Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mâu thuẫn

Tiểu thuyết gốc · 1753 chữ

Buổi lễ phân loại diễn ra khá suôn sẻ, chỉ có điều chiếc nón đã mất gần năm phút để đưa ra kết luận cho Catherine.

- Nhà Gryffindor.

Catherine thở phào, nó là đứa cuối cùng trong đám năm nhất chờ đội chiếc nón. Quả thật là một trải nghiệm đáng nhớ.

Mấy ngày sau đó trôi qua vô cùng thú vị, Catherine dần làm quen với việc sử dụng đũa phép và lén lút thực hành thành công một số câu thần chú trong sách mà tụi học trò chưa được học. Nó nghĩ nếu sau này mà có đánh nhau thì ít nhất nó sẽ không kéo chân mọi người nên học tập rất nghiêm túc, vì thế mà chẳng mấy chốc trở nên thân thiết với Hermione.

Bữa nay là thứ sáu, học sinh năm nhất Gryffindor sẽ có tiết độc dược đầu tiên học chung với nhà Slytherin. Một buổi học không mấy suôn sẻ cho lắm.

Catherine sau khi khiếp đảm chứng kiến sự chán ghét của thầy Snape dành cho Harry trong suốt tiết học thì thấy bất bình lắm nhưng khi nó vừa định mở miệng thì cái vạc của nó và Neville đột nhiên phát nổ tan tành.

Giáo sư Snape giận tím mặt, thầy chỉ vào Catherine và Neville đang chật vật vì bị mấy thứ chất lỏng bắn trúng làm nổi mụn nhọt mưng mủ khắp mặt, quát:

- Trừ nhà Gryffindor năm điểm, cho mỗi trò.

Xong ông giận dữ trừng Ron và Hermione đang thảng thốt đứng trên mấy cái bàn cách đó không xa mà nói:

- Hai trò đem hai cái đứa ngu độn này đến bệnh thất, mau lên.

Thầy phẩy đũa phép, dọn dẹp bãi chiến trường tụi nó bày ra rồi đi đến bàn Harry lúc này đang lúng túng đứng nhìn thảm trạng của hai đứa bạn, vẻ mặt lo lắng. Thầy cười một cách mỉa mai:

- Trò Potter à, thay vì bày ra gương mặt thương hại đó thì trò nên ngăn cản hai đứa chúng nó đừng bỏ sai nguyên liệu ngay từ đầu. Đừng nghĩ làm như thế sẽ giúp trò trở nên giỏi giang, tốt đẹp hơn trong mắt chúng bạn. Trừ mười điểm nhà Gryffindor, vì cái thái độ của trò.

Trước khi cửa phòng học môn Độc dược đóng lại, Catherine vẫn còn kịp nhìn thấy vẻ mặt uất ức đến không thể tin nổi của Harry.

Buổi tối hôm đó, sau khi trở về từ bệnh thất, nó bắt gặp Harry đang ngồi làm bài tập với Ron ở phòng sinh hoạt chung, đang phân vân không biết có nên chào hỏi một tiếng hay không thì Harry đã lên tiếng trước:

- Chào, Catherine. Khoẻ rồi hả?

Dường như không nghĩ Harry Potter sẽ bắt chuyện với mình nên Catherine có chút lúng túng, nó trả lời một cách ảo não:

- Mình nghĩ là vậy, mấy cái mụn của mình đã xẹp nhưng của Neville vẫn còn cương quyết bám dai. Bà Pomfrey bảo bồ ấy phải ở lại bệnh thất qua đêm để theo dõi.

Harry gật đầu, lại nói:

- Bồ đã ăn tối chưa? Có muốn làm bài tập chung với bọn này không?

Catherine trả lời:

- Mình ăn rồi. Vậy mình có thể gọi thêm Hermione không? Có lẽ bạn ấy đang ở đâu đó quanh đây thôi.

