Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung kết Quidditch thế giới

Tiểu thuyết gốc · 2248 chữ

Mua sắm xong thì cũng tới giờ được vào bên trong sân vận động, khu rừng tối đen bỗng được thắp sáng bởi những ngọn đèn lồng đủ màu sắc treo lơ lửng trên các ngọn cây. Ông Weasley nhìn quanh, thấy bọn nhỏ đều đã có mặt đông đủ thì nói:

- Đi thôi, các con hãy theo sát ba, đừng để bị lạc nha. Giữ kỹ mấy món đồ mới mua, rớt xuống đất một cái là không nhặt lên được đâu, đông người lắm.

Mấy người anh lớn có thể tự lo được, mấy đứa nhỏ hơn thì nắm tay nhau đi theo ông Weasley tiến vào bên trong khu rừng, men theo những ngọn đèn lồng dẫn lối. Catherine có thể cảm nhận được sự háo hức của những người ở xung quanh, tiếng cười nói rôm rả vang vọng ở khắp nơi. Nó cảm thấy không thoải mái vì có quá nhiều hơi người lẫn lộn, cả đoạn đường đều căng thẳng nắm chặt tay Hermione.

Đi tầm hai mươi phút thì không còn cây cối gì nữa mà ở trước mặt là một bức tường thành cao đồ sộ. Dưới chân bức tường đá đó là cả chục cánh cổng kiểm soát vé.

Người soát vé chỗ Catherine đang đứng thấy ông Weasley thì cho vào luôn mà không thèm đếm xem ông có mang đủ vé không. Bước qua cổng soát vé là một hành lang dài được trải thảm, đi tầm vài phút thì ra tới sân vận động.

Ông Weasley nói sân vận động khổng lồ này có sức chứa một trăm ngàn người, đây là thành quả lao động miệt mài của hơn năm trăm phù thuỷ trong suốt một năm qua.

Chỗ ngồi của gia đình Weasley chính là khu vực khán đài danh dự, nằm ở vị trí cao nhất trên sân vận động.

Tụi nhỏ phải đi lòng vòng thêm khoảng nửa tiếng nữa, băng qua những bậc cầu thang có độ cao tương đương tòa nhà hai chục tầng mới vượt qua được đám đông hỗn loạn mà đặt chân đến hàng ghế đã được sắp sẵn dành cho gia đình Weasley.

Ba người anh trai lớn đã có mặt đông đủ vì họ độn thổ lên được, còn mấy đứa nhỏ hơn, kể cả hai anh Fred và George đều mệt bở hơi tai vì lần đầu tiên phải leo cầu thang cao đến như vậy, tới nơi đứa nào đứa nấy thi nhau thở hồng hộc, tu ừng ực hết số nước ông Weasley mang theo. Ông Weasley thấy Ron với Harry vẫn còn muốn uống tiếp liền giơ tay ngăn lại:

- Uống nước ít thôi, một lát trận đấu bắt đầu mà muốn đi vệ sinh thì các con sẽ bỏ lỡ cả trận đấy. Nhà vệ sinh nằm ở bên ngoài sân vận động.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Catherine đảo mắt nhìn quanh và nó đã thấy được con gia tinh của ông Barty Crouch. Kế bên con gia tinh là một cái ghế trống mà Catherine chắc mẩm là ai đang ngồi ở đó.

Harry thấy Catherine nhìn ra phía sau thì cũng nhìn theo và ngay lập tức tưởng con gia tinh đó là Dobby, nhưng mà nó đã nhầm. Con gia tinh tự giới thiệu mình tên Winky và phục vụ cho ông Barty Crouch, nhiệm vụ của nó hiện tại là giữ chỗ cho ông ta.

Cuộc trò chuyện của Harry với con gia tinh cũng khiến Hermione và Ron chú ý, hai đứa cũng ngoái ra sau nhìn.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Harry nói với các bạn:

- Trông nó có vẻ sợ hãi quá hén.

Ron nhún vai đáp:

- Chắc là nó sợ độ cao.

Tụi nhỏ thôi không để ý đến con gia tinh nữa mà phóng tầm mắt ra chung quanh, ngắm nghía dòng người tấp nập đi tới đi lui. Ron khá thích thú với cái ống nhòm mà Harry mua cho cả bọn vì nó có chức năng tua ngược lại những chuyển động lọt vào phạm vi quan sát của ống nhòm. Thằng nhỏ cầm ống nhòm để nhìn khắp nơi trên sân vận động, nếu thấy có hình ảnh nào thú vị sẽ chỉ cho Harry xem cùng.

Catherine ngồi nhìn đông ngó tây, lúc nhìn sang Harry nó thấy đũa phép của bạn nhét trong túi quần bò thì nói:

- Bồ để đũa phép hớ hênh như vầy dễ bị kẻ xấu thó mất lắm đấy.

