Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tưởng

Tiểu thuyết gốc · 4045 chữ

Trải qua một đêm nhiều biến cố, Catherine cảm thấy nó cần được nghỉ ngơi. Nó tạm biệt các bạn rồi đi lên lầu. Cũng may căn phòng của nó và Hermione ở hồi hè vẫn còn y nguyên và khá sạch sẽ. Vừa nằm xuống giường là nó ngủ ngay.

Không biết Catherine đã ngủ bao lâu. Nó chỉ tỉnh dậy khi bị Hermione lay người đánh thức:

- Catherine, chú Sirius và thầy Lupin về rồi.

Catherine ngồi bật dậy, dụi mắt vài cái rồi hỏi:

- Bây giờ là mấy giờ?

Hermione đáp:

- Mười một giờ trưa. Mau đi thôi.

Lúc này ở phòng khách khá đông đúc.

Mấy đứa nhỏ nhà Weasley đang vây quanh bà Weasley để hỏi thăm về ba của tụi nó. Chú Sirius thì ngồi trên sô pha, đang được Harry cẩn thận kiểm tra thương tích một lần nữa. Thầy Lupin ngồi bên cạnh hai chú cháu, đang trao đổi gì đó với chú Sirius. Ngồi đối diện thầy là cô Tonks, người lúc này đang len lén nhìn thầy bằng ánh mắt đong đầy cảm xúc phức tạp.

Vừa thấy Catherine đi xuống, bà Weasley lập tức gạt các con sang một bên, bước nhanh tới chỗ nó, cho nó một cái ôm thật chặt, nức nở nói:

- Nếu không có lá bùa của con, ba bọn nhỏ đã... Cả nhà bác nợ con lần này.

Catherine không cảm thấy bất ngờ khi nghe bà Weasley nói như vậy.

Sợi dây chuyền không có trên người chú Sirius lúc nó chữa thương cho chú, cộng với việc lá bùa được kích hoạt trùng vào thời điểm ông Weasley gặp nạn, bấy nhiêu đó đã đủ để nó đoán ra ai là người đang giữ lá bùa ấy. Vì vậy nó không tỏ ra lo lắng như những đứa khác, nó biết ba của Ron chắc chắn sẽ được an toàn.

Nếu chú Sirius giữ lá bùa bên người, chú sẽ không bị thương nặng như vậy, nhưng đổi lại chắc chắn ông Weasley sẽ chết. Nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình rồi, Catherine không dám nghĩ tiếp. Nó cảm thấy lòng nặng trĩu.

Lần này ông Weasley thoát được là nhờ vào may mắn, vậy những lần tiếp theo liệu may mắn có mỉm cười với ông ấy, và với cả những người khác nữa?

Mặc dù chìm trong những suy nghĩ tiêu cực, Catherine vẫn cố tỏ ra bình thường, nhẹ nhàng vỗ lên lưng bà Weasley, đáp lời bà:

- Bác đừng nói như vậy. Ở hiền gặp lành, người tốt như bác trai dù có gặp dữ cũng sẽ hoá nguy thành an, bình yên vô sự.

Sau bà Weasley, lần lượt Fred, George, Ginny và Ron cũng chạy tới ôm Catherine để cảm ơn.

Nó không quá thoải mái về điều này, nó chẳng làm gì cả, hoàn toàn không xứng đáng để nhận lại sự biết ơn của nhiều người như vậy.

Thấy Ron mở miệng định nói gì đó, Catherine vội lên tiếng trước:

- Chú Sirius mới là người đưa lá bùa ấy cho ba của bồ. Trong chuyện này mình đã không làm gì cả, bồ đừng cảm thấy phải biết ơn mình.

Ron khăng khăng:

- Nhưng bồ là người làm ra lá bùa ấy. Hãy để mình nói lời cảm ơn với bồ. Nếu không mình sẽ thấy rất khó chịu. Cảm ơn bồ.

Catherine động viên:

- Ba bồ sẽ khoẻ lại sớm thôi.

Ron nhe răng cười, gật đầu nói:

- Dĩ nhiên rồi. Ba mình là người tốt, nhất định sẽ tai qua nạn khỏi.

Đúng lúc đó, vô tình Ron bắt gặp ánh mắt quan tâm của Hermione. Nó thấy lòng mình dấy lên một thứ cảm xúc khác lạ khó nói thành lời.

- Chuyến đi trượt tuyết của bồ… - Ron ấp úng hỏi.

