Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món quà Giáng sinh sớm

Tiểu thuyết gốc · 2167 chữ

Catherine choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Không còn khung cảnh dưới cơn mưa xối xả, không còn sự lạnh lẽo đến ghê người nữa, bao bọc quanh nó là cảm giác ấm áp an tâm.

- Bồ không sao chứ?

Là giọng của Hermione.

Catherine ngồi dậy, nó thấy gương mặt đầy vẻ lo lắng của Hermione thì áy náy lắm, bèn nói:

- Mình không sao rồi.

Hermione thở ra một hơi nhẹ nhõm:

- May quá. Có chuyện gì đã xảy ra với bồ vậy? Mình cứ tưởng bồ đã trở về phòng sinh hoạt chung cho đến khi thấy bồ bất tỉnh ở tiền sảnh. Bồ bất tỉnh còn lâu hơn cả Harry.

Catherine ngắt lời Hermione:

- Harry bị sao?

Hermione đáp bằng một giọng buồn buồn:

- Đội mình thua rồi. Bồ ấy bị té từ trên độ cao mười mấy thước. Nhưng bồ ấy đã khoẻ lại. Còn bồ thì suốt một tuần nay không hề tỉnh dậy khiến mọi người lo sốt vó lên. Lũ giám ngục thật kinh khủng. Chưa bao giờ mình thấy cụ Dumbledore giận dữ như vậy.

- Mình xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.

Catherine không biết nói gì hơn ngoài xin lỗi, nó cũng muốn bản thân mạnh mẽ để mọi người không phải lo lắng, nhưng nó lại chẳng thể gượng dậy nổi mỗi khi lại gần giám ngục. Thật đáng xấu hổ.

Nói chuyện với Hermione một hồi thì Harry và Ron cũng tới thăm Catherine. Ron dè dặt hỏi sau khi chắc chắn là bạn mình đã ổn:

- Bồ có nhớ chuyện gì đã xảy ra với bồ không?

Catherine lắc đầu.

Harry nói:

- Có lẽ là do lũ giám ngục. Mà làm sao chúng ảnh hưởng được bồ khi bồ đã vô tới tiền sảnh?

Catherine đáp một cách mơ hồ:

- Tất cả những gì mình nhớ là mình đã té từ trên khán đài xuống. Mình chưa hề đi đến tiền sảnh mà.

Ron thắc mắc:

- Vậy ai đã đưa bồ đến tiền sảnh nhỉ? Thật khó hiểu. Bồ té từ trên khán đài xuống, bảo sao bà Pomfrey nói bồ bị gãy xương nghiêm trọng.

Catherine hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện xảy ra lúc đó. Nó suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra bèn mặc kệ.

Trong lúc nói chuyện nó thấy Harry có vẻ vẫn còn buồn về thất bại vừa rồi của đội Quidditch nhà Gryffindor, nó cũng biết ngoài buồn và áy náy ra Harry còn lo lắng về chuyện bị Hung tinh chiếu mạng. Nhưng nếu Harry đã không muốn tâm sự với ai thì nó cũng sẽ im lặng xem như không biết, để bạn mình tự tìm ra đáp án cho bản thân vậy.

Mặc cho ba đứa bạn thắc mắc làm thế nào mà Catherine có thể đi vô tới tiền sảnh trong khi không nhớ gì, Catherine gạt phăng và bảo điều đó không quan trọng bằng việc giúp nó lấy lại những kiến thức đã mất trong một tuần qua. Tập trung vào chuyện học tập và nâng cao sức mạnh của bản thân mới là chuyện nó cần làm lúc này.

Điều khiến Catherine cảm thấy yên tâm nhất chính là Harry đã có cuộc trò chuyện nho nhỏ với thầy Lupin và thầy đã đồng ý giúp Harry thực hành câu thần chú chống lại giám ngục.

- Bồ có thể đi cùng mình nếu muốn. Bồ cũng cần phải học cách chống lại chúng nếu không muốn cứ ngất xỉu hoài.

Catherine nói:

- Mình không nghĩ là thầy Lupin lại có đủ Ông Kẹ cho hai chúng ta thực hành, đó là chưa kể nỗi sợ của mình đâu phải giám ngục.

Vậy là Catherine thoát khỏi việc phải thực hành câu thần chú ấy trước mặt thầy Lupin. Nếu đứng khơi khơi ở một nơi không có bóng dáng của mấy tên giám ngục Azkaban thì Catherine không gặp khó khăn gì trong việc gọi ra một Thần Hộ Mệnh. Nhưng khi đối diện với chúng thì lại là một chuyện khác. Nó thậm chí còn không đủ tỉnh táo để suy nghĩ sáng suốt chứ đừng nói tới việc vung vẩy đũa phép gọi Thần Hộ Mệnh.

