Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năng lực không ai có

Tiểu thuyết gốc · 2814 chữ

Cả buổi học sau đó Catherine không ngẩng đầu lên lấy một lần. Nó thà cắm đầu vô cái vạc hay mấy quyển sách còn hơn nhìn thấy gương mặt khó đăm đăm của thầy Snape. Cuối giờ, Catherine ra dấu mình vẫn ổn để các bạn yên tâm rồi nó lẽo đẽo theo thầy Snape vào bên trong văn phòng.

Thầy Snape không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Catherine khiến nó khó chịu. Nó hỏi:

- Thưa thầy, con phải làm gì?

Thầy chỉ tay vào cái ở góc phòng mà nói:

- Công việc của trò ở bên đó. Và nhớ phải cẩn thận vì ta không muốn vác xác trò lên bệnh thất một lần nào nữa.

Catherine ngoan ngoãn đi tới chỗ để mấy cái giỏ. Công việc hôm nay khá nhẹ nhàng, nó chỉ cần nghiền nát vỏ sò thành bột mịn là được. Catherine vừa làm vừa thăm dò:

- Thưa thầy, quyển sách của con?

- Trong lúc làm việc thì trò không được lên tiếng.

Catherine bĩu môi. Nó ngồi nghiền đống vỏ sò ấy đến chín giờ tối mới xong. Trong suốt quá trình thầy Snape không hề rời khỏi cái bàn của thầy. Catherine sắp gọn mớ chai lọ thành phẩm vào trong tủ rồi nói:

- Trễ như vậy rồi mà thầy không đi ăn sao?

Thầy Snape không đáp, chỉ tập trung ghi chép mấy công thức độc dược vô một quyển sổ nhỏ.

Catherine lại hỏi:

- Về quyển sách...

- Nếu trò xong việc rồi thì hãy rời khỏi văn phòng của ta. Hay là trò muốn ở lại giúp ta làm nốt việc cho ngày mai?

Catherine đột nhiên tiến sát lại bàn của thầy Snape, hành động này khiến thầy đứng bật dậy lùi ra xa. Nhưng nó nào quan tâm, bởi vì ánh mắt của nó đang đảo một vòng quanh cái bàn, rồi mấy kệ sách sau lưng thầy.

Thầy Snape trông có vẻ rất không vui, thầy chỉ tay về phía cửa mà quát:

- Mời trò mau biến cho khuất mắt ta!

Catherine thôi không tìm nữa mà xoay người bỏ đi, trước khi đi nó còn nói:

- Thưa thầy, thầy không nên bỏ bữa tối đâu ạ.

Catherine bước ra khỏi văn phòng mà tim đập thình thịch. Nó làm sao thế này, sao nó lại có thể cư xử như thế với một giáo viên, mà lại còn tự tin rằng người đó sẽ không làm gì nó? Catherine cảm thấy mình điên rồi. Nó cần phải bình tĩnh hơn, nó không thể khiêu chiến sự nhẫn nại của thầy Snape nhiều hơn nữa.

Ngày hôm sau Catherine đưa lọ đựng bột sừng song kì mã và da rắn ráo cho Hermione. Cô bé hào hứng nói:

- Hai tuần nữa là xong.

Sáng sớm thứ bảy cô McGonagall lên danh sách các học sinh ở lại trường đón lễ Giáng Sinh. Cả bốn đứa đều thống nhất ghi tên ở lại khi nghe tin Draco Malfoy cũng ở lại trường dịp lễ này. Đây sẽ là thời cơ tốt nhất để moi tin tức từ thằng này, và cũng là cơ hội cho Catherine xác minh cuốn nhật ký có trong tay Malfoy hay không.

Một tuần lễ nữa trôi qua trong sự chờ mong của mọi người. Sáng hôm ấy Harry, Ron và Hermione như thường lệ xuống Đại Sảnh Đường ăn điểm tâm (Catherine phải gửi thư cú cho gia đình nên đã ra chuồng cú từ sớm) thì thấy một đám đông đang bu quanh tấm bảng dán thông báo. Ba đứa tò mò đi lại xem có chuyện gì thì biết được rằng trong trường tổ chức Câu lạc bộ Đấu tay đôi. Tụi học sinh có vẻ thích thú lắm, bàn tán sôi nổi quên cả ăn sáng.

Khi Catherine trở về từ chuồng cú, nó được các bạn thông báo về câu lạc bộ này nhưng ngoài ý muốn của ba đứa kia, Catherine nói:

- Tốt nhất là đừng đi.

- Tại sao?

Catherine chậm rãi đáp:

- Mấy con quái vật đâu có biết đấu tay đôi.

Ron cười lên tán thành.

