĩnh được. George, chúng ta cần phải đến bệnh viện Thánh Mungo. Anh không thể ngồi yên chờ đợi như thế này. Anh muốn nhìn thấy mặt ba.

Anh George gật đầu tán thành, ngay cả Ginny cũng tỏ vẻ con bé muốn đi theo hai ông anh.

Hermione lên tiếng can ngăn:

- Hai anh không thể làm như vậy. Cụ Dumbledore đã dặn chúng ta phải ở yên tại đây cho tới khi có tin tức mới.

Anh Fred tức tối nói:

- Anh không thể chờ được! Và em cũng không có quyền ra lệnh cho bọn anh.

Hermione cứng họng. Catherine thấy vậy bèn lên tiếng, giọng điệu chậm rãi, ánh mắt uy nghiêm:

- Sẽ không có ai được phép rời khỏi đây cho tới khi cụ Dumbledore báo tin về.

Sau đó Catherine từ tốn giải thích:

- Bởi vì biết chúng ta sẽ lo lắng cho người thân của mình và có thể làm điều dại dột, cụ Dumbledore đã cho phép chúng ta tới đây để có không gian riêng tư cùng nhau chờ đợi tin tức. Do đó, các anh làm ơn nghe theo lời cụ, hãy kiên nhẫn chờ đợi. Em tin rằng chẳng mấy chốc má của các anh sẽ liên lạc với chúng ta để báo bình an. Nếu rời khỏi đây, rất có thể các anh sẽ bỏ lỡ điều đó.

Anh Fred và anh George nhìn nhau, sau đó trở về chỗ ngồi của mình, không ai nói với ai câu nào nữa.

Mặc dù muốn biết tường tận Harry đã chứng kiến ông Weasley bị tấn công như thế nào nhưng Catherine vẫn hiểu bây giờ không phải là lúc.

Nó đưa tay vào túi áo chùng thì tình cờ chạm phải vật gì đó mát lạnh, chính là viên đá kia. Nó tự hỏi chuyện gì đã xảy ra khi nó bất tỉnh? Làm sao Malfoy tìm lại được viên đá ấy? Làm thế nào nó có thể nhanh chóng khôi phục sức mạnh mà không cần trải qua giấc ngủ kéo dài?

Tình huống lúc ấy của Catherine không hề lạc quan. Nó vừa mới tiêu hao năng lượng pháp thuật để chữa trị cho chú Sirius và thầy Lupin, sau đó lại nhận lấy mọi thương tổn khi bùa hộ mệnh được kích hoạt. Vậy mà nó chẳng bị gì, chỉ ngất một lúc rồi thôi. Thậm chí hiện tại nó có cảm giác cả người tràn đầy sức sống, dường như còn mạnh hơn so với lúc trước.

Catherine có rất nhiều câu hỏi nhưng chẳng có câu trả lời nào, ngoài việc Malfoy lại một lần nữa bị thương vì nó.

Vừa nghĩ đến Malfoy, hình bóng của thiếu niên lập tức chiếm trọn tâm trí của Catherine, khiến nó nhất thời không thể chống đỡ nổi.

- Mình vào bếp xem có gì ăn được không.

Catherine nói rồi đứng phắt dậy, vội vã rời đi.

Hermione gọi với theo:

- Bồ có cần mình giúp gì không?

Catherine đáp mà không quay đầu lại:

- Không cần. Mình tự làm được.

Catherine đứng ở bồn rửa mặt năm phút, cố gắng dùng sự lạnh lẽo của nước để xua tan hình bóng Malfoy ra khỏi tâm trí nhưng không thể.

Càng cố quên lại càng nhớ nhiều hơn. Catherine nhớ mùi hương dễ chịu trên người Malfoy, nhớ giọng nói, nhớ ánh mắt, nhớ mọi thứ thuộc về thiếu niên ấy.

Không thể gạt đi nỗi nhớ vô lý đang dâng trào, Catherine lựa chọn bỏ cuộc. Nhớ thì nhớ thôi, nó không tin mình có thể phát điên vì nhớ một thằng con trai.

Nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, Catherine bình tĩnh khoá vòi nước rồi đi lục tủ tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.

Một lúc sau Catherine đem bữa sáng ra cho các bạn, nói:

- Mấy bồ có đói thì ăn lót dạ nhé.

Không thấy ai phản ứng, Catherine cũng không phiền lòng, ngồi xuống bên cạnh Hermione, thong thả ăn phần ăn của mình.

Bộ dáng nhàn nhã đó của Catherine làm Harry thấy chướng mắt vô cùng, nhịn không được lớn tiếng nói:

- Bồ làm ơn thôi cái trò này lại đi. Mình không thể chịu nổi cách bồ tỏ ra bình tĩnh như thế. Nó khiến mình phát bực. Giờ này mà bồ còn có tâm trạng ăn uống sao? Đáng lẽ bồ không nên ở đây.

Catherine nhướng mày, im lặng ăn hết miếng sandwich rồi hỏi:

- Vậy theo bồ mình nên làm gì?

Harry im lặng không đáp. Nó biết nổi nóng như vậy là không đúng nhưng nó thật sự rất ghét dáng vẻ điềm tĩnh như thể mọi chuyện không liên quan gì tới mình của Catherine.

Cũng may bầu không khí nặng nề ấy không kéo dài quá lâu.

Một ngọn lửa đỏ bất thình lình xuất hiện giữa không trung khiến cho cả bọn giật mình nhảy ra khỏi ghế.

Khi ngọn lửa tắt hẳn, một cuộn giấy da hiện ra và rớt cái “bịch” xuống bàn, kèm theo đó là một sợi lông chim có màu vàng óng ả.

Catherine cầm lông chim lên quan sát rồi nói:

- Đây là lông đuôi của Fawkes, chắc là thư của cụ Dumbledore.

Anh Fred nhanh tay chụp lấy lá thư, xé niêm phong và mở ra đọc lớn:

“Ba của các con đã qua cơn nguy kịch. Chú Sirius và thầy Lupin đã tỉnh. Các con hãy ở yên tại chỗ các con đang ở. Má sẽ về gặp các con sau. Má.”

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng đủ để tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ron và Ginny vẫn luôn ngồi thất thần không nói năng gì từ nãy giờ như trút được gánh nặng, cùng ngẩng đầu lên nhìn Harry.

Harry né tránh ánh nhìn ấy bằng cách cúi đầu nhìn chằm chằm tấm thảm dưới sàn nhà.

Lúc bấy giờ anh George mới cầm một cái sandwich Catherine làm lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn anh vừa nói:

- Cảm ơn em, Catherine. Bây giờ thì anh cảm thấy rất đói bụng.

Đĩa sandwich nhanh chóng được mọi người giải quyết, kể cả Harry cũng ăn một cái. Nó hướng ánh mắt về phía Catherine, áy náy nói:

- Mình xin lỗi vì đã lớn tiếng với bồ.

Catherine phất tay đáp:

- Không sao. Tình huống lúc đó ít ai giữ bình tĩnh nổi.

Nhận được tin tức tốt, mấy anh em nhà Weasley dần lấy lại tinh thần. Tuy vậy không ai có ý định rời khỏi phòng khách, đề phòng trường hợp má của bọn họ lại gửi thư về.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.