Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán quân thứ tư

Tiểu thuyết gốc · 2691 chữ

Hôm sau là thứ Bảy, vậy mà từ sáu giờ sáng Đại Sảnh Đường đã đông nghẹt người, chủ yếu bu quanh chiếc Cốc Lửa. Từ trong đám đông tụi nó biết được nguyên đám học sinh trường Durmstrang vừa mới đi ghi danh và toàn bộ đều được Cốc Lửa nhận nhưng trường Hogwarts thì chưa thấy ai.

Catherine ngồi xuống nghiên cứu đường kẻ màu vàng được vạch thành một hình tròn bao chung quanh cái bàn để chiếc cốc. Không biết lằn tuổi này làm thế nào để phán đoán tuổi thực của một người nhỉ?

Hai anh em sinh đôi khiến cả Đại Sảnh Đường một phen cười nắc nẻ khi bị lằn tuổi hất văng ra và mọc thêm một chùm râu dài trắng muốt. Hai ảnh cũng ôm nhau cười một trận ra trò trước khi được người bạn thân là Lee Jordan hộ tống vô bệnh thất.

Suốt cả bữa ăn sáng, tụi học sinh đồn đoán không biết ai là quán quân trường Hogwarts.

Khi một đứa nhà Hufflepuff khẳng định chắc nịch Cedric Diggory là quán quân thì bị tụi nhà Gryffindor cười cho đến độ xấu hổ mà đỏ bừng cả mặt. Ron nói với ba người bạn của mình:

- Đừng nghĩ đẹp trai là sẽ trở thành quán quân.

Catherine nói:

- Ảnh không những đẹp trai mà còn giỏi nữa. Ảnh là Huynh trưởng mà. Ảnh cũng là một người thân thiện dễ gần.

Hermione gật đầu tán thành lời phát biểu của Catherine.

Ron nói với vẻ mà Catherine thấy không thể ưa nổi:

- Mong sao chiếc cốc không chọn Diggory, đến lúc đó mình sẽ cười vô mặt tụi Hufflepuff.

Hermione đáp trả:

- Còn nếu ảnh là quán quân thì mình sẽ cười vô mặt bồ.

Buổi chiều, bốn đứa quyết định ghé thăm bác Hagrid.

Hermione hớn hở cầm hộp huy hiệu trên tay, chắc mẩm lần này lại có thêm một hội viên mới. Khi tụi nó đến nơi thì không thấy bác Hagrid trong chòi, nhưng trong vườn bí ngô lại vang lên tiếng động lớn như tiếng đánh nhau.

Quả thật là đang có đánh nhau.

Lũ Quái Tôm Đuôi Nổ đã trở nên bự hơn và hung hăng hơn, đang tìm cách giết nhau để giành địa bàn. Giữa vườn, bác Hagrid đang tay không vật lộn với bốn con Quái Tôm để tách chúng ra.

Bốn đứa không dám lại gần mà chỉ đứng từ xa nhìn. Chờ bác Hagrid tách được chúng ra và nhốt vô mấy cái lồng riêng biệt thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Bác Hagrid quấn cánh tay đang bị thương trong một cái khăn bông dơ hầy mà Catherine tin chắc là nửa năm chưa giặt, bác vừa pha trà cho tụi nhỏ vừa nói:

- Tụi Quái Tôm lớn nhanh như thổi, chúng cũng càng ngày càng hung hăng hơn. Nhưng mà yên tâm, ta tin là ta sắp biết cách trị chúng rồi.

Catherine nói một cách chán nản:

- Vậy là bác vẫn chưa nghiên cứu xong cái đống ấy? Hay là bác bỏ đi mà kiếm con nào thú vị hơn dạy tụi con được không? Mấy tuần nay bữa nào cũng nghiên cứu về loại thức ăn ưa thích của chúng, con thấy nguy hiểm quá bác ơi. Lũ Quái Tôm càng lớn càng hung dữ, con nghĩ chúng thích đánh nhau hơn là ăn đó bác.

Bác Hagrid nói bằng giọng hồ hởi:

- Tụi nó thú vị mà Catherine. Một số học sinh năm thứ sáu cũng khoái chúng. Bọn bác đang nghiên cứu về tập tính của loài này.

Ron nói mà không giấu nổi sự mỉa mai:

- Dạ, hẳn là sẽ có ích với chúng ta nếu biết được chính xác chúng thích ăn thứ gì.

Harry giơ chân đá Ron một cái để ra hiệu cho nó im lặng rồi nói:

- Vậy chúc bác sớm thành công nha.

