Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày dài

Tiểu thuyết gốc · 884 chữ

Catherine lại ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi. Nó đoán là bây giờ mình đang sốt cao lắm, chỉ mong sao mau đến trường để chạy đi tìm bà Pomfrey xin ít thuốc. Không biết qua bao lâu, Catherine mơ màng cảm nhận được tiếng la hét ỏm tỏi của Harry và Ron cùng hàng loạt các vụ chấn động mạnh khiến cái đầu của nó đã đau nay lại càng thêm chóng mặt. Cố mở mắt ra nhìn, nó thấy chiếc xe thay vì đáp xuống đất giờ đã hạ cánh xuống cây Liễu Roi khiến cái cây này tức giận mà không ngừng nện dùi cui lên xe.

Catherine theo phản xạ ôm lấy cây đũa phép mà bảo vệ, giờ nó chỉ đủ sức làm điều đó.

Sau khi trải qua cỡ một chục cú đập của cây Liễu Roi thì chiếc xe khốn khổ của ông Weasley cũng đã đáp xuống được bãi cỏ ngoài tầm với của cái cây. Chiếc xe xì khói, tống hết người và hành lí ra ngoài rồi chạy biến về phía khu rừng cấm mặc cho Ron kêu gào khản cổ.

Ba đứa vác rương hỏm lỉnh kỉnh đi về phía cánh cửa vĩ đại của Đại Sảnh Đường. Harry và Ron đề nghị để hai đứa nó giúp Catherine mang một số hành lí nhưng Catherine thấy hai bạn đã mệt mỏi cả ngày với chiếc xe bay nên từ chối.

Trong lúc Harry và Ron đang quan sát buổi lễ phân loại đang diễn ra qua một cái cửa sổ ở bên ngoài Đại Sảnh Đường thì Catherine ngồi dựa lưng vô tường, cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo.

Hai thằng con trai đang hí hửng ra mặt vì không thấy thầy Snape đâu và Ron đoán thầy đã bị đuổi khiến Harry cười lên thành tiếng. Rõ ràng là viễn cảnh ấy là điều mà hai đứa đó trông đợi nhất trong tối hôm nay.

Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên kéo tụi nhỏ về hiện tại:

- Rất tiếc khi phải làm các trò thất vọng, ông thầy ấy vẫn chưa bị đuổi. Ổng vắng mặt là vì muốn nghe xem tại sao ba đứa tụi bây không thèm đến trường bằng xe lửa. Đi theo ta!

Harry và Ron giật nẩy người, còn Catherine thì thở dài, như thế là quá đủ cho ngày hôm nay rồi. Ba đứa lóc cóc đi theo sau thầy Snape, vẻ mặt khổ sở. Catherine chỉ muốn đi bệnh thất nằm nên nó là đứa lên tiếng đầu tiên:

- Thưa thầy con muốn đi bệnh thất, con bị bệnh.

- Trò có thể đi đến bệnh thất và sau đó ta sẽ nói với giáo sư McGonagall kí giấy cho trò về nhà luôn.

Catherine ngậm miệng.

Văn phòng của thầy Snape quá quen thuộc với Catherine nhưng lại khá xa lạ với Harry và Ron khiến hai thằng càng thêm căng thẳng.

Thầy Snape dễ gì chịu buông tha cho tụi nhỏ. Thầy cứ luyên thuyên mãi về cái tính ưa chơi trội mà thầy tự áp đặt lên Harry và nhấn mạnh rằng đã có ít nhất sáu hay bảy Muggle nhìn thấy chiếc xe bay và doạ sẽ đuổi học cả ba đứa. Thầy nhìn Ron bằng ánh mắt châm chọc:

- Ta cứ tưởng ba của trò làm ở Sở Dùng sai chế phẩm Muggle? Và nhìn xem con trai quý hoá của ông ấy đã làm những gì. Trò có nghĩ đến hậu quả không?

Thầy vừa nói vừa giơ tờ Nhật Báo Tiên Tri dí sát vào mặt Ron, để cho thằng nhỏ có thể nhìn rõ nội dung bài báo.

Hai thằng con trai mặt mày tái mét, Catherine đoán chắc tụi nó hối hận lắm rồi.

Giáo huấn tụi con trai xong thầy Snape lại quay sang Catherine:

- Trò là con gái mà cũng hùa theo hai thằng con trai chơi trội, gây ra hậu quả nặng nề đối với cây Liễu Roi.

Ron nhịn không được ngắt lời thầy Snape:

- Tụi con bị cái cây đó gây thiệt hại nhiều hơn.

Thầy Snape quát:

- Im miệng. Ta sẽ đuổi học trò nếu như trò còn dám cãi lời ta.

Catherine nhẹ nhàng nhắc nhở thầy Snape:

- Thầy không có quyền đó. Tụi con đâu thuộc nhà Slytherin.

Mặt thầy Snape đanh lại, rõ ràng điều Catherine vừa nói ra khiến thầy khó chịu.

- Ba trò chờ ở đây.

Nói rồi thầy Snape bỏ đi một nước. Harry và Ron rõ ràng vẫn còn đang tự dằn vặt bản thân vì sự nông nổi của mình nên không ai nói với ai câu nào, cả bọn im lặng cúi gầm mặt.

Một lúc sau thầy Snape trở lại với cô McGonagall. Trái với sự hi vọng của thầy, cô chỉ rầy la tụi nhỏ vài câu và tụi nó nhanh chóng được giải thoát, chỉ bị phạt cấm túc mà thôi. Catherine được đưa đến bệnh thất ngay sau đó, bà Pomfrey sau khi xem xét cũng không tìm ra được nguyên nhân nhưng bà vẫn cho nó uống một cốc nước thuốc. Thuốc chảy xuống cổ họng làm nó khoan khoái và thư giãn cả người, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.