Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1997 chữ

Vậy là hôm sau, dựa theo chỉ dẫn, ông bà Evans cùng con gái có mặt tại quán Cái Vạc Lủng. Ông Evans tỏ ra không mấy hài lòng với hình thức trang trí của quán, cũng như cách ăn mặc của người trong đó. Bà Evans thì giả vờ như không thấy những ánh nhìn chòng chọc vào ba người bọn họ mà nắm tay dắt con gái ra sau quầy rượu.

Catherine dựa theo tờ giấy, gõ mấy cái lên tường. Cô vừa gõ xong thì mấy viên gạch như có phép màu mà mở ra một lối đi nhỏ, cùng lúc ấy tờ giấy hướng dẫn trong tay cô cũng cháy rụi ra tro.

Khỏi nói cũng biết ông bà Evans kinh ngạc đến nhường nào, ngay cả Catherine cũng phải tròn xoe mắt mà ngắm nhìn. Vậy là cô sắp được gặp Harry Potter người thật việc thật và những người bạn của cậu ấy.

Không có một thứ gì có thể diễn tả niềm vui sướng của Catherine ngay lúc này. Thế giới phù thủy hiện lên ngay trước mắt cô, một cách chân thực nhất. Các cửa hàng san sát nhau, tấp nập người ra vào. Trẻ con cỡ tuổi Catherine đông cực kỳ, bọn chúng cũng như cô, đi cùng cha mẹ mà miệng cứ líu lo không ngừng, luôn mất tập trung mà tấp vào một cửa hàng bất kỳ nào đó trên đường mà chúng cho là thú vị.

Ông Chris lúc này có không muốn tin cũng không được. Ông bối rối nhìn vợ và con gái, đôi mắt lại liếc sang tờ giấy hướng dẫn mua sắm bản dành cho phụ huynh. Ông nói:

- Nào, chúng ta đi đổi tiền. Để xem, đổi tiền ở ngân hàng phù thủy Gringotts.

Trước khi bước vào Gringotts, ông Chris hỏi con gái một lần nữa:

- Con thật sự muốn học ở trường Hogwarts? Nếu con muốn trở thành một người bình thường thì chúng ta sẽ trở về nhà ngay. Bố mẹ tôn trọng sự quyết định của con.

Chưa kịp đợi Catherine trả lời, bà Pretty đã nói:

- Anh yêu à, anh không nghe lời giáo sư McGonagall đã cảnh báo sao? Trẻ con có phép thuật phải được học cách kiểm soát nó, nếu không muốn có một ngày bị nổ tung.

Catherine cũng gật đầu:

- Con sẽ đi học ở trường Hogwarts.

- Ừ, vậy đi thôi.

Trải qua một ngày mua sắm thật dài, Catherine trở về nhà với tâm trạng háo hức. Hai ông anh của cô thì không mấy quan tâm lắm đến chuyện em gái học ở trường Hogwarts gì gì đó, chỉ sợ em gái học xa bị bắt nạt không ai bênh vực.

Anh Robert và anh Edward luôn dặn dò Catherine suốt những ngày sau đó là nếu bị ăn hiếp thì phải đi méc thầy cô chứ đừng im lặng. Dù không ai nói gì nhưng cô biết ai cũng buồn và lo lắng khi cô đi học xa nhà.

Mùa hè thoáng cái trôi qua, ngày 1 tháng 9, Catherine có mặt ở nhà ga Ngã Tư Vua. Bởi vì đã biết lối vào sân ga số chín ba phần tư nên Catherine không mấy lo lắng. Sau giây phút chia tay bịn rịn và đầy lưu luyến, cuối cùng Catherine cũng đi lên tàu khi gần sát giờ tàu chạy. Cô khệ nệ kéo mấy cái rương nặng trĩu đi dọc qua các toa xe, lồng cú ở phía trên cùng không ngừng xóc nảy khiến con Ball ở bên trong tức giận mà rúc lên mấy tiếng đinh tai.

Ball là con cú mà bố mua cho Catherine, một con cú lớn màu xám với vẻ mặt hung dữ khó ưa mà trong mắt ông Chris lại chính là mạnh mẽ cương nghị. Lúc đưa cho con gái ông hăm hở nói:

- Một con cú mạnh mẽ đáng tin cậy. Nhớ viết thư cho bố mẹ thường xuyên nhé.

