Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày mưa

Tiểu thuyết gốc · 2382 chữ

Bữa đó rời khỏi bệnh thất Catherine thấy Malfoy có chút tội nghiệp, nhưng cảm giác ấy không kéo dài được lâu.

Vào buổi tối cách hai ngày trước trận đấu Harry trở về phòng sinh hoạt chung trong trạng thái buồn bực không thể tả. Vừa thấy các bạn nó đã nói ngay:

- Đội Slytherin lấy cớ tay thằng Malfoy bị thương vẫn chưa khỏi mà xin rút khỏi trận này. Tụi mình sẽ đấu với nhà Hufflepuff vào thứ bảy tới, trong khi bữa giờ lại chỉ tập chiến thuật dùng để đối phó với nhà Slytherin. Tất cả những gì tụi mình biết về nhà Hufflepuff là bên đó vừa có một tầm thủ mới tên là Cedric Diggory. Anh Wood đã tức điên lên chạy đi khiếu nại nhưng không thành công. Thằng mất nết, rõ ràng tay nó đã khỏi. Bà Pomfrey đã chắc chắn như vậy nên mới cho nó rời khỏi bệnh thất. Nhưng nó bảo với các thầy cô nó vẫn còn thấy đau, muốn tịnh dưỡng cho đến khi khỏi hẳn nên từ chối thi đấu. Thằng chết dẫm, thằng đáng khinh…

Harry nói một hơi rồi bưng cốc nước trên bàn uống cho thấm giọng trong khi Ron đang cố chửi thằng Malfoy bằng những từ ngữ "có văn hoá" trước ánh mắt không mấy hài lòng của Hermione. Harry hỏi các bạn của mình:

- Mấy bồ có biết Cedric Diggory không?

Catherine đáp ngay:

- Một anh chàng cao to đẹp trai và nam tính. Thành tích học tập cũng khá tốt. Tính tình hiền lành, cương trực, ưa giúp đỡ bạn bè.

Thấy Ron và Harry nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên, Catherine nhún vai:

- Sao? Ảnh khá là nổi tiếng đó, phải không Hermione?

Hermione gật đầu:

- Ảnh nổi bên nhà Hufflepuff lắm, do hai bồ không để ý thôi.

Ron nói với vẻ không vui:

- Sao bên nhà Hufflepuff mà hai bồ lại biết?

Catherine cố không để bản thân bật ra tiếng cười mà trả lời:

- Có chuyện gì mà tụi này không biết đâu, đặc biệt là mấy anh chàng đẹp trai, học giỏi như Cedric Diggory. Hai bồ nên để ý đến bạn học chung quanh nhiều hơn, đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm vào thằng Malfoy nữa.

Hermione che miệng cười khúc khích càng khiến Ron buồn bực hơn, nó vỗ vai Harry cổ vũ:

- Bồ ráng mà thắng trận này nha. Để chứng minh rằng không phải cứ đẹp trai là chơi Quidditch giỏi.

Harry gật đầu. Nó có tự tin sẽ bắt được trái Snitch vàng trước Cedric Diggory.

Nhưng sự lạc quan của nó cũng không khiến anh Wood thôi lo âu và cứ chốc chốc anh lại chạy đi tìm nó để phổ biến về lối chơi của Cedric Diggory khiến cả sáng nó chẳng tập trung học hành gì được.

Trưa đó Harry đang ăn thì bị anh Wood bắt đi, anh giảng giải hơn một tiếng đồng hồ về những chiến thuật mà anh nghĩ Harry có thể áp dụng để vô hiệu hoá lối chơi của Diggory. Khi Harry được thả ra thì nó phát hiện lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám đã bắt đầu được mười phút rồi. Nó mở cửa bước vô lớp, nói một cách áy náy:

- Thưa thầy, con xin lỗi vì tới trễ.

