Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày đẹp trời

Tiểu thuyết gốc · 3627 chữ

Catherine không ở bên cạnh bố mẹ được lâu. Sau chuyến nghỉ mát kéo dài một tuần lễ ở đảo Wight, ông bà Evans lại tất bật với công việc và hiếm khi ở nhà.

Hai anh của Catherine đã tốt nghiệp và quyết định quay trở lại Brazil để làm việc vì họ yêu thích cuộc sống ở nơi này.

Bố mẹ Catherine chưa bao giờ phản đối quyết định của con cái, thỉnh thoảng họ vẫn dành ra được một chút thời gian để đi thăm hai đứa con trai đã biệt tích mấy tháng trời.

Lâu rồi Catherine không nói chuyện với hai anh, nó quyết định mua thêm một con cú bay đường dài để gửi thư hỏi thăm họ.

Vài ngày sau Catherine nhận được điện thoại của Harry, không cần nhìn mặt cũng biết là Harry đang vui đến cỡ nào.

- Catherine à, có phải bồ rất ngạc nhiên khi thấy mình gọi cho bồ đúng không? Mình đang ở nhà của chú Sirius, chính xác thì chú ấy đang sống trong căn hộ kế bên nhà dì dượng. Thành ra mình ở nhà dì dượng nhưng vẫn được gặp chú Sirius mỗi ngày. Hổm rày mình vui lắm nên bồ đừng lo nha. Hẹn bồ giữa tháng Tám, Ron nói sẽ đón tụi mình đến nhà bồ ấy ở chơi cho đến hết hè.

Catherine nghe vậy cũng vui lây, đáp:

- Ừ, mình mong đến tháng Tám quá. Mà nè, nếu bồ hỏi được từ chú Sirius thông tin gì về thầy Lupin thì nói mình biết với nha.

Harry thở dài:

- Chú Sirius biết nhưng không chịu nói. Mình đã hỏi nhiều lần rồi.

Catherine có chút thất vọng, nói thêm vài câu qua loa với Harry rồi cúp máy.

Thêm nửa tháng trôi qua, bố mẹ của Catherine lại buồn bã thông báo rằng họ sẽ sang nước ngoài khoảng một tháng để đàm phán với đối tác về một dự án quan trọng nào đó. Catherine hỏi với vẻ lo lắng:

- Bố mẹ cứ liên tục chạy đi chạy lại như vậy liệu có ổn không? Con sợ sức khoẻ của bố mẹ không kham nổi.

Ông Evans đáp:

- Bố mẹ còn trẻ thì phải tranh thủ mà làm việc kiếm tiền chứ. Con yên tâm nhé.

Catherine biết vì sao bố mẹ nó lại cật lực kiếm tiền như thế, còn chẳng phải vì những lời miệt thị người nghèo của ông Malfoy cha đó sao.

Ở xã hội Muggle gia đình của nó có thể được xem là có của ăn của để, nhưng cùng lắm cũng chỉ được xếp vào tầng lớp trung lưu mà thôi. Mãi đến hai năm trước bố mẹ của nó mới bắt đầu mở rộng phạm vi kinh doanh sang thị trường quốc tế, đồng thời tiếp xúc và xây dựng mối quan hệ làm ăn với những nhân vật ở tầng lớp trên. Giai đoạn đầu gặp không ít khó khăn, gần đây mới ổn định và bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Catherine không hiểu nhiều về kinh doanh vì cả kiếp trước lẫn kiếp này nó có được học chút gì về kinh tế đâu. Cho nên nó chỉ có thể cố gắng tự lập để bố mẹ yên tâm tập trung vào công việc. Nó nói:

- Không ấy bố mẹ cho con qua nhà bạn ở trong mùa hè này nha. Dù sao thì giữa tháng Tám con cũng có hẹn với các bạn đi xem cúp Quidditch thế giới.

