Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn phòng bí mật

Tiểu thuyết gốc · 2741 chữ

Harry và Hermione đều bàng hoàng kinh hãi đến độ không thốt nên lời, tụi nhỏ nắm tay nhau định bỏ chạy khỏi nơi đó thì ở hai đầu hành lang vang lên tiếng cười nói rộn ràng của học sinh các nhà. Bốn đứa bị vây chặt ở giữa, nép sát vào nhau mà nhìn đoàn người đang tiến lại gần. Một số đứa trông thấy dòng chữ mang nội dung kinh hồn táng đảm trên tường, lại ngó sang con mèo nằm ngây đơ ra ở cái giá treo đuốc thì la ré lên đầy sợ hãi, tiếng nói cười bị thay thế bằng những tiếng xì xầm bàn tán. Mấy đứa đứng ở xa không thấy cái thứ đã khiến đoàn người dừng lại nên la ó muốn chen lên trước để nhìn cho rõ. Tụi Harry định nhân cơ hội này chuồn đi nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng chết trân, quên mất ý định tẩu thoát. Những ngọn lửa đồng loạt rời khỏi các cây đuốc treo dọc hành lang mà tụ lại giữa không trung, sắp xếp thành một câu kinh hoàng:

- Máu Bùn dơ bẩn, hãy chết hết đi!

Chuyện này thật sự ngoài sức tưởng tượng của tất cả học sinh ở đây. Tiếng bàn tán xôn xao nhanh chóng bị thay thế thành tiếng la hét đầy hoảng sợ. Catherine đưa mắt nhìn chung quanh, nó thấy Draco Malfoy đang ngẩng đầu nhìn lên dòng chữ nhảy múa trên không trung, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Chừng vài giây sau dòng chữ biến mất, những ngọn lửa lại trở về cháy trên các cây đuốc, tí tách reo vui.

Catherine lập tức nổi lên nghi hoặc, nhìn Malfoy đâu có giống như bị điều khiển. Nhưng tình huống hiện tại không cho nó thời gian suy nghĩ.

Thầy giám thị Filch đi tới, bắt gặp con mèo yêu quý của mình nằm im lạnh lẽo như cái xác không hồn mà đối diện chính là bốn đứa Harry, Ron, Hermione và Catherine đang đứng túm tụm vào nhau nên thầy mặc định ngay việc này là do Harry làm.

Trong lúc mọi sự chú ý đổ dồn về phía Harry thì cụ Dumbledore đi tới, theo sau là các giáo viên. Có lẽ đã có một học sinh hay Huynh Trưởng nào đấy thấy tình hình không ổn nên đã chạy đi báo cáo với các thầy cô.

Cụ Dumbledore nhanh chóng giải tán đám đông, cụ gỡ con mèo ra khỏi cái giá treo đuốc rồi bảo bốn đứa đi theo mình. Thầy Lockhart xung phong trưng dụng văn phòng của mình để cụ Dumbledore và các giáo viên khác có thể nhanh chóng bắt tay vào tìm hiểu tình huống con mèo.

Bốn đứa nhỏ thì từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên, im lặng đi theo chân các thầy cô, đến văn phòng của thầy Lockhart rồi tụi nó cũng không dám lại gần cái bàn mà con mèo Bà Noris được đặt lên. Trong khi thầy Lockhart luôn mồm lách cha lách chách kể về kinh nghiệm đối phó với các ca ám sát và khẳng định con mèo đã chết thì cụ Dumbledore và các thầy cô khác không hề nói một câu nào, chỉ thay phiên quan sát kỹ con mèo một lượt. Thầy Filch thì bắt đầu nức nở sau khi nghe thầy Lockhart khẳng định con mèo đã chết, quá đắm chìm vào bi thương nên thầy quên luôn việc buộc tội Harry như thầy đã làm cách đây vài phút.

Cụ Dumbledore lại quan sát thật kỹ một lần nữa và thử thêm nhiều bùa chú lên con mèo, cuối cùng cụ ngẩng đầu lên, cắt ngang tiếng thổn thức của thầy Filch, cụ nhẹ nhàng bảo:

- Nó chưa chết đâu, thầy Filch à, nó chỉ bị hoá đá mà thôi.

Thầy giám thị ngẩn người, một tia hi vọng le lói trong đôi mắt tèm lem nước của thầy, cụ Dumbledore lại nói tiếp:

- Nhưng tôi vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân lí giải cho tình trạng này của con mèo.

