Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng nhau

Tiểu thuyết gốc · 3654 chữ

Cứ như vậy, Catherine trải qua một tháng ở nhà chú Sirius với biết bao chuyện khiến nó điên đầu với người chú này.

Nó từng thấy chú Sirius hỏi Harry về cơ chế hoạt động của cái tivi, dĩ nhiên là Harry không biết. Vì vậy dưới sự khuyến khích của chú Sirius, hai chú cháu ngồi tháo banh cái tivi duy nhất trong nhà ra để tìm hiểu bên trong có gì. Kết quả nó với Harry phải nhịn xem tin tức và bộ phim hoạt hình yêu thích hai ngày trời để đợi chú mua cái tivi mới.

Hay như việc chú Sirius mua một cái máy giặt về để ở trong bếp và cho chén đĩa vào trong đó để làm thí nghiệm xem liệu cái thùng hình chữ nhật này có thể rửa sạch chén đĩa như máy rửa bát, vì cả hai đều dùng để làm sạch thứ gì đó. Kết quả ra sao thì không cần nói cũng biết. Máy giặt hư, mà chén đĩa trong nhà thì cũng không còn.

Catherine để mặc cho chú Sirius tự xử lý hậu quả, từ hồi đến đây nó chỉ giặt đồ của chính mình bằng tay nên nó chẳng quan tâm có máy giặt hay không. Nói thật là nó chưa thấy món đồ điện tử nào chú Sirius mua về tồn tại lâu trong nhà.

Catherine câm nín nhìn chú Sirius tự mày mò tìm hiểu về những đồ vật thuộc thế giới Muggle mà không cho nó hướng dẫn cách sử dụng, chú nói như thế sẽ không còn thú vị nữa.

Catherine không phải người dễ mềm lòng nhưng chú Sirius là một trường hợp ngoại lệ. Nghĩ đến cảnh chú đã phải mất đi người bạn thân nhất, bị giam giữ mười hai năm trong ngục Azkaban, nó lại tự nhủ chú ấy sống tự do theo ý chú cũng chẳng sao.

Nói cho cùng nó không có quyền bắt chú phải sống theo khuôn khổ để làm gương cho Harry. Đôi khi thấy chú ăn nói tùy tiện hay khuyến khích Harry liều mạng chơi khăm dì dượng Dursley nó sẽ cằn nhằn đôi câu rồi thôi. Đương nhiên là chú ấy không nghe lời khuyên của Catherine, con nhỏ cũng không thấy buồn hay thất vọng gì nhiều. Nó quyết định tự nhốt mình ở trong phòng và nghiên cứu công thức chế tạo một số loại độc dược để chuẩn bị cho năm học sau, mặc kệ chú Sirius ở bên ngoài muốn làm gì thì làm.

Catherine dành hầu hết thời gian rảnh để ghi chép những tình huống sẽ xảy ra trong truyện mà nó còn nhớ được để tránh bị quên. Sau đó lại lên kế hoạch những việc cần làm và nhất định phải đạt được thành tựu trong năm học thứ tư này.

Harry sang tìm Catherine mấy lần để rủ bạn đi chơi nhưng lần nào cũng bị con nhỏ bắt ở nhà làm bài tập. Catherine nói:

- Bồ phải giải quyết xong mớ bài tập hè này trong tháng Bảy nếu muốn đi xem cúp Quidditch vào tháng Tám. Hermione vừa gọi điện thoại để báo rằng bồ ấy đã làm xong từ hai tuần trước và dặn mình đốc thúc bồ.

Harry cực kỳ không vui nhưng nhờ có Catherine ở bên cạnh nên nó nhanh chóng giải quyết xong hết thảy chỉ trong vòng nửa tháng. Gấp sách vở lại Harry nói:

- Tụi mình đi chơi thôi. Bồ không thể trốn được nữa đâu.

Catherine vui vẻ gật đầu. Tụi nó cùng nhau đạp xe đạp vòng quanh làng Little Whinging, khám phá những địa điểm thú vị hay cảnh đẹp ở xung quanh đó.

