Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy đoán

Tiểu thuyết gốc · 1827 chữ

Sáng hôm sau, Harry tỉnh dậy, cả người khoan khoái. Nó thấy Catherine đang ngồi cặm cụi đọc sách ở bên cạnh, bèn hỏi:

- Ủa, Catherine, sao bồ lại ở đây?

Catherine gấp quyển sách lại, nhẹ nhàng đáp:

- Ron và Hermione đi nấu thuốc rồi, sợ bồ tỉnh dậy tìm không thấy nên mình ở đây chờ bồ.

Harry gật đầu, Pomfrey thấy nó đã tỉnh liền chạy tới kiểm tra, sau khi xác nhận là nó đã hoàn toàn bình phục thì mới cho ra về.

Catherine nhìn cái giường ở cuối bệnh thất đã bị buông rèm che kín, nó hỏi Harry:

- Bên đó sao lại bị kéo rèm vậy?

Harry buồn bã đáp:

- Lại có thêm một vụ tấn công.

Catherine gật đầu. Hai đứa im lặng không nói gì với nhau, mãi cho đến khi yên vị trong khu vệ sinh bỏ không ở tầng hai thì Harry mới đem những chuyện nó nghe và thấy đêm hôm qua kể lại với các bạn.

Ron và Hermione tỏ ra rất căng thẳng khi nghe thấy nạn nhân bị hóa đá lần này là Colin Creevey. Tụi nó chỉ có thể tự an ủi rằng có lẽ do bốn đứa luôn đi cùng nhau nên không ai trong số hai người Catherine và Hermione bị tấn công.

- Vậy là không chỉ để trả thù, mà thằng Malfoy còn muốn thanh trừng hết phù thuỷ xuất thân Muggle trong trường. Chắc là nó làm theo di huấn của tổ tiên đây mà. Thật không thể tin được là nó dám làm thế. - Ron nắm chặt hai tay, tức giận nói.

Hermione thì lại chú ý đến vấn đề liên quan đến con gia tinh Dobby hơn, nó nói:

- Vậy là Dobby đã cố tìm cách cứu bồ chứ không phải hại bồ. Chỉ là nó làm hơi khác người bình thường một chút.

Harry nhíu mày:

- Nếu mà nó cứ thích cứu mình theo cái kiểu lạ đời như vầy, không sớm thì muộn mình cũng sẽ chết trước khi có người kịp hại mình. Bồ không biết đâu, hôm qua trái Bludger ấy nện mình mấy cú đau điếng. Khoảnh khắc đó mình còn tưởng Voldemort lại núp ở đâu mà ám toán mình.

Ron và Hermione nghe nhắc đến cái tên Voldemort liền rùng mình. Harry không để ý, cười nhẹ nhõm:

- Cũng may không phải hắn ta.

Ron nói ra nghi vấn trong lòng:

- Nhưng cũng có thể hắn ta ở trong bóng tối sai khiến người khác hãm hại bồ thì sao? Đừng quên năm ngoái hắn đã trốn sau đầu lão Quirrell trong suốt năm học và sai khiến lão ta làm việc cho mình. Còn con gia tinh Dobby nữa, làm sao mà nó biết về kế hoạch đó?

Harry lắc đầu:

- Mình không rõ, có thể nó nghe ngóng được chủ nó bàn bạc với nhau về kế hoạch hãm hại mình không chừng. Cứ mỗi lần suýt nói xấu về chủ thì nó lại tự trừng phạt bản thân. Mình chẳng hỏi được gì nhiều. Nhưng mình tin chắc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không phải chủ nhân của Dobby đâu. Nó đã cảm ơn mình vì đã đánh bại hắn ta, xóa bỏ thời kỳ hắc ám, mở ra tương lai tươi sáng cho những con gia tinh. Mấy bồ nghĩ thử xem, nếu Vol-, à không, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là chủ nhân của Dobby thì sẽ không đời nào nó nói ra câu đấy. Mình cảm nhận được nó thật sự muốn tốt cho mình, nên mới làm như thế để cho mình bị thương mà về nhà, tránh xa niềm kinh hoảng sắp sửa xảy ra ở Hogwarts.