Hồi đầu hè ông Weasley đã gửi một bức thư cú cho bố mẹ của Catherine để xin phép đón nó sang trang trại Hang Sóc chơi vào giữa tháng Tám. Bố mẹ Catherine cũng đã hồi âm lại là họ đồng ý và rất cảm ơn ông bà Weasley vì sự thân thiện và hiếu khách của cả gia đình. Cho nên bây giờ nghe Catherine nói vậy bố mẹ của nó có vẻ lưỡng lự, vì họ sợ chuyện này sẽ khiến gia đình Weasley không vui. Làm như vậy thành ra Catherine sẽ ở đó tới hai tháng thay vì hai tuần như đã hẹn, ít nhiều cũng sẽ khiến người ta thấy bất tiện. Ông Evans do dự nói:

- Bố nghĩ là không ổn đâu con à, gia đình Weasley dù có hiếu khách đến mấy cũng sẽ không vui khi thấy con ở lại nhà họ lâu như vậy.

Catherine xua tay:

- Con đâu nói sẽ tới đó. Ý con là tới nhà Harry á. Ba đỡ đầu của bạn ấy vừa mua một căn nhà ở đường Privet Drive, làng Little Whinging, hạt Surrey, cách đây chỉ bốn giờ chạy xe.

Bà Evans hỏi:

- Có phải là người đàn ông lịch sự tử tế đã giúp bố con chất hành lý lên xe không.

- Vâng ạ.

Bố mẹ Catherine trao đổi bằng ánh mắt với nhau vài giây rồi gật đầu, nhưng trước khi gọi điện thoại mẹ nó vẫn hỏi lại một cách cẩn thận:

- Con không có tình cảm đặc biệt gì với thằng bé Harry ấy chứ? Tới đó để yêu đương thì bố mẹ không cho phép đâu.

Catherine không ngờ mẹ nó lại nghĩ như vậy, bèn cam đoan:

- Con chỉ xem Harry là bạn, không hề có một chút tình cảm nam nữ nào. Con còn nhỏ nên chỉ muốn tập trung vào việc học thôi. Mẹ hãy yên tâm.

Bà Evans dặn dò:

- Mẹ không cấm con tìm hiểu về những người bạn khác giới, nhưng phải biết chọn đối tượng phù hợp. Đừng có chọn mấy đứa cà chớn như thằng con của nhà Malfoy, mẹ không đồng ý đâu.

Catherine bĩu môi:

- Thằng đó không có cửa với con.

Bà Evans nghe vậy thì yên tâm được phần nào, áy náy nói:

- Xin lỗi vì bố mẹ không thể ở bên cạnh con nhiều như trước.

Catherine ôm mẹ nó, xúc động nói:

- Con mới phải xin lỗi vì đã không thể giúp gì mà còn khiến cho bố mẹ lo lắng.

Bà Evans cũng ôm con gái vào lòng mà vỗ về lên mái tóc bồng bềnh của con, nói bằng giọng tràn trề yêu thương:

- Chỉ cần con vui là bố mẹ thấy hạnh phúc rồi.

Catherine đã phải gọi đến lần thứ năm thì chú Sirius mới nghe máy, nó đoán là chú vẫn chưa rành cách sử dụng đồ vật của dân Muggle lắm. Nó đưa máy lại cho bố để ông nói chuyện với chú và hồi hộp chờ kết quả. Không mất quá nhiều thời gian, chú Sirius đồng ý ngay. Vì thế mà hai ngày sau, khi Harry thấy Catherine ở nhà chú Sirius thì nó đã ngạc nhiên đến há hốc mồm.

- Sao bồ lại ở đây? Bồ tới hồi nào vậy?

Catherine mỉm cười đáp:

- Bố mẹ mình lại đi công tác nên gửi mình ở nhà chú Sirius. Mình mới tới hồi khuya qua.

Sau vài phút kinh ngạc thì Harry vui vẻ kéo Catherine lại gần mà nói:

- Như vậy có nghĩa là tụi mình sẽ được gặp nhau mỗi ngày hả? Ôi, mình vui chết được. Để mình dẫn bồ đi tham quan chỗ này nha.