Đến gần cuối toa, Catherine mệt đứt hơi nên dừng lại đứng thở thì bị một thằng nhóc có gương mặt tròn đầy vẻ lo lắng lại gần hỏi:

- Xin lỗi đã làm phiền nhưng bạn có thấy con cóc của tôi ở đâu không?

Catherine lắc đầu, thằng nhóc đau khổ rời đi, tiếp tục tới từng toa tàu mà hỏi trong tuyệt vọng.

Cô đi thêm vài toa thì thấy có một toa chỉ có hai người ngồi bèn mở cửa bước vào.

- Xin lỗi mình ngồi ở đây được chứ?

Cô chỉ vào một chỗ trống ở gần cửa toa, cố nén xúc động mà cẩn thận hỏi.

Cậu bé có mái tóc màu đỏ nhanh nhảu trả lời:

- Chỗ đó không có ai, bạn cứ tự nhiên.

Catherine ngồi xuống, vừa sắp xếp mấy cái rương cho ngay ngắn vừa dỏng tai nghe Harry và Ron nói chuyện.

Cậu bé Harry Potter lúc này đang lo lắng về chuyện không biết tí ti gì về pháp thuật và tin chắc mình sẽ đứng bét lớp. Ron nghe vậy bèn an ủi:

- Đừng lo, anh mình nói có vô số học sinh xuất thân từ gia đình Muggle mà vẫn học giỏi.

Xong như sực nhớ đến trong toa còn một người mới vào, nó quay sang Catherine tự giới thiệu:

- Xin chào, bạn cũng năm nhất hả? Mình là Ron Weasley, đằng kia là Harry, Harry Potter.

Nói rồi nó dừng lại một lúc như muốn xem vẻ mặt kích động của cô bạn khi nó nhắc đến tên Harry Potter.

Mặc dù đã biết trước nhưng Catherine cũng không thể che giấu được sự vui sướng của mình lúc này, nhưng nó biết không thể cư xử quá thiếu tế nhị nên chỉ lộ ra một chút xíu ngạc nhiên, nó dè dặt hỏi:

- Vậy ra bạn là người được nhắc đến trong sách. Mình đã mua rất nhiều sách đọc thêm, một trong số chúng nhắc đến tên bạn.

Harry ngồi ở đối diện thoáng chút ngạc nhiên khi nghe thấy có sách viết về mình:

- Vậy à. Tôi đâu có biết gì đâu. Tôi chỉ biết mình là phù thủy mới đây.

Catherine gật đầu, nó nói:

- Mình cũng thế, và mấy bạn biết đó, bố mẹ và hai anh mình đều không có phép thuật nên mới đầu họ thấy khó tin lắm.

Cùng lúc đó có một người phụ nữ đẩy chiếc xe chứa đầy bánh kẹo mở cửa toa xe của tụi nó. Catherine thấy vẻ mặt buồn so của Ron khi nhìn miếng bánh mì khô quắt queo của nó, bèn nói:

- Ô, bạn có đồ ăn trưa hả, chúng ta đổi đồ ăn trưa không? Mẹ làm bánh mì kẹp rau xà lách mà mình thì cực ghét rau này.

Ron rầu rĩ đáp:

- Nó khô queo rồi.

- Không sao, mình có thể ăn bất cứ thứ gì miễn là không kẹp rau xà lách.

Vậy là nó và Ron đổi đồ ăn trưa cho nhau, lúc này Harry cũng đã quay trở lại với một túi đầy ắp đồ ăn vặt. Nó chia cho Catherine và Ron mỗi đứa một ụ bánh kẹo, ba đứa vừa ăn vừa nghe Ron giải đáp mấy thắc mắc về mấy món socola ếch nhái hay về tấm hình cụ Dumbledore cứ chốc chốc lại bỏ khung hình mà đi đâu đó.

Catherine vừa nghe vừa cắn một miếng kẹo đủ vị, một mùi thúi hoắc xộc vào mũi khiến nó nhợn một cái.

- Oẹ, kẹo vị trứng thối. Thật gớm. Nãy giờ mình không ăn được một vị gì đàng hoàng.

Hai thằng con trai thấy vậy phá lên cười.

Cửa toa xe lại mở một lần nữa, thằng nhóc bị mất cóc đi cùng một đứa con gái tóc xù bước vào. Catherine vừa thấy đã biết là ai.

Hermione nhìn dáo dác, cất giọng hỏi, điệu bộ cử chỉ như thể con nhỏ lớn hơn cái đám ở trong toa tàu nhiều tuổi lắm:

- Cho hỏi có ai thấy con cóc của Neville không?

