Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lucius Malfoy

Tiểu thuyết gốc · 2437 chữ

Vài ngày sau nó nhận được thư của Ron nói Harry đã đến trang trại Hang Sóc làm khách và hẹn gặp Catherine vào thứ 4 tuần sau ở Hẻm Xéo. Cùng ngày, Hermione cũng gọi cho Catherine một cú điện thoại để kể về mối lo của con nhỏ với những sự kiện đã xảy ra với Harry vào hôm sinh nhật và không quên nhắc nhở rằng cả bọn sẽ hẹn cùng đi mua sắm ở Hẻm Xéo vào thứ 4 tuần sau.

Catherine nói với bố mẹ rằng thứ 4 tới nó sẽ đi mua sắm sách vở cho năm học tới ở Hẻm Xéo và y như rằng hai ông bà rất hăm hở khi nghĩ đến có thể ghé thăm nơi đó lần thứ hai. Anh Robert và anh Edward trông còn háo hức hơn cả bố mẹ, hai ông anh của nó quyết định hủy các cuộc hẹn trong ngày đó chỉ để đi cùng cả nhà đến Hẻm Xéo.

Chín giờ sáng ngày thứ 4, cả nhà Catherine có mặt ở quán Cái Vạc Lủng và may mắn làm sao gia đình của Hermione cũng đang ở đó. Sao màn chào hỏi của các phụ huynh thì hai đứa nhỏ đưa tờ danh sách mua sắm cho bố mẹ tụi nó rồi chạy đi tìm Harry và Ron. Không bao lâu sau hai đứa thấy cả đại gia đình Weasley đang hớt hải chạy dọc các con phố, ánh mắt dáo dác như đang tìm kiếm ai hay là thứ gì đó. Thấy Hermione và Catherine, Ron nói:

- Cả nhà mình lạc mất Harry rồi. Giờ mọi người đang đi tìm.

Vậy là hai đứa cũng nhập bọn vào gia đình Weasley cùng đi tìm Harry. Catherine mặc dù biết Harry đang ở đâu nhưng nó không nói ra làm gì, dù sao thì chẳng mấy chốc sẽ gặp được thôi. Độ mười lăm phút sau mọi người thấy Harry đang đi cùng với bác Hagrid, mặt mũi toàn tro, mắt kính thì bể hết một bên, trông thằng nhỏ nhếch nhác vô cùng.

Đợi ông Weasley giúp mình sửa lại cái mắt kính xong Harry liền gấp gáp kéo các bạn qua một bên chia sẻ về những gì nó vừa mới chứng kiến về cuộc mua bán của ông Malfoy ở trong tiệm Borgin & Burkes ở hẻm Knockturn.

Ông Weasley có vẻ hứng thú về tin tức này nhưng bà Weasley lại cảnh báo chồng mình nên cẩn thận với loại người như gia đình Malfoy. Bốn đứa nhỏ để phụ huynh của tụi nó đi sắm sửa đồ đạc để tụi nó có thời gian đi dạo cùng nhau và hẹn sẽ gặp lại ở tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn sau một tiếng nữa.

Harry bao cả bọn bốn que kem to đùng và tụi nó ngồi thảo luận sôi nổi về con gia tinh đã khiến Harry khốn đốn trong mùa hè này. Cuộc tranh luận chỉ chấm dứt khi Catherine nhắc nhở đã sắp đến giờ hẹn với các bậc phụ huynh. Bốn đứa đi đến tiệm sách nhưng lại chẳng thể chui lọt vào trong bởi vì đang có một hàng dài người đang xếp hàng chen chúc. Cuối cùng Catherine phải lén thả một quả bom phân mini ngay cửa tiệm sách để đám đông dạt ra hai bên thì cả bọn mới chen vào trong được. Hai anh em sinh đôi vẫy tay ra hiệu tụi nhỏ đi đếm chỗ mấy ảnh đã xí trước và giơ ngón tay cái về phía Catherine:

- Xuất sắc đó Catherine.

