Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến đấu với sói và giấc mơ kỳ lạ

Tiểu thuyết gốc · 4258 chữ

Catherine có rất nhiều việc phải làm. Rời khỏi nhà của chú Sirius, nó đến Hẻm Xéo tìm mua một số vật dụng cần thiết rồi mới bắt đầu chuyến hành trình của mình.

Sau một ngày đêm di chuyển, hết ghé chỗ này hái thảo dược đến tấp vào chỗ nọ nghe ngóng tin tức, cuối cùng Catherine cũng tới nơi.

Hôm đó là một ngày không có tuyết rơi.

Thấp thoáng bên dưới làn sương mù huyền ảo là những hàng cây vẫn còn phủ đầy tuyết trắng, trơ cành đứng nghiêng mình đón bình minh.

Mặt đất lúc này như được phủ lên một dải lụa mềm mại mang sắc trắng tinh khôi, tĩnh lặng và yên bình trong ánh nắng ban mai.

Xa xa, mặt trời dần nhô cao, tựa một viên ngọc đang toả sáng, lại tựa như người thợ chăm chỉ, miệt mài dệt nên chiếc áo màu vàng ấm áp phủ xuống thế gian.

Thời gian như ngừng trôi khi Catherine bay qua nơi này. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng trong trẻo, cảnh vật hiện lên trước mắt nó không khác gì một tác phẩm nghệ thuật, mà người nghệ sĩ đâu phải ai xa lạ, chính là thiên nhiên tươi đẹp ở quanh đây.

Catherine chợt nhớ tới lời Malfoy từng nói, rằng ở trang viên của gia đình Malfoy có một nơi rất đẹp để ngắm bình minh. Bây giờ thì nó đã hiểu tại sao Malfoy lại dám tự tin khẳng định như vậy.

Wiltshire thật sự rất đẹp.

Lúc này đây Catherine vẫn không hề nhận ra rằng nó từng đi qua nhiều quốc gia, đến nhiều nơi còn đẹp hơn nơi này gấp mấy lần, ngắm không biết bao nhiêu là cảnh bình minh tráng lệ, vậy mà tại sao chỉ mỗi nơi này khiến cho nó động lòng? Phải chăng là vì sự tồn tại của một người?

Catherine chưa bao giờ tự hỏi chính mình câu hỏi đó, vậy nên không ai biết câu trả lời là gì.

Nhưng tại sao Catherine lại ở đây?

Điều đó phải kể đến những tin tức mà nó đã nhận được từ con Ball.

Dưới sự giúp đỡ của đội quân do thám hùng hậu được tập hợp từ những con cú tinh anh, cuối cùng Catherine cũng phát hiện ra những động tĩnh đáng ngờ từ ông Malfoy và các đồng minh của ông ta.

Không giống như trong truyện, ông Malfoy không có được sự tín nhiệm từ Voldemort và cũng không được giao nhiệm vụ đoạt lấy lời tiên tri. Nhưng không vì thế mà ông ta trở nên vô dụng với hắn.

Thời gian qua nhìn ông ta như đang án binh bất động nhưng thật ra lại đang âm thầm kết nối với nhiều phù thủy lưu vong. Đa số bọn chúng là những kẻ làm việc ác không ghê tay nhưng lại có đủ tài phép để trốn thoát khỏi sự truy lùng của các Thần Sáng, chưa bao giờ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Có thể thấy Voldemort đang gây dựng lực lượng cho riêng mình và dường như hắn không chỉ muốn thôn tính mỗi nước Anh nữa mà đã trở nên tham vọng hơn.

Sự bành trướng của Voldemort cho thấy phần nào sự thay đổi trong cách suy nghĩ của hắn, khiến hắn ngày càng khó lường.

Catherine nhận được tin tức, rằng nhà Malfoy sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng vào đúng ngày lễ Giáng sinh.

