Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những ngày trước thử thách đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 3250 chữ

Từ hồi Harry trở thành một trong hai người đại diện trường Hogwarts tham gia cuộc thi Tam Pháp thuật thì nó luôn phải đối diện với ánh mắt thù địch và xem thường ở bất cứ chỗ nào nó xuất hiện. Nó tưởng nó sẽ nhanh quen với chuyện này thôi nhưng mà thực tế lại không dễ như vậy.

Chỉ vài ngày sau đó, Harry đến lớp Độc dược và bắt gặp tụi học sinh nhà Slytherin đang chuyền tay nhau những huy hiệu hình tròn nền xanh để đeo lên ngực áo.

Thằng Malfoy đã chặn đường Harry trước cửa lớp để khoe về cái huy hiệu này. Nó nói oang oang:

- Tao có quà cho mày nè Potter, để chúc mừng mày trở thành thí sinh thứ tư trong cuộc thi Tam Pháp thuật.

Malfoy vừa dứt lời thì lập tức hơn chục cái huy hiệu đeo trên áo của tụi học sinh nhà Slytherin phát sáng. Trong khung cảnh tối tăm mờ ảo ở hành lang dưới căn hầm trước cửa lớp Độc dược, việc này tạo ra hiệu ứng hình ảnh không tồi. Hai dòng chữ đỏ cực kỳ chói mắt hiện lên rõ ràng trên cái nền màu xanh lá kiêu kỳ: ỦNG HỘ CEDRIC DIGGORY - QUÁN QUÂN THẬT SỰ CỦA TRƯỜNG HOGWARTS!

- Thích không, Potter? Chưa hết đâu.

Malfoy cười lên một cách khoái trá rồi đưa tay ấn lên huy hiệu. Dòng chữ trên đó biến mất, bị thay thế bằng một hàng chữ khác toả ra ánh sáng màu xanh lục: POTTER THÚI HOẮC!

Đám học sinh nhà Slytherin ôm nhau cười sằng sặc. Tụi nó đồng loạt đeo huy hiệu lên ngực áo và điên cuồng ấn lên đó để dòng chữ "Potter thúi hoắc!" và "Ủng hộ Cedric Diggory" thi nhau sáng lập loè khắp hành lang.

Harry tức đến đỏ mặt tía tai, không nói không rằng rút đũa phép ra phóng thần chú vô mặt Malfoy nhưng thằng nhóc tóc bạch kim ấy rất nhanh nhẹn, thoát được trong đường tơ kẽ tóc. Một câu thần chú từ đũa phép của Malfoy bay thẳng về hướng Harry nhưng Harry cũng không vừa gì, né tránh được trong tích tắc. Xui xẻo thay, mấy đứa đứng sau lưng hai thằng con trai ấy thì không may mắn như vậy.

Một con nhỏ bên nhà Slytherin là bé bự Bulstrode bị dính bùa Mọc mụn nhọt của Harry, mặt nó lập tức nổi lên một cái nhọt lớn như quả nho và càng lúc càng phình to ra khiến con nhỏ ôm mặt khóc ròng.

Ở phía bên này cũng không khá hơn là mấy, Hermione bị dính bùa Mọc dài răng của Malfoy khiến hai cái răng cửa vốn đã quá cỡ nay càng lúc càng dài ra và quặp xuống như răng của chuột chũi châu Phi. Hermione bưng mặt khóc lên nức nở vì đau đớn và xấu hổ.

Ron đứng ở gần đó mấy phút trước còn thản nhiên xem như không phải chuyện của mình tự dưng nổi điên lên rút đũa phép ra phóng thần chú vô Malfoy, lần này thì thằng Malfoy không né kịp, ăn trọn bùa Mọc lông khiến cả người nó phút chốc biến thành quả banh lông vàng choé khổng lồ. Hai thằng đàn em của Malfoy là Crabbe và Goyle thấy vậy đồng loạt rút đũa phép ra phóng thần chú vô Ron nhưng đều trượt sang tận nơi đẩu nơi đâu, thậm chí còn chẳng trúng ai trong nhà Gryffindor.

