Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối mặt

Tiểu thuyết gốc · 2804 chữ

Lại nói về Catherine, tối nay sau khi ăn mấy cục kẹo của Ron thì nó ôm bụng kêu đau, dáng vẻ như thể bị tào tháo rượt tới nơi vậy. Hermione thấy Catherine muốn đi vệ sinh thì nói:

- Để mình đi cùng bồ, đêm hôm thế này không nên ra ngoài một mình.

Catherine lắc đầu đáp:

- Mình không sao đâu, bồ tiếp tục ôn bài với Ron đi. Mình đi xíu rồi về. Bồ chờ đợi một mình ở bên ngoài nhà vệ sinh cũng không an toàn đâu.

Thấy Hermione lưỡng lự, Catherine dúi sách vào tay bạn rồi nói tiếp:

- Học bài đi, chờ mình về sẽ khảo bài bồ đó.

Nói rồi nó ôm bụng chạy đi, sau đó đóng cửa cố thủ trong nhà vệ sinh.

Nửa tiếng sau, cái bụng có vẻ đã êm êm, Catherine mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi dọc theo hành lang trở về phòng sinh hoạt chung. Nó mới đi được nửa đường thì thấy có một học sinh mặc áo chùng đen, tóc màu bạch kim chạy vút qua bèn không nghĩ gì mà chạy đuổi theo. Khi sắp bắt được người thì nó đụng phải Hermione và Ginny đang đi tìm mình. Catherine ngạc nhiên hỏi:

- Bồ và Ginny làm gì ở đây? Ban đêm ra ngoài rất nguy hiểm.

Hermione nhìn sắc mặt trắng bệch của Catherine, quan tâm hỏi:

- Thấy bồ đi lâu quá không về nên mình đi tìm bồ. Bồ không sao chứ? Ngó mặt bồ tệ quá. Hay là chúng ta đi đến bệnh thất để bà Pomfrey xem thử.

Catherine lắc đầu, xua tay đáp:

- Mình không sao, chúng ta nên trở về phòng sinh hoạt chung thôi.

Hermione định nói gì đó thì có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến ba đứa nhỏ rùng mình. Ginny thấp giọng hỏi:

- Hai chị có nghe thấy tiếng động gì không?

Catherine cùng Hermione nín thở dỏng tai lên nghe ngóng, đúng là có tiếng động nghe như tiếng bước chân, cùng với tiếng sột soạt như thể có thứ gì đó đang trườn trên sàn nhà. Trong lòng Catherine gióng lên hồi chuông cảnh báo. Nó nói một cách gấp gáp:

- Chúng ta mau chạy thôi. Nhanh lên.

Hermione cũng đoán được có sự chẳng lành nhưng Ginny thì không, cô bé đã bước về phía hành lang dẫn vô khu nhà vệ sinh bỏ không ở tầng hai. Catherine phản ứng rất nhanh, kịp thời kéo Ginny lại, nó nắm cổ tay cô bé mà kéo đi, vừa đi nó vừa dặn:

- Nếu em nghe có tiếng rít the thé hay tiếng bò trườn trên sàn nhà thì em phải tuyệt đối nhắm mắt lại. Không được mở mắt ra. Mở mắt ra là chết đó.

Ginny không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Hermione hoảng sợ nói:

- Nó đang đến gần chúng ta.

Ba đứa không kịp chạy được bao xa thì bị một thứ gì đó rất cứng và xù xì quấn lấy, Catherine thét lên:

- Nhắm mắt lại.

Chuyến đi xuống Phòng chứa bí mật có thể nói là chuyến đi tồi tệ nhất với Catherine từ trước đến nay. Nó bị siết chặt đến độ không thể thở nổi mà ngất đi. Không biết qua bao lâu nó tỉnh dậy, nheo mắt tìm kiếm các bạn của mình.

Nó khẽ gọi tên Hermione và Ginny nhưng không nghe thấy đứa nào trong hai đứa đáp lại để nó biết là các bạn còn sống. Mặc cho đau đớn bủa vây vì mình mẩy bị trầy xước, nó ngồi dậy, nắm chặt đũa phép trong tay, đôi mắt dáo dác nhìn chung quanh để quan sát tình hình.

Catherine không thể thấy được gì nhiều vì ánh sáng le lói từ những ngọn nến không đủ chiếu rõ khắp chỗ nó đang nằm. Nó không thấy con rắn ở đâu nữa nên thắp sáng đũa phép rồi lật đật chạy tới chỗ Hermione và Ginny. Sau khi xác nhận là hai bạn vẫn còn thở và không bị thương gì nghiêm trọng thì nó yên tâm phần nào. Bên cạnh Ginny còn có một người cũng đang nằm bất động, hơi thở yếu đến nỗi Catherine suýt nữa tưởng người này đã chết. Trong lúc nó đang loay hoay tìm cách duy trì sự sống cho Draco Malfoy thì ở đằng sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.