Thầy Filch lập tức lấy lại tinh thần mà chỉ tay về phía Harry đang đứng bất an ở bên kia:

- Chính là nó, nó làm vậy để trả thù tôi.

Harry chối ngay:

- Con không làm. Con không biết gì hết.

Cô McGonagall dường như không hài lòng về hành động buộc tội vô căn cứ này của thầy Filch nên cô nói ngay:

- Không một học trò nào làm ra được điều này, thầy Filch à. Mong thầy hãy sáng suốt khi muốn quy trách nhiệm lên một ai đó.

Thầy giám thị im lặng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Harry như muốn ăn tươi nuốt sống. Cụ Dumbledore nhìn về phía Harry, ánh mắt thăm dò nhưng cụ không nói gì. Đúng lúc này thầy Snape lại lên tiếng:

- Tôi cũng nghĩ rằng Harry không thể làm ra được loại chuyện như vầy, nhưng tôi xin phép ngài Hiệu trưởng được hỏi trò ấy đôi câu, để làm rõ một số điểm nghi vấn.

Harry nghe thấy vậy bỗng có cảm giác không lành. Khi cụ Dumbledore gật đầu thì thầy Snape bảo bốn đứa lại gần cái bàn, thầy hỏi:

- Tại sao bốn trò lại không ở Đại Sảnh Đường ăn tiệc mà lại có mặt ở hành lang tầng hai vào giờ đó?

Harry, Ron và Hermione lao nhao giải thích rằng tụi nó phải tham dự tiệc tử nhật của Nick Suýt Mất Đầu, có hàng trăm con ma chứng kiến. Catherine thì nói rằng sau khi các bạn rời khỏi Đại Sảnh Đường, một lúc sau nó bị đau bụng nên đã chạy đi toilet và ở trong đó hơn nửa tiếng, tuy không có ai làm chứng nhưng nó cam đoan nó không biết chuyện gì đã xảy ra với con mèo Bà Noris. Sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi trắng bệch thiếu sức sống của Catherine dường như muốn chứng minh lời nó nói là sự thật.

Thầy Snape lập tức nhìn thẳng vào mắt Catherine, đây là lần đầu tiên thầy nhìn thẳng vào mắt nó trong học kỳ này. Catherine cứ nghĩ thầy sẽ nói ra điều gì đó không có lợi cho nó nhưng cuối cùng thầy lại chẳng nói gì, chỉ tiếp tục hỏi:

- Vậy tại sao bốn đứa trò lại nhập bọn, cùng xuất hiện ở hành lang tầng hai?

Hermione nhanh nhảu trả lời:

- Là vì tụi con mệt quá nên muốn đi ngủ.

Catherine gật đầu, tiếp lời Hermione:

- Con cũng vậy, giữa đường gặp các bạn nên tụi con đi chung.

Tính ra thì Catherine nói cũng đâu có sai, nên nó rất tự tin mà nhìn thẳng vào mắt thầy Snape khi trả lời.

Thầy Snape mỉm cười đầy ẩn ý:

- À, thì ra là vậy, bất chấp cả cơn đói cồn cào.

Thầy liếc nhìn sang cái bụng đang sôi lên sùng sục của Ron, kêu to đến nỗi ai ở xung quanh cũng nghe thấy.

Catherine nhanh miệng đáp ngay, không cho ba đứa kia kịp nói gì:

- Các bạn trước khi đi có dặn con gói đồ ăn mang lên phòng sinh hoạt chung, phòng hờ các bạn về trễ không kịp ăn tiệc.

Vừa nói nó vừa lôi ra từ trong túi áo chùng mấy gói bánh mì, kẹo đậu phộng, ba chai thủy tinh chứa đầy nước bí rợ.

May mà nó đã chuẩn bị sẵn những thứ này, thầy Snape đừng hòng bắt bẻ nha.

Nụ cười tắt lịm trên môi thầy Snape, dẫu vậy thầy vẫn nói với cụ Dumbledore:

- Tôi vẫn cho rằng có điều gì đó khuất tất trong chuyện này, trò Potter cùng các bạn của trò ấy đã không thành thực hoàn toàn trong câu chuyện của trò ấy. Tôi đề nghị khai trừ trò Potter ra khỏi đội Quidditch cho đến khi trò ấy và đồng bọn khai ra toàn bộ sự thật.

