Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giọng nói bí ẩn

Tiểu thuyết gốc · 2106 chữ

Bác Hagrid tiếp đón bốn đứa với khuôn mặt rạng rỡ, bác nói:

- Đang thắc mắc bao giờ tụi bây mới ghé bác chơi. Vô đi. Đúng lúc bác vừa nướng bánh xong.

Harry nghe nói có bánh thì vui vẻ chạy tót vào trong, ngồi chờ bác Hagrid chia bánh ra cho nó. Nhưng khi nhận được đĩa bánh to như cái mâm và cắn một miếng thì nụ cười trên mặt thằng nhỏ phai đi dần. Nó đánh trống lảng sự thất vọng của mình bằng cách kể cho bác Hagrid nghe về hành động của thằng Malfoy lúc sáng.

- Mặc dù con không hiểu Mudblood nghĩa là gì nhưng con chắc chắn đó không phải từ mà thằng Malfoy nên nói.

Bác Hagrid nghe xong cũng giận lắm, và không chờ ba đứa kia trả lời (ba đứa còn lại đang đồng loạt mắc nghẹn vì miếng bánh khô queo mà tụi nó vừa nuốt xuống), bác giải thích cho Harry rằng đó là một từ miệt thị tồi tệ nhất mà một phù thủy có thể nói ra đối với một phù thủy khác.

- Có những gia đình phù thủy lâu đời, nổi tiếng về sự thuần chủng trong huyết thống, như gia đình Malfoy chẳng hạn, họ tin tưởng rằng họ cao quý hơn những người khác. Họ xem những phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle là thứ tạp nham, không đáng được sống và hưởng chế độ học tập hay làm việc trong cộng đồng phù thuỷ chung với họ. Từ xa xưa rồi, có những vụ thanh trừng phù thuỷ Muggle diễn ra rất tàn nhẫn, nhưng rồi các cuộc chiến giữa Muggle và phù thuỷ, giữa phù thuỷ và yêu tinh nổ ra khiến cộng đồng phù thuỷ bị tổn thất nghiêm trọng. Một số chẳng hơi đâu bận tâm về vấn đề huyết thống nữa, cái họ cần là duy trì nòi giống để cộng đồng phù thuỷ không bị lụn bại. Tuy vậy vẫn có những gia tộc thâm căn cố đế cho rằng đó là hành vi phản bội giống nòi, họ lên án gay gắt và giáo dục con cháu từ nhỏ về niềm tự hào khi vẫn còn giữ được sự thuần chủng trong huyết mạch của mình.

Ron nuốt vội ngụm nước, bổ sung:

- Ba con nói một số gia đình quý tộc thuần chủng vì duy trì hôn nhân cận huyết mà đẻ ra các thế hệ sau không điên thì cũng bệnh. Vậy mà họ vẫn nghĩ máu trong là một sự đặc ân không phải ai muốn là có được.

Catherine nói một cách thờ ơ:

- Bây giờ ai mà quan tâm đến vấn đề huyết thống ấy thì thiệt là ngu. Ngó thử thằng Malfoy đi, nó còn chẳng đỡ nổi một câu thần chú của con.

Harry gật đầu:

- Và điểm số của nó trong lớp thì luôn thua Hermione. Ba nó đã cáu tiết khi nhắc về vấn đề này.

Bâc Hagrid thì lại không lạc quan như tụi nó, bác nói:

- Bác chỉ sợ Lucius Malfoy vô trường kiếm chuyện với con thôi, Catherine à.

Catherine nói một cách tự tin:

- Có cụ Dumbledore ở đây thì lão ta không dám làm gì con đâu. Với lại nếu lão có thực sự khiến con bị đuổi học thì cùng lắm là con trở về nhà với bố mẹ, tiếp tục học lên cao rồi thừa kế sản nghiệp của gia đình.

Bác Hagrid vẫn không bớt lo và khuyên Catherine nên suy nghĩ trước kịch bản có thể xảy ra để ứng phó với gia đình Malfoy. Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chẳng có ai đến gây khó dễ cho Catherine, kể các cô McGonagall, thầy Snape hay Lucius Malfoy.

Mọi chuyện cứ thế lắng xuống và trôi qua trong êm thấm mãi cho đến khi Catherine nghe lỏm được rằng thằng Malfoy chỉ nằm bệnh thất một buổi chiều là ngưng ói ra sên, hèn gì không ai truy cứu trách nhiệm của nó.

