Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch

Tiểu thuyết gốc · 1741 chữ

Tụi nhỏ rón rén rời khỏi nơi đó mà không bị ai bắt gặp, trở về phòng sinh hoạt chung, bốn đứa bu lại quanh một cái bàn tách biệt ở góc phòng, tiếp tục đề tài về người kế vị Slytherin.

Ron vò đầu:

- Mình có linh cảm không lành, lỡ Catherine hay Hermione thật sự là người bị hại tiếp theo thì sao? Mình thấy sợ khi nghĩ đến điều đó.

Harry đăm chiêu, nó thở dài:

- Không có cách nào để kiểm chứng liệu Malfoy có phải người kế vị hay không sao?

Hermione trông như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cô bé ra quyết định:

- Có một cách. Nhưng chúng ta sẽ vi phạm vào rất nhiều nội quy nhà trường và nếu bị phát hiện có thể chúng ta sẽ bị đuổi học.

Ron gấp gáp hỏi:

- Cách gì?

Hermione nhỏ giọng đáp:

- Món thuốc Đa dịch.

- Là cái gì cơ?

Hermione giải thích:

- Một loại thuốc có thể biến bồ thành người khác. Bọn mình sẽ giả dạng mấy đứa nhà Slytherin và dò hỏi Malfoy xem liệu nó có biết gì về Phòng chứa bí mật không.

Harry hỏi:

- Bồ biết công thức điều chế hả?

Hermione bực mình:

- Đương nhiên là mình không biết. Nhưng thầy Snape từng nói trong quyển Độc dược Tối hiệu nghiệm có công thức điều chế thuốc Đa dịch.

Ron ngờ vực:

- Nghe tựa sách như thể đấy là loại mà học trò như chúng ta không được phép mượn đọc.

Hermione đáp:

- Đương nhiên rồi. Cuốn đó nằm trong khu vực hạn chế, mà muốn mượn sách trong khu vực đó thì phải có chữ kí của giáo viên.

Harry hồ hởi nói:

- Xin thầy Lockhart đi, kí tên là nghề của ổng mà.

Ron và Catherine phì cười, còn Hermione trông không được vui cho lắm. Harry vội nói:

- Ý mình là thầy Lockhart dễ tính nhất trong ban giáo viên rồi còn gì. Thầy ấy có thể kí tên lên bất kì thứ gì, ở bất kì đâu mà chẳng buồn quan tâm nội dung bên trong.

Hermione có hơi không vui khi nghe Harry nói như vậy nhưng vẫn gật đầu tán thành. Cả bọn nhất trí thực hiện theo kế hoạch của Hermione. Tụi nó không mất quá nhiều thời gian để xin chữ kí của thầy Lockhart sau một tiết học sum xoe nịnh nọt thầy. Đúng như Harry nói, thầy ấy thậm chí còn chả bận tâm tờ giấy Hermione đưa có nội dung gì, cô bé chỉ kí chỗ nào thì thầy kí vô chỗ đó. Kí xong thầy còn hỏi liệu ba đứa còn lại có muốn thầy kí cho luôn không nhưng tụi nó lắc đầu rồi ôm cặp chạy biến.

Bà Pince thủ thư có vẻ không tin tưởng lắm vào tờ đơn cho phép mà Hermione đưa. Bà kiểm tra rất kỹ lưỡng, săm soi từng nét của chữ kí nhiều lần cho đến khi không thể tìm ra được bất kì điểm sơ hở nào mới đồng ý cho tụi nhỏ mượn quyển Độc dược tối hiệu nghiệm.

Hermione nhét quyển sách vào trong cặp rồi bốn đứa đi nhanh ra khỏi thư viện. Catherine nói với tụi nó:

- Tới buồng vệ sinh bỏ hoang tầng hai.