Trong số các khách mời có cả những kẻ ngoại quốc nguy hiểm muốn thông qua ông Malfoy để được diện kiến Chúa tể Hắc ám Voldemort vì mục đích nào đó.

Nhờ sự giúp sức của con Ball, thư từ giữa ông Malfoy và bọn chúng đều tới tay Catherine trước khi đến được người nhận thật sự.

Những lá thư này đều bị mã hoá bằng pháp thuật và niêm phong cẩn thận bằng bùa chú chống đọc trộm nhưng lại chẳng thể làm khó Catherine. Chỉ cần dùng tới viên đá hình giọt nước, mọi pháp thuật ếm lên lá thư đều sẽ được hoá giải, nó tha hồ mở ra xem, sau đó chỉ cần sử dụng viên đá ấy lần nữa, trả mọi thứ trở về lại như cũ là xong.

Chính vì sức mạnh này, Catherine có thể dễ dàng dịch chuyển ra khỏi trường Hogwarts và quay trở về, bất chấp việc ngôi trường được bảo vệ bởi bùa chú chống độn thổ.

Đối với Catherine, bỏ qua việc đây là một tạo tác hắc ám, viên đá này thật sự là một báu vật hiếm có khó tìm.

Nếu không tình cờ đọc được thông tin về viên đá ấy trong sách, nó sẽ chẳng bao giờ biết được có một vật như vậy tồn tại. Theo ghi chép, mấy trăm năm trước, viên đá từng xuất hiện ở Anh rồi biến mất không rõ tung tích.

Hồi hè, trong chuyến thám hiểm của mình, Catherine đã đi lạc vào một ngôi đền cổ đổ nát và nhìn thấy viên đá ấy được khảm vào mắt trái bức tượng rồng khổng lồ nằm sâu bên dưới lòng đất.

Nghĩ đến chuyện viên đá có thể sẽ lọt vào tay Voldemort, Catherine đã không do dự leo lên gỡ viên đá ấy ra, sau đó đánh nhau với lũ quái vật canh gác ngôi đền một trận sống còn, suýt chút nữa mất mạng, phải nằm dưỡng thương mấy ngày trời.

Trở lại chính sự, sau một thời gian theo dõi và đọc trộm thư từ, Catherine biết được đám người ngoại quốc kia sẽ dâng lên Voldemort những tạo vật pháp thuật có giá trị để bày tỏ lòng thành kính. Sau khi xem xét, hắn ta sẽ đích thân gặp mặt những kẻ mà hắn cảm thấy hài lòng hoặc có hứng thú.

Về phần số phận của những kẻ không được chọn, Catherine đoán bọn chúng khó lòng toàn mạng trở về.

Đúng là một lũ ngu ngốc.

Catherine không muốn cho bất kỳ ai trong số chúng đạt được mục đích. Vì vậy, khi biết tin tức về buổi tiệc, nó quyết định sẽ trà trộn vào dàn khách mời và âm thầm phá hoại từ bên trong, đưa ra những bằng chứng vạch trần bộ mặt giả dối của Voldemort, khiến hắn mất uy tín trước những vị khách đến từ ngoại quốc.

Đồng thời, Catherine cũng muốn có mặt ở đó để bảo vệ một người.

Đúng vậy, Catherine đã biết Voldemort muốn gặp mặt Draco Malfoy vào Giáng sinh này. Nếu nó không hành động, rất có thể thiếu niên ấy sẽ vĩnh viễn rơi vào bóng tối.

Catherine thuê một phòng trọ nhỏ ở ngôi làng gần đó, dành một ngày trời để đi dò la tin tức. Bởi vì có bùa chú bảo vệ, nó không thể xác định được chính xác vị trí cũng như cách thức tiến vào bên trong trang viên nhà Malfoy.

Nhờ đọc trộm thư, Catherine biết được danh sách khách mời gồm có những ai. Ngoại trừ vài vị khách ngoại quốc, những người còn lại đều là Tử thần Thực tử.

