Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lối vào Phòng chứa bí mật

Tiểu thuyết gốc · 4234 chữ

Thêm vài ngày trôi qua, rốt cục nhà trường cũng có động tĩnh, nhưng đó lại chẳng phải là tin tức tốt lành gì. Lệnh giới nghiêm đã được dỡ bỏ và các trận thi đấu Quidditch cũng được lên kế hoạch để tổ chức lại, nhưng vị trí hiệu trưởng vẫn bị bỏ trống, không có thông báo nào về việc cụ Dumbledore sẽ quay trở về trường. Sau khi nghe được tin đó, Ron lo lắng nói:

- Chẳng lẽ cụ Dumbledore lại chịu thua lão Malfoy ấy sao?!

Hermione nhún vai, nói bằng giọng chán nản:

- Hôm qua cô McGonagall cũng đã giải thích rõ ràng với tụi mình rồi đó thôi, ngay cả cô cũng không cách nào liên lạc được với cụ Dumbledore. Mình nghĩ việc duy trì lệnh giới nghiêm khi không có cụ Dumbledore ở trường cũng đã quá sức đối với các thầy cô, huống hồ ông Malfoy còn tạo áp lực và buộc nhà trường hủy bỏ lệnh giới nghiêm.

Harry đánh mắt nhìn lên dãy bàn dành cho giáo viên, nghiến răng nói:

- Mấy bồ có thấy vẻ mặt đắc ý của thầy Snape không? Hôm qua trong tiết Độc dược mình nghe bọn Slytherin đồn thầy sẽ là hiệu trưởng kế nhiệm trong nay mai, một khi mà lão Malfoy hoàn toàn phế truất được mọi quyền hành của cụ Dumbledore trong trường thì thật tệ, chúng ta phải làm gì đó trước khi chuyện này xảy ra.

Catherine trầm ngâm không nói gì, nó có thể chắc chắn nếu cụ Dumbledore muốn xoay chuyển tình thế thì cụ sẽ có một ngàn lẻ một cách để làm điều đó. Nhưng nó đâu có thời gian để mà suy đoán cụ nghĩ gì trong đầu, nó đã có một kế hoạch, nhưng nó phải sắp xếp lại một chút, để đảm bảo mọi thứ đều diễn ra theo như nó mong muốn.

Catherine như sực nhớ ra điều gì đó, nó nói nhỏ, chỉ đủ cho ba đứa bạn có thể nghe được:

- Mấy bồ còn nhớ con ma khóc nhè Myrtle ở nhà vệ sinh nữ bỏ không trên tầng hai không? Chị ta bảo đã chết cách đây năm mươi năm, có khi nào cái chết của chị ta liên quan đến Phòng chứa bí mật?

Hai mắt Harry mở to, nó kêu khẽ:

- Đúng ha, sao chúng ta có thể bỏ qua một manh mối lớn như vậy trong suốt mấy tháng trời cơ chứ. Khuya nay bọn mình sẽ đi tìm chị ta để dò la tin tức về Phòng chứa bí mật, hi vọng chị ta biết gì đó.

Ron và Hermione nhất trí tán thành, dù sao hiện tại lệnh giới nghiêm cũng đã bị dỡ bỏ, các thầy cô và Huynh trưởng sẽ không đi tuần tra ở khắp nơi trong lâu đài hàng đêm nữa.

Nhưng bốn đứa không có cơ hội làm điều đó, bởi vì sau giờ ăn tối Harry bị anh Wood kéo đi tập Quidditch, anh hừng hực khí thế nói:

- Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, trận bán kết và chung kết sẽ diễn ra hai ngày liên tiếp sau khi thi học kỳ. Harry à, anh mới đăng ký sân tập xong, chúng ta sẽ tập cho đến khi nào không thể bay nổi nữa thì thôi.

Harry nghe vậy thì nhìn các bạn bằng ánh mắt áy náy, Catherine nói:

- Đành chịu thôi, bồ đi tập về khuya nhớ cẩn thận.