Catherine cười đắc ý:

- Em luôn muốn thử giải tán đám đông bằng cách đó từ lâu rồi.

Hermione trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Catherine, cho thấy cô bé rất không tán thành việc này. Nhưng chẳng mấy chốc sự chú ý của Hermione tập trung vô cái người đang ngồi kí tên lên mấy cuốn sách ở phía trước khi cả bọn tiến lên gần đủ để nhìn thấy mặt người đó.

Một số bà phù thuỷ cũng phấn khích y chang Hermione nên đã xô đẩy nhau làm cho Harry bị té ra khỏi hàng. Gilderoy Lockhart nghe tiếng ồn ào bèn ngẩng đầu lên xem có chuyện gì thì bắt gặp cảnh tượng này, thế là ổng kéo Harry lên phía trước rồi tạo dáng cho người ta chụp ảnh.

Catherine nhìn vẻ mặt sượng trân của Harry mà không khỏi phì cười. Bố mẹ của nó có vẻ khá hứng thú với màn kí tặng sách này nên quyết tâm đứng xếp hàng đợi tới lượt mình; trong khi đó anh Robert và Edward của nó đang ngầm trao đổi gì đó với anh em sinh đôi, vẻ mặt trông thích thú lắm.

Harry buồn bực ôm chồng sách vừa được tặng bỏ vô cái vạc của Ginny đang đứng ở trong góc tiệm sách. Catherine thấy vậy cũng lách người ra khỏi đám đông mà đi về phía đó, vừa kịp đến để nghe mấy câu châm chọc của Draco Malfoy, không đợi Harry kịp phản ứng thì Ginny đã lên tiếng bênh vực. Quả nhiên là một cô bé có cá tính, và còn vô cùng mạnh mẽ nữa.

Malfoy định nói tiếp gì đó nhưng Catherine đã đi đến đứng sau lưng Ginny, cho thằng đó một ánh mắt cảnh cáo sắc như dao. Những lời định nói ra tắc nghẽn lại ngay cổ họng khiến Malfoy buồn bực. Nó không biết vì lý do gì nhưng kể từ lễ hội ma trở đi chỉ cần nhìn thấy Catherine nó sẽ có cảm giác tốt nhất là không nên dây vào con nhỏ này. Nhưng ba nó sẽ nghĩ gì về nó, khi thấy nó không dám cãi lại một con phù thuỷ xuất thân Muggle?

Draco Malfoy có cảm giác đi hay ở cũng không ổn nên nó quyết định chĩa mũi dùi qua kẻ dễ bắt nạt hơn. Nó nhìn sang Ron đang ôm chồng sách đi về phía này, cất giọng mỉa mai:

- Thật ngạc nhiên khi nhìn thấy ba má mày có thể xoay sở mua được từng ấy sách cho cả năm anh em tụi mày. Tao đoán có lẽ ổng bả đã phải làm việc quần quật nhịn ăn nhịn uống cả năm mới đủ tiền nhỉ?

Mặt Ron đỏ bừng lên như màu tóc của nó, Hermione phải kéo áo Ron lại mới ngăn không cho thằng nhỏ nhảy vào Malfoy.

Lúc này ông Weasley cũng vừa đi tới, ông kêu tụi nhỏ ra ngoài cho thông thoáng nhưng chưa kịp đi thì bị một cây gậy cản lại.

- Ngó xem ai kìa. Arthur Weasley. Thật là có duyên.

Ông Weasley chào lại một cách lạnh lùng:

- Chào ông Lucius.

Ông Lucius Malfoy đi đến bên cạnh thằng con, ánh mắt châm chọc nhìn người nhà Weasley.

- Công việc dạo này vẫn ổn hả ông Weasley? Lương bổng thế nào? Có khá hơn so với lương gác cổng ở nhà tôi không?

Malfoy cha nói rồi ngó vô cái vạc của Ginny, chậc lưỡi:

- Coi bộ không mấy khá khẩm nhỉ. Đường đường là một dòng dõi phù thuỷ thuần chủng mà lại sống một cuộc sống chật vật không thể ngóc đầu lên được.