Gần đến nơi bốn đứa giảm tốc độ lại, nhìn ngó chung quanh rồi rón ra rón rén mở cửa khu nhà vệ sinh bỏ không. Đợi ba đứa bạn lẻn vô thành công, Catherine ếm lên cánh cửa bùa Không thể mở, bùa Im lặng, bùa Báo động, bùa Đánh trống lảng thì mới yên tâm cùng tụi kia nghiên cứu công thức thuốc Đa dịch.

Hermione nghiền ngẫm một hồi thì nói:

- Cách chế không quá phức tạp nhưng thời gian nấu thuốc khá dài, tầm một tháng. Hơn nửa có hai loại nguyên liệu bọn mình không có. Bột sừng song kì mã, da vụn của một con rắn ráo, hai thứ này biết kiếm ở đâu ra.

Catherine nói ngay:

- Để mình. Mình có thể chôm trong kho của thầy Snape. Mình biết rõ vị trí thầy cất hai thứ đó.

Ba đứa kia nhìn Catherine bằng ánh mắt không thể tin được. Catherine thản nhiên đáp:

- Năm ngoái mình từng giúp thầy Snape cà nhuyễn sừng song kì mã thành bột với cắt nhỏ da của mấy con rắn ráo. Không nghĩ tới mấy lần cấm túc với thầy bây giờ lại có tác dụng.

Hermione hỏi:

- Vậy bồ tính làm sao?

Catherine nháy mắt:

- Yên tâm, mình có cách.

Hermione gật đầu yên tâm:

- Bây giờ tụi mình cũng chưa cần gấp, bao giờ cần mình sẽ nói trước với bồ một tuần để bồ chuẩn bị nhe.

Ron tỏ ra bất an:

- Một tháng dài quá, nếu mà thằng Malfoy lại ra tay trước khi chúng ta kịp chế ra thuốc thì sao?

Hermione nhún vai:

- Đây là cách tốt nhất rồi. Từ giờ chúng ta nên đi cùng nhau mọi lúc mọi nơi, lỡ có chuyện gì xảy ra thì ít nhất chúng ta sẽ không phải xoay sở một mình.

Sau khi nhất trí với sự sắp xếp của Catherine, bốn đứa lại tập trung vào chuyện học hành và riêng Harry thì sắp có trận Quidditch với nhà Slytherin nên càng phải bớt nhiều thời gian rảnh hơn để luyện tập với cả đội.

Ngày diễn ra trận đấu Quidditch Catherine cùng Ron và Hermione kiếm một vị trí có tầm nhìn tốt trên khán đài để quan sát trận đấu. Xui xẻo thay khi ba đứa vừa ngồi xuống thì trời lại nổi lên giông gió, mây đen kéo đến báo hiệu cho một cơn mưa lớn.

Ron lo lắng nói:

- Không biết đội nhà Gryffindor sẽ thi đấu ra sao trong cái thời tiết như thế này.

Catherine đáp:

- Bồ phải tin tưởng vào Harry chứ. Hai anh của bồ cũng chơi rất cừ. Mấy cầu thủ còn lại đều phối hợp với nhau rất tốt. Không có lí do gì để chúng ta thua cả.

- Nhưng bên Slytherin có chổi xịn.

- Để rồi bồ xem. Chổi xịn cách mấy mà không có tài năng thì chỉ là đồ bỏ đi.

Trận đấu diễn ra được vài phút thì trời đổ mưa, mái che ở khu vực khán đài được kéo lên nhưng ba đứa nhỏ vẫn bị ướt đôi chỗ. Tụi nó không thèm để ý đến sự lạnh lẽo đang thấm vào da thịt vì hình như Harry đang gặp rắc rối với một trái Bludger.

Dưới màn mưa dày đặc, một trong hai trái Bludger cứ dí theo Harry như bị trúng tà. Hai anh em sinh đôi vì cố gắng đuổi trái Bludger ra khỏi Harry mà cứ xà quần mãi ở trên cao, làm cho trái Bludger còn lại không ai cản phá mà tấn công liên tục vô các cầu thủ khác trong nhà Gryffindor khiến họ chẳng thể nào ghi bàn được.