Bác Hagrid cười khà khà bưng bốn tách trà bự chảng đặt trước mặt mỗi đứa mà nói:

- Năm nay đủ cái thú vị hen. Bác không ngờ là có thể tận mắt chứng kiến cuộc thi Tam Pháp thuật trong lúc bác còn sống.

Hermione nói với vẻ lo lắng:

- Con thì không thấy thú vị gì cả. Con đã tìm hiểu về cuộc thi, và con nghĩ người ta không nên tổ chức một cuộc thi nguy hiểm như thế này. Thiếu gì cách để so tài, tại sao lại phải đặt cược cả mạng sống của mình vào một trò chơi.

Bác Hagrid không cho là phải, bác nói:

- Hermione à, hiện tại đã khác xưa. Bộ và các ngài Hiệu trưởng sẽ làm mọi thứ để đảm bảo sự an toàn cho các quán quân. Con hãy cứ yên tâm và tận hưởng không khí căng thẳng của cuộc thi. Những người bạn ngoại quốc cũng đáng để làm quen và kết bạn.

Bác vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Catherine nhìn theo thì thấy xa xa ở lưng chừng sườn đồi là cỗ xe kéo khổng lồ của trường Beauxbatons.

Harry và Ron cố gắng moi móc thông tin về các bài thi từ bác Hagrid nhưng xem ra bác đã biết rút kinh nghiệm từ vụ trứng rồng hồi ba năm trước nên bác chỉ úp mở chứ chẳng nói hớ ra bất kỳ điều gì. Bác chỉ tiết lộ đó sẽ là một cuộc thi hoành tráng nhất từ trước đến nay. Điều này càng khiến tụi nhỏ tò mò hơn.

Hermione cũng tranh thủ lúc bác Hagrid đang vui vẻ mà mời chào bác gia nhập H.V.Đ.C.Q.L.G.T. nhưng trái với sự mong đợi của cô nàng, bác Hagrid đã từ chối thẳng thừng, bác nói:

- Làm vậy là ác với tụi gia tinh lắm đó, Hermione à. Con mà cứ cố giải phóng gia tinh thì chúng lại càng đau khổ hơn thôi. Chúng yêu thích được phục vụ người khác. Con đừng tước đoạt thứ duy nhất khiến chúng hạnh phúc khi được sống trên cõi đời này.

Hermione cố thuyết phục bác Hagrid bằng cách nhắc về Dobby:

- Nhưng mà bác ngó con Dobby xem, nó vui vì được giải phóng đó. Giờ thì nó tự do, và nó cũng thích điều đó.

Bác Hagrid lắc đầu:

- Ở đâu cũng có ngoại lệ hết á, Hermione à. Đáng lý ra con nên thay đổi tư tưởng của tụi gia tinh trước khi tìm cách giải phóng chúng. Bác sẽ không mua bất kì cái huy hiệu nào cho đến khi con làm được điều đó. Giờ thì tất cả tụi bây ra ngoài cho ta thay đồ.

Bác nói xong liền lùa cả đám ra ngoài rồi đóng cửa lại, bác nói lớn:

- Mấy đứa chờ bác xíu nha.

Hermione vẫn còn ấm ức vì sự từ chối một cách không hề đắn đo suy nghĩ gì của bác Hagrid, nó nói với Catherine:

- Lẽ ra bác ấy nên hiểu rằng khó mà thay đổi tư tưởng của đám gia tinh nếu như chúng ta không dừng lại cái việc xem chúng như một nô lệ không hơn không kém.

Catherine an ủi:

- Chỉ cần bồ không bỏ cuộc thì sẽ có ngày bồ khiến người ta nhận ra họ đang sai lầm khi coi gia tinh như một nô lệ thay vì bạn bè.

Harry và Ron thì khó mà đồng cảm với Hermione vì hai đứa đấy hoàn toàn đồng ý với bác Hagrid, rằng việc Hermione đang làm chỉ tổ phí thời gian.

Tụi nhỏ đứng chờ độ mười phút thì bác Hagrid đi ra, ăn vận theo cái cách mà trước đây tụi nó chưa thấy bao giờ. Ron nhìn bác Hagrid chằm chằm mấy giây rồi cuối cùng nói ra một câu không biết là đang khen hay chê:

- Ái chà, hôm nay bác ăn diện dữ ta.

Catherine suýt thì bật cười khi thấy bác Hagrid bước ra từ căn chòi.