Harry nghe vậy liền rút đũa phép từ trong túi quần ra cầm trên tay rồi bối rối nhìn Catherine:

- Túi của mình hết chỗ rồi.

Catherine đưa cho Harry cái túi đeo chéo của mình rồi nói:

- Cất tạm vô đây đi. Rồi sẵn giữ cái túi dùm mình luôn.

Harry làm theo lời của Catherine, thấy vậy con nhỏ mới yên tâm mà tiếp tục ngồi ngắm người tới người lui tấp nập ở khán đài đối diện.

Khu khán đài danh dự cứ chốc chốc lại có vài người đến ngồi vô những cái ghế trống. Mỗi lần như vậy ông Weasley lại phải đứng lên bắt tay chào hỏi với những người mà thoạt nhìn cũng biết là rất có địa vị đó. Hiện tại thì ông đang tiếp chuyện với ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Corneilius Fudge và một ông người nước ngoài trông có vẻ quyền cao chức trọng không kém.

Buổi lễ khai mạc mãi mà vẫn chưa bắt đầu, Catherine buồn chán ngồi nghịch lá cờ cổ vũ trong tay thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở cách đó không xa. Catherine ngẩng đầu lên hóng chuyện thì đụng phải ánh mắt của thằng Malfoy, thằng ôn con này ném cho nó một ánh mắt kênh kiệu rồi liếc nhìn sang chỗ khác. Đứng kế thằng Malfoy là ông Malfoy cha và vợ của ông ta, một người phụ nữ xinh đẹp và quý phái.

Ông Malfoy đang mỉa mai ông Weasley nhưng vì có mặt ngài Bộ trưởng nên ông ta cũng không tỏ ra bất lịch sự lắm, chỉ nói vài câu châm chọc và ném ánh mắt khinh bỉ về phía Hermione với Catherine rồi dẫn vợ và con trai về chỗ của mình.

Sự xuất hiện của gia đình Malfoy khiến bốn đứa nhỏ mất vui một lúc nhưng khi buổi lễ khai mạc bắt đầu thì tụi nó lại quẳng chuyện đó ra sau đầu.

Linh vật của đội Bulgaria là tiên nữ, rất nhiều tiên nữ. Họ nhảy trên nền một bài nhạc du dương khiến toàn bộ khán giả bị đắm chìm vào sắc đẹp và bước nhảy của họ.

Mấy thằng con trai ngồi ở xung quanh Catherine bị sự xinh đẹp và quyến rũ của tiên nữ hút hồn, suýt thì đứng lên nhảy ra khỏi khán đài để hòa vào điệu nhảy của tiên nữ. May mà có Catherine với Hermione cản lại. Hermione cáu kỉnh đập vào lưng Ron một cái, nói:

- Bồ bị điên à. Mau ngồi xuống. Không biết bị gì nữa.

Catherine lắc đầu cười, nắm áo kéo Harry ngồi xuống, nói với Hermione ở cách đó hai ghế:

- Bọn họ là tiên nữ mà, không một thằng con trai nào chống cự lại được sự mê hoặc của tiên nữ, huống hồ hôm nay lại có nhiều tiên nữ như thế.

Hermione bĩu môi, lầm bầm gì đó trong miệng, tay không ngừng vỗ bôm bốp lên mặt Ron vì anh chàng này lại muốn đứng lên để nhảy múa.

Khi tiên nữ ngừng nhảy và rút khỏi sân khấu thì cả sân vận động bừng tỉnh, tiếng la ó phản đối vang lên ở khắp nơi. Nhưng bọn họ không có cơ hội ngắm tiên nữ thêm một lần nào nữa vì tiếp theo đến lượt linh vật của đội Ireland ra sân.

Một màn ra mắt hoành tráng. Đội Ireland mang đến cho khán giả một bữa tiệc mãn nhãn về ánh sáng.

Lúc tên của đội Ireland được xướng lên, một dải ánh sáng lấp lánh không biết từ đâu xuất hiện bao trùm khắp sân vận động, tưởng như vươn tay là có thể chạm tới được.

Dải ánh sáng mờ nhạt dần rồi bất thình lình tụ lại, quốc kỳ của Ireland xuất hiện. Lá cờ được tạo nên từ ánh sáng ngày một lớn dần, kéo dài về hai đầu của sân vận động, sau đó thay đổi thành một chiếc cầu vồng khổng lồ nối liền hai khán đài đối diện nhau.

Ở phía trên cầu vồng là hình ảnh của các cầu thủ đội Ireland được tạo nên từ ánh sáng, bọn họ đang mỉm cười và giơ tay vẫy chào khán giả. Tầm mười mấy giây sau, cầu vồng tiếp tục được thay thế bằng một cái nón hình cỏ ba lá, giống thứ tụi Harry đang đội. Chiếc nón bay vút lên cao, sau đó trút xuống một cơn mưa màu vàng lấp lánh.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy chiếc nón hình cỏ ba lá thực chất được tạo nên từ hàng ngàn sinh vật tí hon mặc vét đỏ cầm lồng đèn đủ mọi sắc màu, chúng có bộ râu rậm rạp và gương mặt khó đăm đăm.