Hermione nhún vai đáp:

- Mình không biết, có vẻ mọi chuyện đã ổn, nhỉ?

Ron không nghe ra ý tứ trong lời nói và ánh mắt của Hermione, vô tư nói:

- Ừ, bây giờ ba mình đã không sao rồi. Bồ nên trở về với gia đình và đi trượt tuyết theo như kế hoạch.

Trái với suy nghĩ của Catherine, rằng Hermione sẽ tỏ ra giận dữ hay đại loại vậy, con nhỏ chỉ nhẹ nhàng hỏi:

- Bồ không cần mình ở lại với bồ sao?

Nghe tới đây Catherine rảo bước tiến về chỗ chú Sirius đang ngồi, chừa lại không gian riêng tư cho hai đứa bạn của mình.

Lúc này bà Weasley đang ôm Harry thắm thiết, cảm ơn nó thêm một lần nữa, dù trước đó, khi mới bước vào nhà bà đã làm như thế.

Catherine nhìn thấy ánh mắt né tránh của Harry, tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà thằng nhỏ lại có vẻ thiếu tự nhiên khi đứng đối diện với bà Weasley như vậy.

Nó im lặng đi đến chỗ chú Sirius, lễ phép chào cô Tonks, hỏi thăm cô vài câu rồi mới quay sang nhìn người chú đang bị băng bó toàn thân bằng vẻ mặt không hài lòng.

Thấy ánh mắt nghiêm nghị của Catherine, Sirius không rõ mình đã làm sai chuyện gì. Hắn nhe răng cười, hỏi:

- Chào Catherine, con vẫn khoẻ hả?

Tuy không vui nhưng Catherine vẫn trả lời:

- Dạ, con vẫn khoẻ. Trông chú có vẻ không được ổn cho lắm thì phải. Chú với thầy đã đi đâu, làm gì mà ra nông nổi này?

Ánh mắt Sirius liếc nhìn sang Harry, hắn gãi đầu cười, đáp lấy lệ:

- Chú đi làm nhiệm vụ thôi, gặp chút rắc rối nhỏ, không sao hết.

Harry hỏi chen vào:

- Rắc rối gì mà lại có thể khiến cho chú thương tích đầy mình thế này?

Sirius liếc nhìn sang bạn thân, ánh mắt cầu cứu. Không còn cách nào khác, Remus bất đắc dĩ lên tiếng:

- Trong lúc không đề phòng, bọn ta bị động vật hoang dã trong rừng tấn công.

Harry tò mò hỏi:

- Động vật hoang dã? Đó là con gì vậy ạ?

Thấy Remus ngập ngừng, Sirius vội lên tiếng:

- Là chó sói. Bọn chúng hung dữ vô cùng. Cũng may đối phó với bọn này không khó. Mấy vết thương trên người chú nhìn nghiêm trọng vậy thôi chứ thật ra đều là vết thương ngoài da, vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn.

Harry không dễ bị lừa. Ở Anh làm gì có chó sói ngoài tự nhiên. Nó nói ra nghi vấn của mình. Sirius nghe vậy liền lưu loát đáp:

- Bọn chú đâu có nói là ở Anh, bọn chú làm nhiệm vụ ở nước ngoài, là Slovakia.

Harry cảm thấy có điều gì đó vô lý nhưng nó không rõ là gì. Nó hướng ánh mắt về phía cô Tonks, hỏi:

- Có đúng như vậy không hở cô?

Cô Tonks bị điểm danh thì giật mình, lúng ta lúng túng đáp:

- À, ờ, đúng đúng.

Harry tiếp tục thắc mắc:

- Tại sao chú với thầy lại bị sói tấn công? Bọn chúng có liên quan gì đến nhiệm vụ chú đang làm cho Hội không chú?

Chú Sirius trả lời:

- Cái đó làm sao chú biết được. Chuyện này cũng không liên quan gì tới con. Hãy nói về con đi Harry. Dạo này con học hành thế nào. Mụ Umbridge có làm khó con không?

Tuy còn nhiều nghi vấn nhưng Harry vẫn thành công bị chú Sirius dẫn dắt qua chủ đề khác. Lâu rồi hai chú cháu không trò chuyện với nhau, Harry có rất nhiều điều muốn kể với chú Sirius.

Catherine nhìn một màn này mà không nói nên lời, nó nhỏ giọng hỏi Hermione đang đứng bên cạnh:

- Bồ có tin những gì chú ấy nói là sự thật không?