Đáp lại Harry không phải là giọng nói hiền từ của thầy Lupin mà là giọng lạnh lùng của thầy Snape:

- Trừ nhà Gryffindor mười điểm vì tội đi trễ của trò, kiếm chỗ và ngồi xuống đi.

Harry vẫn đứng ngó thầy Snape trân trân:

- Thầy Lupin đâu rồi, thưa thầy?

- Ông ấy bị bệnh nên không dạy được. - Thầy Snape trả lời cộc lốc.

Harry tiếp tục hỏi:

- Thầy ấy bệnh có nặng không, thưa thầy?

Thầy Snape nheo mắt lại, đáp:

- Không đến nỗi mất mạng. Và nếu trò còn chưa chịu ổn định chỗ ngồi thì ta sẽ trừ năm mươi điểm vì cái tội làm gián đoạn tiết dạy của ta.

Chờ Harry ngồi xuống, thầy Snape tiếp tục:

- Ta phải nói rằng thầy giáo môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của các trò đã quá hời hợt đối với nội dung giảng dạy. Rõ ràng đã học tới năm thứ ba mà các trò chỉ mới biết cách đối phó với dăm ba con quái vô hại.

Dean Thomas to gan giơ tay bày tỏ ý kiến của mình:

- Thầy Lupin là giáo viên Phòng chống nghệ thuật hắc ám tốt nhất mà tụi con từng được học, thưa thầy.

- Trừ nhà Gryffindor năm điểm vì trò Thomas đã tự ý phát biểu khi chưa có sự cho phép của ta.

Thầy Snape quét mắt nhìn cả lớp rồi lạnh lùng nói tiếp:

- Vì những lí do trên, ta quyết định phải đưa các trò trở về với khuôn khổ. Lật sách ra trang ba trăm chín mươi bốn. Đó là nội dung của buổi học ngày hôm nay.

Hermione không hài lòng với kiểu đi tắt đón đầu này, cô bé bất chấp ánh mắt sắc lẹm của thầy Snape mà nói leo:

- Thưa thầy, thầy không thể làm như vậy, tụi con chỉ mới học tới bài về con ma đèn lồng Hinkypunk.

Thầy Snape nói một cách nhẹ nhàng, nhưng âm hiểm:

- Ở đây ta là giáo sư hay trò?

Hermione đành im lặng mà mở sách tới trang thầy Snape yêu cầu.

Trang ba trăm chín mươi bốn viết về người sói. Catherine biết ý đồ của thầy Snape và nó không hề đồng ý cách làm này của thầy.

Thầy Snape thấy học trò đã mở sách ra hết thì dõng dạc hỏi:

- Trong các trò ai phân biệt được người sói với chó sói thật?

Không ai giơ tay phát biểu, kể cả Hermione.

Thầy Snape chậc lưỡi:

- Thật đáng báo động. Học sinh năm thứ ba mà đến vấn đề cơ bản như thế này mà lại không biết.

Catherine không nhịn được mà giơ tay phát biểu:

- Thưa thầy, tại sao tụi con lại phải biết về một nội dung mà tụi con chưa từng được học qua?

Thầy Snape có vẻ không vui, thầy nói:

- Tốt. Tốt lắm. Ta sẽ báo cáo chuyện này với ngài Hiệu trưởng. Thật là nguy hiểm khi không một học sinh năm thứ ba nào biết cách phân biệt người sói với chó sói thật.

Catherine đáp trả:

- Tụi con sẽ biết, dù sao trong năm nay tụi con cũng sẽ học hết quyển sách này. Nhưng như vậy đâu có nghĩa là bây giờ tụi con cần phải biết cách phân biệt người sói đâu, phải không ạ? Cho đến lúc phân biệt được người sói và chó sói thật thì con xin cam đoan với thầy là nếu con thấy một con gì đó trông giống như sói thì con sẽ co giò chạy trốn thật nhanh chứ không ở lại tìm hiểu xem nó là chó sói hay người sói đâu. Xin thầy hãy tin tưởng ở con. Con nghĩ là các bạn khác cũng sẽ làm giống như con thôi.