Lúc này người ta đang tranh nhau nhặt vàng trên đất, đâu ai quan tâm đến chiếc nón hình cỏ ba lá đã tan rã và có hàng ngàn con Quỷ râu rậm đang thi nhau bay về phía sân cỏ, ngồi xuống bên cạnh những tiên nữ của đội Bulgaria.

Ron nhặt thứ rớt xuống ở bên cạnh chân mình lên xem thử, sau đó vui vẻ nói với Harry:

- Là tiền vàng, nhiều quá.

Ron hốt lên một bụm tiền vàng, sau đó đưa cho Harry và nói:

- Đây, trả bồ tiền cái ống nhòm. Giáng sinh này nhớ tặng quà cho mình nha.

Harry nhận lấy, nhét vô túi của Catherine bởi vì túi nó hết chỗ rồi. Nó quay sang Catherine hỏi bằng giọng hoài nghi:

- Chỗ này có phải tiền thật không? Mình không nghĩ đội Ireland giàu đến vậy.

Catherine giải đáp thắc mắc của Harry:

- Chúng là Quỷ râu rậm. Chúng có thể tạo ra những đồng tiền vàng y hệt tiền vàng Galleon thật, nhưng thứ này chỉ tồn tại vài giờ, sau đó sẽ biến mất. Chỉ để cho vui thôi.

Catherine nhìn cái túi mà Harry vừa nhét tiền vào rồi nhìn bạn bằng ánh mắt như muốn hỏi: "Bồ định nói với Ron về chuyện này như thế nào?"

Harry hiểu ý Catherine, nó nói:

- Ron đã trả tiền cho mình, và mình cũng đã nhận rồi.

Catherine mỉm cười nhìn Harry, đối diện với nụ cười mang tính tán dương này Harry không biết phải phản ứng như thế nào, bối rối gãi đầu.

Khi trận đấu bắt đầu cũng là lúc Catherine chìm vào mơ màng. Nó vẫn nhìn ra sân đấu, nhưng không có vẻ gì là có xem những chuyện đang diễn ra ở đó. Lời bình luận của ông Ludo Bagman vang vọng bên tai nhưng nó lại chẳng nghe lọt được chữ nào. Nó đang bận suy nghĩ về tương lai, một tương lai đen tối, băn khoăn rằng liệu nó có đủ sức thực hiện cái nguyện vọng mà nó đã đề ra lúc ban đầu.

Ở phía sau, cách Catherine một hàng ghế cũng có một người như vậy.

Malfoy không thể tin được là mình đang ngồi xem chung kết Quidditch mà từ đầu đến cuối nó chẳng nhìn ra sân lần nào. Tất cả những gì nó thấy được là góc nghiêng xinh đẹp của cô phù thủy tóc đỏ ngồi phía trước cách nó năm cái ghế về bên trái. Nó nghĩ người này còn đẹp hơn cả tiên nữ, đặc biệt là nụ cười, cứ khiến nó nhớ mãi không thôi. Chắc là nó điên rồi. Ba mẹ nó sẽ không bao giờ chấp nhận được chuyện này.

Catherine cảm giác có người đang nhìn chòng chọc mình từ phía sau, nó quay đầu lại để kiểm tra nhưng không thấy gì bất thường. Nó lại liếc nhìn về phía chiếc ghế trống bên cạnh con gia tinh Winky, chẳng lẽ tên Barty Crouch con đang nhìn nó? Không thể nào, ông ta còn chưa biết nó là ai đâu. Catherine nhìn về phía thằng Malfoy, thằng này lập tức đáp lại bằng ánh mắt thể hiện sự phách lối, kiêu căng. Chắc không phải thằng ôn con này, Catherine nghĩ thầm trong bụng, sau đó rà đi rà lại những chiếc ghế phía sau một vòng nữa rồi mới yên tâm tiếp tục theo dõi trận đấu.

Hai tiếng sau, khi Krum bắt được trái Snitch thì trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng về đội Ireland. Anh Fred và George thấy mình đã thắng cược liền vui vẻ chạy đi tìm ông Ludo Bagman mặc cho ba của hai anh tỏ ra khá lo lắng vì sợ vợ mình phát hiện ra chuyện này.

Trở về lều nhưng cả nhà vẫn chưa chịu ngủ ngay mà còn bàn tán rất sôi nổi về trận đấu, chỉ đến khi thấy Ginny và Catherine tựa đầu vào nhau mà ngủ gục thì mọi người mới giải tán.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.