Ron gật gù đồng tình, nó suy đoán:

- Bồ nói cũng có lý. Chỉ có những gia đình thật sự giàu có và quyền lực mới sở hữu được gia tinh. Mình nghi chờ chủ của Dobby là gia đình Malfoy. Họ đủ điều kiện để sở hữu một con gia tinh. Malfoy lại không ưa gì phù thủy xuất thân Muggle, cũng như Draco Malfoy vốn có thù với bốn người chúng ta. Cho nên bọn họ âm mưu gì đó để hãm hại bồ, vô tình Dobby nghe được bèn liều mạng đến thông báo cho bồ biết. Nghe khá hợp lý đấy chứ. Chuyện này hẳn là không liên quan đến kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Hermione khuấy đống chất lỏng sền sệt có màu như sình non trong vạc, ung dung nói:

- Mọi chuyện sẽ được tiết lộ khi chúng ta điều chế xong món thuốc này. Và Catherine à, khoảng hai tuần nữa mình cần dùng tới mấy nguyên liệu kia rồi. Mình nghĩ đã tới lúc bồ ra tay rồi đấy.

Catherine nghe thì hiểu ngay, nó gật đầu đáp:

- Bồ yên tâm, mình sẽ kiếm đủ nguyên liệu cho bồ.

Vụ tấn công thứ hai nhắm vào học sinh có xuất thân Muggle khiến cả trường đứng ngồi không yên. Trong khi tụi nhà Slytherin tỏ ra khá tự tin mà đi nghêng ngang ở trong trường thì học sinh các nhà khác, nhất là học sinh có xuất thân Muggle đều lâm vào trạng thái hoảng sợ. Một số đứa nhẹ dạ cả tin bị dụ mua những món đồ hay bùa trừ tà với giá cao để phòng thân khiến cho cả trường hỗn loạn vì đôi khi những món đồ dỏm đó sẽ tự bốc cháy hay phát mùi khó chịu ở chỗ đông người.

Harry để ý thấy dạo gần đây càng có nhiều người né tránh nó hơn, điều này khiến nó hơi bực mình nhưng may nhờ có các bạn luôn ở bên cạnh mà nó cũng đỡ cảm thấy cô đơn. Một sáng nọ, Ginny tới ngồi gần Harry ở Đại Sảnh Đường, cô bé nói:

- Anh đừng để ý tới mấy người đó. Từ hồi Colin bị tấn công thì lớp em ai cũng sợ anh, nhưng em biết anh không phải. Em luôn luôn tin anh. Nên anh đừng có buồn khi thấy mọi người như vậy nha. Những đứa nói xấu anh em đã xử lý nó hết rồi.

Ron nhìn em gái bằng cặp mắt không thể tin được:

- Em thật là cừ đó, Ginny à. Em không sợ sao?

Hermione nhắc nhở:

- Em phải luôn cẩn thận đó, hiện tại không ai nói trước được điều gì.

Catherine bổ sung lời của Hermione:

- Và em không nên đi đến những hành lang tối tăm hay vắng người.

Ginny xua tay:

- Các anh chị không cần phải lo, anh Percy gần đây luôn theo sát em, ảnh bảo phải luôn đặt em ở dưới tầm mắt để quan sát vì em còn nhỏ. Làm như em là con nít không bằng.

Harry buột miệng:

- Nhưng em là con nít mà.

Ginny ngó trừng trừng Harry vài giây rồi giận dữ bỏ đi. Harry nhìn các bạn, gãi đầu:

- Mình đã nói gì sai sao?

Cả ba đứa bạn đồng loạt nhún vai, từ chối trả lời.

Tháng mười một nhẹ nhàng trôi qua, tháng mười hai đến mang theo những cơn gió lạnh thổi qua sân trường Hogwarts.

