Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp đón

Tiểu thuyết gốc · 2740 chữ

Các tiết học trôi qua một cách nhanh chóng trong sự mất tập trung chưa từng có của học sinh toàn trường, cả Catherine cũng có phần háo hức trước buổi đón tiếp chiều nay.

Gần sáu giờ, tụi nó mặc đồng phục chỉnh tề và đi theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Nhà ra đứng đợi ở trước sân trường. Trời càng tối dần và sự nôn nao của đám học trò càng lên tới đỉnh điểm khi tụi nó bắt đầu dự đoán trường Durmstrang và trường Beauxbatons sẽ đến Hogwarts bằng phương tiện gì. Harry và Ron cũng tham gia vào cuộc thảo luận nhưng cuối cùng đám học sinh vẫn không thể đưa ra được một đáp án hợp lý nào.

Đúng sáu giờ, trên nền trời nhá nhem tối, một cỗ xe ngựa kéo khổng lồ bay vút qua những rặng mây tía mà sà xuống bãi cỏ trước sự ngỡ ngàng của toàn thể học sinh trường Hogwarts. Tụi nó chưa thấy bầy ngựa nào xinh đẹp và oai vệ như những con đang đứng trước mặt. Lũ ngựa này có một bộ lông vàng óng ả và ngạc nhiên làm sao, chúng có cánh, những đôi cánh xinh đẹp từ từ khép lại khi cỗ xe chạm đất. Lũ ngựa ngẩng mặt lên nhìn đám học sinh trường Hogwarts bằng ánh mắt kiêu kỳ.

Bước xuống đầu tiên là một người phụ nữ cao lớn xinh đẹp. Sự cao lớn của bà ắt phải đạt đến tầm của bác Hagrid hoặc hơn chứ chẳng chơi. Dẫu vậy, nét quý phái và dịu dàng như ăn vào xương máu thì không cách nào bị ngoại hình quá cỡ của bà làm lu mờ được. Người phụ nữ bước những bước chậm rãi đến chỗ cụ Dumbledore, chìa bàn tay ra và nói bằng một giọng lơ lớ:

- Chào ôm Dumbly-dorr. (Chào ông Dumbledore.)

Cụ Dumbledore lịch sự hôn lên tay bà. Cụ chỉ cần nghiêng người qua một chút là chạm được vào tay người phụ nữ ấy rồi.

- Chào bà Maxime. Chào mừng bà đến trường Hogwarts. Bà vẫn khoẻ chứ?

Bà Maxime mỉm cười, đáp lại một cách lịch sự:

- Tôi vẫn khoẽ, cảm ơn ôm. (Tôi vẫn khoẻ, cảm ơn ông.)

Rồi bà chỉ tay về phía cỗ xe mà nói, giọng tràn ngập yêu thương:

- Kia là hột xin chường tôi. (Kia là học sinh trường tôi.)

Ở chỗ cỗ xe lúc này có mười mấy nam sinh và nữ sinh đang đứng sắp thành một hàng ngang và khi một cơn gió bất chợt thổi qua thì mười mấy học sinh đó đồng loạt run lên.

Bà Maxime nói:

- Ôm khôn phiềng nếu tôi dẫn hột xin của mìn dào chong chước? Chún vẫn trưa quen khí hậu lạng ở đây. (Ông không phiền nếu tôi dẫn học sinh của mình vào trong trước? Chúng vẫn chưa quen khí hậu lạnh ở đây.)

Cụ Dumbledore vui vẻ dẫn đường cho bà Maxime và các học trò của bà vào bên trong Đại Sảnh Đường. Catherine có thể nghe loáng thoáng bà Maxime dặn dò cách chăm sóc mấy con ngựa của bà.

Khi cụ quay trở ra thì cũng vừa đúng lúc con thuyền của trường Durmstrang nổi lên trên mặt hồ Đen. Khỏi phải nói, tụi học sinh trường Hogwarts lại được một phen há hốc mồm kinh ngạc trước màn xuất hiện hoành tráng này.

Khi thuyền cập vào bờ hồ, một tấm ván bọc nhung đỏ được bắc sang và phái đoàn trường Durmstrang, dẫn đầu là một người đàn ông cao gầy cất những bước chân hùng hổ tiến đến chỗ cụ Dumbledore đang đứng. Trong đám học sinh trường Hogwarts bắt đầu nổi lên những tiếng kêu đầy kích động.

- Là Viktor Krum. Chính là anh ấy.

Đám con trai chộn rộn, mà đám con gái càng chộn rộn hơn. Một số đứa thậm chí còn lén rút ra một cây son và một tấm gương soi để trang điểm cho mình.