Harry thật chẳng có tâm trạng để bay lượn quanh sân Quidditch khi mà nó biết con quái vật vẫn chưa bị bắt và rất có thể đang chờ đợi ở đâu đó để tiễn bất kỳ đứa học trò xấu số nào lên đường.

Nói thì nói vậy, khi cưỡi lên chổi bay Harry lại chẳng còn nhớ gì về mối bận tâm của nó nữa, mọi sự tập trung của nó đều đổ dồn về trái Snitch và những người đồng đội đang bay lượn chung quanh.

Nhưng anh Wood không có cơ hội kéo dài buổi tập luyện đến khi nào rã rời tay chân như dự kiến.

Khoảng hơn tám giờ tối, lúc mà cả bọn vẫn còn đang hăng say luyện tập chiến thuật thi đấu mới của anh Wood thì cô Hooch hớt hơ hớt hải từ đâu chạy ra, giọng nói của cô được phù phép đủ to để cho tất cả các cầu thủ trong sân có thể nghe được:

- Các trò hãy lập tức dừng lại, theo ta trở về phòng sinh hoạt chung, không được chậm trễ!

Anh Wood rõ ràng là không vui, anh sà xuống bên cạnh cô Hooch, hỏi:

- Tại sao, thưa cô?

Cô Hooch nói bằng giọng khẩn trương:

- Lại có thêm một vụ tấn công, chi tiết cụ thể ra sao khi trở về phòng sinh hoạt chung các trò sẽ được nghe Huynh trưởng thông báo.

Harry chợt có dự cảm không lành, không kịp chờ đợi ai, cũng chẳng kịp thay đồ, nó nhét chổi vào tay anh Wood rồi chạy một mạch. Trên đường đi nó có thể nghe thấy giọng cô McGonagall văng vẳng yêu cầu tất cả học sinh trở về phòng sinh hoạt chung.

Chân dung Bà Béo vừa lách qua, Harry chưa kịp chui vào đã thấy khuôn mặt tèm lem nước mắt của Ron. Nó hoảng hốt hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Ron vừa nấc cụt vừa nói:

- Ginny, Hermione, và cả Catherine đều bị bắt đi mất rồi. Harry, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Harry nhìn chung quanh, thấy không có ai nó bèn kéo Ron ra khỏi phòng sinh hoạt chung, trong đầu nó hiện ra một nơi, nhưng nó không chắc lắm, nó cần phải đi tìm cô McGonagall và thuyết phục cô đến đó với nó.

Ron cũng hiểu Harry định làm gì, cả hai cắm đầu cắm cổ chạy. Trên đường đi Ron kể sơ lại những gì nó biết trước khi ba đứa con gái bị bắt cóc.

Hơn một tiếng trước, tại phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Ron như mọi ngày ngồi ở vị trí quen thuộc ôn bài chuẩn bị cho kỳ kiểm tra sắp tới, chỉ khác là hôm nay không có Harry và Catherine.

Nó vừa lẩm nhẩm học thuộc lòng vừa nhìn đồng hồ, sau đó quay sang hỏi Hermione ngồi bên cạnh:

- Sao Catherine đi vệ sinh lâu vậy nhỉ? Đã nửa tiếng rồi bồ ấy vẫn chưa về.

Hermione liếc xéo Ron, đáp:

- Còn không phải tại bồ sao?! Gói kẹo đó không biết bồ ủ trong cặp bao lâu rồi, tự dưng nay lại lấy ra chia cho cả bọn ăn. May mà mình không ăn. Nếu không chắc cũng khó thoát khỏi cảnh tình thương mến thương với cái bồn cầu.

Ron tỏ ra oan uổng, nó biện bạch:

- Nhưng mình ăn có bị sao đâu. Bồ đừng đổ thừa, đống kẹo đó mới mua hồi đầu năm thôi, làm gì đến nỗi.