Thứ hai đầu tuần Catherine đi học lại thì không hiểu sao nó lại bị Pansy Parkinson liên tục gây khó dễ. Con nhỏ ấy đã năm lần bảy lượt muốn đầu độc Catherine bằng cách bỏ mấy viên kẹo chảy máu cam hay mọc mụn mủ vô vại nước bí rợ của nó nhưng đều bị nó bắt quả tang. Hermione nói với Catherine sau vụ đầu độc thất bại thứ năm trong tuần:

- Bồ định cứ thế mà để yên cho con nhỏ muốn làm gì thì làm sao? Mình chưa bao giờ thấy nó điên cuồng như vậy với bất kỳ ai.

Nói tới đây Hermione nói nhỏ vô tai Catherine:

- Mình nghĩ nó đang ghen.

Catherine bị suy nghĩ này của Hermione làm cho bật cười. Hermione ngoe nguẩy nói:

- Bồ không tin thì thôi.

Catherine xua tay:

- Nó việc gì mà phải ghen với mình. Chắc là nó đang muốn trả thù mình vụ đưa mấy cây viết lông ngỗng chơi khăm cho Malfoy xài ấy mà.

Ron nghe nhắc tới tên Malfoy liền chửi ầm lên:

- Thằng khó ưa đó, từ sau trận thua nhà Hufflepuff đi đến đâu nó cũng chế nhạo Harry, nhìn bản mặt huênh hoang của nó mà mình ngứa mắt, chỉ muốn đánh nó một trận cho bõ ghét.

Catherine phụ hoạ:

- Thằng Malfoy đúng là đáng ghét, mà bên nhà Slytherin có ai dễ thương đâu Ron.

Ba đứa còn lại đồng loạt gật đầu tán thành với Catherine.

Ngày tháng dần trôi, Catherine cưỡng ép bản thân quên đi nỗi ám ảnh với bọn giám ngục, cũng chẳng buồn quan tâm Pansy Parkinson đối với nó như kẻ thù mà gây sự ở khắp nơi, bởi vì nó có một việc quan trọng cần làm, đó là chế tạo thuốc Kháng sói.

Catherine đã mất rất nhiều công sức, không ngừng tìm kiếm và tra cứu tư liệu cộng với đọc trộm sách tham khảo ở văn phòng thầy Snape trong mỗi lần cấm túc mới tổng hợp được công thức mà nó cho là hoàn chỉnh nhất để điều chế thuốc Kháng sói. Nó đã bắt tay vào thực hiện từ hồi đầu tháng mười hai, nhưng cho tới thời điểm hiện tại vẫn chưa thành công lần nào.

Cuộc sống học đường của tụi nhỏ trở nên sôi động hẳn lên khi Giáng Sinh gần kề. Catherine vừa nhận được thư của bố mẹ nói là họ có việc bận, sẽ không thể ở nhà trong kỳ nghỉ lễ nên dĩ nhiên là nó chọn ở lại trường mùa Giáng Sinh này. Khi biết tin ba người bạn thân đều chọn ở lại trường đón Giáng Sinh cùng mình thì Harry vui lắm. Niềm vui ấy thậm chí còn đủ sức lấn át nỗi thất vọng vì không được đi chơi làng Hogsmeade. Thế nên vào ngày mọi người đi chơi nó rất bất ngờ khi thấy anh Fred và anh George đứng núp sau một bức tượng mà lén lút gọi nó.

Thấy Harry lại gần anh Fred nói ngay:

- Tụi anh có quà Giáng Sinh sớm cho em.

Anh George tiếp lời:

- Để lên dây cót tinh thần cho em sau trận thua muối mặt.

Harry kêu lên:

- Ôi. Hai anh, làm ơn.

Anh Fred cười:

- Giỡn xíu thôi. George, nói tiếp đi.

Anh George lại nói:

- Bọn anh có một thứ mà chắc chắn em sẽ thích. Bọn anh đã xài nó rất nhiều lần đến nỗi thuộc làu hết đường đi nước bước ở trong này. Anh và Fred đã thảo luận và thống nhất với nhau rằng tụi này sẽ truyền nó lại cho em.

Nói rồi anh dúi vào tay Harry một tấm giấy da cũ rích.

Không đợi cho Harry kịp nói gì, hai anh em sinh đôi thay phiên nhau hướng dẫn Harry cách sử dụng Bản đồ Đạo tặc.

Giải thích xong hết thảy, hai anh nhìn tấm bản đồ với vẻ thành kính:

- Tụi này nợ họ nhiều lắm. Những con người vĩ đại đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò".