Hermione nhìn thấy cảnh đó thì bĩu môi nói:

- Chẳng ra làm sao.

Ron không để ý tới thái độ của Hermione, nó đang kích động vì lần đầu tiên được nhìn thấy Krum ở khoảng cách gần như thế, nó hỏi các bạn:

- Mấy bồ có ai đem theo giấy bút không?

Hermione bực mình nói:

- Không có. Nếu bồ muốn xin chữ ký thì còn khối thời gian. Đâu nhất thiết cứ phải là bây giờ. Nhìn vẻ mặt cau có của anh ta kìa, dám cá nếu bồ đến xin chữ ký thì cũng chưa chắc anh ta chịu ký cho bồ đâu. Đến lúc đó lại mang nhục.

Hermione tỏ ra cáu kỉnh hết sức khi thấy hơn phân nửa học sinh trường Hogwarts đang chen nhau để được ngó Viktor Krum. Nó nói với Catherine:

- Họ làm như đêm nay mà không xin được chữ ký của anh ta thì họ chết không bằng.

Catherine cười cười, đáp:

- Dễ gì có dịp được gặp thần tượng ở ngoài đời như thế này. Với lại trông anh ta cũng đẹp trai, và ngầu nữa.

Thấy Catherine cũng nhắm mắt nhắm mũi khen Viktor Krum, Hermione hơi bực mình, nó nói bằng giọng khó chịu:

- Bồ muốn chạy đi xin chữ ký thì cứ việc.

Catherine lắc đầu:

- Thôi, anh ta không phải gu của mình.

Hermione tò mò hỏi:

- Vậy gu của bồ là người như thế nào?

Catherine nghiêng đầu, giả bộ suy nghĩ vài giây rồi nói:

- Mình cũng không biết nữa, không có hình tượng cụ thể nào cả, haha.

Câu trả lời của Catherine dĩ nhiên không khiến Hermione hài lòng, nhưng con nhỏ không cách nào cạy miệng Catherine để moi móc thêm bất kỳ thông tin nào về hình mẫu bạn trai lý tưởng trong lòng nhỏ bạn.

Trên đường quay trở vô Đại Sảnh Đường Catherine bị Hermione tra hỏi đến mức thấy phiền, nó bắt đầu phản công:

- Sao bồ không chia sẻ về mẫu bạn trai lý tưởng của bồ cho mình biết trước đi, rồi mình nói lại cho mà nghe.

Câu nói của Catherine đã thành công đánh bại Hermione, con nhỏ bĩu môi nhìn bạn, không tiếp tục hỏi nữa.

Đoàn người chen chúc bước vào Đại Sảnh Đường, học sinh trường Beauxbatons đã ngồi ngay ngắn ở dãy bàn ăn nhà Ravenclaw còn học sinh trường Durmstrang thì đi thẳng đến dãy bàn ăn nhà Slytherin trong sự thất vọng của biết bao nhiêu người.

Ổn định xong chỗ ngồi, cụ Dumbledore bắt đầu đứng lên phát biểu.

Một nữ sinh bên trường Beauxbatons phát ra tiếng cười nhạo báng rất khẽ khi cụ nói "Hy vọng các học sinh ngoại quốc sẽ thấy thoải mái khi ở trường Hogwarts" nhưng vẫn bị Hermione nghe thấy được. Nó lầm bầm:

- Không ai bắt mày tới đây đâu.

Catherine nói:

- Bồ nên thông cảm cho họ. Có lẽ trường Beauxbatons ở nơi có khí hậu ấm áp nên họ không quen thời tiết ở đây.

Vừa nói Catherine vừa chỉ vào dãy bàn mà tụi học sinh trường Beauxbatons đang ngồi, mười mấy đứa cả nam lẫn nữ đang co ro lại thành một cục, có đứa còn khoa trương khoác một cái chăn dày trên người.

Hermione hừ một tiếng rõ to tỏ vẻ nó không quan tâm học sinh trường Beauxbatons sống ở đâu, nhưng đến Hogwarts làm khách mà bất lịch sự như thế là không được.

Catherine có thể hiểu được tại sao Hermione lại như vậy, nó cũng không nói nhiều, ngồi im nghe cụ Dumbledore phát biểu trước khi khai tiệc.

Giữa bữa ăn, một đứa nữ sinh trường Beauxbatons, chính là cô nàng đã cười vô duyên lúc cụ Dumbledore phát biểu đi đến chỗ Ron và hỏi liệu nó có thể xin một đĩa Bouillabaisse được hay không.

Ron nghe hỏi liền quay sang nhìn và nó lập tức á khẩu, cả người cứng đơ như bị điểm huyệt.