Sau khi nhận được một cái gật đầu miễn cưỡng của Harry và phớt lờ cái nhăn mặt khó chịu của Ron thì Catherine cũng thành công rủ rê được Hermione tham gia.

Ngoài dự đoán của nó, thành kiến của Ron và Harry với cái vẻ ta-đây-biết-hết của Hermione ngày càng trở nên sâu sắc. Suốt cả buổi học ba đứa chúng nó không nói với nhau câu nào. Và dường như điều này khiến Hermione hơi hơi bị tổn thương. Mặc kệ, không ghét nhau sao thành bạn bè, Catherine tự nhủ.

Một ngày đẹp trời, học sinh năm nhất nhà Gryffindor được thông báo sẽ có tiết học bay đầu tiên với nhà Slytherin, đúng là oan gia ngõ hẹp. Draco Malfoy không từ bỏ bất kì cơ hội nào để châm chọc Harry Potter sau khi bị thằng bé từ chối làm bạn. Bữa nay cũng vậy.

Catherine đau khổ nhận ra ngoài môn Độc dược thì môn cưỡi chổi bay này cũng khiến nó vất vả không kém. Mà may thay, nó không đến nỗi gặp tai nạn như Neville, chỉ là cây chổi thần của nó không chịu bay lên mà thôi.

Bà Hooch đưa Neville đi bệnh thất thì xung đột xảy ra. Mặc kệ sự can ngăn vì sợ bị liên lụy của Hermione, Harry và Draco vẫn phóng chổi bay lên trời, biểu diễn một màn chụp bắt ngoạn mục.

Catherine cùng đám bạn đứng xem và há hốc cả mồm.

Sau khi Harry bị giáo sư McGonagall dẫn đi, Ron lo lắng hỏi nhỏ:

- Liệu Harry có bị đuổi học không?

Không đợi Catherine trả lời, Hermione gần đó nói bâng quơ:

- Giáo sư sẽ không đuổi học một học sinh vì lí do ngớ ngẩn này, cùng lắm là phạt cấm túc thôi.

Catherine cười thầm, cô nàng Hermione này rõ ràng là quan tâm nhưng lại luôn tỏ vẻ ngược lại. Nó lên tiếng tán thành:

- Hermione nói đúng đó. Bồ yên tâm.

Ron gật đầu với Catherine nhưng không thèm nhìn Hermione mà ngó sang hướng khác.

Hermione thấy vậy cũng hừ một tiếng, bỏ đi. Catherine an ủi:

- Ron nó là một thằng ngốc. Bồ đừng giận.

Hermione không nói gì. Có lẽ con bé đang tự hỏi tại sao Ron lại đối xử với mình như vậy.

Tiết học bay kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ. Catherine buồn bực vì cả buổi học nó không thể bay được cao quá một thước, cứ là là mặt đất trông vô cùng tức cười. Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung nó sực nhớ từ hồi đến Hogwarts tới giờ nó chưa viết thư cho bố mẹ nên nhanh chóng từ biệt Hermione mà đi ra chuồng cú của trường.

Buổi tối Catherine chỉ rời thư viện sau khi bị bà Pince đuổi ra khỏi đó vì phát hiện nó gối đầu lên sách ngủ làm quăn mép một tờ giấy. Hết cách, nó đành ôm cặp trở về phòng sinh hoạt chung, lúc này trời cũng đã khuya và khi đến bức chân dung Bà Béo nó thấy một đám đang cãi nhau.

Lẽ nào bữa nay Harry và Ron định đi đấu tay đôi với Draco Malfoy? Catherine tiến lại gần và nó thấy mấy đứa kia đang rất quạu quọ. Ron ôm mặt tỏ vẻ không thể tin được:

- Trời ơi lại thêm một đứa nữa.

Catherine giả bộ hỏi:

- Sao bốn đứa các bồ ở ngoài này?

Harry định trả lời thì Ron chen ngang:

- Không liên quan đến bồ.