Suýt chút nữa đã có một cuộc hỗn chiến xảy ra, may mà Catherine chạy đến và ngăn chặn kịp thời. Con nhỏ phóng ra một câu thần chú khiến cho đám con trai hai Nhà bị dạt ra xa, ngăn cách nhau bởi một tấm màn chắn trong suốt thần kỳ. Đúng lúc này thì cánh cửa gỗ lạnh lẽo của lớp Độc dược cũng vừa vặn được mở ra.

Trông thầy Snape có vẻ thất vọng khi thấy Harry vẫn bình an vô sự, dám thầy đã hi vọng nó dính bùa của thằng Malfoy rồi nằm liệt giường ở bệnh thất cho bõ ghét. Không cần biết ai gây sự trước, nhà Gryffindor lập tức bị trừ một trăm năm mươi điểm cho ba vụ tấn công bằng pháp thuật trước cửa lớp Độc dược. Hermione và bé bự Bulstrode cùng với Malfoy thì được hộ tống đến bệnh thất, ngó mà tội.

Mọi rắc rối không dừng lại ở đó. Harry đang học thì bị gọi đi Cân Đũa phép và trước khi bắt đầu thì nó lại bị Rita Skeeter tóm vào một phòng để chổi chật hẹp phỏng vấn gần nửa tiếng đồng hồ.

Mọi thứ diễn ra theo một chiều hướng mà Harry hoàn toàn không thể lường trước được khi nó nhìn thấy những gì Rita Skeeter viết về nó trong bài báo phát hành sáng hôm sau.

Bây giờ thì không chỉ học sinh trường Hogwarts, mà cả học sinh hai trường ngoại quốc cũng nhìn Harry bằng ánh mắt châm chọc xen lẫn chán ghét.

Bài viết của Rita Skeeter tập trung vô tiểu sử của Harry và phóng đại nó lên một cách lố bịch. Các quán quân hai trường còn lại chỉ được nhắc tên một cách cẩu thả (vì tên họ bị ghi sai be bét), quá đáng hơn là Cedric Diggory lại chớ hề được đề cập đến.

Bài báo ấy kéo thêm cho Harry một mớ thù hận từ nhà Hufflepuff, bây giờ ngoài Slytherin ra thì tụi Hufflepuff cũng đã đeo lên ngực áo huy hiệu "Potter thúi hoắc" mà đi nghênh ngang khắp nơi trong trường.

Harry mong sao đây chỉ là một giấc mơ tồi tệ, hoặc giả như là thật thì chuyện này nên sớm kết thúc. Cũng may bên cạnh nó còn có Catherine và Hermione chịu lắng nghe và chia sẻ với nó. Nếu không thì có lẽ nó sẽ phát khùng lên mất.

Giữa lúc bộn bề lo âu và mệt mỏi thì Harry nhận được thư hồi âm của chú Sirius, cách bài thi đầu tiên bảy ngày. Nó mở ra nhưng chẳng thấy nội dung gì mà chỉ có một lời nhắn mơ hồ khó hiểu: Hãy đọc nó cùng nàng công chúa nhỏ xinh đẹp của chú nhé!

Ai là nàng công chúa nhỏ xinh đẹp của chú Sirius vậy? Harry suy nghĩ mất mấy phút mới nhận ra chú đang nhắc đến ai. Nó lập tức cầm bức thư chạy đi tìm Catherine.

Bữa đó là thứ Năm, Catherine đang tranh thủ ăn tối cho lẹ để còn đi đến văn phòng của thầy Snape chịu phạt. Thấy Harry tìm mình hỏi về thư của chú Sirius, nó nói:

- Đi thôi, kiếm chỗ nào vắng vẻ nói chuyện.

Hai đứa thống nhất đi đến nhà vệ sinh bỏ không ở tầng hai. Catherine ếm bùa đuổi con ma khóc nhè Myrtle sang ám nhà tắm khác rồi cầm lá thư lên nghiên cứu, mấy phút sau nó mỉm cười, nói với vẻ bất lực:

- Thiệt tình, chú Sirius đâu nhất thiết phải đề phòng đến vậy.

Nói rồi Catherine lấy đũa phép ra gõ nhẹ lên tờ giấy da, sau đó lầm rầm đọc gì đó, tức thì lá thư nổi lên chi chít chữ. Harry nhìn vào, lắc đầu nói:

- Chú ấy viết gì vậy? Câu cú lộn xộn hết cả lên.