Sáng thứ năm hôm ấy có hai tiết Độc dược liền kề nhau, tụi nhỏ được học về cách điều chế thuốc mọc tóc. Suốt cả buổi học Catherine đều không rời mắt khỏi Malfoy, muốn từ trên người thằng ấy tìm ra một điểm khác thường nhưng không thấy. Malfoy vẫn bình thường, vẫn luôn cười khoái trá khi thấy nhà Gryffindor bị phê bình, trông nó cũng rất hồng hào, không có xíu xiu một tia xanh xao hốc hác hay bất an nào điểm trên khuôn mặt của thằng này.

Catherine vừa làm vừa ngó chừng Malfoy, vô tình bị Malfoy bắt gặp, nó trừng mắt nhìn lại, rồi la toáng lên cho cả lớp nghe:

- Thưa thầy, trò Evans cứ nhìn con khiến con không thể tập trung được.

Tụi nhà Slytherin cười phá lên, trong khi đám học sinh nhà Gryffindor thì đều nhìn sang Catherine, ánh mắt tò mò nhưng Catherine lại chẳng phân bua hay thừa nhận, chỉ chăm chú làm việc của mình.

Thầy Snape bảo cả lớp im lặng, đi đến chỗ bàn của Catherine, thầy nói:

- Từ giờ trở đi hễ bước vào lớp Độc dược thì trò Evans lên trên kia ngồi.

Thầy vừa nói vừa chỉ cái bàn con đặt sát vách tường ở bên cạnh cái bảng đen. Cái bàn ấy được đặt vuông góc với bàn của tụi học trò, bình thường dùng để đựng chai lọ linh tinh. Ngồi vô cái bàn đó thì đồng nghĩa với việc Catherine sẽ phải cô đơn không ai trò chuyện trong tiết Độc dược.

Đám học sinh nhà Slytherin cười như được mùa, còn Harry, Ron và Hermione thì đau khổ nhìn Catherine.

Catherine chẳng nói gì, ôm sách vở và dụng cụ học tập đi lên chỗ ngồi mới, lúc quay trở về để mang nốt cái vạc thì nó bị một đứa bên Slytherin ngáng chân, mất đà té ngã. Cả lớp kêu ré lên khi thấy cái vạc bị hất bay lên không trung. Catherine tức giận đứng dậy, trước khi thầy Snape kịp làm gì thì nó đã nhanh tay hơn, ểm bùa Bay lên cái vạc rồi hướng cho vạc thuốc đổ thẳng lên đầu cái đứa vừa ngáng chân nó. Thì ra là Pansy Parkinson. Catherine mặt không đổi sắc mà né ra xa để nước thuốc không bắn vào người, chỉ tội cho những đứa Slytherin ngồi chung quanh đó. Con nhỏ Pansy Parkinson vừa ăn trọn vạc thuốc đang ôm đầu la thất thanh vì tóc trên đầu nó cứ liên tục dài ra, không những vậy, hễ chỗ nào trên người nó bị nước thuốc dính vào thì lông trên chỗ ấy đều phát triển không ngừng, chẳng mấy chốc khiến con nhỏ trông như quả banh lông. Mấy đứa kế bên cũng bị y vậy nhưng nhẹ hơn, và Catherine để ý thấy bằng một cách thần kì nào đó mà thằng Malfoy đã né được mấy giọt nước thuốc bắn vào người. Giữa một đám Slytherin kêu la quằn quại thì thằng này vẫn bình an vô sự.

Lớp học trở nên hỗn loạn.

Thầy Snape nhìn Catherine một cách giận dữ, quát:

- Phạt cấm túc, trò Evans. Trừ nhà Gryffindor 20 điểm. Sau giờ học trò ở lại thi hành lệnh cấm túc luôn cho ta.

Catherine xụ mặt đi về chỗ ngồi. Nó nhìn thầy Snape đang bận rộn phân phát thuốc giải độc mà oán thầm trong lòng. Nếu nó không nhanh tay thì người ăn trọn cái vạc có khi là nó rồi. Thầy sao có thể chỉ phạt mỗi nó cơ chứ. Thầy không biết làm vậy sẽ khiến nó bị tổn thương sao? Đây là bạo lực tinh thần đó.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.