Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi buồn của Harry

Tiểu thuyết gốc · 2102 chữ

Catherine cứ ngồi như thế với những dòng suy nghĩ miên man không đáp án thì nó thấy ở phía xa xa có một bóng đen chạy vụt qua, hình như là bóng của một con gì đấy bốn chân. Nó đứng lên toan đuổi theo nhưng lại chẳng biết sẽ phải nói gì khi đối diện với chú Sirius vào thời điểm này nên nó từ bỏ ý định ấy mà quay trở về phòng sinh hoạt chung. Ron và Hermione đã tỉnh dậy và đang ngồi nói chuyện với nhau, trong khi Harry thì lại chẳng thấy đâu. Ron chủ động giải đáp thắc mắc của Catherine:

- Harry nói là bồ ấy cần suy nghĩ và không muốn bị ai làm phiền.

Catherine không hỏi thêm gì nữa. Nó ngồi xuống bên cạnh Hermione và hai đứa con gái bắt đầu thảo luận về bài tập.

Ron dường như không thể chịu nổi việc nghỉ lễ mà còn phải nghe nói về chuyện học hành nên lôi bộ cờ phù thủy ra và rủ hai cô bạn đánh cờ. Hermione có vẻ khó chịu khi bị Ron cắt ngang nhưng cô bé vẫn miễn cưỡng đánh với bạn vài ván cờ lấy lệ.

Đến gần trưa thì rốt cuộc tụi nó cũng được nhìn thấy Harry đi xuống phòng sinh hoạt chung. Ron cẩn thận quan sát sắc mặt của bạn mình, hỏi một cách dè dặt:

- Bồ vẫn ổn chứ?

Harry trả lời với vẻ bình thản:

- Mình khá hơn nhiều rồi.

Hermione cẩn thận hỏi:

- Bồ sẽ không làm chuyện gì gây nguy hiểm cho bản thân, đúng không?

Harry đáp:

- Làm ơn đừng hỏi mình với vẻ mặt đó, Hermione à. Mình sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc.

Hermione dường như trút được gánh nặng ở trong lòng, cô bé nói với giọng nức nở:

- Từ hôm qua tới giờ mình cứ lo suốt. Mình sợ bồ sẽ bị hận thù che mất lý trí.

Harry trấn an các bạn của mình:

- Mình đã suy nghĩ thông suốt rồi. Mình hứa sẽ không bốc đồng mà đi tìm Sirius Black để trả thù. Nhưng nếu hắn muốn thanh toán mình thì hắn sẽ phải hối hận.

Một tia hận thù loé lên trong ánh mắt của Harry khi nó nhắc đến cái tên ấy.

Ron quàng vai Harry, thụi vài cái nhẹ hều vô bụng bạn mình, vừa cười vừa nói:

- Bồ làm tụi này lo chết được.

Harry xoa xoa bụng, mỉm cười đáp:

- Xin lỗi vì đã khiến mấy bồ lo lắng.

Chiều hôm ấy tụi nhỏ đi thăm bác Hagrid, Catherine cứ lo sợ Harry sẽ tra hỏi bác ấy về chú Sirius nhưng Harry lại tỏ ra rất bình thường, như thể nó đã quên hoàn toàn những gì nghe được hồi hôm qua. Catherine nghi hoặc liếc trộm Harry mấy lần, trong lòng không hoàn toàn yên tâm về lời hứa của bạn lúc trưa.

Khi trở về tiền sảnh, Hermione nói muốn lên thư viện tìm sách tham khảo cho các môn học của cô bé, Ron xung phong đi theo xách đồ giúp bạn. Khi chỉ còn lại hai đứa, Catherine mới lên tiếng:

- Bồ có phiền không nếu bây giờ tụi mình đi dạo thêm một vòng nữa quanh sân trường?

Harry gật đầu đồng ý. Hai đứa lại bước ra khỏi tiền sảnh, đi hướng về phía bờ hồ.

Lúc cả hai ngồi xuống bóng râm ở gần đó, Catherine quay sang Harry mà hỏi:

- Bồ thật sự đã gạt hết những gì bồ nghe được ra khỏi đầu rồi sao?

Harry im lặng không đáp.

Catherine thở dài:

- Bồ không nói gì chứng tỏ bồ vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai khỏi câu chuyện ấy. Nhưng mà mình hi vọng là bồ sẽ không làm gì liều lĩnh.