Catherine cười khẽ, cầm đĩa súp cá Bouillabaisse đưa cho nữ sinh đó.

Hermione ở bên cạnh Catherine nhìn chòng chọc theo bóng lưng nữ sinh bằng ánh mắt thù địch trong khi Ron vẫn chưa hoàn hồn. Catherine khẽ lay vai Ron vài cái rồi nói:

- Tỉnh lại đi Ron, người ta đi xa rồi mà.

Lúc này Ron mới giật mình như vừa thoát ra khỏi bùa mê thuốc lú, kích động nói với Harry:

- Con nhỏ đó là một Tiên nữ, Harry à.

Hermione nghe vậy liền bĩu môi.

Harry không để ý, chỉ "ờ" một tiếng lấy lệ rồi tiếp tục giải quyết món sườn cừu nướng thơm lừng trên đĩa của mình.

Như thể đó là một phát hiện kinh thiên động địa, Ron trở nên hào hứng:

- Tại bồ không nhìn vô mặt nó, nó đích thị là một Tiên nữ, hoặc tệ lắm là mang dòng máu Tiên nữ ở trong người. Mình không ngờ có thể được nhìn thấy một Tiên nữ ở khoảng cách gần như vậy.

Hermione nói với giọng chua lè:

- Chắc chắn không phải. Trừ bồ ra làm gì có ai nhìn nó một cách đắm đuối như thế nữa.

Catherine khều tay Hermione để chỉ cho con nhỏ xem cảnh những nam sinh khác cũng đang há hốc mồm ra mà nhìn nữ sinh ấy mỗi khi cô ta liếc ánh mắt ngang qua họ.

Hermione cáu kỉnh hết sức, nhưng cũng không thể tìm ra được lý do gì để đáp trả.

Ron thấy vậy thì đắc ý nói:

- Mình đã bảo mà, nữ sinh đó rất đặc biệt, phải nói là đẹp xuất sắc luôn chứ chẳng chơi. Trường Hogwarts không thể nào bói ra được một đứa con gái giống vậy đâu.

Catherine lập tức phản bác:

- Bồ sai rồi. Trường Hogwarts cũng có nhiều nữ sinh tài giỏi, đơn cử là Hermione và cả em gái của bồ nữa. Ginny coi vậy mà nổi tiếng ở trong trường lắm đó, em ấy rất được tụi con trai săn đón. Con nhỏ kia thua xa.

Harry đang ăn bỗng dừng lại, nói một cách khẳng định:

- Mình có nhìn thấy con nhỏ đó, nó chẳng đẹp xuất sắc như bồ nói, nếu xét về xinh đẹp thì…

Nói đến đây đột nhiên Harry dừng lại, không biết suy nghĩ điều gì, nó cứ như vậy mà bỏ lửng câu nói, tiếp tục tập trung giải quyết đĩa thức ăn của mình.

Catherine lập tức nhận ra điểm khác thường, không nén nổi tính tò mò, nó vội chồm qua hỏi:

- Bồ nghĩ trong trường Hogwarts có người xinh đẹp hơn con nhỏ người Pháp đó hả?

Harry chậm rãi nhai xong miếng thịt trong miệng rồi mới trả lời với vẻ chột dạ:

- Không có, mình chỉ buột miệng nói vậy thôi. Nhưng mình khẳng định con nhỏ đó không đến mức như Ron nói, bằng chứng là mình không bị nó mê hoặc.

Hermione nhìn Harry bằng ánh mắt hài lòng hết sức, nó nói với Ron:

- Harry rất tỉnh táo, chứ không như bồ.

Ron nhún vai đáp:

- Dù bồ có nói gì thì vẫn không thể phủ nhận được chắc chắn con nhỏ đó mang dòng máu Tiên nữ trong người. Nó đã hớp hồn tất cả nam sinh nào nhìn thấy nó, chứ đâu phải mỗi mình. Harry thì nãy giờ toàn lo ăn không thôi, bồ ấy có ngẩng đầu lên nhìn con nhỏ ấy lần nào đâu mà mạnh miệng.

Hermione bực mình ngắt lời Ron:

- Bồ đừng có làm như mới thấy con gái lần đầu.

Ron cự lại:

- Nhưng đây là lần đầu tiên mình gặp một đứa con gái mang dòng máu Tiên nữ trong người. Dám cá là bồ cũng chưa thấy bao giờ.

Catherine âm thầm đổi chỗ ngồi sang bên cạnh Harry để Ron và Hermione có không gian mà cãi nhau.

Thấy Catherine ngồi xuống bên cạnh mình, Harry hỏi:

- Sao bồ không ăn gì đi, nãy giờ thấy bồ cứ nhìn đông ngó tây. Bộ những học sinh trường khác thú vị đến vậy sao?