Catherine nhún vai bảo Hermione và Neville:

- Có ai muốn đi méc giáo sư McGonagall về vụ này không?

- Bồ chớ có mà ngu! - Ron cáu kỉnh.

Hermione có vẻ cũng không muốn, cô bé nhăn mặt lẩm bẩm gì đó mà Catherine không nghe rõ.

Harry cảm thấy cứ đứng túm tụm ở đây thì lộ liễu quá bèn suỵt một tiếng rồi nói:

- Tất cả im lặng đi theo mình.

Cả bọn không còn cách nào khác đành nối gót Harry, dò dẫm theo mấy bức tường, nương theo ánh đèn lờ mờ tiến vào phòng truyền thống.

Bọn nó chui vào phòng, bên trong không có người. Cả đám ngồi sát vách tường chờ đợi, cuối cùng Hermione nhịn không được nói ra:

- Đó mấy bồ thấy chưa, rõ ràng là bị thằng Malfoy chơi đểu rồi. Ngu hết chỗ nói, còn làm liên lụy người khác.

Ron định cãi lại thì Harry "suỵt" một tiếng bảo cả đám im lặng, vang vọng từ dãy hành lang ở cách đó không xa và ngày một đến gần là tiếng bước chân vội vã và tiếng mèo kêu meo meo đầy phấn khích.

Năm đứa hoảng hốt nhìn nhau, Harry nhanh trí ra hiệu cho tụi nó trốn đi qua một cái cửa ở gần đó, dẫn ra hành lang khác.

Vừa bước ra ngoài thì không ai nói ai cùng nhau chạy thục mạng. Chỉ có một con đường duy nhất và bọn nó cứ thế mà chạy hết hành lang này tới hành lang khác, giữa đừng bất hạnh đụng phải con yêu Peeves. Vừa thấy tụi nó Peeves đã la oai oái lên:

- Bớ người ta có học sinh trốn ngủ. Người đâu tới bắt học sinh trốn ngủ!

Năm đứa không còn cách nào trở về phòng sinh hoạt chung lúc này nữa, chỉ có thể tiếp tục chạy thục mạng cho tới khi gặp phải ngõ cụt. Phía cuối hành lang là một căn phòng với cánh cửa khóa chặt.

Trong lúc ba thằng con trai đang xoắn xuýt vì nỗi sợ sắp bị bắt thì Hermione đã bình tĩnh rút đũa phép ra:

- Alohomora.

Cánh cửa mở ra và năm đứa nhanh chóng lách người vào, đóng chặt lại, và trong nháy mắt, thông qua cái nhìn đầy hoảng sợ của Neville, Catherine biết bọn nó đang đứng ở đâu.

Hành lang cấm tầng ba.

Catherine chậc lưỡi, cấm kiểu gì mà chỉ bằng một bùa mở khóa là có thể mở ra được ngay thế?

Nhưng nó không có thời gian suy nghĩ vì sau giây phút hoảng sợ ấy thì tụi nhỏ hoàn hồn và bắt đầu ù té chạy. Giữa cái chết và thầy giám thị Filch thì tụi nó chọn thầy Filch.

Cũng may mà thầy ta đã bị con Peeves làm cho tức điên và đi lùng sục ở những nơi khác nên tụi nó trót lọt chạy về được bức chân dung. May phước Bà Béo đã trở lại và sau khi liên tục dội mật khẩu vô bà thì bà đã mở ra để tụi nó chui vào.

Bọn nó mất một lúc lâu mới hoàn hồn sau màn vừa rồi.

Neville sợ hãi không nói nên lời, vội vã đi lên phòng ngủ của mình mà không thèm nhìn bất kỳ ai.

Hermione cũng bỏ đi ngủ sau khi buông ra vài câu "mát mẻ" với Harry và Ron. Catherine cười trừ rồi nói:

- Thôi chúc hai bồ ngủ ngon nhe.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.