Bác mặc bộ vest màu cà phê, thắt thêm một cái nơ sọc ca rô có màu vàng chanh trên cổ. Bộ vest hơi chật so với bác mà cái nơ thì lại quá khổ, nó suýt thì che luôn cái cằm của bác. Chưa hết, trên ngực áo của bác ấy còn cài lên một bông hoa không biết tên to như cái tô có màu huyết dụ, mấy cánh hoa đáng lẽ phải tươi tắn thì nay đã chuyển sang héo úa rũ rượi.

Hermione hắt xì vài cái, con nhỏ bóp bóp mũi mình, nói bằng giọng như bị nghẹt mũi:

- Bác ơi bác xịt cái giống gì lên người vậy?

Bác Hagrid cười một cách ngượng ngùng:

- Nước hoa. Chắc hơi nhiều, để bác lau bớt.

Nói xong bác Hagrid chạy ra chỗ vòi nước phía sau căn chòi nhúng một cái khăn ướt rồi lau khắp mặt mũi tay chân. Làm xong bác hỏi:

- Tụi bây thấy ta thế nào?

Ron định lên tiếng thì bị cái trừng mắt đầy hăm doạ của Hermione làm cho rụt cổ lại. Harry suy nghĩ mãi mới thốt ra được một câu không quá giả tạo:

- Dạ, cũng được. Nhưng nếu bác chịu tháo cái nơ và bông hoa xuống thì còn được hơn.

Bác Hagrid cười híp mắt:

- Ta thấy đẹp mà.

Không thể làm gì để thuyết phục bác Hagrid cởi bỏ bộ đồ kinh dị và chịu lau cái đầu bóng nhẫy dầu ép tóc nên tụi nó đành phải lẽo đẽo theo bác tiến về toà lâu đài.

Khi đi tới gần chỗ nghỉ ngơi của phái đoàn trường Beauxbatons, bác Hagrid bảo tụi nó chờ bác một lúc rồi chỉnh trang y phục mà bước lại chỗ bà Hiệu trưởng Maxime đang đứng.

Không biết hai người họ nói gì vì bốn đứa đứng cách khá xa, nhưng tụi nó đều thống nhất với nhau là chưa bao giờ thấy bác Hagrid vui vẻ như vậy khi trò chuyện cùng ai đó.

Điều khiến tụi nó ngạc nhiên đến ngỡ ngàng là vài phút sau đó bác Hagrid sánh bước với bà Maxime cùng tiến về toà lâu đài, hoàn toàn không có vẻ gì là nhớ đến có bốn đứa nhỏ đang đứng chờ bác ở cách đó trăm thước.

Hermione tức giận nói:

- Vậy đó, bác ấy kêu tụi mình chờ mà lại đi trước.

Ron nói một cách khá chắc chắn:

- Bác ấy mê bà Maxime. Mà cũng phải thôi, bà ấy giống bác Hagrid quá mà.

Catherine giục:

- Chúng ta cũng về thôi.

Lúc bốn đứa tiến vào Đại Sảnh Đường thì học sinh các nhà cũng đã có mặt gần như đông đủ. Không dông dài, cụ Dumbledore tuyên bố khai tiệc.

Những món ăn ngon và nước trái cây mát lạnh được bày lên khắp các bàn nhưng tụi học trò lại chẳng hào hứng lắm với chuyện ăn uống, ai cũng hồi hộp vì không biết chiếc Cốc Lửa sẽ chọn ra những quán quân nào.

Khi thức ăn được dọn xuống hết, cụ Dumbledore đứng lên tắt hết mấy ngọn đuốc đang chiếu sáng và chỉ giữ lại những ánh nến mờ ảo phát ra từ mấy quả bí ngô. Nhờ vậy mà ánh sáng màu xanh lơ phát ra từ chiếc Cốc Lửa càng trở nên nổi bật hơn.

Toàn trường nín thở chờ xem chiếc cốc sẽ nhả ra tên ai trước.

Đến giờ, ngọn lửa của chiếc cốc bỗng đổi màu và bắn ra xung quanh nhiều tia lửa đỏ, một trong số chúng kéo theo mẩu giấy đã bị cháy gần hết bay ra ngoài. Cụ Dumbledore giơ tay bắt lấy, rồi cụ tuyên bố:

- Quán quân của trường Durmstrang, Viktor Krum.

Một tràng vỗ tay kèm tiếng hoan hô cực lớn phát ra từ khắp các dãy bàn ăn trong Đại Sảnh Đường.

Cụ Dumbledore vừa dứt lời thì mẩu giấy thứ hai vọt ra. Cụ chụp lấy, liếc nhìn cái tên trên đó rồi hô to:

- Quán quân của trường Beauxbatons, Fleur Delacour.