- Thì ra đây là con bé Máu Bùn tài giỏi mà thằng nhóc kia luôn kể với ta mỗi khi có dịp.

Catherine quay phắt ra sau, đũa phép chĩa về cái người vừa phát ra giọng nói. Hắn ta y chang như những gì nó thấy khi xuyên vào quyển nhật ký, chỉ khác là bây giờ hắn đã bước ra khỏi trang sách, và hữu hình trước mặt Catherine.

- Tom Marvolo Riddle. Là mày!

Riddle có vẻ không vui khi nghe Catherine gọi đầy đủ họ tên mình như vậy, hắn nói:

- Cái tên đó đã là quá khứ rồi.

Catherine muốn câu giờ chờ Harry đến nên nó hỏi ngược lại Riddle:

- Mày muốn gì ở tụi tao?

Riddle thong thả đáp:

- Mi không có quyền đặt câu hỏi cho ta, đồ Máu Bùn bẩn thỉu. Mi nghĩ biết nhiều hơn các bạn đồng trang lứa vài ba câu bùa chú thì phải có tư cách trở thành phù thuỷ sao?

Catherine nhếch mép cười:

- Vậy sao?

Nói rồi Catherine phẩy nhẹ đũa phép, một kết giới màu bạc hiện lên bao lấy ba người đang nằm bất động. Một tầng, hai tầng, ba tầng kết giới cứ như vậy mà chồng lên nhau, sau cùng là một tấm vải màu đen khá dày phủ lên trên.

Riddle hứng thú nhìn Catherine làm tất cả những điều đó, cuối cùng hắn nói:

- Ta có thể hiểu vì sao thằng nhóc Malfoy của gia tộc máu trong lâu đời nổi tiếng thù ghét Muggle kia lại để ý đến mi.

Catherine hơi ngẩn người. Để ý? Quả thật hoang đường. Nó nói:

- Đừng hòng lừa gạt tao. Tao sẽ không tin bất kỳ điều gì từ mày.

Riddle lại dẫn dụ Catherine:

- Mi không có hứng thú muốn biết thằng nhóc đó đã viết về mi như thế nào sao?

Catherine đáp gọn lỏn:

- Không!

Riddle nở một nụ cười trào phúng:

- Một con Máu Bùn thích làm ra vẻ. Mi nghĩ chỉ bằng những phép thuật tầm thường đó thì mi có thể bảo vệ được chúng sao?

Catherine không đáp. Nó thấy trong tay Riddle cầm một cây đũa phép, có lẽ là của Malfoy. Nó không chắc ông ta có dùng đũa phép được hay không, dù sao ông ta cũng chỉ là một dạng linh hồn. Bất thình lình Catherine hành động, phóng về phía Riddle một bùa Giải giới. Đũa phép trên tay ông ta bay lên không trung rồi rơi vào tay Catherine.

Trong ánh mắt của Riddle thoáng hiện lên một sự ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất. Hắn ta vẫn duy trì nụ cười giả tạo trên khuôn mặt:

- Một học sinh năm hai lại có thể thi triển được bùa chú không tiếng đông. Thật đáng tiếc. Nếu mi mà sinh ra trong thời của ta thì đảm bảo mi sẽ có vinh dự được chết dưới tay của ta. Nhưng không bao giờ là quá muộn, vì ta sắp sửa làm điều đó ngay đây.

Catherine mỉa mai:

- Ồ, thế sao? Mày tự tin thật đấy.

Rồi không đợi cho Riddle kịp nói thêm câu nào nó tung ra một câu thần chú, nhắm thẳng vào người hắn ta. Nhưng Riddle lại chẳng hề dao động, câu thần chú của nó xuyên qua hắn dù hắn bây giờ đã gần như là một thực thể. Catherine biết cách duy nhất để giết chết linh hồn này chính là phá hủy quyển nhật ký, cho đến lúc ấy nó phải chắc chắn rằng Riddle không có cơ hội giấu quyển nhật ký đi. Nghĩ là làm, nó chạy đến chỗ quyển nhật ký, nhanh chóng nhặt lên cất vào túi áo chùng.

Riddle giận dữ quát:

- Trả quyển nhật ký cho ta!