Vài phút sau có tín hiệu tạm dừng trận đấu, không biết cầu thủ bên Gryffindor nói gì với nhau mà sau khi trận đấu tiếp tục thì hai anh em sinh đôi không còn kè kè bên cạnh Harry nữa nhưng một trong hai trái Bludger vẫn chưa chịu buông tha cho thằng nhỏ.

Ron nói một cách lo lắng:

- Làm sao bây giờ, trái Bludger đó bị ếm rồi thì phải.

Trong đầu Ron hiện lên hình ảnh Harry bị ếm chổi bay hồi năm ngoái, thầm hỏi sao mà Harry lại xui xẻo đến vậy.

Hermione cũng lo lắng không kém, thiếu điều muốn chạy xuống sân kêu dừng trận đấu lại. Cô bé giơ đũa phép lên muốn làm gì đó nhưng vì mưa lớn quá, mọi thứ đều nhạt nhoà trong màn mưa nên nó chẳng thể làm gì được ngoài chắp tay cầu nguyện.

Catherine ngồi im lặng quan sát trận đấu, không nói gì, nhưng trong lòng cũng phiền muộn lắm. Cố lên nhé, Harry. Rồi mọi chuyện sẽ qua.

Khi thấy Harry đã bắt được trái Snitch, ba đứa nhỏ phi nhanh ra khỏi khán đài, chạy đến chỗ bạn. Catherine kịp thời kéo thầy Lockhart ra xa khỏi người Harry trước khi thầy kịp làm gì khiến thầy ngã chỏng vó trên bãi cỏ. Thầy Lockhart lồm cồm bò dậy, lanh chanh nói:

- Đau lắm phải không Harry, để thầy chữa cho con nha.

Catherine bực mình, đũa phép dấu dưới tấm áo chùng khẽ động đậy, thầy Lockhart văng ra xa cỡ mười thước, bay thẳng vô một bụi cây ở gần khán đài đối diện. Hermione và Ron cùng các cầu thủ nhà Gryffindor khiêng Harry vô bệnh thất, Catherine định đi theo nhưng bị ai đó nắm vai giữ lại. Giọng thầy Snape lạnh lùng vang lên bên tai nó:

- Coi bộ trò luôn có ác cảm với các giáo viên dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám quá nhỉ?

Catherine quay lại, nhìn vô mặt thầy Snape, ánh mắt xoe tròn ngơ ngác, hỏi lại:

- Thầy nói gì con không hiểu.

Thầy Snape ngẩn người khi thấy vẻ mặt đó của Catherine, bàn tay vô thức bóp chặt vai của nó khiến nó khó chịu.

- Thầy làm con đau quá.

Thầy Snape giật mình buông Catherine ra, xoay người bỏ đi, bước chân thầy gấp gáp, điệu bộ như muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này.

Catherine không để ý, không còn ai cản trở, nó vội vã chạy vô bệnh thất để thăm Harry. Bà Pomfrey đưa cho thằng nhỏ một chai thuốc nước kêu nó uống hết. Đội Quidditch nhà Gryffindor hồ hởi vì chiến thắng trước nhà Slytherin, tụi nó đem cho Harry quá trời bánh trái để chúc mừng và hò hét ầm ĩ một hồi trước khi bị bà Pomfrey túm cổ đuổi ra khỏi bệnh thất. Harry bị thương không nhẹ nhưng xem ra niềm vui sướng vì chiến thắng đã giúp nó vượt qua nỗi đau. Nó nhìn ba đứa bạn, cười toe:

- Mình thắng rồi nhé. Mặc dù có hơi vất vả.

Hermione mở miệng muốn nói gì đó nhưng bà Pomfrey đã quay trở lại, đuổi nốt ba đứa ra khỏi bệnh thất. Ron nói với theo trước khi ra ngoài:

- Bồ cừ lắm, Harry à. Tụi này tự hào về bồ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.