Hermione lại cho Ron một ánh mắt không thể tin được, nhưng cũng chẳng nói gì thêm nữa. Được một lúc, dường như không an lòng, cô bé đặt quyển vở trong tay xuống, nhún vai nói:

- Mình nghĩ mình nên đi tìm Catherine, để chắc chắn rằng bồ ấy vẫn ổn.

Ron nghe vậy đứng dậy định đi theo Hermione nhưng bị cô bạn cản lại:

- Đó là nhà vệ sinh nữ, bồ có đi theo cũng không vào được.

Ron không đồng ý, nói:

- Bồ cũng biết trường Hogwarts bây giờ không an toàn, bồ đi một mình lỡ có chuyện gì thì sao?

Đúng lúc này Ginny đi ngang qua, nghe thấy Ron nói như vậy bèn giơ tay xung phong đi cùng Hermione. Hermione và cả Ron đều lưỡng lự, rõ ràng cả hai nhất trí không muốn cho Ginny đi lại trong trường giờ này.

Thấy các anh chị do dự, lúc này Ginny mới ngượng ngùng nói:

- Thật ra em cũng muốn đi vệ sinh, nhưng mà em không dám đi một mình nên…

Dù bỏ lửng không nói tiếp nhưng cả Ron và Hermione đều hiểu, Hermione cười nói:

- Được rồi, chị em mình đi thôi.

Ron nhìn Hermione và Ginny đã bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung, lưỡng lự giây lát rồi cũng quyết định đuổi theo nhưng khi nó mới đi được nửa đường thì thấy thằng Malfoy đang đờ đẫn bước đi như cái xác không hồn.

Ron suy nghĩ vài giây, sau đó quyết định đổi hướng mà bám theo thằng Malfoy, đến lúc nhận ra nó đang cách nhà vệ sinh bỏ không ở tầng hai chỉ vừa đúng một cái hành lang thì bị ai đó tập kích từ phía sau, bất tỉnh nhân sự.

Ron kể đến đó liền cay đắng nói với Harry:

- Con yêu Peeves thấy mình nằm giữa đường đã tát bôm bốp vào mặt mình hoặc cũng có thể là do bùa chú của kẻ đánh lén quá yếu, nói chung là chẳng mấy chốc thì mình tỉnh lại. Peeves nói là nó đã cứu mình một mạng, còn mình thì chẳng thấy biết ơn nó cho lắm, dù sao nó cũng đã tát sưng hết hai má của mình.

Vừa nói Ron vừa đưa tay lên xoa hai gò má vẫn còn đỏ ửng. Harry không quan tâm đến Ron có bị sưng má hay không, nó vội hỏi:

- Peeves có nói đã thấy ai đánh lén bồ không?

Ron lắc đầu, nghĩ về em gái và các bạn, nó lại hoảng sợ nói:

- Bọn họ bị mất tích, ở ngay bên dưới cái dòng chữ kinh hoàng kia có thêm một câu: Phòng chứa bí mật chính là mồ chôn của bốn đứa chúng nó.

Harry tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại:

- Bốn đứa? Còn có ai nữa?

Ron lắc đầu, nó vừa nhìn thấy câu đó thì cũng đúng lúc cô McGonagall đi tới, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Huynh trưởng Percy lùa về phòng sinh hoạt chung. Anh Percy lập tức kiểm tra lại sĩ số, phát hiện Ginny, Catherine và Hermione không hiện diện, đi tìm khắp các nhà vệ sinh cũng không thấy đâu, vì thế mới đoán cả ba đã bị bắt vào Phòng chứa bí mật. Về phần đứa còn lại là ai Ron cũng không biết.