Harry với Hermione thì không nghĩ như vậy, Harry nói:

- Dù sao thì mình nghĩ hoạt động ấy cũng có ích với học sinh tụi mình. Biết đâu tới đó học được thêm mấy câu thần chú hay ho.

Biết là không cản được Harry, Catherine đành lủi thủi đi theo. Nó thầm nghĩ nếu có thể lên sàn hạ đo ván Malfoy luôn thì càng tốt, thằng đó khỏi ra đường hại thêm ai được nữa.

Nói là làm, đúng tám giờ tối tụi nhỏ có mặt ở Đại Sảnh Đường. Bàn ghế đã được dọn dẹp đi đâu mất rồi, ở giữa Đại Sảnh Đường bây giờ là một cái võ đài lớn màu vàng chói mắt, xung quanh học sinh đứng chen chúc nhau, đứa nào cũng nắm chặt đũa phép trong tay, vẻ mặt hồi hộp.

- Ai sẽ dạy tụi mình nhỉ?

Ron khấp khởi nói:

- Ai cũng được. Chỉ cần không phải là...

Câu nói của Ron bị bỏ lửng và thay thế bằng một tiếng thở dài chán nản.

Thầy Lockhart ăn mặt như ngôi sao điện ảnh đang đứng giữa võ đài, miệng cười tươi rói, bên cạnh là thầy Snape với đôi môi mím chặt và khuôn mặt khó chịu như thường ngày.

Ron, Harry và Catherine cùng kêu lên đầy thất vọng:

- Ôi không.

Ron nói với Harry:

- Tụi mình đi về thôi. Thầy Lockhart ở đây đồng nghĩa với việc mọi thứ sẽ rối tung lên.

Harry lắc đầu, nó nói nhỏ:

- Ở lại xem thầy Snape định làm gì.

Harry nghĩ thầm nếu nó mà là thầy Lockhart thì nó đã co giò bỏ chạy khi thấy thầy Snape nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn đó rồi.

Thầy Lockhart vẫn đang ba hoa về các chiến công của mình, không quên giới thiệu thầy Snape với cương vị người phụ tá. Lúc thầy Lockhart đảm bảo với tụi học trò rằng sẽ trả về một bậc thầy Độc dược nguyên vẹn cho trường Hogwarts thì Harry thấy môi thầy Snape nhếch nhẹ lên.

Catherine nói vào tai Harry:

- Bồ đoán xem thầy Lockhart sẽ trụ được bao lâu?

Harry nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời:

- Chắc là không. Ổng sẽ bị hạ đo ván ngay khi trận đấu bắt đầu.

Catherine gật đầu, ánh mắt hướng về võ đài. Hai thầy đang thực hiện động tác cúi chào đối thủ trước trận đấu. Miệng thầy Lockhart vẫn không ngừng bô bô ba la giải thích ý nghĩa của hành động này sau khi thực hiện một tư thế cúi chào điệu nghệ.

Ba. Hai. Một.

- Expelliarmus. - Thầy Snape hô to, một tia sáng màu đỏ bắn thẳng vô người thầy Lockhart khiến ổng văng ra xa, đụng vô bức tường ở sau lưng, ngã lăn quay trên sàn.

Tụi học sinh nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Catherine giơ ngón cái về phía Harry, nói:

- Bồ đoán đúng rồi.

Harry cười đáp:

- Chuyện này là chắc chắn chứ không cần đoán.

Hermione thì có vẻ lo lắng cho thầy Lockhart lắm, cô bé cứ nhấp nhổm nhìn thầy đang lồm cồm bò dậy, miệng liên tục nói: "Mong là thầy không sao."

Ron nghe đến bực mình, nó nói:

- Ổng mà bị sao thì cũng đáng lắm. Ai kêu ổng tổ chức ra cái CLB này.

Hermione không thèm để ý đến Ron khiến thằng nhỏ càng cáu hơn.

Lúc này thầy Lockhart đã quay trở lại võ đài. Thầy ba hoa vài câu để lấp liếm sự bại trận của mình rồi nói:

- Đã đến lúc cho các trò tự thực hành với nhau, để xem các trò làm ăn như thế nào.

Nói rồi thầy phân đám học sinh ra theo từng năm, cùng năm sẽ thực hành với nhau.

Tụi học trò đứng rải rác thành từng cặp khắp Đại Sảnh Đường, Harry và Catherine, Ron và Hermione định sẽ thực hành cùng nhau thì thầy Snape tới tách bốn đứa ra.

Ron bị xếp thực hành chung với thằng Goyle, Hermione thì đụng phải một con nhỏ tướng tá bự xự tên là Bulstrode. Harry bị thầy Snape đẩy qua chỗ Malfoy còn Catherine thì thầy xếp nó thực hành chung với Pansy Parkinson.