Sau hai ngày theo dõi, cuối cùng đàn cú dưới trướng của con Ball cũng đã phát hiện ra hành tung của một trong số những kẻ có tên trong danh sách khách mời.

Người này tên Ylgr, là một phù thủy ngoại quốc, đã được nhận diện bởi cú đưa thư của nhà Malfoy.

Đừng hỏi tại sao con cú ấy lại có mặt ở đây. Nó bị ép buộc. Nếu không làm theo yêu cầu, nó sẽ bị những con cú khác vặt trụi lông. Chủ nhân của nó là người xem trọng hình thức bên ngoài, nó không muốn trở nên xấu xí. Huống hồ người ngoại quốc này rất ác độc. Nó là cú giao thư mà cũng không được tha, từng suýt chết một lần dưới đôi bàn tay nhuốm máu của y.

Từ trên cao nhìn xuống, Catherine không thể phân biệt được cái người tên Ylgr này là nam hay nữ. Y chưa từng lộ mặt, luôn trùm kín mít từ đầu đến chân. Nhìn vóc dáng cao lớn và tư thế hiên ngang, nó nghĩ rằng đây là một người đàn ông, hơn nữa còn là một gã khó đối phó.

Lần đầu tiên trông thấy người này, Catherine lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ đôi mắt lờ đờ vằn vện tơ máu như đang thiếu ngủ của gã.

Thế nhưng đó chưa phải là tất cả. Khi đến gần, Catherine ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trên người gã. Thứ mùi tởm lợm đó khiến nó bất giác đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Lúc này Catherine đang ở trên một chạc cây cao, lặng lẽ quan sát gã ta từ xa, chờ đợi cơ hội thích hợp để ra tay.

Ylgr chỉ đi ngang ngôi làng ấy chứ không trọ lại.

Catherine theo sát gã không rời, cuối cùng đến một khu rừng nằm trên sườn núi. Mùa đông cây cối rụng lá, cảnh vật tiêu điều, nó không hiểu gã ta đến đây để làm gì.

Catherine đang thắc mắc thì bỗng Ylgr ngẩng đầu lên hú một tràng dài, nghe rất giống tiếng chó sói tru.

Đừng nói là…

Không bao lâu sau, Catherine thấy từ xa có bảy con chó sói với hình dạng khổng lồ đang chậm rãi tiến về phía Ylgr.

Chưa dừng lại ở đó, bất thình lình một tia sáng loé lên và rồi cái cây chỗ Catherine đang nấp bị nổ tan tành. Nó chưa kịp hoàn hồn thì lại bị tấn công liên tiếp bởi vô số câu thần chú có sức sát thương lớn.

Biết mình đã bị lộ, Catherine chẳng buồn che giấu thân phận nữa mà ngay lập tức hiện nguyên hình, nhanh nhẹn tạo ra một khiên chắn cản phá mọi đòn tấn công.

Ở phía đối diện, Ylgr nhìn kẻ đã theo dõi mình từ nãy tới giờ bằng ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, cất cao giọng với vẻ chán ghét:

- Là ai phái mày tới theo dõi tao?

Catherine giật mình. Hoá ra Ylgr không phải đàn ông mà là phụ nữ, một người phụ nữ cao lớn với giọng nói trong trẻo dễ nghe, hơn nữa còn phát âm tiếng Anh khá chuẩn. Nó nhanh chóng lấy lại tinh thần, dõng dạc đáp:

- Không ai hết. Tao thấy mày có hành vi lén lút nên theo dõi mày. Quả nhiên tao đoán không sai.

Lần này đến lượt Ylgr giật mình. Ả ta không ngờ kẻ theo dõi mình lại là một đứa con gái, hèn gì khi hoá thành người lại trông mảnh mai như vậy. Ả cười to:

- Một đứa con gái mà cũng dám đứng trước mặt tao lý sự, đúng là chán sống. Rác rưởi thì nên chết đi. Vừa khéo các con của tao đang đói bụng.