Có lần Catherine đụng độ thằng anh họ Dursley của Harry, nó còn chưa kịp giở nắm đấm của mình ra thì thằng nhóc to xác ấy đã co giò bỏ chạy. Catherine quay sang hỏi Harry:

- Sao nó sợ tụi mình dữ vậy?

Harry cười đáp:

- Hồi đầu hè mình nói với nó nếu gây sự với mình thì coi chừng chú Sirius biến nó thành con heo. Nhưng mà nó không nghe, nên mũi của nó biến thành một cái lỗ mũi heo. Dì dượng Dursley sợ quá phải năn nỉ chú Sirius giải phép, từ đó nó thấy mình là quay đầu bỏ chạy. Buổi tối cũng không làm phiền mình trong lúc mình ngủ nữa.

Catherine nghe vậy thì bật cười, có chú Sirius rồi không ai ở nhà Dursley dám ăn hiếp Harry.

Những hôm trời nóng Catherine lười đi ra ngoài đường. Nó luôn tìm cớ để được ở nhà nằm dài trên sô pha vừa ăn kem vừa xem tivi, nhưng Harry nhất quyết không chịu cho nó ở không, nhất định phải tìm gì đó để cả hai cùng làm.

Mấy hôm nay hai đứa ở trong sân vườn giúp chú Sirius nhổ cỏ, chú ấy để cỏ mọc cao cả tấc mà chẳng buồn dọn. Làm xong Harry sẽ dẫn Catherine đi mua hoa về trồng. Chỉ sau vài ngày mà sân vườn tiêu điều xơ xác đã trở nên có sức sống hơn nhiều.

Tháng Bảy trôi qua nhanh chóng. Vào ngày cuối cùng của tháng Bảy, Catherine dậy sớm để mở quà sinh nhật.

Bảy hộp quà đủ mọi loại kích cỡ và màu sắc nằm ngay ngắn trên bàn. Nó nhẩm tính, của bố mẹ, hai anh, Ron, Hermione, không thiếu một ai. Khoan đã, dư ra một hộp quà rồi. Bởi vì Harry đã nói là sẽ tự tay tặng quà cho nó, không lý nào quà của Harry lại xuất hiện ở đây.

Catherine cầm hộp quà lên quan sát. Đó là một chiếc hộp giấy hình chữ nhật khá to được buộc bằng nơ đỏ, không có thiệp chúc mừng hay thư từ gì đi kèm. Con nhỏ nhìn hộp quà nửa buổi mà không dám mở ra, sợ bên trong có thứ gì nguy hiểm.

Mặc kệ là của ai, Catherine quyết định sẽ không mở quà cho tới khi đến được trường Hogwarts. Nó sẽ dùng phép thuật để kiểm tra thật kỹ rồi mới quyết định nên xử lý thứ đồ không rõ nguồn gốc này như thế nào.

Gạt chuyện hộp quà qua một bên, Catherine đặc biệt làm một cái bánh kem to tướng và nấu một bàn tiệc để chúc mừng sinh nhật cho nó và Harry.

Harry muốn cho Catherine sự bất ngờ nên chỉ tặng quà vào phút chót. Con nhỏ nhận lấy món quà, đồng thời cũng tặng lại cho Harry món quà mừng sinh nhật mà nó đã chuẩn bị.

Được sự đồng ý của Harry, Catherine mở quà ra xem. Đó là một hộp nhạc bằng gỗ mang phong cách cổ điển, giai điệu phát ra từ hộp nhạc nghe thật quen tai.

Catherine ngước mắt nhìn Harry, mỉm cười nói:

- Cảm ơn món quà của bồ, mình rất thích.

Harry vui vẻ đáp:

- Bồ thích là tốt rồi. Lúc ở gian hàng bán đồ lưu niệm trong công viên giải trí mình đã thấy bồ đứng nhìn nó một lúc lâu. Mình nghĩ là bồ thích giai điệu này. Nghe thật êm tai.