Catherine dành phần lớn thời gian rãnh rỗi của hai ngày cuối tuần để ở bên cạnh giúp cô bé Ginny làm bài tập sẵn dò la xem Ginny có quyển nhật ký bất thường nào không nhưng cô bé trông rất thản nhiên, chả có dáng vẻ gì là đang có bí mật. Do đó nó cũng nhẹ nhõm phần nào mà cùng Ron với Harry đi thi hành lệnh cấm túc vào tối chủ nhật.

Harry phải giúp thầy Lockhart đọc thư của những người hâm mộ thầy ấy, Ron xui xẻo bị phân công đi lau dọn phòng truyền thống còn Catherine thì khỏi nói, cả buổi tối nó đều phải ở văn phòng của thầy Snape mà chịu đựng áp suất thấp phát ra từ thầy. Đó chưa phải là điều tồi tệ nhất đến với Catherine trong mấy ngày gần đây. Sáng thứ hai, khi Catherine gặp Harry ở phòng sinh hoạt chung thì Harry kể rằng trong buổi cấm túc với thầy Lockhart tối hôm qua nó đã nghe thấy có giọng nói ra văng vẳng bên tai nhưng thầy Lockhart lại bảo không nghe thấy. Harry hỏi:

- Bồ nghĩ sao? Có phải mình đã tưởng tượng ra hay là giọng nói ấy có thật?

Catherine đang hoang mang suy nghĩ nên trả lời qua loa:

- Có thể là tưởng tượng hoặc không, nếu bồ còn nghe thấy thì nhớ nói mình biết.

Harry gật đầu, nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên. Chỉ còn Catherine đứng đó, thẫn thờ. Sau tiết học thứ nhất, nó nói dối rằng đã để quên bài luận cho môn Biến nên quay trở lại phòng sinh chung, leo thẳng kên kí túc xá nữ. Hiện tại khu ký túc xá không có ai, Catherine đi nhanh đến phòng ngủ của Ginny, ểm lên cánh cửa một cái bùa báo động rồi lục lọi hết thảy mấy cái rương sách vở, quần áo của cô bé. Nó kiểm tra kỹ khắp cả căn phòng, liên tục dùng thần chú hiện hình để nếu mà quyển nhật kí bị ểm bùa ẩn thân thì sẽ bị bùa chú của nó làm cho hiện lên. Nhưng tất cả đều không có hiệu quả, quyển nhật ký không có ở đây. Catherine vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cô bé Ginny sẽ không bị Voldemort khống chế, sợ vì nghĩ đến viển cảnh quyển nhật kí rơi vào tay một học trò khác. Nó làm sao biết là ai giữa biển người mênh mông?

Catherine trả mọi thứ về vị trí cũ, xoá mọi dấu vết của cuộc tìm kiếm vừa nãy rồi rón rén rời đi với nỗi lo lắng bất an ở trong lòng.

Tháng mười cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua, càng đến lễ hội ma thì Catherine càng lo lắng, liên tục gặp ác mộng đến độ ba đứa bạn phải dùng vũ lực kéo nó đi bệnh thất xin cô Pomfrey một liều thuốc an thần.

Bước ra khỏi bệnh thất, Ron thở dài hỏi:

- Rốt cục nguyên nhân gì khiến bồ thành ra như thế này? Đừng nói là do áp lực học tập, bồ luôn hoàn thành xuất sắc mọi yêu cầu mà các thầy cô đề ra.

Catherine không thể nói thẳng ra cái nguyên nhân khiến nó bị xuống dốc tinh thần nên nó quyết định nói xạo:

- Là do thầy Snape. Từ đầu năm đến giờ thầy luôn xem mình như vô hình trong lớp học. Điều đó khiến mình lo lắng không biết có phải đã làm sai chuyện gì không. Mình sợ là thầy sẽ duy trì thái độ đó đến hết bảy năm học thì mình còn học hành thi cử gì với môn Độc dược được nữa.

Lời tâm tình của Catherine hợp lý đến nỗi cả ba đứa kia đều gật đầu đồng cảm với nó, Harry cảm thán:

- Vậy xem ra việc thầy luôn soi mói lỗi sai của mình chưa phải là điều tồi tệ nhất mà thầy có thể làm được.

Tụi nhỏ cứ thế vừa đi vừa tán dóc với nhau mà không biết ở một hành lang gần đó thầy Snape đang dõi theo với một ánh mắt âm u khó hiểu.