Mấy con sói xám khổng lồ nghe vậy đồng loạt hướng ánh mắt sáng rực về phía Catherine, nhe ra hàm răng sắc nhọn, miệng nhễu nhão nước dãi.

Nhìn thấy lũ sói chẳng khác gì lũ quái vật này, Catherine bất giác rùng mình. Bọn chúng cao tới thắt lưng của người phụ nữ tên Ylgr, đứng bên cạnh ả ta trông chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nếu đổi lại là Catherine, lũ sói này có lẽ cao ngang ngực nó hoặc hơn.

Không đợi cho Catherine kịp nghĩ ra cách đối phó, Ylgr vung vẩy đũa phép, ngay lập tức toàn thân lũ chó sói được khoác lên bộ áo giáp lấp lánh ánh bạc. Lúc này trông bọn chúng chẳng khác gì những chiến binh tinh nhuệ được trang bị kỹ lưỡng, sẵn sàng lấy mạng kẻ địch bất kỳ lúc nào.

Vài giây sau, bảy con sói ấy đồng loạt xông thẳng về phía Catherine theo đội hình mũi tên, kéo theo tuyết tung bay mù mịt.

Số lượng, tốc độ, sức mạnh, bộ vuốt to lớn và sắc lẹm của chúng khiến Catherine bị doạ sợ, chân vô thức bước lùi lại.

Thấy phản ứng của Catherine, Ylgr nhạo báng vài câu rồi quay lưng bỏ đi.

Ở phía bên này, dưới sự áp đảo của lũ sói, Catherine liên tục lùi về sau. Mặc dù đã đoán trước thần chú sẽ không hiệu nghiệm với bọn chúng nhưng Catherine vẫn muốn thử một phen. Kết quả không cần nói cũng biết, chẳng có tác dụng gì. Lũ sói này không những kháng phép mà còn rất nhanh, tốc độ này người bình thường không theo kịp.

Cũng may Catherine không phải người bình thường. Nó đã trốn thoát lũ sói bằng cách hoá thành chim và bay đi.

Catherine vừa thở phào thì nó lại phát hiện ra mình không thể bay cao quá ba thước. Quả nhiên không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch vừa mạnh vừa thông minh.

Ylgr đứng quan sát từ xa, trong lòng thầm khinh bỉ. Ả đâu có ngu. Thức ăn còn sống thì tốt nhất nên nhốt vào lồng, để nó tự do khéo lại chạy đi mất.

Catherine không thể phá vỡ kết giới. Phạm vi hoạt động của nó lúc này chỉ gói gọn trong bán kính độ chục thước.

Hết cách, Catherine biến trở về thành người, không trốn được thì chiến thôi. Vốn dĩ nó không muốn nhìn thấy máu nhuộm đỏ tuyết trắng, nhưng xem ra hôm nay không đổ máu là không được rồi.

Catherine tạo ra một kết giới để tự bảo vệ mình rồi cúi xuống nhặt đại một nhánh cây khô lên, nắm chặt trong tay.

Ánh sáng màu lam nhạt phát ra từ lòng bàn tay của nó, sau đó lan dần và bao phủ lên toàn bộ cành khô. Vật trong tay nó dần biến đổi, cuối cùng khi ánh sáng tắt hẳn, nhánh cây khô lúc nãy đã không còn nữa mà thay vào đó là một thanh kiếm sắc bén.

Catherine vừa gỡ bỏ kết giới, lập tức lũ sói bổ nhào tới.

Nó nhanh nhẹn né tránh móng vuốt hung ác của con sói thứ nhất, lăn qua một bên, sau đó lập tức giơ kiếm ra cản lại hàm răng vàng khè nhọn hoắc của con sói thứ hai đang muốn ngoạm lấy tay mình. Hai con sói khác lao tới, Catherine nghiêng người né tránh, dùng tay không đấm vào mặt của một con, con còn lại bị nó giơ chân đạp mạnh vào bụng.