Catherine mỉm cười chỉ vào bếp, nói:

- Trước đó thì bồ hãy để cho mình làm nốt công việc đang làm dang dở. Mình sắp chuẩn bị xong bữa sáng rồi đây, nếu bồ chưa ăn thì cứ ngồi vào bàn.

Harry nghe Catherine nói vậy liền lại gần giúp bạn mình bày biện bàn ăn, vừa làm nó vừa vui vẻ nói:

- Mình chưa ăn sáng. Từ hồi chú Sirius dọn về đây ở sáng nào mình cũng qua ăn sáng cùng chú, chú làm món bánh mì sandwich kẹp thịt nguội ăn rất ngon. Mình cũng được chú dẫn đi ăn tất cả những món mà trước đó mình muốn thử nhưng không có cơ hội. Chú còn mua cho mình rất nhiều quần áo, chất cả mấy cái tủ ở trên lầu á. Dì dượng Dursley từ hồi thấy chú dọn về ở sát bên thì chẳng dám lớn tiếng với mình nửa lời. Nhìn mặt họ mỗi khi đối diện với chú Sirius là mình lại thấy tức cười.

Catherine bị sự vui vẻ của Harry làm cho vui lây, nhưng vẫn có điểm về chú Sirius mà nó không hài lòng, nó nói, giọng hơi lớn:

- Mình thấy mừng cho bồ. Trên đời này sẽ không có ai tin tưởng và chấp nhận hy sinh tất cả vì bồ như chú Sirius đâu. Chú ấy quả thực là người ba đỡ đầu tốt nhất trên đời. Nhưng mà Harry à, bồ qua đây mỗi ngày mà không để ý là trong nhà rất bừa bộn sao? Chén bát dơ tại sao không rửa mà vứt hết vào trong đây như thế này?

Vừa nói Catherine vừa lôi ra hai cái bao rác lớn đựng toàn chén đĩa dơ bị giấu trong hộc tủ dưới bồn rửa chén, nó bực mình nhìn Harry, giọng chất vấn:

- Theo bồ thì mình nên làm gì với đống này đây?

Harry cứng họng, nó vội giải thích:

- Chú Sirius nói để chú rửa, mình đâu có biết là chú lại vứt hết bát đĩa dơ đi như vậy đâu.

Bỗng trên lầu có tiếng nói vọng xuống:

- Thôi mà Catherine, mới sáng sớm mà chú đã nghe giọng con vang khắp nhà rồi. Hồi khuya con cằn nhằn chú chưa đủ hay sao.

Vừa dứt lời chú Sirius đã độn thổ đến sát bên Harry, chú nhìn hai bao rác với vẻ tiếc nuối, sau đó rút đũa phép ra hô biến cho hai bao rác ấy biến mất, đoạn chú quay sang cười tươi rói với Catherine:

- Vậy là xong, mắt không thấy, tâm không phiền. Vốn dĩ chú định gom lại rồi thử rửa chúng bằng máy rửa bát đĩa của dân Muggle nhưng chưa có cơ hội thì bị con phát hiện ra.

Catherine nhìn người đàn ông đẹp trai đến chói mắt ở trước mặt, không cách nào tiếp tục nổi nóng với chú ấy được nữa.

Trong truyện chú Sirius từ lúc trốn khỏi ngục Azkaban đến lúc chết luôn nặng trĩu suy tư, khác hoàn toàn so với một Sirius tự do tự tại như bây giờ. Chú trông trẻ hơn rất nhiều, vui vẻ hơn, lạc quan hơn, cũng vì thế mà trông sáng sủa, đẹp trai hơn cả lúc mười tám, đôi mươi.

Catherine biết mình trách nhầm chú Sirius, nó nhỏ giọng nói:

- Con xin lỗi, thưa chú. Con cứ nghĩ chú lười rửa chén nên mới làm như vậy.