Catherine không thèm ngoảnh đầu lại, nó cắm đầu chạy. Căn phòng này rất rộng lớn, có khi gấp đôi hay gấp ba lần Đại Sảnh Đường, được chống đỡ bằng bốn hàng cột đá khảm hình rắn to đùng.

Catherine chạy quanh những cái cột đó, nó biết Riddle muốn làm gì, nó nghe thấy những tiếng rít khe khẽ. Sau tiếng rít ấy là một tiếng động cực kỳ lớn vang lên, Catherine biết thứ gì đang đuổi theo mình. Nó tự nhủ chỉ cần không nhìn vào mắt con Tử Xà Basilisk thì sẽ không sao nên nó cứ thế mà luồn lách qua những cái cột, cho đến khi bị cái đuôi to đùng của con rắn quật ngã. Catherine ê ẩm cả người, nó đứng dậy, chạy ra núp sau một cái cột. Catherine quơ đũa phép trong tay, miệng lầm bầm đọc thần chú. Đó là một câu chú rất dài và phức tạp nên nó chẳng thể thi triển mà không mở miệng được.

Một phút sau, ở phía trên đầu con Tử Xà xuất hiện vô số những cái cọc gỗ dài tầm nửa thước, hai đầu được chuốt nhọn hoắc như đầu mũi tên.

Ầm. Ầm. Ầm.

Từng tiếng động lớn nối tiếp nhau nổ ra, Catherine có thể nghe được tiếng con rắn đang kêu la đầy giận dữ. Cầu mong là một trong số chúng rơi đúng vào mắt con rắn. Catherine chắp tay cầu nguyện rồi lại tiếp tục chạy trốn. Tiếng Riddle vang lên lanh lảnh:

- Thật ấn tượng khi mi có thể làm được như vậy khi chỉ mới học năm hai. Nhưng dù có tài năng đến đâu đi nữa thì mi vẫn chỉ là một con Máu Bùn bẩn thỉu không hơn không kém.

Catherine không rảnh đáp lời Riddle. Con rắn đang giận dữ đuổi theo nó, rất sát sao, dù nó đã ếm bùa tăng tốc lên chân mình nhưng nó có cảm giác rằng mình sẽ không trụ được lâu quá mười phút nữa.

Nó đã xuống đây bao lâu rồi? Nó có kịp chờ Harry đến cứu mình không?

Trong lúc trốn chạy thì Catherine nghĩ ra được một cách để câu giờ và khiến con rắn yếu dần đi.

Nó phóng một bùa Nổ cực mạnh lên trần nhà cao vút kia, hàng tấn gạch đá cứ như vậy xuống người con rắn. Chưa hết, nó cho nổ luôn hai cái cột đá ở hai bên khiến con rắn không thể một sớm một chiều mà thoát ra khỏi đám đổ nát.

Con rắn kêu lên những tiếng kêu giận dữ nhưng không thể làm được gì. Cái đầu của nó đã bị đè đến không nhúc nhích, Catherine nhân cơ hội này gọi từ không trung ra một cọc gỗ nhọn hoắt, điều khiển nó phóng vô mắt con Tử Xà. Không biết qua bao lâu, có thể là hai phút, cũng có thể là năm phút, Catherine cũng không biết nữa, nó nghe thấy tiếng máu nhễu tí tách xuống sàn. Con rắn lồng lộn lên hất tung đống gạch đá ra khỏi người mình, trườn nhanh tới bức tượng đá cao lớn ở đầu trên căn phòng, cách nơi các bạn của nó nằm không xa. Catherine chỉ kịp thấy con rắn chui vô miệng của bức tượng rồi biến mất. Ngay lúc đó, cánh cửa vĩ đại dẫn vô căn phòng này được mở ra, Catherine thấy Harry đi vào. Nó muốn chạy lại chỗ bạn nhưng không thể, đôi chân nó đã mất cảm giác rồi.

Harry cũng trông thấy Catherine, nó chạy đến chỗ bạn, hỏi:

- Bồ không sao chứ? Hermione và Ginny đâu?

- Bọn họ vẫn ổn. Mình đã giấu họ dưới mấy cái kết giới đề phòng con rắn tấn công. Ánh mắt nó có thể giết người, mình rất sợ.

- Vậy con rắn đâu rồi?

- Nó trốn vào trong bức tượng của Salazar Slytherin rồi.

Một giọng nói cắt ngang cuộc trò chuyện của hai đứa bạn:

- Cuối cùng thì mi cũng đã tới, Harry Potter.

Harry chĩa đũa phép về phía Riddle, cảnh giác:

- Mày là Tom Marvolo Riddle? Quả nhiên mày là người xấu.