Harry chợt lên tiếng, giọng phẫn nộ:

- Bồ không hiểu. Bồ đâu có ở trong hoàn cảnh của mình. Trong khi hắn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì mình lại mắc kẹt ở đây, không thể làm được gì. Đó là chưa kể có thể hắn đã sống suốt từng ấy năm trong ngục Azkaban mà không bị lương tâm cắn rứt, dày vò. Hắn vượt ngục và muốn tìm mình tính sổ, bồ không thấy sao? Bồ đâu có biết mình nghe thấy gì khi lũ giám ngục đến gần, mình cảm thấy uất hận và nghẹn đắng ở trong lòng khi nghĩ đến cái sự thật rằng hắn ta là bạn thân của ba và là ba đỡ đầu của mình. Làm sao mà mình nguôi ngoai cho được, làm sao mà mình gạt ra khỏi đầu chuyện này được. Bị bạn thân phản bội, chuyện này thật không thể chấp nhận được. Mình thấy rất đau đớn. Ba má mình, họ đã làm gì sai mà phải bị như vậy? Bồ làm sao hiểu được. Bồ không hiểu gì hết. Đừng nói gì nữa.

Catherine lắc đầu, nước mắt chực trào:

- Không, Harry à, mình hiểu hết cảm giác bất lực và phẫn uất của bồ. Sự đau đớn, sự bi thương, sự hận thù, mình hiểu hết.

Harry nhìn Catherine bằng ánh mắt ngạc nhiên. Khi giọt nước mắt đầu tiên của Catherine rơi xuống cũng là lúc cơn giận trong lòng nó nguội đi, nó do dự mấy giây rồi choàng qua ôm Catherine, để bạn tựa vào vai mình mà khóc.

- Mỗi lần bọn giám ngục đến gần mình lại nghe thấy tiếng họ, tiếng van xin, tiếng gào thét, tiếng khóc. Mình có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của họ, mình đau lòng lắm. Trái tim và cả linh hồn của mình tưởng chừng như đã bị xé tan ngay lúc ấy. Mình ước gì mình được chết theo họ. Mình ước gì mình có thể quên. Rồi mình ở đây, bên cạnh bồ. Mọi chuyện sẽ trôi qua dần theo thời gian, Harry à. Nếu bồ không thể quên được thì hãy xem nó như một cơn ác mộng, nhiệm vụ của bồ là thức dậy và tiếp tục sống vui vẻ. Bên cạnh bồ còn có rất nhiều người yêu quý bồ, bồ không cô đơn, cũng sẽ không phải chiến đấu một mình.

Harry biết cắt ngang tâm sự bạn lúc này thì hơi vô duyên, nhưng nó vẫn hỏi:

- Ba má hiện tại không phải ba má ruột của bồ hả? Bồ nói mà mình chẳng hiểu gì.

Catherine thoáng ngập ngừng, nó lau nước mắt, bắt đầu nói mò:

- Không, họ là bố mẹ ruột của mình. Những gì mình kể với bồ là giấc mơ đi theo mình từ nhỏ, có lẽ là kiếp trước của mình.

Harry không biết nói gì cho phải, nó nghĩ thầm trong bụng có lẽ đây là cách mà Catherine bày ra để an ủi mình, nó vừa bực vừa thương, chỉ biết vỗ về bạn mà nói:

- Bồ đừng khóc nữa, mình hứa là mình sẽ không làm gì ngu ngốc.

Catherine thôi không khóc nữa mà nhìn Harry bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Thấy vậy Harry bèn cam đoan:

- Mình hứa với bồ. Hứa danh dự luôn.

Catherine nhoẻn miệng cười thật tươi. Harry thở phào, nó phóng tầm mắt ra xa, rồi đột nhiên nó hỏi bạn:

- Tại sao Black lại không bị bọn giám ngục ảnh hưởng nhỉ? Hắn không thấy có lỗi với ba má của mình sao? Ngục Azkaban không làm gì được hắn.

Catherine đáp:

- Có lẽ hắn cũng đã bị ảnh hưởng, cho đến một ngày nọ hắn đột nhiên nhận ra mục đích sống của mình.

Harry nói với giọng mỉa mai:

- Ừ, mục đích sống của hắn là tìm tới và thanh toán nốt mình.

Catherine nói:

- Ôi Harry, bồ không thấy sự bất thường nào sao? Black chỉ nói mớ "Nó ở trường Hogwarts" chứ đâu có nói mớ là "Harry Potter ở trường Hogwarts" đâu. Mình có linh cảm hắn tìm kiếm một người trong trường Hogwarts, nhưng chưa chắc là bồ. Dẫu sao thì bồ cũng nên cẩn thận và tuyệt đối không được đi tìm Black một mình.

Harry nhìn Catherine với vẻ mặt như thể muốn nói "Bồ điên rồi!". Nó phủi mông đứng dậy và nói bằng giọng lạnh lùng:

- Về thôi, trời sắp tối rồi.