Hermione bĩu môi đáp:

- Dĩ nhiên là mình không tin. Bọn họ làm như tụi mình là con nít không bằng.

Ấy vậy mà vẫn có một người tin. Mặc kệ, Harry tin mới tốt, nếu không thằng nhỏ sẽ lại lo lắng không yên.

Khi được hỏi về chuyện ông Weasley bị tấn công, Harry tỏ rõ sự mất tự nhiên và né tránh trên nét mặt. Nó trả lời nhát gừng:

- Con không biết, con nằm mơ thấy bác Weasley bị tấn công. Giấc mơ ấy chân thực đến nỗi con nghĩ mình đã có mặt ở đó để chứng kiến hết thảy. Vì quá hoảng sợ nên con đã chạy đi tìm cụ Dumbledore, không ngờ đó lại là sự thật.

Gương mặt của bà Weasley đầm đìa nước mắt, bà nhào tới ôm Harry vào lòng, nói:

- Cảm ơn con. Vì con mà ba của bọn nhỏ được phát hiện sớm và cấp cứu kịp thời.

Đoạn bà quay sang Sirius, giọng chân thành:

- Tôi thật sự rất biết ơn anh, vì anh đã đưa lá bùa ấy cho chồng tôi. Anh Arthur nợ anh một mạng.

Sirius phất tay đáp:

- Chị đừng nói như vậy, chị Molly à. Chúng ta như người một nhà, chị không cần phải thấy biết ơn tôi đâu. Anh Arthur không sao là tốt rồi.

Trong khi những người còn lại đang thảo luận về tai nạn vừa rồi, Catherine ngồi suy nghĩ về lời kể của Harry, cảm thấy có điều gì đó Harry vẫn luôn giấu giếm không muốn nói ra.

Buổi chiều, hành lý của tụi nhỏ được gửi tới.

Không biết Hermione và Ron đã nói gì với nhau, cuối ngày Hermione quyết định sẽ trở về nhà để đi trượt tuyết với bố mẹ như dự định.

Catherine không hỏi tại sao nhỏ bạn của mình lại thay đổi suy nghĩ. Chuyện đoàn tụ với gia đình vào ngày lễ Giáng sinh không phải là điều mà tất cả mọi người đều mong muốn hay sao?

Chú Sirius ngỏ lời mời gia đình Weasley ở lại đây đón Giáng sinh với chú và Harry. Bà Weasley vui vẻ đồng ý. Như vậy sẽ thuận tiện hơn cho việc tới lui chăm sóc và thăm nom ông Weasley.

Với Harry thì không còn gì vui hơn khi được đón Giáng sinh bên cạnh gia đình và bạn bè. Niềm vui ấy thậm chí còn lấn át cả nỗi sợ hãi và bất an của nó.

Hôm sau, Catherine dậy từ rất sớm nhưng Harry còn dậy sớm hơn cả nó. Cả hai dù không hẹn trước nhưng lại đồng thời cùng có mặt ở phòng ăn vào lúc bốn giờ sáng.

Thấy Catherine, Harry giật mình, vội giải thích:

- Mình xuống đây kiếm nước uống thôi.

Catherine không tin, hỏi thẳng:

- Bồ không kể sự thật. Rốt cuộc bồ đã nhìn thấy gì vào đêm bác Weasley bị tấn công?

Harry né tránh ánh mắt như nhìn thấu tất cả của Catherine, im lặng không nói gì.

Catherine không thúc giục, cũng không cưỡng ép Harry phải nói ra cho bằng được. Nó đi pha một ấm trà nóng rồi ngồi nhâm nhi với bánh quy.

Nửa tiếng trôi qua, rốt cuộc Harry cũng không chịu đựng nổi sự im lặng này. Cảm giác tội lỗi ngày một dâng lên ở trong lòng, nó quyết định nói thật với Catherine.

- Lúc đó mình đang ngủ thì đột nhiên mơ thấy bản thân đang đứng giữa một làn sương mờ đục. Có giọng nói bảo mình hãy mau mở mắt ra nhưng mình không làm theo. Làn sương ấy ban đầu dày đặc, bao trùm lên người mình nhưng về sau dần dần tan đi. Mình vẫn kiên trì nhắm mắt.

Giọng nói kia ngày một lớn dần, mang theo ý tứ uy hiếp khiến mình rất sợ. Và rồi giống như có một thế lực hay bàn tay vô hình nào đó đã cưỡng ép mình phải mở to hai mắt ra. Cứ thế mình nhìn thấy cảnh ba của Ron bị một con mãng xà tấn công.