Khi hai anh em sinh đôi đi rồi Harry lập tức cầm bản đồ chạy đi tìm Catherine nhưng lại không thấy bạn mình đâu. Nó chợt nhớ ra rằng từ lúc sáng sớm tới giờ không hề thấy bóng dáng Catherine ở quanh đây. Hơi thất vọng một chút, Harry đi lại cái bàn mà bốn đứa vẫn thường ngồi, định bụng chờ Catherine quay trở lại để chia sẻ bí mật nho nhỏ này thì nó nhìn thấy một mẩu giấy ghi mấy dòng chữ như sau:

"Harry à, hi vọng là bồ đọc được mảnh giấy này. Mình thấy không khỏe nên đã đi đến bệnh thất từ sáng sớm nên bồ đừng đi tìm mình mà hãy cứ đi chơi đâu đó cho thật thoả thích đi. Anh Fred và George đã nói với mình về thứ đó, chúc bồ có một ngày vui vẻ."

Vừa đọc xong thì mẩu giấy cũng tự bốc cháy thành tro tàn khiến Harry giật mình mất mấy giây.

Vậy là Catherine đã biết về tấm bản đồ và không có ý muốn ngăn cản nó. Harry như được tiếp thêm sức mạnh, nó chạy lên phòng ngủ lấy tấm áo khoác tàng hình ra và trùm lên người.

Catherine thật sự có đi bệnh thất, nhưng nó chỉ nằm một giờ rồi báo với bà Pomfrey là nó đã khoẻ rồi và chạy thẳng lên Phòng Yêu Cầu. Nó cần học cách chế ra được thuốc Kháng sói trước khi năm học kết thúc. Đây là một loại thuốc cực kỳ, cực kỳ khó pha chế. Chỉ cần một giây mất tập trung cũng có thể khiến nó trở thành thuốc độc thay vì thuốc cứu người. Nếu may mắn thành công thì quá tốt rồi, còn nếu không thể thì nó phải tính đến cách khác, miễn sao khi chuyện đó xảy ra nó đảm bảo không có ai bị thương là được.

Catherine vô cùng muốn chú Sirius được minh oan sớm nhưng có một số chuyện vẫn phải xảy ra, vì sự trưởng thành của Harry, Ron và Hermione.

Khi Catherine rời khỏi Phòng Yêu Cầu thì trời cũng đã chập choạng tối. Bước vào phòng sinh hoạt chung, nó thấy Ron và Hermione đang ngồi im lặng ở một cái ghế bành khuất sau cây thông Noel. Nó lại gần hỏi thăm và hai người bạn đã buồn rầu kể lại những gì tụi nó nghe lỏm được qua cuộc nói chuyện của người lớn. Từ việc Sirius Black và ba của Harry là bạn thân thời đi học, cho đến chuyện ba má của Harry tin tưởng chọn hắn ta làm Người giữ Bí mật cho Bùa Trung Tín, kể cả việc Peter Pettigrew bị thủ tiêu trước bàn dân thiên hạ như thế nào. Những thông tin này như một quả bom khổng lồ dội xuống đầu Harry, khiến cho tinh thần thằng nhỏ bị chấn động nặng nề.

Ron ủ rũ nói:

- Hẳn là Harry rất hận Sirius Black khi nghe về những chuyện đó. Mấy bồ có nghĩ Harry sẽ tìm Sirius Black để tính sổ không? Mình lo quá. Từ lúc ở làng Hogsmeade về tới giờ bồ ấy chẳng nói câu nào.

Hermione tỏ ra lo lắng:

- Bồ nghĩ Harry sẽ làm thế ư? Chắc là không đâu, làm sao bồ ấy có thể liều mạng vì một người không đáng như vậy. Hắn ta là tên sát nhân, chúng ta thì chỉ là học sinh mà thôi.

Catherine nói:

- Hermione nói đúng, nhưng tụi mình vẫn phải ngó chừng Harry, để chắc chắn là bồ ấy suy nghĩ thông suốt về chuyện này.

Ba đứa ngồi thảo luận xem ngày mai nên khuyên nhủ Harry như thế nào một lúc rồi ai về phòng nấy, lòng nặng trĩu suy tư.

Hôm sau là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Catherine thức dậy từ lúc tờ mờ sáng và rời khỏi phòng sinh hoạt chung, đi đến bờ hồ mà ngồi một mình tư lự.

Nó không biết phải làm sao với những ký ức kinh hoàng luôn ngấp nghé trỗi dậy kia, rõ ràng ở đời trước nó đã vượt qua được sau một khoảng thời gian dài tiếp nhận trị liệu tâm lý. Nó cứ nghĩ sống một cuộc sống mới thì bóng ma quá khứ sẽ không tìm đến nữa. Ai có dè đâu. Nếu nó không tìm cách giải quyết dứt khoát thì chuyện này sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của nó mất.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.