Catherine nắm lấy vạt áo chùng của thầy Snape, phản đối:

- Thầy không thể ghép cặp con với con nhỏ đó.

"Con sợ sẽ lỡ tay mà khiến nó bị thương." - Catherine nghĩ thầm trong bụng.

Thầy Snape nhướng mày, hỏi:

- Trò nghĩ rằng trò Parkinson không phải là đối thủ của trò sao?

Catherine đáp:

- Con không có ý đó, con sợ sẽ bị thương.

- Đây là một cuộc đấu tay đôi, bị thương là chuyện bình thường. Nếu không chấp nhận chuyện có thể bị thương trong khi thực hành thì trò nên cuốn gói về nhà. - Thầy Snape nghiêm nghị nói.

Catherine đột nhiên mỉm cười, nụ cười ấy khiến thầy Snape bất giác lùi ra sau mấy bước. Catherine không để cho thầy kịp hoàn hồn, nó nói:

- Thưa thầy, con đã hiểu.

Chờ tụi học trò chia cặp xong, thầy Lockhart ở trên võ đài hô to:

- Tất cả, chuẩn bị. Giơ đũa phép lên. Khi tôi đếm đến ba thì các trò bắt đầu. Một. Hai. Ba.

Khi thầy Lockhart đếm tới hai thì một số đứa nhà Slytherin đã tung thần chú ra. Pansy Parkinson cũng vậy. Con nhỏ đó định ra tay trước hòng cướp lấy tiên cơ nhưng bị Catherine nhìn thấu.

- Expelliarmus.

Bùa chú của Pansy bị vô hiệu hoá, đồng thời cây đũa phép của con nhỏ cũng bay vào trong tay Catherine trước sự ngỡ ngàng của mấy đứa chung quanh. Ron, Harry và Hermione nhìn thấy cảnh này bỗng nhớ đến hồi năm ngoái, Catherine đã làm gì khi túm được cây đũa phép của lão Quirrell. Nhưng ba đứa kia không có thời gian suy nghĩ nhiều vì đối thủ của tụi nó khá khó xơi.

Catherine quăng trả đũa phép cho Pansy Parkinson, nói:

- Mày mà còn phạm quy thì đừng trách tao.

Nhưng mà con nhỏ đó không hề để lọt tai lời cảnh báo của Catherine. Vừa nhận được đũa phép nó lại phóng ngay một bùa Mọc đầy lông về phía Catherine nhưng lại bị Catherine cản được, bùa chú dội ngược về người ra bùa làm cho con nhỏ đó một lần nữa trở thành quả banh lông khổng lồ. Khác với thuốc mọc tóc, chỉ cần uống thuốc giải là trở về lại bình thường, ai bị ếm bùa Mọc đầy lông này phải nằm bệnh thất ít nhất một tuần lễ để đám lông rụng đi sau khi bùa chú mất tác dụng chứ không có thuốc nào chữa được.

Pansy Parkinson nhanh chóng được đưa đi bệnh thất. Catherine nhoẻn miệng cười nhìn thầy Snape đang đứng mím chặt môi. Nó kiếm các bạn thì thấy Hermione và Ron khá chật vật với hai đối thủ to con, trong khi Harry thì đang không ngừng nấc cụt. Malfoy cũng không khá hơn, đang quờ quạng gãy loạn khắp người.

Thầy Lockhart muốn hai đứa dừng lại nhưng thầy không biết làm sao thì thầy Snape đi tới, hô:

- Finite Incantatem! (bùa giải trừ hiệu ứng)

Bùa chú được thu hồi, hai thằng con trai trở về bình thường.

Catherine định đi lại chỗ Harry thì bên Ron xảy ra chuyện. Số là cây đũa phép của thằng nhỏ tự nhiên giở chứng, từ đầu đũa phép xẹt lên mấy tia lửa rồi toả khói mù mịt. Ron cố cứu vãn tình thế bằng cách vung đũa phép lia lịa để xua khói đi nhưng càng làm vậy thì lửa lại càng xẹt ra nhiều hơn. Thằng Goyle nhân lúc hỗn loạn lén ếm một bùa mọc mụn nhọt lên mặt Ron nhưng Catherine ngăn lại kịp khiến lời nguyền lạc hướng, bay thẳng sang bé bự Bulstrode khiến con nhỏ đau đớn ôm mặt khóc nức nở, chẳng màng đánh đấm gì với Hermione nữa.

Không chỉ ở bên này, toàn bộ Đại Sảnh Đường đang trở nên hỗn loạn khi có nhiều học sinh lợi dụng vụ đấu tay đôi này để ám toán nhau. Thầy Lockhart thấy tình hình không ổn bèn ra lệnh cho đám học sinh dừng lại hết. Thầy nói:

- Một trận đấu tay đôi thực sự không nên như thế này. Bây giờ thầy cần hai học sinh lên làm mẫu về một trận đấu tay đôi thân thiện, chứ không phải phạm quy hay đánh lén nhau như các trò đang làm.