Nó bò trườn trên mặt đất, nhanh như chớp quấn lấy cả người bác Weasley. Lúc này trông bác ấy như thể đã bị mất đi ý thức, không mở mắt cũng không phản kháng. Con rắn biến lớn, hoá thành một con quái vật khổng lồ với cái miệng to đủ sức nuốt chửng bất kỳ ai.

Có người nào đó cười lên đầy man dại, và rồi mình nghe thấy giọng nói của Voldemort. Hắn…

Kể đến đây Harry hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên nỗi khổ sở mà lẽ ra một đứa nhỏ không nên có.

- Hắn nói rằng hắn muốn mình nhìn thấy cảnh này. Hắn sẽ khiến cho lần lượt từng người thân ở bên cạnh mình biến mất. Hắn vừa dứt lời thì con quái vật cũng tấn công bác Weasley. Đúng lúc đó một tia sáng loé lên và rồi mình tỉnh dậy.

Harry vừa kể vừa ôm đầu, bộ dáng nom khổ sở vô cùng.

Catherine cực kỳ phẫn nộ với hành động hèn hạ này của Voldemort. Tuy nhiên, nó cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết được rằng hắn ta vẫn chưa nhận ra sự kết nối tâm trí giữa hắn và Harry.

Để cho chắc chắn, Catherine hỏi:

- Chiếc vòng gỗ mình đưa cho bồ, bồ có mang theo bên người không?

Harry đang đắm chìm trong cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Catherine cũng không gặng hỏi, lấy ra một chiếc vòng gỗ tương tự đeo vào tay rồi nhắm mắt lại. Không bao lâu sau vòng gỗ trên tay nó xuất hiện một vết nứt dài rồi gãy làm đôi.

Mất đi vòng gỗ quý giá, Catherine không hề thấy tiếc mà thậm chí còn mỉm cười. Suy đoán của nó là chính xác. Voldemort vẫn chưa khám phá ra chuyện hắn và Harry chia sẻ tâm trí với nhau.

Cách hắn ta dùng để cho Harry thấy vụ tấn công ông Weasley rất giống một loại pháp thuật cổ xưa Catherine từng đọc trong sách, cho phép một người nhìn thấy sự việc đã xảy ra trước đó một khoảng thời gian nhất định, không quá mười phút. Nói cách khác những gì Harry nhìn thấy trong mơ là chuyện đã xảy ra cách đó mười phút.

Loại pháp thuật này vô cùng phức tạp, rất khó thành công. Một trong những nguyên liệu bắt buộc phải có là tóc hoặc móng tay của đối tượng bị thi triển và người có liên quan, chính là Harry và ông Weasley.

Lấy được tóc của Harry với ông Weasley không quá khó. Thế nhưng trường Hogwarts được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, Catherine không tin Voldemort lại tài phép đến nỗi có thể xuyên thủng tầng tầng lớp lớp bùa chú để thi triển thuật này lên Harry.

Chẳng lẽ hắn có nội gián? Chính kẻ đó đã thu thập tóc của Harry, nhận tóc của ông Weasley từ bên ngoài, sau đó chờ đến thời cơ để thi triển thuật này ở ngay bên trong trường Hogwarts?

Càng nghĩ Catherine càng thấy sợ. Nó cần phải nhanh chóng tìm ra kẻ đó là ai.

Voldemort hao tâm tổn sức làm ra trò này chắc chắn không chỉ để khiến Harry suy sụp tinh thần mà còn có mục đích khác. Hắn muốn Harry né tránh mọi người và dần bị mọi người xa cách. Hắn muốn cô lập Harry!

Không để cho Harry chìm đắm trong sự dằn vặt, Catherine lại gần vỗ nhẹ lên lưng bạn, nói:

- Đó không phải lỗi của bồ.

Harry thẫn thờ nhìn mặt bàn, im lặng không đáp lại. Catherine tiếp tục:

- Dù bồ không tồn tại trên cõi đời này, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vẫn sẽ không ngừng giết chóc. Tất cả những ai chống lại hắn đều sẽ trở thành mục tiêu của hắn. Những việc hắn làm, những lời hắn nói vào ngày hôm qua chỉ nhằm một mục đích duy nhất, chính là muốn bồ lâm vào khủng hoảng, tự xa lánh mọi người, cuối cùng rơi vào tay hắn, mặc sức cho hắn xử trí. Bồ đâu có muốn kết cục đó xảy ra, phải không?