Catherine cầm chắc hộp nhạc trong tay, mỉm cười với Harry.

Nó sẽ không nói sự thật rằng nó không thích giai điệu của hộp nhạc mà chỉ dừng lại tại đó vì giai điệu ấy cho nó cảm giác quen thuộc, như thể nó từng nghe ở đâu đó nhưng lại không tài nào nhớ nỗi.

Harry hỏi:

- Mình mở quà của bồ tại đây được không?

Thấy Catherine gật đầu, Harry háo hức mở quà. Bên trong là một cuốn album ảnh do chính Catherine tự tay cắt dán và trang trí, tổng hợp lại những hình ảnh của Harry, Ron và Hermione trong suốt ba năm học cùng những lời ghi chú vô cùng ngắn gọn nhưng rất dễ thương, xem tới đâu là kỷ niệm ùa về tới đó.

- Bồ chụp lúc nào vậy? - Harry hỏi.

Catherine suy nghĩ rồi đáp:

- Mình có một chiếc máy ảnh nhỏ mua ở Hẻm Xéo hồi năm nhất. Khoảnh khắc nào mình thấy mấy bồ vui vẻ thì mình chụp lại.

Harry lật từng tờ, miệng mỉm cười lúc nào không hay. Nhưng nó lật đến cuối quyển album vẫn không thấy hình của Catherine đâu, nó thắc mắc:

- Sao không có hình bồ?

Catherine nhún vai:

- Mình không thể tự chụp hình mình được, Harry à.

Harry có chút tiếc nuối nói:

- Nếu có thêm bồ thì càng tốt. Mình rất thích món quà này, cảm ơn bồ.

- Bồ đợi mình một lát nhé.

Catherine nói rồi đứng lên chạy vào phòng ngủ, năm phút sau nó đi ra, trên tay cầm một tờ giấy. Nó đưa cho Harry, cười nói:

- Cho bồ đó, không có ảnh thì có tranh. Chịu chưa?

Harry nhìn bức hình chibi có đôi nét giống Catherine, lấy làm lạ hỏi:

- Đây là bồ hả? Đây là kiểu vẽ gì vậy? Nhìn dễ thương quá.

Catherine trả lời qua loa:

- Mình vẽ đại thôi.

Harry kẹp bức vẽ của Catherine vào giữa quyển scrapbook, nói:

- Mình sẽ giữ thật kỹ.

Catherine cười rạng rỡ khi nghe Harry nói như vậy. Có thể được trở thành một phần của thế giới này đã là niềm hạnh phúc với nó rồi. Dù sau này có bị lãng quên thì nó vẫn sẽ vui vẻ với hiện tại.

Chú Sirius nhìn Catherine, lấy ra một hộp quà to ơi là to, chú nói:

- Quà của con nè. Chúc mừng sinh nhật.

Catherine thấy chú Sirius có quà cho mình thì vui lắm, nó lễ phép nói:

- Con cảm ơn chú.

Nó không nghĩ mình sẽ có quà từ chú Sirius, nó vui vẻ nhận lấy và mở ra xem, là một bộ đầm dạ hội màu hồng trông rất xinh xắn. Catherine sờ vào chất vải, mềm mát như nước, nó nhìn kỹ từng cánh hoa thêu trên đó, dường như là được làm thủ công.

Nó nhìn chiếc váy, ngần ngại hỏi:

- Cái này trông có vẻ mắc tiền, phải không chú?

Chú Sirius phất tay đáp:

- Không mắc. Con thích là tốt rồi.

Catherine nghi ngại, không dám nhận đồ mắc tiền từ chú Sirius. Nó đậy nắp hộp quà lại, đưa trả cho chú, nói:

- Con nhận tấm lòng của chú là được rồi. Con còn nhỏ, không dám nhận đồ vật có giá trị.

Chú Sirius nhìn Catherine, thấy ánh mắt kiên định của con nhỏ chú bèn nói:

- Nếu con không thích thì để chú tặng con cái khác. Cho chú xin lỗi vì đã khiến con không vui.

