Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề thi thứ nhất

Tiểu thuyết gốc · 2935 chữ

Ngày đi chơi làng Hogsmeade cuối cùng cũng tới. Hermione tỏ ra không thích lắm việc Harry đi dưới tấm áo khoác tàng hình nhưng nhờ có Catherine đi cùng nên cô nàng cũng đỡ bơ vơ. Ít nhất sẽ không giống như đang nói chuyện một mình.

Dạo này hiếm khi Hermione và Catherine đi chung. Sau khi không thể giảng hòa cho hai thằng con trai thì Hermione quyết định nghe theo Catherine, để hai đứa đầu đất ấy tự lo liệu cho tình bạn của tụi nó.

Cô nàng không đi chung với Harry hay Ron nữa nên dành nhiều thời gian ở thư viện để tra cứu tư liệu và soạn thảo bản Quyền lợi của gia tinh.

Catherine cũng như Hermione, nó không thích ở thư viện nên khi không có việc gì làm nó lại chạy lên Phòng Yêu Cầu và thực hành pháp thuật không đũa phép.

Hiện tại thì Catherine đã nắm bắt được sự khác nhau cốt lõi của việc dùng pháp thuật có và không có đũa phép nên nó tiến bộ rất nhanh. Bây giờ thì nó có thể thực hiện những câu thần chú đơn giản chỉ bằng ý niệm mà không cần thốt ra bất kỳ lời nào cũng như không cần đến đũa phép. Những loại pháp thuật cao cấp hơn nó vẫn cần đọc thần chú và phải hết sức tập trung để điều khiển năng lượng pháp thuật trong người phát ra bên ngoài theo đúng ý nó.

Catherine đang tập luyện hết sức chăm chỉ để có thể chiến đấu ngay cả khi không có đũa phép. Phù thuỷ sẽ bị mất đi gần như toàn bộ sức mạnh nếu không có đũa phép trên tay, đời nào nó để cho chuyện đó xảy ra với chính bản thân mình. Nó nghiên cứu về pháp thuật của những nền văn hoá khác, và cuối cùng quyết định tự sáng tạo ra chiêu thức của riêng mình dựa theo cách mà các phù thuỷ châu Á sử dụng năng lượng tự nhiên như gió, nước, lửa, sấm sét,... để tấn công hay phòng thủ trong chiến đấu.

Nói thì dễ, làm rồi mới biết chuyện này khó vô cùng. Catherine như người mù tự mò mẫm trong bóng tối, ngoài cố gắng chỉ có thể càng cố gắng hơn nữa.

Ngoài tập luyện pháp thuật dùng trong chiến đấu, Catherine còn phải mày mò để điều chế độc dược, cho nên nó rất bận rộn, hận không thể có bảy mươi hai tiếng một ngày thay vì chỉ hai mươi tư giờ ngắn ngủi. Nó rất ít khi xuất hiện ở hành lang hay trong sân trường, cũng không thường xuyên ở bên Harry để bầu bạn như trước.

Khi biết mình là một phù thuỷ ở trong thế giới Harry Potter, Catherine đã có một mong muốn mạnh mẽ, mãnh liệt đến mức nó xem như lẽ sống của đời mình, và nó đã theo đuổi điều này suốt bốn năm qua.

Sứ mệnh của nó là cứu những người không đáng phải chết, giống như topic nó đã từng đọc trước khi xuyên qua. Có lẽ khi nó hoàn thành xong nhiệm vụ thì nó sẽ quay trở về thế giới thực, nơi mà nó thuộc về, tiếp tục điều trị những tổn thương tâm lý mà quá khứ kinh hoàng để lại. Dẫu vậy, bảy năm ở Hogwarts sẽ là kỷ niệm không thể nào quên với Catherine.

Quay trở lại thực tại, Catherine và Hermione đang ngồi nhấm nháp bia bơ trong quán Ba Cây Chổi Thần. Ron cũng có mặt ở đó nhưng nó có vẻ như đang nói chuyện rất vui với hai ông anh và không thèm để ý khi Catherine bưng ba cốc bia bơ đi ngang qua, dẫu Catherine đã vẫy tay chào nó.

Giọng nói của Harry vang lên bên tai Catherine:

- Mình sẽ đi cốc đầu nó.

Catherine nương theo giọng nói mà mò được tay Harry, nắm kéo lại:

- Thôi đi Harry, Ron tính tình trẻ con, bồ đừng chấp nhất.

Catherine đặt ba cốc bia bơ lên bàn rồi nói với Hermione:

- Bản soạn thảo về quyền lợi gia tinh của bồ đến đâu rồi?