Chú Sirius cười đáp:

- Con không cần phải xin lỗi chú vì điều đó. Chú đã ở trong ngục quá lâu, có nhiều thứ chú cũng cần phải học hỏi từ những người trẻ tuổi như con và Harry. Cứ góp ý nếu con thấy chú làm không tốt.

Harry nói chen vào, bênh vực ba đỡ đầu của mình:

- Chú Sirius làm gì cũng tốt hết. Tại Catherine khó tính quá thôi. Chú đừng để ý đến bồ ấy, ở trường con cũng thường xuyên bị Catherine với Hermione cằn nhằn về đủ thứ chuyện.

Catherine lườm Harry, hờn dỗi nói:

- Bồ có chú Sirius rồi nên định cho mình ra rìa phải không?

Harry chạy lại giành lấy cái đĩa trên tay Catherine, nói:

- Mình không có ý đó. Để mình bày thức ăn ra bàn cho, bồ ngồi xuống nói chuyện với chú Sirius đi.

Ngồi vào bàn ăn, chú Sirius tấm tắc khen Catherine:

- Không ngờ con có thể làm hết mọi việc nhà mà không dùng đến phép thuật.

Catherine đáp:

- Bởi vì con xuất thân từ thế giới Muggle mà chú.

Chú Sirius mỉm cười với Catherine, nụ cười của chú khiến con nhỏ bất giác cảm thấy hai má nóng bừng. Nó vội cầm ly nước lên uống để che giấu sự xấu hổ của mình.

Harry dọn thức ăn xong thì cũng ngồi vào bàn, nó nói với chú Sirius:

- Catherine giỏi lắm, thứ gì bồ ấy cũng biết.

Chú Sirius nghe vậy lại tiếp tục mỉm cười với Catherine, chú nói:

- Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy con chú đã biết con đặc biệt hơn các bạn đồng trang lứa. Con không tỏ ra sợ hãi khi nghe đến cái tên Voldemort, thậm chí còn nói ra được cái tên ấy một cách lưu loát.

Quả nhiên, nụ cười của chú Sirius có giấu dao mà, Catherine tự nhủ ở trong lòng không thể để chú Sirius bắt được sơ hở gì, nó thản nhiên đáp:

- Hắn ta muốn trở nên đặc biệt với cái tên ấy, vậy thì con sẽ không để cho hắn toại nguyện.

Harry ở bên cạnh nói chen vào:

- Con cũng nghĩ như Catherine, con không thấy sợ hãi khi đối diện với hắn.

Chú Sirius nhìn Harry bằng ánh mắt cưng chiều:

- Con rất dũng cảm. Chú rất tự hào về con. Ba má con cũng sẽ tự hào về con nếu anh chị ấy biết được những việc con đã làm.

Catherine thấy vẻ mặt của Harry trở nên buồn bã, nó bèn hắng giọng nói:

- E hèm, thưa chú và Harry, chúng ta có thể tiếp tục chủ đề này sau khi ăn sáng không? Con đói mốc meo luôn rồi.

Chú Sirius nghe vậy liền nói:

- Ăn sáng thôi. Hôm nay chắc chắn là một ngày đẹp trời, chú quyết định sẽ dẫn hai đứa đi chơi.

Vừa nãy Harry còn buồn vì chú Sirius nhắc đến ba má, giờ nghe nói chú dẫn đi chơi thì ánh mắt sáng lên, hỏi với vẻ chờ mong:

- Đi đâu hở chú?

Chú Sirius đáp:

- Đi công viên giải trí. Hình như hôm nọ con nói con chưa đi tới đó bao giờ.

Catherine thấy mình cũng có phần liền hỏi:

- Con cũng được đi hả chú?

Chú Sirius cười nói:

- Đương nhiên rồi. Không có con thì Harry sẽ buồn lắm. Chú mới lấy bằng lái xe của dân Muggle xong. Đợi lát nữa người ta giao xe tới chúng ta khởi hành đi luôn.