Catherine lễ phép đáp:

- Con cũng xin lỗi vì đã từ chối món quà của chú.

Chút sự cố về quà cáp nho nhỏ đó không ảnh hưởng nhiều đến không khí của bữa tiệc. Với Harry đây có lẽ là sinh nhật ấm cúng nhất từ trước tới giờ của nó, bởi vì bên cạnh nó có chú Sirius, có Catherine.

Buổi chiều chú Sirius nói có việc bận nên đi ra ngoài, tối đó chú trở về nhà với một hộp quà trên tay.

Sau khi chắc chắn chiếc băng đô bện tóc này chỉ là loại bình thường chứ không phải hàng mắc tiền gì Catherine mới dám nhận. Nó cầm băng đô chạy vào phòng ngủ, một lúc sau nó chạy ra với mái tóc được thắt bím bằng chiếc băng đô màu kem có in hình họa tiết hoa trà. Nó hỏi chú Sirius với vẻ mong chờ:

- Chú thấy sao?

Chú Sirius tấm tắc khen:

- Dễ thương lắm. Chú thấy con hay tết tóc thành bím nên mới nghĩ tới chiếc băng đô này. Rất hợp với con.

Catherine cảm ơn chú Sirius một lần nữa rồi lại chạy về phòng, tự ngắm mình trong gương, cảm thấy nếu nó tết tóc bằng chiếc băng đô này vào đêm Dạ vũ Giáng sinh, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Sau ngày sinh nhật dường như chú Sirius có việc bận gì đó, chú thường xuyên vắng nhà nhưng lại không nói cho Harry hay Catherine biết là chú đã đi đâu.

Khi còn gần nửa tháng nữa là tới ngày tựu trường, cách ngày hẹn với gia đình Weasley hai ngày, Harry mơ phải một giấc mơ kì lạ và thức dậy với cái sẹo đau nhói trên trán.

Nó không vội kể chuyện này với chú Sirius mà muốn hỏi ý kiến của Catherine trước. Không hiểu sao nó tin tưởng Catherine có thể giải quyết được phiền muộn trong lòng nó lúc này. Catherine nghe xong thì trầm tư rất lâu, cuối cùng thở dài:

- Chắc chắn Voldemort đang có âm mưu gì đó bất lợi cho bồ. Hắn để lại cái sẹo trên trán bồ, và mình đoán giờ nó là cầu nối giữa bồ và hắn. Chuyện này có lẽ hắn cũng không lường trước được. Bồ phải nói chuyện này với chú Sirius và cụ Dumbledore.

Harry gật đầu, rồi nó chạy đi tìm chú Sirius để kể lại giấc mơ của mình. Không biết hai chú cháu đã nói gì với nhau nhưng khi Catherine gặp lại Harry thì trông thấy bạn nó đã tươi tỉnh hơn nhiều, cũng không nghe nhắc gì về chuyện cái sẹo bị đau nữa.

Hai ngày sau, thông qua lò sưởi ở nhà chú Sirius mà Catherine và Harry đã có mặt tại trang trại Hang Sóc lúc mười giờ sáng. Harry đã muốn chú Sirius đi theo mình đến nhà Weasley nhưng chú lại bảo có công chuyện nên không đi được, dặn nó đừng buồn mà hãy vui chơi cho thỏa thích, chú hứa là hôm tựu trường chú sẽ đến nhà ga Ngã Tư Vua để tiễn nó.

Catherine mà đứng chung với gia đình Weasley thì sẽ không ai nghĩ nó là người ngoài vì mái tóc đỏ của nó có khác gì gia đình họ đâu.

Không mấy khó khăn để Catherine làm quen và gây được thiện cảm với tất cả các thành viên trong nhà Weasley, kể cả anh Bill và anh Charlie mà nó chỉ mới gặp lần đầu. Hermione đã đến trước Catherine và Harry một ngày, đang giúp bà Weasley nấu bữa trưa.