Riddle không cười nữa, hắn nói:

- Ồ, đến giờ mà mi vẫn chưa nhận ra sao? Ta tự hỏi làm sao mà mi có thể sống sót trong khi mọi quyền năng của ta thì lại bị tiêu tan?

- Mày nói vậy là có ý gì?

- Nhìn cho rõ đi.

Đoạn hắn ta cầm cây đũa phép của Malfoy lên giữa không trung viết ba từ TOM MARVOLO RIDDLE. Trong lúc chạy trốn khỏi con Tử Xà Catherine đã làm rớt cây đũa phép ấy ra khỏi người lúc nào không hay, và Riddle lại một lần nữa nhặt được nó.

Hắn viết xong rồi vẫy đũa phép, những chữ cái đảo lộn tùng phèo rồi sắp lại thành một câu mới. I AM LORD VOLDEMORT.

Trước sự kinh ngạc của Harry, Riddle nói:

- Voldemort là quá khứ, hiện tại, và tương lai của ta, Harry à; một cái tên chỉ những người bạn thân thiết của ta mới được phép biết. Ta đâu có ưa thích gì cái tên cũ có liên quan đến người cha Muggle tầm thường, thô tục. Hắn ta đã bỏ rơi ta ngay trước cả khi ta kịp chào đời, chỉ vì biết mẹ ta là một phù thủy. Ta, người mang dòng máu của Salazar Slytherin cao quý, sao lại chấp nhận có bất kì điều gì liên quan tới người cha Muggle dơ bẩn đó. Cho nên ta tự tìm cho mình một cái tên mới, mà ta có thể chắc chắn rằng khi ta trở nên vĩ đại nhất thế giới này, sẽ không một ai dám nhắc tới hay khinh nhờn.

Riddle trải lòng mình với Harry, hắn có vẻ khá cao hứng khi tìm được một người để giải bày cái điều khiến hắn tự hào nhất, hắn là Chúa tể Hắc ám Voldemort.

Harry lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình với Riddle:

- Mày sai rồi. Phù thủy vĩ đại nhất thế giới này là cụ Dumbledore. Mày đã luôn phải dè chừng cụ ấy, không phải sao? Cụ Dumbledore đã nhìn thấu tâm tư mày ngay từ lúc mày còn ngồi trên ghế nhà trường. Mày không thể phủ nhận được rằng chỉ cần cụ Dumbledore còn tồn tại thì mày luôn lép vế so với cụ.

Riddle tỏ ra khó chịu, hắn rít lên:

- Lão già đó đã bị ta đuổi ra khỏi trường Hogwarts.

Harry lại phản đối lời của Riddle:

- Mày lại sai nữa rồi. Cụ Dumbledore không hề rời khỏi trường Hogwarts. Cụ vẫn luôn ở đây, giúp đỡ những ai cần sự giúp đỡ.

Harry nói mạnh miệng vậy thôi chứ nó cũng không hy vọng lắm có sự giúp đỡ ngay lúc này. Nó cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo nhất có thể, không ngừng ôn lại câu thần chú mà nó vừa học được hồi Giáng Sinh lúc xem thầy Snape đấu với thầy Lockhart: Expelliarmus. Chỉ cần hắn hành động nó sẽ lập tức phóng bùa Giải giới tước đũa phép của hắn. Chắc chắn nó sẽ làm được, chẳng phải lúc nãy nó đã tước đũa phép của thầy Lockhart trước khi thầy ta kịp ra tay sao. Harry tự trấn an bản thân mình để đỡ hồi hộp, quả nhiên trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực nó trở nên bình ổn trở lại. Nó nhìn thẳng vào hai mắt của Riddle mà không hề né tránh.

Riddle cười lớn đầy ngạo mạn:

- A. Vậy bây giờ không phải là lúc mi cần sự giúp đỡ nhất sao? Lão già đó đang ở đâu? Khi mà ta sắp giết mi?

Không biết có phải Riddle quá ác đến độ trời đất không yêu thương nổi hay không mà phép màu đã thật sự xảy ra.

Hắn ta vừa dứt lời thì có một tiếng nhạc ngân vang lên, đánh sâu vào trong tiềm thức của những người có mặt ở đó. Catherine đang dần mất đi ý thức bỗng thanh tỉnh đến lạ thường, nó nhìn con chim phượng hoàng Fawkes đang cắp cái nón phân loại bay về phía Harry, thầm hô: Đến rồi.

Riddle sau một hồi sững sờ thì lại nhìn Harry mà cười một cách châm chọc:

- Hoá ra đây là sự giúp đỡ mà mi nói sao?

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.