Ron hơi khó chịu, nó nói, giọng hơi lớn hơn bình thường:

- Không thấy, lúc nãy tôi đã nói với cậu ấy rồi mà.

Hermione nhướng mày, tỏ vẻ không hài lòng về thái độ của Ron. Catherine bèn lên tiếng hoà giải:

- Chắc nó chỉ ở quanh đây thôi. Một lúc đến nơi nếu không thấy bạn có thể nhờ lái tàu hay soát vé tìm giúp. Mình tin chắc là nó không nhảy xuống giữa chừng đâu.

Hermione và Neville nghe vậy cũng thấy có lý nên thôi không đi tìm nữa, hai đứa ngồi xuống, lần lượt giới thiệu tên của mình.

Sau khi phát hiện ra Catherine cũng giống mình xuất thân từ gia đình Muggle, Hermione như tìm thấy được người cùng chí hướng, nó nói rất nhiều về sự lo lắng không theo kịp chương trình học khi chỉ mới đọc thuộc lòng được mấy cuốn sách giáo khoa và vài cuốn tham khảo. Catherine có thể thoáng thấy vẻ mặt như không thể tin nổi của Harry, Ron và Neville khi nghe Hermione nói như vậy. Bỗng con nhỏ thôi không nhắc đến chuyện sách vở nữa mà lái sang chủ đề khác:

- Vậy mấy bạn có biết ai sẽ ở ký túc xá nhà nào chưa? Tôi đã đi hỏi thăm nhiều người, nghe nói Gryffindor là tốt nhất.

Ron gật đầu, bổ sung:

- Nhà nào cũng được, trừ Slytherin.

Sau đó tụi nó thảo luận về chuyện phân loại, về việc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy xuất thân từ nhà đó. Rồi không biết vì sao Ron nổi hứng muốn biểu diễn một câu thần chú làm đổi màu lông con chuột Scabbers. Khi nhìn thấy nó, Catherine cố kìm nén xúc động nhào tới bóp chết kẻ phản bội ấy.

Dĩ nhiên là câu thần chú của Ron không hiệu nghiệm, nó nhận được một ánh mắt mang hàm ý mỉa mai của Hermione. Nó phát cáu:

- Bạn có giỏi thì làm đi.

Nhưng Hermione chưa kịp biểu diễn tài nghệ thì Catherine đã la lên:

- Ai đó làm ơn gỡ thứ đang ngồi trên đầu mình xuống với.

Neville lập tức lao tới, nó hấp tấp túm con cóc mạnh đến nỗi kéo theo tóc của Catherine làm con nhỏ càng hét lớn hơn.

- Ôi, mình xin lỗi.

Neville vụng về gỡ con cóc Trevor ra khỏi đám tóc của Catherine, nó nghe thấy con nhỏ vừa chải lại mái tóc của mình vừa gằn giọng:

- Làm ơn giữ kỹ con cóc của bạn.

Sự náo động vừa xảy ra chớp nhoáng đã xua tan bầu không khí căng thẳng giữa Ron và Hermione. Tụi nó lại vui vẻ nói về cuộc sống ở thế giới phù thủy, về môn thể thao Quidditch được yêu thích nhất. Trong lúc Ron đang hào hứng kể về đội Quidditch nó thích thì cửa toa lại mở ra. Ba thằng nhóc đứng từ ngoài nhìn vào. Thằng nhóc tóc bạch kim, sắc mặt nhợt nhạt hỏi với điệu bộ xấc xược:

- Nghe đồn Harry Potter ở trên tàu.

Nó đưa mắt rà một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Harry.

Một màn làm quen không mấy thân thiện lắm. Sau khi Harry từ chối cái bắt tay từ Draco Malfoy, thằng nhóc ấy đóng sầm cửa lại bỏ đi. Chủ đề nói chuyện của đám nhóc lần này đẩy lên gia đình phù thủy thuần chủng Malfoy.

Xe lửa chạy thêm một lúc thì đến nơi. Như thường lệ, học sinh năm nhất sẽ đi xuồng băng sông để đến học viện.

Bốn đứa trèo lên một chiếc, im lặng không ai nói với ai lời nào.

Sau khi chắc chắn không bỏ sót đứa năm nhất nào, lão Hagrid hô to "Khởi hành" rồi tụi nó cứ thế trôi lững lờ trên mặt nước.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 168

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.