Harry vui quên trời quên đất, hối mọi người ăn lẹ để còn đi. Vừa ăn nó vừa nói:

- Bồ nấu ăn ngon quá, Catherine ơi. Sao bồ làm cái gì cũng giỏi hết vậy?

Catherine được khen thì đỏ mặt:

- Mình thấy ăn cũng bình thường thôi. Bồ đừng khen như vậy, lần sau mình nấu dở thì quê lắm.

Harry nói:

- Có gì đâu mà quê. Nếu bồ nấu cho mình thì dù ngon hay dở mình cũng ăn hết.

Chú Sirius thấy đoạn đối thoại này của hai đứa con nít nghe quen quen, hình như từng nghe ở đâu rồi thì phải. Chú đưa mắt nhìn Harry, sau đó nhìn kỹ Catherine, càng nhìn đôi mày càng nhíu chặt lại, sau đó hết hồn.

Giống quá, sao lại giống đến như vậy? Thoạt nhìn sẽ không nhận ra, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy có những đường nét tương đồng giữa hai khuôn mặt.

- Con có bà con gì với Petunia Dursley không?

Catherine đang ăn thì nghe chú Sirius hỏi, nó lắc đầu đáp:

- Chắc là không. Nếu có thì ba mẹ con và dì dượng của Harry phải nhận ra nhau hồi đi đón bọn con ở sân ga số 9, 3 phần 4 rồi. Chỉ là giống họ thôi chứ không có bà con họ hàng gì đâu, chú Sirius à. Họ Evans đâu có hiếm, phải không chú?

Chú Sirius gật đầu lấy lệ sau đó lâm vào trầm tư.

Thấy ánh mắt của chú khi nhìn mình có gì đó là lạ, Catherine liền lên tiếng hỏi để đổi chủ đề:

- Chú học lấy bằng lái hồi nào mà có nhanh vậy?

Chú Sirius giật mình, mấy giây sau mới trả lời:

- À, chú dùng chút thủ thuật nho nhỏ ấy mà.

Catherine gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thủ thuật gì chứ, nói trắng ra là chú ăn gian, dùng phép thuật để qua mặt người ta.

Ăn sáng xong Catherine thay một bộ đồ lịch sự rồi theo Harry sang chào dì dượng Dursley.

Họ đáp lại cái chào của nó bằng một thái độ khách sáo và cũng chớ hề mời nó vào nhà chơi. Riêng dì Petunia thì cứ nhìn nó chằm chằm, ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.

Catherine không để ý, nó bảo Harry dẫn nó đi dạo chung quanh cho biết đường xá rồi lại quay về căn nhà của chú Sirius.

Chín rưỡi sáng xe được giao tới, chú Sirius đã thay một bộ đồ thoải mái theo kiểu dân Muggle hay mặc khi đi dã ngoại, chú bảo Harry với Catherine vô ngồi ở băng ghế sau.

Chuyến đi chơi rất vui, dù là Harry hay Catherine thì cả hai đều là lần đầu được đi công viên giải trí. Harry thì khỏi nói, dì dượng cho nó đi mới lạ. Còn Catherine thì không thích những chỗ quá náo nhiệt nên chưa bao giờ đặt chân đến, dù là kiếp trước hay kiếp này.

Ban đầu Catherine chỉ muốn đứng xem, nhưng Harry cứ bắt nó phải tham gia với mình cho bằng được, con nhỏ miễn cưỡng nghe theo, kết quả là nó phải chơi trò tàu lượn tới ba lần với Harry, chóng mặt muốn chết.

Hết tàu lượn lại tới trò Voi bay, Catherine hết biết nói gì luôn, nó có nên khai thật nó đã hơn bốn mươi tuổi nếu xét về độ tuổi theo linh hồn để không phải ngồi lên con voi màu hồng đó không?

Kiên quyết không muốn chơi trò trẻ con đó, Catherine hướng sự chú ý của Harry sang Đường hầm tăm tối thay vì trò Voi bay kia. Kết quả trong suốt chuyến đi hai đứa bị chú Sirius hù suýt thì vỡ tim. Cũng may chú Sirius đã phù phép để chỉ có ba người bọn họ tham gia, nếu có dân Muggle ở đây chắc họ sẽ sợ chết khiếp, không bao giờ dám đặt chân trở lại.