Catherine nói:

- Mình vẫn chưa xong mà, xem nè.

Nó lại gõ lên tờ giấy da một lần nữa, các con chữ trên tờ giấy da đổi vị trí, sắp xếp thành một lá thư hoàn chỉnh. Nó giải thích:

- Đây là một loại mật thư mà chú Sirius đã dạy mình hồi hè, cần phải có chìa khoá mới giải mã được. Chìa khoá mà chú Sirius nhắc đến chính là câu: Nàng công chúa nhỏ xinh đẹp của chú. Thật bó tay, hèn gì chú ấy cứ lặp đi lặp lại câu đó suốt mùa hè, thì ra là muốn cho bồ biết có thể tìm được người biết cách đọc loại mật thư này ở đâu. Vậy mà mình còn tưởng chú ấy đang khen mình, đúng là tưởng bở. Sau này chú ấy còn nói câu đó thêm một lần nào nữa mình sẽ giận chú ấy luôn.

Harry gật đầu nói:

- Lần này mình sẽ theo phe bồ mà không bênh vực chú Sirius nữa. Làm mình cứ thắc mắc mãi tại sao chú ấy lại gọi bồ như vậy. Đã có công chúa rồi vậy hoàng tử đang ở nơi đâu? Thì ra chẳng có hoàng tử nào hết.

Catherine nghe xong thì phì cười.

Dưới ánh sáng lờ mờ phát ra từ những ngọn đuốc treo trên tường, hai đứa nhỏ cùng ngồi dưới một cái bồn rửa tay, chậm rãi đọc thư của chú Sirius. Đó là một bức thư khá dài.

*"Harry thân mến,

Chú vẫn khoẻ, con cứ yên tâm. Chú xin lỗi vì đã hồi âm muộn.

Chú đang ở Đông Nam Âu để giải quyết chút công chuyện và những bùa chú chống lần theo dấu vết đã khiến con cú của con không thể tìm được chú cho đến khi chú phát hiện ra nó cứ bay xà quần trên trời. Ngay khi viết xong bức thư này chú sẽ lên đường về nước.

Chú chắc chắn có kẻ đang muốn hãm hại con. Nhưng con đừng quá lo lắng. Nếu cụ Dumbledore vẫn quyết định để con tham gia cuộc thi thì chú tin chắc rằng cụ đã tính đến chuyện đảm bảo an toàn cho con.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, con nên nhờ Catherine chỉ dạy thêm mấy câu thần chú phòng thân để đề phòng tình huống nguy hiểm bất ngờ.

Có một điều chú muốn nhắc nhở con, hiệu trưởng trường Durmstrang - Karkaroff - từng là một Tử thần Thực tử. Ông ta đã bán đứng Voldemort và khai ra vô số cái tên để thoát tội. Tuy tạm thời ông ta không nguy hiểm nhưng con vẫn nên cảnh giác với ông ta.

Không biết con có thường xuyên đọc báo hay không, chú muốn cho con biết bà Bertha Jorkins - người đang làm việc ở Ban Thể thao và Trò chơi Pháp thuật - đã bị mất tích một cách bí ẩn ở Albania. Và nếu con chưa biết thì có bằng chứng cho thấy Voldemort đã từng xuất hiện ở đó, vừa vặn dấu vết của Đuôi Trùn cũng dẫn tới đây.

Chẳng có sự trùng hợp nào cả. Chắc chắn những chuyện này liên quan với nhau. Kẻ muốn hãm hại con đã biết về cuộc thi từ hồi hè và muốn con tham gia vào cuộc thi này để phục vụ cho mục đích xấu xa nào đó.

Có lẽ việc ông Moody nghi ngờ có người tấn công mình vào ngay cái đêm trước ngày khai trường không hoàn toàn là một sự nhầm lẫn. Kẻ nào đó đã muốn ám sát ông ấy nhưng bất thành. Chú đoán sự có mặt của một Thần Sáng lừng danh như ông ấy ở bên trong trường Hogwarts sẽ gây cản trở cho kế hoạch của kẻ muốn hãm hại con. Dĩ nhiên việc này sau đó bị bỏ qua và không có ai điều tra sâu hơn vì chuyện ông Moody bị tấn công thì nhiều như cơm bữa, mà đa số đều là do ông ấy tự tưởng tượng ra.