Hai ngày cuối tuần ở nhà Weasley rất vui. Catherine đã được tự thân trải nghiệm mấy mánh phù thủy của hai anh em sinh đôi đến sứt đầu, mẻ trán, chảy máu cam, hay ói liên tục khiến bà Weasley tức điên lên được mà rầy cả ba đứa. Catherine hơi cảm thấy có lỗi với bà Weasley nên đã chủ động xin được giúp bà nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa.

Không giống như bà Weasley, Ginny cũng tỏ ra khá thích thú với mấy trò đùa dai của anh mình, thậm chí còn dặn nếu ra sản phẩm hoàn chỉnh thì nhớ để phần cho cô bé.

Trong nhà này người mà Catherine ít đụng mặt nhất chính là anh Percy. Anh đã được nhận vào Bộ Pháp thuật và tỏ ra khá tâm huyết với công việc của mình đến độ chẳng muốn ai làm phiền và chỉ bước ra khỏi phòng khi đến giờ ăn.

Đến ngày thứ Hai, tụi nó bị kêu dậy từ tờ mờ sáng để chuẩn bị. Hai anh em sinh đôi lại một lần nữa bị người má thân yêu của hai ảnh quát mắng về âm mưu kinh doanh mấy sản phẩm chơi khăm. Ginny nhìn cảnh đó rồi nhìn Catherine lắc đầu, nói:

- Má em đã la hai ảnh từ hồi đầu hè tới giờ. Nhưng em thì rất ngưỡng mộ hai ảnh.

Catherine cười cười:

- Không có anh Fred với anh George thì thế giới này buồn đi một nửa.

Ginny nghe vậy cũng cười. Nhân lúc bà Weasley đang mải mê đuổi theo mà la hai anh, cô bé vơ một vốc kẹo dẻo ăn vào là nổi mụn nhọt và kẹo bơ phù lưỡi mà bà vừa tịch thu bỏ vào trong ba lô của mình.

- Em nghĩ là em nên giúp hai ảnh giữ lại chút tâm huyết sáu tháng trời.

Catherine gật đầu tán thành, nói:

- Hai ảnh sẽ biết ơn em lắm.

Ginny mỉm cười tinh nghịch, đáp:

- Em cũng có phần hùn hạp trong vụ này, em dẫn khách hàng tới cho hai ảnh.

Catherine tròn mắt nhìn Ginny, sau đó khen ngợi:

- Chị còn đang thắc mắc bao giờ thì em mới trổ tài ngoại giao để giúp hai anh Fred và George tiêu thụ mớ đồ thử nghiệm này. Xuất sắc.

Rời khỏi nhà Weasley, đoàn người đi băng qua một ngôi làng, trèo lên đỉnh một ngọn đồi nhỏ thì đến nơi đặt Khóa Cảng. Ở đó họ tình cờ gặp được ông Amos Diggory và con trai của ông ấy, Cedric Diggory.

Catherine và Hermione thân thiện chào Cedric nhưng hai anh em sinh đôi thì chả buồn nhìn, có lẽ hai ảnh vẫn còn để bụng về trận thua nhà Hufflepuff hồi năm ngoái.

Ông Amos Diggory liên tục khoe về con trai khiến ông Weasley chẳng biết nói gì cho phải, đành ậm ờ vài câu phụ họa. Cũng may cảnh đó không kéo dài lâu, vài phút sau đến giờ kích hoạt Khóa Cảng.

Cả đoàn người bu quanh một chiếc giày ống cũ kỹ, cố gắng sao cho ai cũng có thể chạm được. Đúng năm giờ bảy phút thì Khóa Cảng được kích hoạt, Catherine thấy trời đất quanh nó quay cuồng rồi chỉ trong nháy mắt nó đứng ở một nơi hoàn toàn khác, trông như một cánh đồng hoang.