Sau một phen bị chú Sirius lén lút hù cho sợ vỡ mật, Harry lại cảm thấy rất phấn khích, yêu cầu được chơi lại trò này một lần nữa. Catherine thấy nó thà đấu phép với bọn Tử thần Thực tử còn hơn ở nơi vừa chật hẹp, vừa tăm tối như thế này cho người ta hù dọa mà không làm gì được để chống lại nên từ chối tham gia lần hai. Nó nói:

- Tha cho mình đi Harry, mình mà tiếp tục chơi trò đó với chú Sirius thì bồ sẽ không bao giờ có thể rủ mình đi chơi với bồ được nữa đâu.

Harry nghe vậy liền tiếc nuối nhìn lối vào của trò Đường hầm tăm tối, sau đó quyết đoán nói:

- Để lần sau vậy. Chúng ta chơi trò khác.

Mấy trò chơi sau đó tương đối nhẹ nhàng và trong mức độ Catherine có thể chấp nhận được.

Chú Sirius thấy hai đứa nhỏ chơi đã rồi thì dẫn tụi nó đi ăn ở một nhà hàng gần đó. Bữa ăn rất thịnh soạn, không những được ăn ngon mà còn có âm nhạc êm tai để thưởng thức.

Catherine nhìn cây đàn dương cầm đặt giữa sảnh lớn, phút chốc nhớ lại những ký ức của đời trước. Từ hồi đến thế giới trong truyện Harry Potter nó chưa từng chạm tay vào phím đàn một lần nào. Thật hoài niệm.

Không muốn nhớ lại những gì thuộc về quá khứ, Catherine đặt sự chú ý lên chú Sirius. Nó nhận ra dù chú có ly khai gia đình quý tộc từ nhỏ hay giao du với nhiều tầng lớp khác nhau và sống trong ngục tù mười mấy năm nhưng phong thái của chú vẫn toát ra sự sang trọng và lịch lãm của một quý ông thuộc tầng lớp thượng lưu. Đúng là khiến người khác ngoài ghen tị ra thì cũng chỉ có thể càng ghen tị hơn mà thôi.

Buổi chiều chú Sirius dẫn hai đứa nhỏ đi chơi sở thú, sau đó ghé vào một tiệm kem bởi vì đột nhiên Harry nói muốn ăn kem ốc quế.

Khi Harry bước ra khỏi tiệm kem Catherine nhìn thấy trên tay thằng nhỏ là cây kem cao ngất ngưỡng, nó hỏi với vẻ không chắc chắn:

- Harry à, bồ có chắc là bồ kịp xử lý hết trước khi nó tan chảy?

Harry nhìn nhỏ bạn của mình, nghiêm túc đáp:

- Đâu phải mỗi mình ăn đâu. Bồ cũng có phần mà.

Nói xong nó đưa cho Catherine một cái muỗng, nhoẻn miệng cười:

- Khi hai người cùng ăn một cây kem có nghĩa là họ sẽ gắn bó với nhau cả đời.

Thật là nhảm nhí hết sức, Catherine thầm nghĩ. Nó hoài nghi hỏi:

- Bồ nghe ở đâu vậy?

- Chú Sirius mới nói á. - Harry hồn nhiên đáp. Nó không biết có đúng hay không nhưng nó nghĩ nếu Catherine ở bên cạnh nó cả đời thì thật tốt.

Catherine liếc nhìn sang chú Sirius nhưng chú ấy lại lảng tránh ánh mắt của nó, chú hắng giọng nói:

- Tối rồi, chúng ta về thôi.

Một ngày đi chơi vui vẻ cuối cùng cũng kết thúc. Tối đó ba người ăn tối ở nhà của chú Sirius, một bữa tối đơn giản nhưng rất ấm cúng và vui vẻ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.