Chú tạm thời chỉ có thể nói được như vậy.

Chú không gửi tấm Bản đồ Đạo tặc qua thư cú như con yêu cầu vì chú e rằng kẻ trốn trong bóng tối sẽ tìm cách cướp tấm bản đồ trước khi nó đến được tay con. Chú không biết Đuôi Trùn và kẻ đó có liên quan gì với nhau hay không nhưng đề phòng vẫn hơn. Chú sẽ giao tận tay con khi hai ta gặp mặt, và rất tiếc phải thông báo rằng chú không có thời gian để nghiên cứu nâng cấp tấm bản đồ cho nên nó vẫn chán phèo như xưa.

Chú sẽ trở về để đảm bảo an toàn cho con và tiến hành điều tra thử xem có manh mối nào không.

Nhắn với Catherine rằng thầy Lupin của con bé vẫn khoẻ re, bảo con bé không cần phải lo lắng. Cho chú và Remus gửi lời hỏi thăm đến các bạn của con.

Tái bút: Nếu con vẫn còn lo lắng hay bất an thì gửi cú cho chú, chú sẽ gặp trực tiếp để nói chuyện với con thông qua lò sưởi phòng sinh hoạt chung. Thư cú không an toàn và có thể bị đọc trộm. Chú mong lá thư này đến được tay con.

Tái bút lần 2: Con cú Hedwig đã bay một chặng đường khá xa để đưa thư, con nên cho nó một phần thưởng xứng đáng. Nó có vẻ giận dỗi khi chú không thưởng cho nó thứ mà nó khoái."*

Harry buông lá thư xuống, nó nói:

- Vậy là chú Sirius cũng nghĩ mình nên tham gia tới cùng để tìm ra chân tướng kẻ đứng sau. Và chú ấy chắc chắn kẻ đó đang ở bên trong trường Hogwarts hoặc chí ít là ở gần đây, theo dõi hết thảy mọi động tĩnh của mình.

Catherine hơi ngạc nhiên khi thấy Harry có thể nhanh chóng suy luận ra được điều này khi mà thư của chú chẳng hề nhắc đến một chữ nào. Nó nói:

- Bồ thật sự hiểu rõ về chú Sirius.

Harry cười:

- Chú ấy dễ đoán mà. Và mình tin chắc lúc chú ấy viết thư có thầy Lupin ở bên cạnh. Lần đầu tiên thấy chú có kiên nhẫn viết dài như vậy.

Catherine như hiểu ra điều gì đó, cũng cười vang, rồi nó hỏi Harry:

- Bồ không lo lắng khi biết ông Karkaroff là Tử thần Thực tử sao?

Harry lắc đầu:

- Ổng phản bội Voldemort, đời nào ổng quay đầu lại được. Mình chỉ lo không biết kẻ đứng sau tất cả những chuyện này có đang trà trộn vào trường theo cách mà Đuôi Trùn đã làm hay không. Nếu thật sự là như vậy thì khó mà phát hiện ra được, nói gì tới việc tóm cổ lôi kẻ đó ra ánh sáng.

Catherine nói:

- Khó lắm. Sau vụ Đuôi Trùn, thú cưng của học sinh đều được đăng ký với chủ nhiệm Nhà và phải có nguồn gốc rõ ràng. Những động vật không rõ danh tính cũng không được phép xuất hiện bên trong khuôn viên trường học, chúng sẽ nhanh chóng bị phát hiện ra nếu cố tìm cách lẻn vào bằng những con đường không chính quy. Bồ không nên suy nghĩ vẩn vơ nữa mà hãy tập trung vào bài thi đầu tiên.

Harry tỏ ra chán nản khi Catherine nhắc đến cuộc thi:

- Bồ nói cũng phải, nhưng mình đâu có biết mình phải đối đầu với thứ gì để mà chuẩn bị trước. Đó là một phần thi thử thách lòng can đảm, ông Crouch đã nói như vậy.

Catherine động viên Harry:

- Cứ từ từ rồi tính. Nếu bồ muốn thực hành câu thần chú nào thì cứ nói mình. Thứ Bảy này có một chuyến đi chơi làng Hogsmeade và mình nghĩ bồ nên đi để thư giãn đầu óc trước khi bước vào cuộc thi.