Ở gần chỗ nó vừa tiếp đất có hai người ăn mặc kì cục đang nói chuyện với ông Weasley với vẻ mặt mệt mỏi và cáu kỉnh. Ông Weasley chia tay ông Diggory rồi kéo đám nhỏ đi bộ thêm vài trăm thước thì tới phía trước một căn nhà nhỏ, nằm sau căn nhà là một cánh cổng sắt trông khá đồ sộ.

Ông Weasley nói cả nhà sẽ nghỉ lại ở trong khu cắm trại này. Người quản lý khu cắm trại tên là Robert, một Muggle thứ thiệt và luôn miệng cằn nhằn vì nãy giờ có nhiều gã quái dị đến đây khiến ông ta không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Catherine để ý thấy có một phù thủy luôn túc trực ở gần căn nhà của ông Robert, và hễ ông ta bắt đầu tỏ ra nghi ngờ về sự xuất hiện của những vị khách kì lạ thì sẽ bị ếm ngay một bùa Quên lãng.

Trả tiền, lấy bản đồ, bước qua cánh cổng và hiện lên trước mặt mọi người là một trảng đất trống rộng lớn đã bị bao phủ bởi vô số túp lều lớn nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Catherine thấy có nhiều phù thủy đến từ nhiều nơi khác nhau tụ tập lại một chỗ như thế này. Họ trang trí lều bằng những màu sắc và hoa văn đặc trưng cho nền văn hóa của họ, và nếu mà một Muggle nào tình cờ đi lạc vô thì cũng sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc.

Đến nơi dựng trại, ông Weasley kiên quyết không cho các con dùng pháp thuật mà phải dựng lều bằng tay. Hì hục cả buổi thì hai cái lều đôi cũng được dựng lên một cách xiêu vẹo. Tuy ngó bề ngoài có vẻ xộc xệch nhưng khi bước vào trong thì lại khá ổn với đầy đủ nội thất và tiện nghi.

Ông Weasley phân công mấy đứa nhỏ chia nhóm ra mà làm việc. Harry, Ron, Hermione đi lấy nước, hai anh em sinh đôi đi kiếm củi nhóm lửa còn Catherine cùng Ginny thì chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Tới trưa thì ba người anh còn lại của Ron cũng độn thổ đến nơi. Catherine vừa ngồi trong góc uống trà vừa lơ đãng nhìn ngó xung quanh. Nó thấy hai anh em sinh đôi dốc hết tiền túi ra mà cá cược với ông Ludo Bagman nhưng nó không lên tiếng ngăn cản, bởi vì bây giờ đâu có ai biết là ông Bagman sẽ lật lọng đâu.

Sự náo nhiệt của ban ngày vậy mà chẳng bằng một góc so với lúc đêm về.

Những người bán hàng lưu niệm cứ liên tục độn thổ vòng quanh, trên tay bê một cái khay bày đủ thứ đồ chơi liên quan đến chủ đề cúp Quidditch và các đội thi đấu.

Catherine không có hứng thú với môn thể thao này nhưng nó vẫn mua cho bản thân một cái cờ cổ vũ đội Bulgaria biết phát sáng và luôn la oai oái "Đội Bulgaria vô địch" mỗi khi nó vẫy vẫy lá cờ.

Ron hỏi:

- Bồ sẽ cổ vũ cho đội Bulgaria hả?

Catherine gật đầu rồi lại mua thêm một cái nón hình cỏ ba lá tượng trưng cho đội Ireland được phù phép sáng lấp lánh đội lên đầu. Nó luôn thích những thứ lấp lánh như thế này.

Ron lại hỏi:

- Ủa, rồi bồ ủng hộ ai?

Catherine đáp:

- Ai mình cũng ủng hộ.

Harry thì mua cho các bạn mỗi người một cái ống nhòm giá mười Galleon vàng một chiếc và bảo đây là quà Giáng Sinh của nó. Ron cũng đã tiêu hết tiền tiết kiệm của mình cho một mô hình Viktor Krum và một cái nón giống Catherine. Hermione thấy vậy cũng mua một cái nón y chang làm Harry phải chạy đi tìm ông bán nón để không bị lạc loài.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.