Con sói thứ hai vẫn đang ngoạm chặt lấy thanh kiếm của Catherine không nhả ra, cùng lúc đó có thêm ba con sói khác xông tới.

Catherine không hề nao núng. Nó buông kiếm ra rồi nắm chặt áo giáp trên người con sói đang cắn kiếm của mình, sau đó phi thân lên lưng con sói ấy.

Thanh kiếm trong miệng con sói đột nhiên biến mất, vài giây sau nó xuất hiện trở lại trong tay Catherine.

Mặc cho con sói giãy giụa hòng hất văng Catherine, nó vẫn vững vàng bám trụ, không hề do dự đâm thanh kiếm xuống đầu con sói.

Một lần nữa phải để cho Catherine thất vọng rồi, kiếm của nó không xuyên thủng lớp áo giáp đó. Ngay lập tức Catherine thay đổi mục tiêu, mạnh mẽ đâm kiếm vào một bên mắt của con sói ấy.

Lần này thật sự có tác dụng. Máu bắt đầu chảy ra, con sói đau đớn kêu rống lên, trở nên điên cuồng. Catherine không hề do dự, tiếp tục phá hủy con mắt còn lại.

Bị mù, con sói ấy lồng lộn lên, hung hăng như bị chọc tiết. Catherine rút kiếm ra khỏi hốc mắt của con sói, còn chưa kịp nhảy xuống đã bị hất văng xuống đất. Người một nơi, kiếm một nẻo.

Chưa kịp đứng dậy thì một cơn đau thấu trời truyền đến, Catherine nhìn lại thì thấy cánh tay trái của mình đã bị ngoạm chặt.

Nhân lúc Catherine thất thủ, một con sói lao tới và ngoạm chặt cánh tay phải của nó. Hai con sói bắt đầu cấu xé nhau hòng giành phần hơn. Những con sói khác cũng chạy đến, không con nào chịu nhường con nào.

Nỗi đau đớn khi bị cắn xé trong nháy mắt khiến Catherine rơi vào tuyệt vọng. Nhưng nó không thể chết.

Niềm mong mỏi được sống mãnh liệt đã giúp cho đầu óc của Catherine trở nên tỉnh táo. Đúng rồi, câu thần chú đó. Mặc kệ cái giá phải trả, nó phải sống sót rời khỏi đây!

Nghĩ là làm, Catherine gắng gượng dùng chút sức lực còn lại tập trung thi triển pháp thuật.

Ở cách đó không xa, thanh kiếm vốn đang nằm im lìm trên mặt đất bỗng hoá đen rồi tự mình chuyển động, vung một đường kiếm đẩy lùi lũ sói ra xa khỏi người Catherine.

Thanh kiếm ấy như thể được một ngọn lửa màu đen bao bọc, chẳng mấy chốc đâm xuyên qua đầu một con sói rồi biến thành tàn tro rơi xuống đất.

Ylgr thấy hai trong số bảy vật cưng của mình bị hạ gục thì không thể ngồi yên được nữa, rút đũa phép ra muốn kết liễu Catherine.

Thế nhưng mọi chuyện nào có dễ dàng như vậy. Ylgr kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, khi nhận ra mình đã chọn nhầm đối thủ thì cũng là lúc không còn đường lui.

Ở cách đó một khoảng khá xa, có cặp mắt trắng dã đang nhìn chằm chằm về phía này.

Thiếu nữ mặc áo choàng đen rách rưới, cả người đầy máu đang đứng giữa bảy cái xác sói. Vô số sợi chỉ màu đỏ lơ lửng trên nền tuyết trắng, kết nối giữa xác của những con sói ấy với chính cơ thể của cô ta.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, toàn bộ thương tích trên người của thiếu nữ nhanh chóng được chữa lành, mà mấy cái xác kia thì trở nên khô héo rồi tan thành bột phấn, hoà vào trong tuyết.