Catherine tự rót cho mình một cốc nước ép bí rợ, uống cạn rồi mới trả lời:

- Lần đầu tiên thấy nhiều học sinh ngoại quốc như vậy nên mình tò mò thôi. Bồ không thấy tò mò sao?

Harry lắc đầu:

- Mình thấy cũng bình thường. Không hiểu nổi tại sao Ron lại làm quá lên khi thấy con nhỏ người Pháp đó.

- Bồ không thấy hào hứng khi được gặp Viktor Krum ở ngay bên trong trường Hogwarts sao? - Catherine hỏi.

Harry lại lắc đầu, nó nhỏ giọng nói:

- Mình chẳng để ý đến anh ta, mình chẳng thấy vui vẻ hay hào hứng gì hết, tự nhiên mình có cảm giác bất an. Quá nhiều người lạ mặt ở bên trong trường Hogwarts, nếu hắn ta muốn cài gián điệp vào bên trong chắc cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bồ nghĩ sao về chuyện này?

Catherine biết Harry vẫn còn bị ám ảnh bởi lời tiên tri của cô Trelawney, nhất là khi thằng nhỏ còn mơ thấy một giấc mơ lạ lùng hồi hè, nó lên tiếng trấn an:

- Bồ đừng suy nghĩ nhiều. Cuộc thi này do Bộ Pháp thuật phối hợp cùng ba trường phù thuỷ tổ chức, chắc họ đã tính toán tới việc đảm bảo an ninh trong trường Hogwarts đến mức tối đa và kiểm tra danh tính tất cả những học sinh nước ngoài đặt chân vào bên trong trường. Đuôi Trùn khó mà trà trộn vào được. Bồ có thể kiểm tra điều ấy khi chú Sirius trả lại tấm Bản đồ Đạo tặc, không phải sao?

Nghe Catherine nhắc đến chú Sirius bất giác Harry mỉm cười, nó nói:

- Hy vọng là chú ấy thành công trong việc nâng cấp bản đồ. Không biết bây giờ chú ấy đang làm gì ha, lâu rồi không thấy chú Sirius gửi thư cho mình.

Catherine nói một hơi:

- Đợi chú về rồi mới biết được. Chú ấy lớn rồi, bồ lo cho chú nhiều làm gì. Hãy lo cho bản thân mình trước đi. Suốt ngày bồ cứ nghĩ đến những chuyện không đâu. Bồ đừng để lời tiên tri của cô Trelawney ảnh hưởng tới cuộc sống của bồ nữa. Hắn ta sẽ trỗi dậy, đó là điều chắc chắn. Chuyện này còn có người lớn lo mà, cụ Dumbledore nhất định sẽ có biện pháp đối phó với hắn. Việc chúng ta cần làm là cố gắng học bùa chú và phép thuật phòng vệ cho thật tốt.

Harry cảm thấy Catherine nói có lý, nó cười thật tươi rồi xắn tay áo lên giúp Catherine cắt tảng thịt cừu ra thành từng miếng nhỏ, làm xong nó đẩy qua cho bạn, nói:

- Của bồ nè, cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh mình.

Catherine vui vẻ nhận lấy đĩa thịt, nói:

- Đừng nói cảm ơn, nghe xa lạ lắm, chúng ta là bạn bè mà.

Trong khi tụi học sinh đang ăn uống tưng bừng thì ở dãy bàn ăn dành cho giáo viên và khách mời xuất hiện thêm hai người, là ông Ludo Bagman và ông Bartemius Crouch.

Chờ tất cả đánh chén no nê, cụ Dumbledore lần nữa đứng lên giới thiệu thành phần ban giám khảo, đối tượng và cách thức ghi danh cuộc thi Tam Pháp thuật.

Những học sinh trên mười bảy tuổi sẽ có hai mươi tư giờ để quyết định xem mình có nên bỏ tên vào chiếc Cốc Lửa hay không. Vào ngày mai, cũng vào khoảng thời gian này chiếc Cốc Lửa sẽ cho biết ai là người đại diện của từng trường tham gia thi đấu.

Khi chiếc Cốc Lửa được mang ra, toàn thể học sinh đều nhao nhao đứng lên để nhìn cho rõ. Mãi cho đến khi trở về phòng sinh hoạt chung mà tụi nó vẫn xôn xao bàn tán về chuyện ai sẽ là quán quân của trường Hogwarts.

Cặp anh em sinh đôi nhà Weasley thể hiện quyết tâm rõ ràng, họ tuyên bố ngày mai sẽ tìm cách vượt qua lằn tuổi để thả tên mình vào chiếc Cốc Lửa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.