Đứng bên ngoài phòng giáo viên, thấy bên trong không có ai, Harry lấy tấm áo khoác tàng hình ra trùm lên người nó và Ron, sau đó cả hai rón rén đi vào, đứng núp bên hông tủ hồ sơ mà chờ đợi. Cũng may Harry luôn mang thứ này theo bên người để đề phòng bất trắc, đây thật sự là một vật vô cùng hữu dụng

Hai đứa vừa trốn xong thì cô McGonagall và thầy Flitwick đi vào, theo sau là thầy Snape, cô Sprout và những giáo viên khác. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, cô McGonagall lập tức vào thẳng vấn đề:

- Tình hình rất nghiêm trọng, ba học sinh nhà Gryffindor và một học sinh nhà Slytherin đã bị mất tích, lần lượt là Ginny Weasley, Hermione Granger, Catherine Evans, và Draco Malfoy.

Nghe đến đây cả Harry và Ron đều không nhịn được bụm chặt miệng mình, bốn mắt ngạc nhiên nhìn nhau.

Harry vì quá tập trung vào cô McGonagall nên không để ý, lúc cô nói đến tên Catherine Evans ánh mắt của thầy Snape vốn tĩnh lặng như mặt hồ đột nhiên nổi lên gợn sóng, điều đó thật sự khác thường, khi mà lúc cái tên Draco Malfoy được thốt ra thầy lại chẳng có biểu tình gì trên mặt.

Cô McGonagall nắm chặt thành ghế, nói bằng giọng chua xót:

- Không còn cách nào khác, chúng ta phải lập tức để cho học sinh thu dọn hành lý và liên hệ với tàu tốc hành để đưa các em ấy rời khỏi đây sớm nhất có thể. Tôi và thầy Snape sẽ nói chuyện trực tiếp với phụ huynh của những học sinh gặp nạn.

Chưa bao giờ Harry và Ron thấy cô McGonagall có vẻ tuyệt vọng như vậy, hai đứa liếc nhìn nhau, toan lao ra để công bố khám phá của tụi nó thì cửa văn phòng đột nhiên mở toang, thầy Lockhart bước vào với bộ dáng bóng bẩy, miệng tươi cười, nói với giọng bông đùa:

- Xin chào, tôi tới trễ. Nhưng mà các vị biết đấy, anh hùng thường rất bận rộn, cho nên…

Cô McGonagall hướng ánh mắt về phía thầy Lockhart, lạnh lùng ngắt lời ông ta:

- Đúng vậy, thật may ông đã tới. Chúng tôi cần ông giúp một việc. Có bốn học sinh đã bị bắt vô Phòng chứa bí mật. Chẳng phải ông nói là ông biết chính xác phải làm thế nào để chấm dứt chuyện này nếu ông được cấp quyền sao, hôm nay chúng tôi cho ông được toại nguyện. Hãy tìm và cứu các em ấy ra khỏi nơi đó trước khi quá muộn.

Thầy Snape nhếch miệng nặn ra nụ cười giả tạo, bàn tay thì vỗ bôm bốp vào nhau:

- Cứu tinh của toàn trường đã đến rồi, vậy thì tôi xin phép đi trước. Chúc ông may mắn, ông Lockhart.

Thầy Lockhart lắp bắp:

- Chuyện này, tôi…

Thầy Flitwick không chịu thua kém hai vị đồng nghiệp, nói với thầy Lockhart bằng giọng ngưỡng mộ:

- Đây là cơ hội ngàn năm có một để nâng tầm danh tiếng của ông lên một bậc nữa. Chẳng phải ông đã rất bất mãn và thất vọng khi ông Hagrid bị bắt đi sao? Ông nói rằng thật đáng tiếc vì ông Hagrid bị bắt quá sớm và ông chưa có cơ hội trổ tài mà. Hôm nay giao cho ông hết đấy.

Ron nhìn Harry, ra hiệu hãy xông ra để nói lên sự thật nhưng Harry lại lắc đầu, đây không phải lúc, rõ ràng sự có mặt của thầy Snape khiến nó chần chừ.

Mồ hôi mẹ mồ hôi cha thi nhau rịn ra trên vầng trán sáng bóng của thầy Lockhart, ông ta xoắn hai tay vào nhau, không ngừng muốn thanh minh nhưng các thầy cô mỗi người một lời, cuối cùng lần lượt bỏ đi hết, để lại ông ta một mình trong phòng giáo viên.