Một cơn gió thổi tới, mái tóc đỏ rực của thiếu nữ tung bay. Thiếu nữ quay đầu lại, để lộ ra một bên mắt có màu đỏ như màu máu.

Catherine nhìn chằm chằm Ylgr, người lúc này đang hôn mê bất tỉnh, bị trói chặt bởi những sợi chỉ đỏ. Nó rút đũa phép ra, phóng thần chú về phía Ylgr.

Ngay lập tức ả ta mở to mắt nhìn Catherine trân trối, sau đó hai mắt tối dần. Một dòng máu đỏ tươi từ trong hốc mắt chảy ra, đầu ả ngoẹo sang một bên.

Những sợi chỉ đỏ trói ả ta vốn đang nằm im lìm bỗng chuyển động.

Ylgr đã chết. Nhưng tại sao?

Nó chỉ muốn đọc ký ức của ả ta, vậy mà ả lại đột nhiên lăn đùng ra chết.

Catherine vội vã thu hồi lại pháp thuật đang thi triển, chẳng mấy chốc những sợi chỉ đỏ biến mất, để lại trên nền tuyết một cái xác vô hồn.

Vốn dĩ chỉ muốn tập kích bất ngờ rồi mượn thân phận của người này dùng vài ngày, ai dè cuối cùng lại hại chết người ta. Dù đó có phải là kẻ chuyên môn làm chuyện ác hay không thì vẫn khiến Catherine nhất thời không thể chấp nhận nổi.

Nội tâm Catherine dậy sóng nhưng ánh mắt nó lại bình tĩnh đến lạ. Bỗng đầu gối Catherine khuỵu xuống, cả người nó đổ gục lên nền tuyết trắng.

Catherine mơ thấy mình đứng trên một ngọn đồi, cách nó vài bước chân có hai người đang ngồi ngắm hoàng hôn.

Lúc này mặt trời đỏ rực dần khuất sau ngọn núi, ráng chiều phủ lên vạn vật, nhuộm mọi thứ bằng sắc màu buồn man mác.

Ở lưng chừng đồi, lũ gia súc đang được người ta lùa về chuồng. Xa xa, tiếng trẻ con cười nói rôm rả, dùng dằng chẳng muốn chia tay nhau. Xa hơn nữa, dưới chân đồi, khói lam chiều bay cao, báo hiệu sắp tới giờ cơm, cũng là giây phút cả nhà quây quần bên nhau sau một ngày làm việc vất vả.

Một làng quê thanh bình. Đó chính là suy nghĩ nảy lên trong đầu Catherine.

Bỗng có người lên tiếng, giọng nghe sao mà ấm áp thân thương:

- Ngày mai anh phải lên đường rồi. Em sẽ luôn ở đây chờ anh trở về, phải không em?

Catherine ghé mắt nhìn thì thấy đó là một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, trông như học sinh.

Kỳ lạ thay, dù thử cách nào Catherine vẫn chẳng thể thấy rõ mặt mũi của cậu ta trông ra sao.

Có tiếng người đáp lại, là bé gái ngồi bên cạnh, giọng nghe vẫn còn rất trẻ con, khoảng chín, mười tuổi là cùng:

- Em sẽ luôn ở đây chờ anh trở về.

Thiếu niên ấy lại nói:

- Nếu mười năm sau không thấy anh trở về thì em đừng chờ anh nữa. Có biết không?

Cô bé kia thắc mắc:

- Tại sao lại là mười năm? Anh đi học gì mà lâu dữ vậy?

- Khi nào lớn hơn em sẽ hiểu. - Thiếu niên đáp, giọng buồn buồn.

Cô bé kia thì vẫn vô tư nói:

- Anh đừng lo. Khi nào quay về thủ đô em sẽ xin cha và anh hai chuyển trường cho anh. Chúng ta sẽ lại ở bên nhau.