Cô McGonagall hắng giọng:

- Chẳng có lí do gì để loại Harry ra khỏi đội Quidditch, hai chuyện này mảy may không có xíu quan hệ nào mà thầy đòi trò ấy chịu trách nhiệm. Nếu trò ấy thực sự ám sát con mèo bằng cán chổi của mình thì tôi sẽ xem xét lại đề nghị của thầy.

Lúc bấy giờ cụ Dumbledore mới lên tiếng, tỏ rõ quan điểm của mình:

- Cho đến thời điểm này không có bất cứ bằng chứng nào chỉ ra được rằng trò Potter có liên quan. Tôi nghĩ thầy đã quá khắt khe với thằng bé rồi, thầy Snape à.

Thầy Snape tức giận thấy rõ, thầy Filch cũng không đồng tình với cụ Dumbledore:

- Còn con mèo của tôi thì sao? Nó đã bị hoá đá. Phải có ai đó lãnh trách nhiệm cho vụ này.

Cụ Dumbledore từ tốn khuyên giải:

- Thầy đừng quá lo lắng. May phước làm sao dạo gần cô Sprout xoay sở kiếm được một số cây Nhân Sâm, khi nào chúng lớn tôi sẽ cho bào chế ra một loại thuốc giúp con mèo của thầy trở về bình thường.

Thầy Lockhart ton hót:

- Để tôi làm cho, tôi biết khá nhiều cách để chế tạo nên độc dược hóa giải vụ hóa đá này.

Thầy Snape đằng hắng, giọng thầy đầy mỉa mai:

- Xin lỗi. Bậc thầy Độc dược ở cái trường này chưa chết đâu.

Catherine nhịn không được phụt ra một tiếng cười khẽ làm thầy Lockhart lúng túng. Cụ Dumbledore thấy không còn chuyện gì nữa thì bảo tụi nhỏ trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Trên đường đi bốn đứa không ai nói với ai câu nào, mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Khi gần đến bức chân dung Bà Béo Harry mới đột ngột lên tiếng:

- Mấy bồ có tin mình không?

Ron đáp ngay:

- Đương nhiên là tin.

Nhưng rồi nó lại bổ sung:

- Nghe thấy được những giọng nói mà người khác không nghe thấy thì chưa hẳn là chuyện tốt.

Catherine muốn huỵch toẹt ra cho rồi nhưng nó biết chưa đến lúc nên chỉ im lặng. Bốn đứa chui qua bức chân dung Bà Béo, Catherine chia ba đứa bạn mỗi đứa một phần thức ăn mà nó đã gói mang về, dùng bùa chú hâm nóng rồi phân phát từng đứa, nó nói:

- Mấy bồ ăn lẹ đi rồi đi ngủ.

Ron vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói:

- Cảm ơn bồ nha, mình cứ tưởng sẽ phải để bụng đói đi ngủ sau khi bước ra khỏi buổi tiệc tử nhật ấy chứ. Nhưng mà không nghĩ tới thật luôn, thầy Filch vậy mà là một Squib. Hèn gì thầy thù ghét học sinh đến vậy.

Harry hỏi:

- Squib là gì?

Hermione đáp thay Ron đang bị mắc nghẹn:

- Nói ngắn gọn thì đó là một á phù thuỷ, chỉ người sinh ra trong gia đình phù thủy nhưng lại chẳng có xíu xiu năng lực phép thuật nào.

Harry gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hèn gì thầy có thái độ khắc khe với tất cả học sinh trong trường, thì ra là vì ghen tị cùng chán ghét những người có phép thuật, vì không thể trút giận lên các giáo sư nên thầy ấy trút tất cả lên tụi học trò.

Ăn xong tụi nhỏ đi vệ sinh cá nhân, chúc ngủ ngon rồi ai về phòng nấy, tiếp tục chìm đắm trong những suy tư của riêng mình.

Chủ đề được nhắc đến xuyên suốt các cuộc trò chuyện của tụi học trò mấy ngày sau đó đều xoay quanh vụ ám sát con mèo Bà Noris.

Hermione muốn tìm hiểu rốt cục cái được gọi là Phòng chứa bí mật thật ra là gì nên cặm cụi đọc sách bất kể ngày đêm, Catherine thấy vậy mới cho lời khuyên:

- Nhiều sự thật rùng rợn hay khó chấp nhận hoặc không kiểm chứng được người ta sẽ không viết vào sách đâu. Bồ nên tham khảo các câu chuyện truyền miệng thì dễ hơn nhiều.