Hermione đáp một cách khó chịu:

- Phải mà bồ ở đó thì bồ sẽ biết. Viktor Krum không có chuyện gì làm là lại vô thư viện ngồi. Bọn con gái cứ ríu ra ríu rít xung quanh anh ta như bầy chim sẻ khiến mình điên hết cả đầu. Bà quản thư Pince đã nhắc nhở nhiều lần nhưng tụi nó làm như không có lỗ tai ấy. Bực mình hết sức. Bởi vậy mình chẳng thể tập trung mà tra cứu tư liệu, mới viết được mười trang à.

Catherine phì cười:

- Mười trang mà bồ còn cho là ít hả?

Hermione nhún vai:

- Sau này mình còn phải lược bỏ bớt hoặc thêm vào một số chi tiết. Nhiêu đó chẳng nhằm nhò gì với sự đối xử bất công mà phù thuỷ đã gây ra cho các sinh vật huyền bí.

Harry nói chen vô dưới tấm áo khoác tàng hình:

- Hai bồ làm ơn đừng nói về chuyện này nữa.

Hermione và Catherine nghe vậy thì đổi đề tài, cố gắng kiếm chuyện gì mà Harry có thể tham gia thảo luận được, nhưng chắc chắn là sẽ không vui bằng khi Harry nói chuyện với Ron.

Một lúc sau tụi nó thấy bác Hagrid và Moody giả bước vô quán. Bác Hagrid không thấy Harry bên dưới tấm áo khoác tàng hình nhưng Moody giả lại thấy và ông ta đi đến bên cạnh để hỏi thăm thằng nhỏ. Catherine không mấy thoải mái khi ở gần Moody giả, nó cố gắng không biểu lộ ra trên nét mặt hay cử chỉ cơ thể.

Chờ Moody giả và bác Hagrid đi rồi Harry mới nói:

- Không biết bác Hagrid hẹn gặp mình khuya nay để làm gì nhỉ?

Hermione đáp với vẻ dè chừng:

- Dù là chuyện gì thì chắc chắn cũng là chuyện không thể chia sẻ với người khác. Mình vẫn còn ám ảnh với con rồng nhí Norbert.

Catherine thì nói:

- Bồ nên đi để coi bác Hagrid định làm gì và ngăn chặn kịp thời nếu bác ấy muốn tàng trữ thêm một con vật nuôi trái phép.

Hermione và Harry nghe xong cùng cười.

Chuyến đi làng Hogsmeade không giúp Ron và Harry làm lành nhưng lại khiến tâm trạng Harry khá hơn đôi chút.

Sáng Chủ nhật, Catherine vừa đi xuống phòng sinh hoạt chung với Hermione thì cả hai bị Harry túm lấy kéo ra ngoài. Harry dẫn hai cô bạn rời khỏi toà lâu đài, đi đến một bãi cỏ vắng vẻ bóng người, chung quanh cây cối che khuất tầm nhìn thì mới dừng lại.

Hermione khó hiểu hỏi:

- Bồ dẫn tụi mình ra đây làm gì?

Harry kể lại chuyện nó đi gặp bác Hagrid lúc nửa đêm và mấy con rồng mà nó phải đối mặt trong bài thi sắp tới.

Hermione sợ đến tái mét mặt mày, hai tay đưa lên bụm miệng với vẻ thảng thốt:

- Ôi trời ơi! Làm sao mà bồ có thể.

Catherine nói với vẻ bình tĩnh hơn:

- Một câu thần chú đơn độc không có tác dụng với tụi rồng. Nó giống như con Tử Xà, có khả năng kháng phép thuật rất mạnh mẽ. Mình chỉ có thể chạy mệt bở hơi tai chứ đâu khống chế được nó bằng phép thuật.

Harry lắc đầu:

- Tụi rồng còn khó nhằn hơn Tử Xà, nó phun lửa ì xèo, có con phun tới mười mấy thước. Con rồng ấy nhìn hung dữ nhất trong đám, nó khổng lồ một cách đáng kinh ngạc, cả người đầy vảy, đuôi dài và mọc đầy gai nhọn màu đồng, bị chiếc đuôi ấy quất trúng một cái là toi mạng ngay chứ chẳng chơi.

Hermione nghe Harry miêu tả lại sơ sơ hình ảnh một trong bốn con rồng mà vẻ mặt hiện lên nỗi hoang mang tột độ.

Sau khi bình tĩnh hơn thì Hermione cẩn thận suy xét vấn đề, cô nàng nói:

- Rõ ràng là bồ không thể đánh nhau với nó. Bồ chỉ có một cây đũa phép, hay là bồ bắt chước Catherine ếm bùa Tăng tốc lên chân để chạy nhanh hơn, không cho lũ rồng bắt kịp?