Lúc nói câu cuối Catherine nhìn thẳng vô mắt thầy Snape.

- Cấm túc, và trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm vì câu trả lời xấc xược của trò, Catherine à.

Catherine quá quen với việc bị thầy Snape trừ điểm, nó giơ tay gấp quyển sách lại rồi từ lúc đó đến cuối giờ nó không hề nói thêm một câu nào nữa.

Tiết học kết thúc bằng một núi bài tập về nhà của thầy Snape khiến tụi học trò kêu trời. Lúc rời khỏi lớp, Ron đã hỏi Hermione bằng giọng hoài nghi:

- Lúc thầy Snape hỏi cách phân biệt người sói với chó sói thật, sao bồ không giơ tay trả lời như mọi khi?

Hermione trả lời Ron với vẻ đương nhiên:

- Ron à, mình không phải là cái máy trả lời tự động mà ai hỏi gì thì mình trả lời nấy. Một khi mình cảm thấy không cần thiết phải trả lời thì mình sẽ không trả lời.

Ron nhìn Hermione bằng ánh mắt ngạc nhiên, nó lẩm bẩm:

- Hermione điên rồi. Cô nàng biết tuốt lại không thèm giơ tay trả lời câu hỏi.

Harry thì tò mò về chuyện phân biệt người sói nên nó hỏi:

- Vậy rốt cục thì phân biệt như thế nào? Thầy Snape nói như thể tụi mình ngu lắm. Nhưng mình nghĩ nếu biết cách phân biệt thì cũng tốt.

Hermione cất giọng giảng giải:

- Sự khác nhau chủ yếu ở mõm, con ngươi và đuôi. Mõm của người sói sẽ ngắn hơn chó sói thật, con ngươi thì nhỏ hơn, còn đuôi thì sẽ mọc thành búi chứ không dày và rậm.

Catherine bổ sung lời của Hermione:

- Cách dễ nhất để nhận biết người sói là khi ở trạng thái hóa sói họ có thể đứng bằng hai chân, tuy lưng có hơi cong một chút, nhưng chắc chắn không phải là khung xương của thú bốn chân đâu. Hơn nữa người sói có khả năng dùng tay cầm nắm đồ vật, một số người khi hóa sói trên người thậm chí còn sót lại dấu vết của quần áo. Một khi đã hóa sói thì người sói thường to lớn vạm vỡ hơn chó sói thật, đặc biệt là rất hung hăng và luôn chủ động tấn công con người.

Nói đến đây Catherine nhún vai:

- Dù sao thì nhìn vô là bồ biết ngay đó là người sói hay chó sói mà thôi, chẳng cần mất công phân biệt làm gì.

Ron và Harry cùng ồ lên. Đúng lúc này thì thầy Snape đi ngang qua tụi nhỏ, và ánh mắt của thầy nhìn tụi nó thì không còn gì để nói, quá nham hiểm và âm độc.

Bốn đứa không ai nói với ai câu nào, vội vàng ôm cặp chạy biến.

Ngày diễn ra trận Quidditch trời mưa tầm tã. Từ sáng Catherine đã chờ Harry ở phòng sinh hoạt chung, vừa thấy Harry đi xuống nó nói luôn:

- Bồ đưa mắt kính của bồ đây.

Harry không hiểu Catherine định làm gì nhưng vẫn tháo kính xuống đưa cho bạn.

Catherine chĩa đũa phép vô cái kính mà lầm rầm:

- Impervius.

Nó trả kính lại cho Harry, nói:

- Ổn rồi. Mình vừa ếm bùa chống thấm lên kính, bồ sẽ không bị ảnh hưởng tầm nhìn vì trời mưa. Bồ có muốn mình ếm lên bộ đồ của bồ luôn không?

Harry đáp với vẻ cảm kích:

- Không cần đâu. Vầy là tốt lắm rồi.