Harry đáp với vẻ không mấy hào hứng:

- Hồi năm ngoái thì mình háo hức lắm nhưng giờ mình chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện đi chơi làng Hogsmeade nữa.

Catherine cố thuyết phục:

- Đi đi, mình và Hermione cũng đi. Biết đâu chúng ta sẽ gặp Ron ở đó và hai bồ có thể làm lành.

Harry nói với vẻ quyết đoán:

- Không đời nào. Mình sẽ đi nhưng mình sẽ trùm tấm áo khoác tàng hình. Đi chơi mà bị ngó chòng chọc thì không vui chút nào.

Catherine nhún vai:

- Mình sẽ nói với Hermione. Ron đã không thèm nói chuyện với mình và Hermione cũng ngót nghét một tuần lễ rồi. Thiệt tình, không biết bao giờ chuyện này mới kết thúc.

Harry không nói gì, chỉ ngồi nhìn chăm chăm vào bức thư của chú Sirius.

Tối đó Catherine đến văn phòng của thầy Snape trễ hơn nửa tiếng và bị thầy nạt cho một trận vì sự vô trách nhiệm và thiếu tính kỷ luật của nó. Nhưng nó không hề buồn một chút nào. Nó vừa nghe thầy mắng vừa ngồi bóp miệng mấy con thỏ để nhỏ độc dược vào rồi ghi chép lại phản ứng của bọn chúng, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là bị phân tâm bởi những lời nói khó nghe của thầy.

Catherine biết bản thân đã sai khi đến muộn nên ngoan ngoãn rồi làm theo hết mọi yêu cầu của thầy Snape mà không hề than thở lấy một câu. Nó hoàn thành công việc thầy giao một cách nghiêm túc và chỉn chu, khiến cho thầy muốn bắt bẻ cũng không cách nào bắt bẻ được.

Hơn mười một giờ tối Catherine mới trở về phòng sinh hoạt chung, nó ngạc nhiên khi thấy Harry vẫn còn thức, đang ngồi làm bài tập một mình. Nó ngồi xuống bên cạnh Harry, hỏi:

- Sao bồ vẫn chưa ngủ?

Harry lấy từ trong túi áo chùng ra một hộp bánh quy, nói bằng giọng áy náy:

- Chắc là bồ đói bụng lắm, cho mình xin lỗi vì đã kéo bồ ra khỏi bữa ăn. Mình quên mất hôm nay bồ có buổi cấm túc với thầy Snape.

Catherine nhận lấy hộp bánh, ăn một lúc hai cái rồi cười híp mắt nói:

- Ngon ghê, đúng lúc bụng mình đang đói cồn cào. Bồ ăn chung với mình cho vui nha.

Harry nhìn Catherine ăn bánh quy một cách vui vẻ như vậy thì cũng thấy thèm. Nó ăn thử một cái, không hiểu vì sao lại thấy bánh ngon hơn mọi khi.

Hai đứa giải quyết hộp bánh quy chỉ trong vòng mười phút. Ăn xong tụi nó đi đánh răng rửa mặt nhưng lại không ngủ ngay mà tiếp tục ngồi giải quyết bài tập đến hơn nửa đêm.

Nhờ có Catherine mà loáng một cái Harry làm xong đống hết bài tập tồn đọng, như vậy có nghĩa là cuối tuần này nó sẽ có hai ngày rảnh rỗi để thư giãn trước khi bước vào thử thách đầu tiên, miễn là nó có thể thư giãn được như lời hai nhỏ bạn đã khuyên. Nó nên làm gì để không trở thành thằng ngu trước toàn trường vào thứ Năm tới?

Đang nghĩ ngợi lung tung thì ánh mắt Harry vô tình liếc nhìn sang Catherine, lập tức nỗi lo lắng về cuộc thi biến mất hoàn toàn khỏi đầu nó mà thay vào đó một câu hỏi chẳng liên quan gì. Liệu người như thế nào mới có thể xứng đáng trở thành hoàng tử của Catherine nhỉ?

Đến lúc nằm trên giường ngủ rồi mà Harry vẫn còn suy nghĩ về điều này, nhờ vậy mà nó đã có một đêm ngon giấc vì không bị bài thi đầu tiên ám ảnh nữa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.