Ngày diễn ra lễ hội ma Catherine đã thẳng thừng từ chối cùng các bạn đi dự tiệc tử nhật của con ma Nick Suýt Mất Đầu, lấy cớ là nó đang bị bệnh, không muốn đến mấy nơi đầy ma lạnh lẽo. Chờ các bạn rời khỏi Đại Sảnh Đường, Catherine cũng rời đi, một mình lên tầng hai, núp ở một góc khuất gần nhà vệ sinh cũ bỏ không mà con ma khóc nhè Myrthe ám để quan sát với hi vọng nhìn thấy ai đang giữ cuốn nhật ký.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì khiến Catherine càng thêm căng thẳng. Lại thêm mười phút nữa trôi qua, hành lang tầng hai vắng lặng như tờ bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Catherine nín thở dỏng tai lên nghe ngóng, tiếng bước chân càng lúc càng tiến lại gần phía nó. Và rồi Catherine nghe thấy một âm thanh rít lên rất chói tai, có tiếng cọt kẹt vang lên, theo sau là tiếng sột xoạt như của vật gì rất lớn bò trườn ở trên sàn, Catherine nghĩ ngay đến con Tử Xà nên vội vã nhắm chặt hai mắt lại. Nó sợ hãi đến độ trái tim trong lồng ngực đập mỗi lúc mỗi nhanh hơn, mà nó thì cứ có cảm giác con Tử Xà đang nhìn lom lom về chỗ nó đang núp khiến nó đến thở cũng không dám thở mạnh. Tiếng rít khe khẽ vẫn vang lên điều đặn, Catherine có thể nghe thấy âm thanh meo meo của con mèo Bà Noris kêu lên rồi ngưng bặt chỉ trong tíc tắc. Mồ hôi túa ra như tắm nhưng Catherine lại thấy cả người trở nên lạnh toát như đang đứng trong hầm băng. Nó nghe thấy tiếng con rắn bò đi xa dần nên đánh liều mở mắt ra nhìn nhưng đã chẳng còn bóng dáng một ai ở đó. Catherine tự ếm cho mình một cái bùa trong suốt rồi vội vã đuổi theo. Bùa trong suốt là một bùa chú mà nó học được ở Phòng Yêu Cầu, hiệu quả không cao như áo khoác tàng hình vì vẫn có thể bị phát hiện ra bởi những phù thuỷ cao tay ấn hơn nhưng lúc này Catherine không còn lựa chọn nào khác.

Nó chạy rất nhanh nhưng cái bóng kia còn nhanh hơn. Cho đến khi cái bóng mất hút ở chân cầu thang hướng ra Đại Sảnh Đường thì Catherine chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao gầy cùng mái tóc màu bạch kim quen thuộc. Là Draco Malfoy?

Mệt mỏi, Catherine thất thểu quay trở về phòng sinh hoạt chung nhưng trên đường lại gặp tụi Harry đang chạy hướng lên hành lang tầng hai nên nó cũng đi theo. Ron giải thích khi thấy Catherine chạy tới:

- Harry lại nghe thấy giọng nói lạ. Nó bảo với tụi này chủ nhân giọng nói ấy đang muốn giết người.

Catherine gật đầu, không hỏi gì thêm. Bốn đứa chạy đến khúc quanh dẫn đến hành lang cuối cùng trên tầng hai thì Harry ngừng lại.

- Giọng nói ấy im rồi. Nhưng mà tin mình đi, mình nghe thấy rất rõ, nó muốn giết ai đó.

Hermione không để cho Harry nói tiếp, cô bé run rẩy chỉ tay lên bức tường bên hông tụi nhỏ:

- Cái gì thế kia?

Harry và Ron cùng quay sang nhìn theo hướng Hermione chỉ, cả bọn chết lặng khi thấy dòng chữ đỏ như máu được viết nguệch ngoạc:

"Phòng chứa bí mật đã được mở. Kẻ thù của người kế vị hãy liệu hồn."

Dưới ánh sáng mở ảo của những ngọn đuốc, dòng chữ ấy hiện lên như một thông điệp tử thần, u ám và chết chóc, khiến cho tụi nhỏ sợ hãi lùi lại cách ra xa bức tường, mặc cho nước ở dưới chân bắn lên tung toé. Đó chưa phải là tất cả, ánh mắt của cả bọn lại tiếp tục dừng lại trên cái cơ thể đã cứng đờ, lạnh lẽo đến rùng rợn của con mèo Bà Noris. Ron mếu máo nói:

- Tụi mình phải rời khỏi đây ngay. Nhanh!

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.