Thầy Lockhart kêu Neville và Seamus lên võ đài nhưng lại bị thầy Snape ngăn lại, thầy nói:

- Ngay đến một câu thần chú đơn giản mà trò Longbottom cũng không làm được thì thầy còn trông chờ gì vào trò ấy làm mẫu trước toàn trường về một trận đấu tay đôi đạt tiêu chuẩn?

Không thèm để ý đến ánh mắt buồn tủi của Neville, thầy Snape chỉ vào Malfoy và Harry, giọng ra lệnh:

- Hai trò lên đi.

Catherine biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng lo lắng. Nhưng nó lại tự nhủ sớm muộn gì Harry cũng phải biết mình là một Xà Khẩu mà thôi. Cứ mặc kệ vậy.

Thầy Lockhart cầm đũa phép hướng dẫn Harry cách thực hiện câu thần chú Giải giới nhưng loay hoay một hồi thế nào thầy làm rớt luôn cây đũa phép khiến cả Đại Sảnh Đường cười vang.

Thầy Snape ở phía bên kia thì thầm gì đó vào tay Malfoy, chỉ thấy thằng này nghe xong thì nở lên một nụ cười trông đáng ghét vô cùng.

Hai bên đã chuẩn bị xong, sau ba tiếng đếm, Malfoy vung đũa phép lên hô:

- Serpensortia! (bùa dùng để phóng ra một con rắn từ đầu đũa phép)

Một con rắn bay ra từ đầu đũa phép, ngóc đầu nhìn về phía Harry, sẵn sàng nhảy bổ lên người thằng nhỏ khi có hiệu lệnh. Đám đông ở dưới võ đài thấy con rắn hổ mang dài hơn ba thước ngúc ngoắc cái đầu thì la ré lên kinh hoàng, vội vã lùi ra xa.

Harry đứng chết trân nhìn con rắn, ánh mắt như bị thôi miên. Thầy Snape rõ ràng là khoái nhìn Harry trong bộ dạng này lắm, nhìn nụ cười trên môi thầy kìa, rõ là xấu xa. Thầy Lockhart tiến lên cổ vũ:

- Harry đừng sợ, mạnh mẽ đối phó với nó đi em.

Harry vẫn đứng im không nhúc nhích, rõ ràng là đang bối rối vì không biết nên làm gì tiếp theo.

Thầy Lockhart thấy vậy bèn lanh chanh nói:

- Nếu em không làm được thì để thầy.

Không chờ Harry kịp đáp lại, thầy Lockhart phóng thần chú vô người con rắn, không những không làm con rắn biến mất mà còn khiến cho nó phình to ra, bự gấp đôi lúc nãy. Con rắn giận dữ lao xuống chỗ đám học sinh đang đứng.

Con rắn ngóc thẳng đầu dậy, lom lom nhìn thằng Justin ở gần nó nhất, lưỡi thè ra rụt vào, cái đuôi ngoe nguẩy như thể đang suy nghĩ xem cắn vào đâu sẽ gây ra cái chết đau đớn nhất.

Lúc này Harry cũng đã lấy lại tinh thần, chạy đuổi theo con rắn mà hét lên:

- Đừng tấn công bạn ấy.

Con rắn nhìn về phía Harry, lại nhìn về lũ học trò đang khiếp đảm trước mắt, cái lưỡi dài thè ra ngoài đầy uy hiếp. Harry lại hét:

- Tránh xa các bạn của tao ra.

Con rắn tỏ vẻ không phục, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn thu mình lại, nằm cuộn tròn trên sàn nhà.

Catherine có thể thấy ánh mắt của thầy Snape lóe lên một tia thảng thốt, nhưng rất nhanh biến mất, thầy rút đũa phép nhắm về phía con rắn.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, cho đến khi mọi người hoàn hồn lại thì con rắn đã bị thầy Snape tiêu hủy.

Thằng Justin nhìn Harry bằng ánh mắt giận dữ xen lẫn sợ hãi, khi nó hét vô mặt Harry: "Mày muốn giết tao?!" rồi vội vã rời khỏi Đại Sảnh Đường.

Đám đông đang đứng bu chung quanh võ đài cũng đồng loạt hoảng sợ lùi xa, tạo thành một khoảng trống mà Harry chính là tâm điểm của khoảng trống đó.

Hermione nghi hoặc nghiêng đầu suy nghĩ, dường như đang hoài nghi tại sao thái độ của mọi người lại khác lạ như vậy, còn Ron thì lại gần vỗ vai Harry nói:

- Đi thôi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.