Hermione thấy cũng có lí nên một hôm trong tiết Lịch sử Pháp thuật nó đã đánh bạo hỏi giáo sư Binns về Phòng chứa bí mật.

Thầy Binns bị cắt ngang bài giảng, đảo cặp mắt lờ đờ nhìn xuống lớp học, thấy ánh mắt chờ mong của tụi học trò, thầy từ tốn nói:

- Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, nhưng nếu các trò muốn biết thì ta sẽ kể ra để các trò có thêm tư liệu tham khảo. Ai cũng biết Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts do bốn phù thủy vĩ đại nhất thời đại của họ đồng sáng lập, đó là Godric Gryffindor, Salazar Slytherin, Rowena Ravenclaw và Helga Hufflepuff. Bốn Nhà hiện nay được đặt tên theo bốn người đó. Thời gian đầu bốn người họ rất hòa thuận với nhưng sau đó giữa Slytherin và những người còn lại nảy sinh mâu thuẫn trong việc tuyển chọn phù thủy nhập học trong trường. Slytherin cho rằng phép thuật chỉ nên truyền dạy cho những đứa trẻ mang dòng máu phù thủy thuần chủng, những đứa trẻ xuất thân từ gia đình Muggle không đáng tin cậy dễ bị tác động để phản bội chống lại cộng đồng phù thủy. Ba vị còn lại không đồng ý với quan điểm của Slytherin, họ đều có quan điểm tuyển chọn học sinh của riêng mình. Sau đó giữa Slytherin và Gryffindor có một cuộc tranh cãi nảy lửa về chủ đề này, ai cũng có lý lẽ đúng đắn của riêng mình, sau đó Slytherin rời bỏ ngôi trường Hogwarts.

Có nhiều ghi chép lịch sử nói về vấn đề này, nhưng được biết đến hơn cả lại chính là một lời đồn đại được truyền miệng từ bao đời về một căn phòng do Slytherin bí mật xây dựng nên để phục vụ cho lý tưởng của ông ta. Không biết từ đâu và từ bao giờ, người ta đồn đại rằng chỉ có người kế vị của Slytherin mới tìm đến và mở được căn phòng ấy, thả ra quái vật gieo rắc nỗi sợ kinh hoàng cho trường Hogwarts, một thứ có thể thanh tẩy hết tất cả những kẻ không xứng đáng được học phép thuật theo như quan điểm của ông ta. Câu chuyện chỉ có như vậy, nhưng các trò biết đấy, bao đời nay đã có nhiều giáo sư, học giả đến để thăm dò xem có lối vào hay căn phòng bí mật nào như trong truyền thuyết hay không nhưng không hề có căn phòng nào như thế ở trường Hogwarts.

Hermione giơ tay xin phát biểu, thầy Binns gật đầu, nó bèn hỏi:

- Thưa thầy, con quái vật được nhắc đến trong lời đồn là gì vậy ạ?

Thầy Binns chậm rãi trả lời, giống như cái cách mà thầy đã dùng để giảng bao bài giảng Lịch sử pháp thuật:

- Không ai biết chính xác đó là thứ gì, nhiều người tin rằng rất có thể đấy là một thứ mà chỉ có người kế vị của Slytherin mới điều khiển được.

Nói xong thầy nhấn mạnh:

- Tất cả những gì ta vừa kể chỉ là lời đồn vô căn cứ được lưu truyền qua bao đời, các trò không nên quá để ý đến. Không có căn phòng bí mật nào, cũng không có người kế vị nào ở trong trường Hogwarts cả.

Không để ý đến ánh mắt hoang mang lo lắng của bọn học sinh, thầy Binns lại tiếp tục bài giảng dang dở của thầy bằng chất giọng đều đều buồn ngủ.

Câu trả lời của thầy Binns càng khiến tụi nhỏ tò mò hơn, nhưng chỉ dựa những thông tin ít ỏi đó cũng chẳng giúp ích được gì cho việc tìm ra sự thật. Đó là Harry và Ron nghĩ thế, còn Hermione thì không hề có suy nghĩ bỏ cuộc, cô bé mượn thêm nhiều sách ở thư viện với niềm hi vọng có thể tìm ra con quái vật nào mà lại chỉ có mỗi người kế vị của Slytherin là điều khiển được.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.