Đáp lại cô bé chỉ là tiếng “ừ” đầy buồn bã của người con trai.

Khung cảnh thay đổi, Catherine thấy mình đang ở trong một căn phòng trông như phòng ngủ của nam sinh. Cửa phòng mở ra, người con trai bước vào, đi đến bên bàn học, mở quyển sổ trên bàn ra và bắt đầu ngồi cắm cúi viết.

Catherine không thể thấy rõ toàn bộ nội dung, chỉ đọc được vài dòng cuối cùng: “Anh đã từng nói đợi đến khi em lớn lên anh nhất định sẽ lấy em làm vợ. Chỉ sợ lần này rời đi anh không còn cơ hội nhìn thấy em trưởng thành. Nếu anh không về, em hãy quên anh đi. Hãy sống thật vui vẻ.”

Viết xong, chàng trai gấp quyển sổ lại, lấy giấy ra, tiếp tục viết một lá thư.

Nội dung rất ngắn, chỉ vỏn vẹn mấy câu: “Thưa cha, lần này gấp gáp ra chiến trường, con không biết có thể quay trở về được hay không. Trong thời gian con vắng nhà, mong cha để mắt đến …, đừng cho em ấy biết tin tức về vụ đảo chính ở thủ đô. Xin cha hãy bảo vệ em ấy trong lúc con không có ở đây.”

Để mắt đến ai? Có phải là cô bé lúc nãy? Chỗ đó trên lá thư bị mờ hẳn đi, Catherine không thể đọc được.

Chưa tìm được câu trả lời thì khung cảnh trong mơ lại thay đổi.

Catherine nhìn thấy một thiếu nữ đang bị hơn trăm tên lính đuổi giết.

Em ấy chạy băng băng trên con đường phủ đầy đá sỏi bằng đôi chân trần nhuốm máu, dường như không hề biết đau là gì. Vừa chạy em ấy vừa gào thét gọi tên của ai đó, Catherine chẳng thể nghe rõ.

Không bao lâu sau thiếu nữ ấy chạy tới ngõ cụt, là một vách đá nhô ra giữa biển. Em hướng về phía đại dương, gào thét trong tuyệt vọng:

- Tại sao tôi lại còn sống? Tại sao?! Cha ơi! Anh ơi! Con cùng đường rồi. Con không muốn sống nữa!!!

Đám lính bao vây thiếu nữ, sau đó dạt sang hai bên, cung kính cúi đầu nhường đường cho một người đàn ông.

Catherine không thể nhìn rõ khuôn mặt người này nhưng chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy vô cùng căm ghét hắn ta.

Người đàn ông mỉm cười, khoan thai tiến đến gần thiếu nữ, giọng thách thức:

- Nhảy đi, nhảy thử cho ta xem nào!

Thiếu nữ không trả lời.

Người đàn ông đe doạ:

- Bàn tay này đã lấy mạng cha của mi, anh hai của mi, tính luôn kẻ hầu người hạ, trên dưới một trăm người trong nhà mi đã chết dưới tay ta. Ta không ngại tàn sát thêm đâu. Nếu mi ngoan ngoãn theo ta trở về, ta hứa sẽ để những người còn lại trong gia tộc của mi được sống sót. Nếu mi ngoan cố chống đối ta, ta sẽ xoá sổ gia tộc của mi vĩnh viễn.

Người đàn ông dừng lại giây lát, sau đó tiếp tục:

- Cái chết không đáng sợ. Chỉ sợ chết rồi mà chẳng giải quyết được gì, lại còn làm liên lụy đến người khác. Mi thấy ta nói có đúng không? Chỉ cần mi nhảy xuống, toàn bộ thân bằng quyến thuộc của mi sẽ được ta tiễn lên đường, tuẫn táng theo mi.

Thiếu nữ đau đớn ngã quỵ, sau đó bị bắt trói mang đi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.