- Vậy hẹn gặp lại bồ sau trận đấu. Chúc may mắn nhé.

Khi trận đấu sắp bắt đầu thì Ron, Hermione và Catherine cùng nhau rời khỏi Đại Sảnh Đường ấm áp mà băng qua bãi cỏ ướt đẫm trong làn mưa mà tiến về khu vực khán đài. Gió thổi mỗi lúc một mạnh khiến cho tụi nhỏ lảo đảo suýt ngã mấy lần. Leo lên được khán đài, Ron thở hổn hển nói:

- Làm sao mà có thể thi đấu trong điều kiện thời tiết như thế này.

Hermione nói:

- Hi vọng là Harry thấy đường để bắt trái Snitch.

Catherine không nói gì bởi vì nó đang không quá thoải mái với cái thời tiết như thế này. Mặc dù khán đài có mái che và nó đã tự ếm bùa chống thấm lên người nhưng những cơn gió buốt giá từ xa thổi đến vẫn khiến nó run lên từng hồi.

Ba đứa nhỏ ngồi trên khán đài cố gắng tìm kiếm hình ảnh của Harry trong màn mưa nhưng chỉ thấy những cái bóng xẹt qua xẹt lại.

Sấm chớp đì đùng, mưa mỗi lúc một nặng hạt và những cơn gió thổi mạnh táp vào da thịt đau rát khiến Catherine cảm thấy chỉ muốn bỏ về quách cho rồi. Trận đấu đã diễn ra được hai mươi phút và cơn bão không có vẻ gì là sẽ dừng lại. Catherine cảm thấy hết chịu đựng nổi, một trận giá buốt lại thổi ngang qua người khiến nó không thể ngẩng mặt lên được nữa. Sự lạnh giá này không đến từ những cơn mưa nặng hạt mà từ một nơi khác, mà Catherine biết chính xác điều gì khiến nó cảm thấy không thoải mái từ lúc bắt đầu trận đấu tới giờ. Nó nói với Hermione đang ngồi run cầm cập bên cạnh:

- Mình không được khoẻ, mình đi về trước nhé.

Gió lớn đến nỗi Hermione phải hét vào tai thì Catherine mới nghe được bạn nói gì:

- Bồ có cần mình dẫn bồ về không?

Catherine lắc đầu, đáp:

- Không cần đâu. Phải có người trong số tụi mình ở lại cổ vũ Harry chứ.

Catherine kéo mũ trùm kín đầu và run rẩy rời khỏi chỗ ngồi của mình. Nó lò dò từng bước đi khó nhọc qua các hàng ghế chật kín người, đũa phép được nắm chặt trong tay.

Lúc Catherine đi đến đầu cầu thang dẫn xuống bãi cỏ thì nó đột nhiên dừng lại. Một cảm giác lạnh lẽo, buốt đến tận óc ập đến khiến Catherine ngã khuỵu xuống. Xung quanh nó chợt tĩnh lặng đến kì lạ, và rồi nó nghe thấy những tiếng kêu gào van xin mà nó đã muốn quên từ rất lâu.

*Làm ơn đừng giết họ!

Là lỗi của tôi, hãy giết tôi! Làm ơn đừng giết họ!*

Phải gọi Thần Hộ Mệnh. Catherine đã nghĩ như vậy nên rút đũa phép ra. Nhưng tâm trí nó lại tràn ngập những hình ảnh mà nó đã luôn muốn quên. Hai mươi lăm năm, vậy mà lại chẳng thể xoá nhoà được điều gì. Nó đã quá thất bại rồi. Tiếng gào khóc vẫn vang vọng bên tai, Catherine có thể thấy được rất rõ hình ảnh của tên đao phủ máu lạnh đang hả hê bên cạnh những cái xác người lạnh lẽo. Trong một khoảnh khắc, nó muốn kết thúc cuộc đời mình. Nó không thể sống với những ký ức kinh hoàng như vậy trong quãng đời còn lại. Nó ngã xuống.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.