Đó chính là cô nàng đã hớp hồn Ron khi tới xin đĩa súp cá. Ron quay sang nói với Hermione:

- Người ta không những đẹp mà còn giỏi nữa nhé. Mình đã bảo rồi, làm sao trường Hogwarts có được đứa con gái nào vừa thông minh vừa xinh đẹp như nhỏ đó.

Hermione không đáp lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc Cốc Lửa, mẩu giấy thứ ba đã bay ra khỏi cốc.

Khi cụ Dumbledore chụp lấy mẩu giấy thứ ba, cả Đại Sảnh Đường chờ đợi trong im lặng.

- Quán quân trường Hogwarts, Cedric Diggory.

Ron kêu lên một cách thất vọng, nhưng tiếng kêu của nó nhanh chóng bị tiếng hò reo vang dội từ dãy bàn nhà Hufflepuff nhấn chìm. Hermione nhìn sang Ron mà cười:

- Giờ thì mình đã có tư cách cười vô mặt bồ rồi nhé.

Ron nghe vậy càng ủ rũ hơn.

Ba quán quân được gọi tên đứng dậy và tiến lên bục gỗ, khuất sau một tấm màn bên hông Đại Sảnh Đường.

Cụ Dumbledore nán lại phát biểu mấy câu để ổn định đám đông và tuyên bố kết thúc buổi tiệc. Nhưng khi cụ vừa quay lưng đi thì một chuyện lạ xảy ra. Chiếc Cốc Lửa lại loé lên các tia lửa đỏ, phát ra tiếng reo tí tách khiến cụ phải dừng bước.

Bất thình lình từ chiếc cốc có một mẩu giấy bay vút lên không trung.

Cụ Dumbledore giơ tay chụp lấy mẩu giấy ấy, vẻ mặt ngưng trọng khi nhìn vào đấy.

Cả Đại Sảnh Đường cũng im lặng theo dõi động tĩnh từ cụ Dumbledore. Phải mất một phút hoặc lâu hơn, cụ mới hắng giọng mà đọc lên một cái tên:

- Harry Potter!

Một sự im lặng kéo dài khi cái tên Harry Potter được thốt ra từ miệng cụ Dumbledore.

Catherine nhìn sang Harry, toàn thể học sinh có mặt ở đó cũng nhìn về phía Harry.

Thằng nhỏ đang sững sờ, chết lặng, lúng túng không biết phải làm gì. Nó vội giải thích với ba đứa bạn:

- Mình thề là mình không bỏ tên vào chiếc Cốc Lửa.

Catherine và Hermione im lặng không lên tiếng, còn Ron thì ngồi nhìn Harry bằng ánh mắt sửng sốt kèm theo vẻ mặt không thể tin nổi.

Cô McGonagall chạy lại nói gì đó với cụ Dumbledore nhưng cụ lắc đầu, lặp lại tên Harry bằng giọng to hơn và mang ý ra lệnh nhiều hơn:

- Harry Potter. Lên đây, nhanh nào!

Catherine đẩy đẩy Harry, nói khẽ:

- Thầy kêu bồ đấy. Tụi mình sẽ chờ bồ ở phòng sinh hoạt chung.

Khi Harry đứng lên, cả Đại Sảnh Đường cũng bắt đầu râm ran tiếng bàn tán, nhiều hơn là tiếng mắng chửi và cả sự nghi ngờ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về lên người Harry, nhưng không hề thân thiện một chút nào, nhất là học sinh nhà Hufflepuff.

- Đồ dối trá, bịp bợm!

Catherine loáng thoáng nghe thấy một nam sinh nhà Hufflepuff ném ra một câu như thế khi Harry đi ngang qua nó.

Hermione nhìn bóng lưng Harry khuất sau cái màn che dẫn tới căn phòng họp dành cho các quán quân mà thì thào một cách lo lắng chỉ đủ cho Catherine ở bên cạnh nghe thấy:

- Tại sao lại có tên Harry trong đó?

Catherine thở dài đáp:

- Hẳn là có ai đã bỏ tên bồ ấy vô chiếc Cốc Lửa.

Ron ở bên cạnh nghe thấy liền nhếch lên một nụ cười chua chát:

- Ừ, dám lắm. Nói không chừng chẳng có ai khác ngoài Harry tự bỏ tên nó vô đó.

Hermione gắt:

- Bồ đang nghi ngờ Harry hả? Bồ không được làm vậy! Harry đã nói bồ ấy không bỏ tên vô chiếc Cốc Lửa.

Ron không thèm nghe, nó đứng phắt dậy, hừ một tiếng rồi bỏ đi. Catherine và Hermione nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ lo âu.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.