Catherine đuổi theo Harry như muốn nói gì đó nhưng Harry lại cố tình bước thật nhanh như thể không muốn nghe bất kỳ điều gì từ cô bạn của mình nữa.

Catherine buồn bực, vừa đi vừa tự trách bản thân đã ăn nói thiếu suy nghĩ. Nó cứ thế rảo bước dọc theo các dãy hành lang, cho đến khi ý thức được mình đang đi đâu thì nó đã đứng trước cửa lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Vài ngày nữa là tới ngày trăng tròn rồi nhỉ, có lẽ bây giờ thầy đang cảm thấy bệnh lắm. Catherine đứng chần chừ một hồi ở trước cửa lớp thì quyết định bỏ đi, không nên làm phiền thầy giáo lúc này. Lúc Catherine vừa xoay người thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Thầy Lupin nhìn nó với vẻ ngạc nhiên:

- Catherine, trò tới tìm ta?

Catherine lúng túng đáp:

- Dạ không, thưa thầy. Con chỉ, ờm, đi ngang qua.

Thầy Lupin gật đầu, rồi thầy định đóng cửa lại, nhưng Catherine đã lách người chui vô văn phòng, nó nói nhanh:

- Con có thể xin thầy một tách trà nóng được không ạ?

Thầy Lupin trả lời:

- Được chứ, nhưng ta e là ta chỉ có trà túi lọc.

Catherine ngồi xuống cái ghế đối diện bàn giấy của thầy Lupin, ánh mắt đảo một vòng khắp cả căn phòng. Đơn sơ, tẻ nhạt, đó là hai từ mà nó có thể dùng để miêu tả văn phòng của thầy Lupin. Ở góc phòng có những cái lồng đã bị che kín bằng vải đen, có lẽ là dùng để nhốt những sinh vật hắc ám thầy sẽ giảng dạy trong tiết học. Không có một dấu ấn riêng nào của thầy Lupin trong căn phòng này, có lẽ thầy ý thức được bản thân sẽ không ở đây lâu. Catherine bỗng thấy buồn vì điều đó.

Tiếng ấm nước sôi réo vang khiến Catherine giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Thầy Lupin lấy ra một túi trà bỏ vô tách rồi đổ nước sôi từ trong ấm ra, thầy đưa cho nó rồi nói:

- Cẩn thận nhé, vẫn còn nóng lắm.

Catherine cảm ơn thầy rồi dùng hai tay nhận lấy tách trà, nó bất chấp nguy cơ bị bỏng lưỡi mà đưa lên miệng hớp một ngụm trà. Nó nói:

- Thật đã khát. Trà túi lọc cũng có cái tiện lợi và ngon lành riêng của trà túi lọc.

Thầy Lupin hỏi:

- Trò tới tìm ta có chuyện gì không?

Catherine đáp:

- Dạo này con thấy thầy không khỏe nên muốn tới hỏi thăm thầy thôi ạ.

Thầy Lupin đáp bằng giọng nhẹ nhàng thản nhiên:

- Cảm ơn trò đã quan tâm, ta vẫn ổn.

Catherine uống cạn tách trà trong tay, nó hỏi:

- Cảm ơn thầy vì tách trà ạ. Chúc thầy Giáng Sinh vui vẻ.

Nó nói rồi không cho thầy Lupin kịp phản ứng, nó để một vật gì đó xuống bàn rồi bỏ chạy ra khỏi văn phòng.

Thầy Lupin cầm cái gói nhỏ đó lên và mở ra xem, bên trong không có gì chỉ toàn là kẹo. Thầy bật cười rồi lấy gói kẹo cất vào ngăn bàn.

Tối đó Catherine bỏ luôn bữa ăn thịnh soạn đang chờ nó trong Đại Sảnh Đường mà chạy lên Phòng Yêu Cầu, vùi đầu vào nghiên cứu cách điều chế thuốc Kháng sói. Tuy nhiên có một sự thật mà Catherine phải đối diện, đó chính là nguyên liệu của thuốc này quá đắt đỏ. Nó đã tiêu cả trăm đồng Galleon vàng chỉ để chế ra những sản phẩm thất bại. Tiền bố mẹ nó cho không còn nhiều nữa, nó chỉ có thể xài tiết kiệm nhất có thể. Từ hồi hè đến giờ thì đây là lần đầu tiên mà Catherine tha thiết muốn điều chế thành công loại thuốc này đến vậy. Nó nhìn số nguyên liệu ít ỏi còn sót lại mà rầu rĩ. Rốt cuộc thì nó đã sai ở công đoạn nào? Nếu như có thể nhìn thầy Snape điều chế thuốc này một lần thì tốt biết bao.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.