Harry vẫn im lặng, nhưng khi Catherine định nói tiếp thì Harry đột nhiên lên tiếng:

- Mình không muốn bất kỳ ai phải chết vì mình. Để uy hiếp mình, Voldemort không ngần ngại làm hại tới ba của Ron. Lần sau người kế tiếp sẽ là ai? Mình thật sự rất sợ, Catherine à.

Catherine cố thuyết phục Harry:

- Không có bồ hắn vẫn sẽ làm hại đến bác ấy, bởi vì lúc bị tấn công bác ấy đang làm nhiệm vụ cho Hội mà, đúng chứ? Tất cả chúng ta đều nghe lỏm người lớn thảo luận với nhau sau giờ ăn trưa và biết được chỗ bác Weasley canh gác là lối vào của một nơi nào đó.

Dừng lại giây lát để Harry tiếp thu lời mình, Catherine nhấn mạnh:

- Hẳn là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn một công đôi việc, vừa vượt qua trạm gác của bác Weasley vừa khiến bồ sợ hãi hắn ta. Nhưng lần này hắn thất bại rồi. Hắn chẳng đạt được mục đích nào trong hai mục đích ấy. Bồ sẽ không để hắn thành công biến bồ trở thành một con người lầm lì và tự tách mình ra khỏi bạn bè, đúng chứ?

Harry im lặng suy nghĩ về những lời Catherine vừa nói, dần lấy lại tinh thần, không còn u ám như lúc nãy nữa. Khi đã nghĩ thông suốt, nó nói:

- Mình thấy ổn hơn rồi, cảm ơn bồ.

Catherine mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Bồ đừng để trúng kế của hắn ta lần nào nữa nhé. Hắn nghĩ ai cũng sống ích kỷ như hắn, nhưng hắn lầm to rồi. Chỉ cần chúng ta luôn yêu thương và tin tưởng lẫn nhau, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn.

Harry gật đầu, đáp:

- Mình đã nghĩ kỹ rồi, mình sẽ kể lại chi tiết những gì mình nghe và thấy cho chú Sirius. Biết đâu chú ấy tìm ra được manh mối nào đó.

Do dự vài giây, Harry nói tiếp:

- Mình cũng sẽ kể cho gia đình Weasley biết sự thật. Mình không thể im lặng đóng vai người hùng trong mắt má của Ron.

Catherine đáp:

- Tùy bồ thôi. Nếu điều đó giúp bồ nhẹ lòng hơn thì bồ cứ làm.

Trái với sự lo lắng của Harry, không ai trong gia đình Weasley trách móc nó về những chuyện đã xảy ra với ông Weasley. Điều này giúp nó dần lấy lại sự tự tin và nụ cười ở trên môi.

Tối đó khi Ron và Harry chuẩn bị lên giường đi ngủ, Harry đột nhiên hỏi Ron:

- Bồ sẽ không bao giờ quay lưng lại với mình, phải không?

- Đương nhiên rồi. - Ron trả lời ngắn gọn.

Câu trả lời của Ron không làm hài lòng Harry, nó nhìn ra được vẻ do dự trong ánh mắt của Ron. Nó nghiêm túc hỏi:

- Bồ nói thật chứ?

Ron ngập ngừng một lúc rồi quyết định thẳng thắn với bạn thân:

- Đó là ba mình, Harry à. Mình không thể khống chế được suy nghĩ muốn đổ lỗi cho ai đó về tai nạn của ba. Và bồ biết không, khi nghe bồ thuật lại toàn bộ sự việc, trong một khoảnh khắc mình đã dao động. Mình đã nghĩ là do bồ nên ba mình mới bị như vậy. Xin lỗi bồ.

Ron không để ý đến ánh mắt thất vọng của Harry, tiếp tục bộc bạch:

- Mình không biện hộ cho bản thân, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời. Mình đủ tỉnh táo để nhận ra sự thâm độc trong hành động của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Khi đã nghĩ kỹ, mình nhận ra mình đã quá ngu ngốc khi suýt chút nữa là trúng kế hắn. Bồ không có lỗi gì trong chuyện này. Kẻ có lỗi chính là hắn ta. Bồ có ghét mình khi nghe mình nói ra những lời này không?

Harry im lặng giây lát rồi bất ngờ thụi vào bụng Ron một cú đấm nhẹ hều, nói:

- Mình không bao giờ có thể ghét bồ được. Nếu là mình, mình cũng sẽ tìm người để đổ lỗi nếu chú Sirius gặp nạn. Cảm ơn bồ, vì đã thẳng thắn với mình. Vụ này coi như xí xoá.