Thầy Lockhart trông rối trí dữ lắm, cuối cùng ông ta dường như đã có quyết định của riêng mình, hấp tấp rời đi.

Ron nhìn Harry, hỏi:

- Giờ phải làm gì đây? Cô McGonagall đi rồi. Giờ mà đi kiếm cô cũng mất thêm cả khối thời gian.

Harry tự nhủ phải bình tĩnh, nó suy nghĩ chốc lát rồi nói:

- Bây giờ cứ chạy ra khỏi đây, gặp thầy cô nào trước thì chúng ta sẽ nói với người đó, nhưng tuyệt đối không được nói với thầy Snape hay thầy Lockhart, mình không tin tưởng hai người đó.

Ron nhất trí tán thành với ý kiến của Harry, nhưng xui cho hai đứa, chạy vòng vòng một hồi mà vẫn không thấy bóng dáng của bất kì giáo viên nào, hành lang trở nên vắng lặng hơn bao giờ hết. Đột nhiên Ron kéo áo Harry, ra hiệu cho bạn nhìn sang bên phải, đó là hành lang dẫn lên lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Ron nói:

- Ông thầy Lockhart này ổng làm gì vậy? Nhìn cái rương hành lý to tướng kia, đừng nói ổng đi trốn nha.

Harry không đáp lại mà kéo Ron chạy đuổi theo thầy Lockhart, nó bắt kịp được thầy, nắm lấy vạt áo chùng của ông ta kéo giật ngược lại, hỏi bằng giọng chất vấn:

- Thầy đang định đi đâu đó?

Trông thầy Lockhart hốt hoảng như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu, thầy lắp ba lắp bắp:

- Thầy,... à thì,... thầy…

Sau giây phút kinh hoàng ban đầu thầy Lockhart như thể lấy lại được tinh thần, thầy nghiêm trang nói:

- Ta phải đi, đây là lệnh triệu tập khẩn cấp, tính mạng nhiều người đang bị đe dọa.

Ron lớn giọng, không thể tin được mà nói:

- Còn chuyện gì quan trọng như chuyện ở trường Hogwarts, tính mạng của nhiều học sinh cũng đang bị đe dọa mà thầy. Thầy không thể đi được, thầy là giáo viên Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Thầy phải làm gì đó.

Thầy Lockhart lùi ra sau, cố giữ bình tĩnh bằng cách đưa tay lên vuốt mái tóc của mình, thầy nói:

- Lúc ký hợp đồng đâu có ai nói rằng ta phải có trách nhiệm tiêu trừ thứ nguy hiểm bên trong ngôi trường. Đây không phải nhiệm vụ của ta.

Nói xong thầy kéo vạt áo chùng ra khỏi tay của Harry nhưng không được, bởi vì lúc này Ron đang giúp bạn nắm chặt lại vạt áo của thầy.

Trông thầy Lockhart có vẻ cáu tiết kinh khủng, ánh mắt ông ta đanh lại, bàn tay lén lút mò vào trong túi áo chùng, đũa phép vừa giờ ra nhưng chưa kịp làm gì thì nghe Harry hô to:

- Expelliarmus!

Đũa phép của thầy Lockhart bay lên không trung, rơi vào tay Harry còn bản thân thầy ta thì bị bắn văng ra xa. Harry lắc đầu nói với vẻ thất vọng:

- Tôi còn tưởng thầy sẽ phải khá hơn như vầy.

Harry đưa đũa phép của thầy Lockhart cho Ron cầm, sau đó lại gần và trói hai tay ông ta lại bằng một câu thần chú rồi nói:

- Thầy không được phép đi đâu cả mà phải theo tụi tôi đến gặp cô McGonagall.

Ron chĩa đũa phép vô lưng thầy Lockhart, tức giận nói:

- Ông đừng hòng chạy trốn. Ông sẽ phải giải thích trước toàn trường về những trò bịp bợm, mấy thứ ông viết trong sách là chuyện bịa, đúng không?