Ông ta nhấc lên mấy cuốn sách cũ trong vạc của Ginny lên cho mọi người cùng xem, nói lớn:

- Những đứa trẻ nhà Weasley luôn phải dùng đồ xài rồi, bởi vì ba má chúng không có tiền sắm đồ mới cho chúng. Thật tội nghiệp. Làm gì còn là danh dự của một gia đình phù thủy thuần chủng nữa. Tôi chắc chắn đây là một sự sỉ nhục lớn đối với giới phù thủy thuần chủng, khi chúng ta có một gia tộc không biết xấu hổ như thế này.

Mặt ông Weasley lúc này cũng đã đỏ lên như mặt Ron, nhưng Harry đã kịp nắm áo ông kéo lại.

Lucius Malfoy không hề bỏ qua bất kì cơ hội nào để chế giễu ông Weasley, lão ta lại nhìn về phía các vị phụ huynh của Hermione và Catherine đang đứng quan sát ở gần đó, nhếch mép cười:

- À cũng phải, ngó xem cái loại người mà ông giao du kìa. Tôi đồ rằng gia đình ông hiện tại đã rớt xuống tầng thấp nhất của xã hội phù thuỷ rồi.

Ông Weasley đã tức đến độ một mình Harry cũng không thể giữ nổi ông lại, sau khi hất tung Harry ngã lăn quay, ông nhảy xổ vào Malfoy cha mà giáp lá cà. Cuộc hỗn chiến chỉ dừng lại khi bác Hagrid tình cờ đi ngang qua và kéo hai người đàn ông ra xa nhau.

Vậy là cuộc mua sắm kết thúc trong bầu không khí không vui như vậy đó. Catherine trở về nhà mà trong lòng buồn bực mãi không thôi. Nó đã không tìm thấy được cuốn nhật ký. Có lẽ ông Malfoy đã dùng cách nào đó mà nó không biết để cho cuốn nhật ký đó trà trộn được vào mớ sách vở của cô bé Ginny. Catherine cắn chặt môi, nếu năm nay mà có ai chết thì đó sẽ là lỗi của nó. Nó lên làm gì bây giờ? Nhưng rồi nó lại tự an ủi bản thân rằng chỉ cần đi theo cốt truyện thì sẽ tránh được việc các sự kiện bị lệch ra khỏi quỹ đạo. Việc tự lừa mình dối người như thế hiển nhiên không phải là một ý hay. Liên tục mấy ngày sau đó Catherine đều gặp ác mộng khi đi ngủ khiến nó tiều tụy thấy rõ.

Mãi đến tận ngày 1/9 Catherine vẫn không thoát khỏi trạng thái tinh thần tồi tệ đó khiến bố mẹ nó rất lo lắng. Họ nghĩ có lẽ nó bị hoảng sợ khi chứng kiến vụ ẩu đả ở hiệu sách và điều này làm họ băn khoăn về quyết định cho con gái đi học ở trường phù thuỷ. Mặc dù vậy sáng sớm ông bà Evans vẫn gọi con gái dậy và hỏi liệu rằng nó có đủ sức đi học? Đáp lại sự lo lắng của bố mẹ, Catherine cố nở nụ cười thật tươi và nói rằng nó rất muốn đi học Hogwarts.

Do khởi hành muộn nên Catherine đến nhà ga Ngã Tư Vua lúc 10 giờ 55 phút. Nó hôn chào tạm biệt từng người trong gia đình, đứng nhìn cho đến khi xe của bố mẹ nó khuất hẳn rồi mới chất hành lý lên xe đẩy đi vào sân ga số 9 3/4. Vừa lúc ấy nó bắt gặp Ron và Harry đang loay hoay ở chỗ cái hàng rào mà sắp lại hành lí, nó chột dạ hỏi:

- Sao hai bồ còn ở đây? Sắp đến giờ tàu chạy rồi á.