Ron nhặt cái gối trên giường ném về phía Harry, nói:

- Bồ ăn gian. Đã bảo là xí xoá rồi cơ mà. Đứng lại đó!

Hai thằng con trai chơi giỡn ầm ĩ đến nỗi bị bà Weasley la cho một trận nhớ đời.

Trong lúc đau khổ và tuyệt vọng, con người ta thường có xu hướng làm tổn thương những người thân bên cạnh họ hơn là kẻ thật sự gây ra bi kịch. Cũng may lần này không ai mắc phải sai lầm ấy.

Về phần Catherine, nó không có tâm trạng đón Giáng sinh. Nó quyết định rời khỏi số 12 quảng trường Grimmauld, tranh thủ hai tuần nghỉ lễ tìm một nơi yên tĩnh tập luyện và điều chế độc dược.

Hermione vừa đi được một ngày thì Catherine cũng lấy cớ muốn đón Giáng sinh với bố mẹ để rời khỏi nhà chú Sirius.

Harry và Ron không biết sự tình nên không có ý kiến. Giáng sinh là dịp để đoàn tụ với gia đình, Catherine muốn về nhà là lẽ đương nhiên.

Trái với Harry và Ron, Sirius lại cật lực phản đối. Nhân lúc không ai để ý, hắn kéo Catherine vào phòng, khoá cửa lại rồi chất vấn:

- Con lại muốn bày trò gì nữa đây? Hai ta đều biết rõ gia đình của con đang ở đâu.

Catherine thản nhiên đáp:

- Con đi du lịch giống hồi hè. Chú không có quyền ngăn cản con.

Sirius bất lực nói:

- Con thật bướng bỉnh.

Catherine nhún vai đáp trả:

- Thua chú lúc nhỏ. Dù sao thì con cũng phải rời đi. Đây không phải nhà của con.

Dù Sirius có nói cách nào Catherine vẫn không thay đổi, cuối cùng hắn đành phải nhượng bộ, nói:

- Con phải gửi thư cho chú mỗi ngày để chú chắc chắn con vẫn an toàn.

Catherine đáp:

- Ba ngày một lần nha chú, con không có thời gian viết thư mỗi ngày đâu. Với lại con cũng không phải con nít.

Sirius kiên quyết nói:

- Mỗi ngày. Không thì chú không an tâm. Nhỡ con có chuyện gì chú biết ăn nói sao với người nhà của con.

Catherine thở dài, chấp nhận thoả hiệp:

- Vâng ạ. Mỗi ngày thì mỗi ngày. Chúc chú Giáng sinh an lành.

Sirius mỉm cười, nhìn Catherine bằng ánh mắt trìu mến:

- Giáng sinh an lành. Cảm ơn con về lá bùa. Nhưng con đừng cho chú những thứ như vậy nữa. Chú biết để làm ra lá bùa ấy là chuyện không hề dễ dàng.

Catherine im lặng. Sirius lại dặn dò:

- Con nhớ giữ sức khoẻ, đừng làm chuyện gì mạo hiểm. Chú sẽ lo lắng lắm đấy.

Catherine bĩu môi đáp:

- Chú tự nói với chính mình ấy, lần nào cũng để bản thân rơi vào nguy hiểm. Cũng may con…

Nhận ra bản thân suýt chút nữa thì nói hớ, Catherine dừng lại vài giây, hắng giọng rồi tiếp tục:

- Cũng may con không tin chú, nên mới làm lá bùa ấy cho chú đeo.

Sirius nhìn chằm chằm Catherine, ánh mắt dò xét. Catherine không hề nao núng, bình tĩnh nói:

- Chú nhìn con như vậy sẽ khiến con nghĩ mình vừa nói sai gì đó, làm cho chú phật lòng.

Con bé này thật đáo để, Sirius nghĩ thầm. Hắn gác lại nghi ngờ, hỏi:

- Con có biết Voldemort đang truy lùng con không?

Catherine đáp:

- Con không sợ. Thôi con đi nhé.

Sirius tiễn Catherine cho đến khi tận mắt thấy nó leo lên lưng Vong Mã. Nếu không phải cụ Dumbledore bảo hắn để mặc con bé muốn làm gì thì làm, chắc chắn hắn sẽ ngăn cản con bé bằng mọi giá.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.