Thầy Lockhart không nói gì, cúi gầm mặt đi theo Harry. Lúc đi qua hành lang dẫn tới nhà vệ sinh bỏ không ở tầng hai chợt Harry dừng lại, nó nói với Ron:

- Bồ ở đây canh chừng ông ta, mình sẽ đi kiểm tra xem có phải thật sự chỗ đó là lối vào Phòng chứa bí mật không.

Ron không đồng ý, lắc đầu nói:

- Đi cùng nhau đi, bồ không thể đi đến đó một mình. Rất nguy hiểm.

Đoạn Ron ấn chặt đũa phép vô lưng thầy Lockhart, giọng đe dọa:

- Ông mà nhúc nhích dù chỉ là một chút thì đừng trách tôi.

Harry mở cửa đi vào bên trong, may sao con ma khóc nhè Myrtle đang có ở đó, sầu não ngồi trên một cái bồn rửa tay, nó hỏi ngay:

- Hồi đó chị chết như thế nào vậy?

Trông Myrtle rất hứng thú khi lần đầu tiên có người hỏi chị ta về cái chết của chính mình, chị ta phóng người bay vút lên cao, nhắm đầu lao xuống một cái buồng vệ sinh, nước bắn lên tung tóe, giọng chị ta vọng lại, nghe sao mà vui sướng:

- Tao đã bỏ mạng ở chính cái cầu tiêu này. Nói ra thì chắc hổng ai tin, nhưng mà chính tao còn chẳng biết vì sao ta chết.

Harry đang lắng nghe chăm chú thì bỗng con ma khóc nhè Myrtle ở đâu xuất hiện lù lù ngay trước mặt nó, mình mẩy ướt nhẹp. Harry hoảng hồn lùi ra sau, Myrtle thấy vậy khoái chí nói tiếp:

- Lúc đó tao nghe thấy một giọng con trai nói bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Mặc dù đang rất buồn vì bị bạn bè trêu chọc nhưng tao cũng biết đây là nhà vệ sinh nữ, thằng mất nết nào đó lại dám vào đây. Tao không biết nó là đứa nào nên đã mở chốt cửa ra định chửi nó một trận thì… tao chết. Tao cứ như vậy mà chết đi!

Con ma kéo dài giọng ở chữ chết, sau đó tự thưởng cho mình một màn nhào lộn cắm đầu vô cầu tiêu.

Harry kích động hỏi:

- Trước khi chết chị đã nhìn thấy thứ gì?

Myrtle chỉ tay về phía cái bồn rửa tay hình bát giác, nói bằng giọng mơ màng:

- Tao thấy ở đó, một cặp mắt màu vàng, bự chảng. Ngay lúc đối diện với cặp con ngươi đó tao bỗng thấy cả người cứng đờ, chết lặng, và rồi tao trôi lơ lửng.

Harry vội chạy lại, cúi đầu quan sát thật kỹ, quả nhiên trên một cái vòi nước bằng đồng có khắc hình một con rắn. Nó reo lên như thể đã tìm thấy kho báu, nói với Ron:

- Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là nơi này. Mình sẽ ở đây canh chừng. Bồ hãy mau đi tìm thầy cô giáo, dẫn bọn họ tới đây.

Ron đưa mắt nhìn về phía thầy Lockhart, do dự:

- Còn ông ta?

- Để ông ta ở lại, mình sẽ trông chừng. Bồ hãy mau đi đi. - Harry đáp. Nó tin chắc rằng với khả năng của ông thầy rởm này thì một mình nó cũng có thể đối phó.

Nhưng Harry không ngờ được rằng ngay lúc Ron vừa quay lưng đi thì thầy Lockhart cũng hành động. Ông ta dùng hết sức bình sinh tông mạnh vào người Ron làm thằng bé té chúi nhủi xuống sàn nhà, mặt đập lên nền gạch, mũi vẹo qua một bên, đũa phép thì bị văng ra khỏi tầm với. Thầy Lockhart di chuyển rất nhanh, trước khi Harry kịp nghĩ ra câu thần chú phù hợp để dùng thì ông ta đã nắm chặt được đũa phép của Ron trong tay, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Harry, giọng đắc ý:

- Đến đây là kết thúc rồi. Obliviate!