Harry và Ron nhìn Catherine như thể nhìn người ngoài hành tinh, Ron nói:

- Bồ có bị nhầm lẫn không? Tàu đã chạy được mấy phút rồi.

Catherine nghi hoặc nhìn đồng hồ, nó nói:

- Đồng hồ của mình mới có 10 giờ 55 phút à. Đừng nói là....

Harry giơ đồng hồ của nó lên cho Catherine xem:

- 11 giờ 5 rồi. Đồng hồ của bồ đi chậm.

Catherine tái mặt. Nó chợt nhớ ra mấy hôm nay nó quá ưu phiền về chuyện con Tử xà mà quên lên dây cót đồng hồ. Đây là vật mẹ nó tặng nên nó không ếm bất kì bùa chú nào lên cả, và giờ thì nó tự hại mình rồi.

Tiếng cú rúc lên inh ỏi khiến bọn trẻ nhớ ra đang ở sân ga, vì thế tụi nó quyết định ôm hành lý ra xe của ông Weasley ngồi chờ.

Harry và Ron nói với Catherine hai đứa nó không thể đi vô sân ga, và Catherine đáp lại một cách uể oải rằng thật may vì không chỉ có một mình nó trễ tàu.

Tụi nhỏ ngồi trên xe bồn chồn một hồi, Catherine cố nhấn mạnh với hai thằng con trai rằng đừng nên làm gì dại dột mà hãy chờ cho đến khi ông Weasley ra. Trong lúc đó nó cũng gửi một bức thư cho cô McGonagall kể về tình hình của tụi nó và nhờ con Ball mang đi.

Cả đám ngồi chờ được nửa tiếng thì Catherine cảm thấy bản thân không ổn, nó chóng mặt, đổ mồ hôi nhiều dù cả người cảm thấy rất lạnh và đôi mắt thì dường như không thể mở lên nổi nữa. Ông bà Weasley làm gì mà lâu vậy không biết nữa.

Về phần hai thằng con trai, Harry đã bắt đầu dao động sau lời đề nghị dùng xe bay đi đến trường Hogwarts của Ron nhưng tụi nó vẫn ngại Catherine nên không dám thực hiện.

Ngồi chờ một hồi không thấy ba má đi ra càng khiến Ron vững dạ hơn với suy nghĩ của mình, và Harry cũng đồng tình. Hai thằng thấy Catherine đang nằm cuộn tròn lim dim ở băng ghế sau thì nói với nhau:

- Catherine ngủ rồi, và chúng ta cũng đã chờ quá lâu rồi. Nếu không đi nữa thì chúng ta sẽ bỏ lỡ bữa tối mất.

- Đúng vậy, chúng ta có lí do chính đáng để làm việc này.

Thế là Ron khởi động máy xe, bắt đầu cuộc hành trình đuổi theo tàu tốc hành đến trường Hogwarts.

...

Catherine đang nằm lim dim thì bị một cú xốc nảy mạnh làm cho choàng tỉnh. Nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nó tức giận quát:

- Mình đã dặn như thế nào mà hai bồ còn không nghe?

Ron vừa điều khiển xe vừa đáp:

- Mắc mớ gì mà tụi này phải nghe bồ, bồ y hệt Hermione, hở ra là không được làm cái này, không được làm cái kia.

Catherine cứng họng, nó nhìn sang Harry, hỏi:

- Và bồ cũng đồng ý với Ron?

Harry trông chột dạ hơn Ron nhiều, mãi không dám trả lời.

Catherine mệt mỏi nói:

- Đã lỡ rồi thì thôi vậy. Mấy bồ liệu mà ăn nói khi đến trường, và tốt nhất đừng có khai mình đi trễ tàu đó.

Ron cười tếu táo:

- Tính ra tội bồ là nặng nhất đó. Nào giờ đâu có học sinh nào ở trường Hogwarts trễ tàu vì đi muộn đâu.

- Vậy thì giờ có rồi đó. - Catherine chán nản đáp.

Thế là cả ba cùng cười.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.