Lúc Bùa quên lãng được phóng ra, ngó mặt thầy Lockhart vênh váo dễ sợ, hẳn là ông ta chắc mẩm phen này vừa thoát chết vừa lập công to, dù sao đây cũng là câu thần chú mà ông ta giỏi nhất, nhưng không ngờ giây phút ấy cũng là giây phút cuối cùng ông ta còn được tỉnh táo mà suy nghĩ.

Đũa phép phát nổ, hất văng những người ở xung quanh ra xa. Con ma khóc nhè Myrtle kinh hoàng rú lên một tiếng rồi biến mất vào khoảng không.

Harry thấy mình không chết, lồm cồm bò dậy chạy đi tìm Ron, nó nâng Ron ngồi dậy, hỏi:

- Bồ không sao chứ?

Ron lắc đầu, hai tay ôm đầu gối, cứng miệng đáp:

- Không sao, chắc là chỉ bị gãy xương xíu thôi. Ông ta đâu rồi?

Khói bụi dần tản đi, hai đứa nhìn thấy thầy Lockhart nằm bất động trên sàn nhà thì cảnh giác giơ đũa phép chĩa về phía ông ta. Vài giây sau thầy Lockhart tỉnh lại, nhưng tròng mắt đảo quanh, đầu đánh trái đánh phải, tay chân múa may quay cuồng, miệng hát ngân nga. Harry quan sát thầy Lockhart một lúc, nói:

- Chắc ổng bị điên rồi.

Ron nhìn cây đũa phép mới lấy ra từ trong túi áo, buồn bã nói:

- Cũng may mà mình không có thói quen xài đũa phép của người khác. Chắc đây là ý trời đó Harry, cây đũa phép của mình phát nổ, hy sinh để cứu mạng tụi mình.

Cây đũa phép sứt chìa gãy gọng của Ron đã bao lần khiến thằng nhỏ khốn đốn trong các tiết học Bùa chú và Biến hình nay lại cứu mạng tụi nó.

Harry không để cho Ron có thời gian thương tiếc cho cây đũa phép của mình quá lâu, nó đỡ bạn đứng dậy, hỏi:

- Bồ đi tiếp được không?

Ron thử nhấc chân lên, nhưng cơn đau kéo đến khiến nó nghiêng hẳn sang một bên, nó lắc đầu nói:

- Chắc là không được rồi, mình sẽ ở lại đây canh chừng, bồ hãy đi gọi giáo viên.

Nhưng Harry lại không đồng ý, đây rất có thể là chỗ ra vô của con quái vật, để Ron ở lại nó không yên tâm. Nó suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Mình có ý này. Nhưng trước hết phải mở nó ra đã.

Nói xong Harry lại chỗ cái vòi nước, cố tưởng tượng đây là một con rắn sống động như thật mà ra lệnh:

- Mở ra.

Một tiếng “lạch cạch” như tiếng mở chốt khóa vang lên, cái bồn rửa tay rung lắc dữ dội sau đó bị kéo thụt lùi xuống, xếp gọn gàng lại, để lộ ra một miệng cống tối om không thấy đáy.

Harry nhìn Ron bằng ánh mắt mừng rỡ, nó nói với vẻ quyết đoán:

- Mình sẽ đi xuống dưới, bồ ở lại đây canh chừng nơi này và cả ông thầy kia. Nếu quá lâu không thấy mình lên thì hãy đi gọi giáo viên.

Không đợi cho Ron kịp ngăn cản, Harry đã leo lên miệng cống và dứt khoát nhảy xuống.

Ron mặc cho đầu gối như muốn bị nứt toác ra vì đau, vội chạy lại miệng cống nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối sâu thẳm.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.