Catherine phản đối:

- Hermione à, bùa đó chỉ duy trì được trong thời gian ngắn, mà hậu quả để lại thì dài. Mình gần như không còn cảm giác ở hai chân sau khi bùa mất tác dụng.

Hermione lại đưa ra phương án khác:

- Nếu cuộc thi yêu cầu bồ phải sống sót với một con rồng trong thời gian quy định thì chúng ta có thể dùng bùa Ngụy trang.

Harry lắc đầu:

- Đề thi đâu có đơn giản như vậy. Hoặc là mình phải chiến đấu với nó, hoặc là mình phải cướp thứ gì từ nó. Mình đã nhìn thấy mấy quả trứng rồng, mình đoán đề thi sẽ liên quan tới chúng.

Hermione càng thêm lo lắng:

- Nếu vậy sẽ càng nguy hiểm. Rồng mẹ bảo vệ trứng rất kỹ và rất hung dữ khi có người lại gần.

Catherine nói:

- Để lấy trộm trứng rồng thì có nhiều cách. Đánh lạc hướng, đánh tráo, dùng bùa Bay, bùa Triệu tập. Quan trọng là có thể sống sót và đào tẩu trước khi chúng kịp phát hiện hay không.

Hermione phân tích từng gợi ý của Catherine:

- Nếu bồ bị nhốt chung lồng với một con rồng thì khó mà đánh lạc hướng nó được. Đánh tráo một quả trứng rồng thì cần phải có vật để tráo đổi. Nếu mà chung quanh đó không có thứ gì để tráo đổi thì coi như toi. Bùa Bay và bùa Triệu tập quá dễ nghĩ ra, chắc chắn các giám khảo đã ếm lên trứng một thần chú vô hiệu hóa hai loại bùa đó. Mà chưa kể là tụi mình không chắc chắn đề thi là gì. Quan trọng nhất vẫn là tìm cách sống sót dưới mũi một con rồng.

Harry nói đùa:

- Chỉ có nước mọc cánh bay đi mới mong thoát khỏi lũ rồng chết tiệt ấy. Hy vọng cái lồng đủ thưa để mình chui ra ngoài.

Catherine nghe vậy thì cười nói:

- Bồ đâu cần mọc cánh vẫn có thể bay được đó thôi. Bồ quên là bồ có cây chổi thần Tia Chớp xịn nhất thế giới à.

Hermione kêu ré lên:

- Đúng rồi, Harry có thể dùng chổi bay để né con rồng. Khi ấy thì mấy tia lửa phun ra sẽ chỉ như mấy trái Bludger mà thôi.

Harry như được thắp thêm hy vọng, nó nói:

- Ý kiến hay đó. Nhưng mà mình đâu được phép mang theo thứ gì khác ngoài đũa phép.

Catherine và Hermione đồng thanh:

- Bùa Triệu tập.

Hermione không nén nổi sự kích động, nói một cách gấp gáp:

- Kế này khá hoàn hảo. Này nhé, cái lồng nhốt một con rồng thì đủ lớn để bồ có thể bay lượn tùy thích trong đấy. Hơn nữa cho dù đề thi là sống sót dưới mũi một con rồng hay trộm trứng hay đánh nhau với nó thì bồ đều có lợi thế nếu bồ di chuyển linh hoạt còn nó thì không. Cuối cùng, bùa Triệu tập chúng ta vừa được học tuần rồi, sẽ không khó để bồ sử dụng thành thạo. Quan trọng nhất là nếu có người muốn dùng con rồng để giết bồ thì hắn sẽ phải thất vọng vì con rồng không thể chạm được vào bồ nếu bồ cứ bay liên tục.

Hermione ngừng để thở vì nói quá nhanh mà cô nàng không kịp cả thở, Catherine thấy vậy liền tiếp tục thay bạn:

- Chuyện quan trọng nhất bây giờ là bồ phải thành thạo bùa Triệu tập. Từ phòng ngủ đến chỗ thi đấu chắc chắn không gần và trong khoảng thời gian chờ cây chổi bay tới thì bồ phải tìm cách nào đấy không cho nó lại gần bồ hoặc phun lửa vô mặt bồ.

Harry nói ngay:

- Chuyện đó cũng dễ thôi, mình sẽ dùng bùa Dây thừng để khoá mõm nó nếu nó muốn phun lửa về phía mình. Không thể trụ được lâu nhưng chắc đủ thời gian chờ cây Tia Chớp bay tới.

Hermione đặt ra mục tiêu:

- Từ giờ cho đến thứ Năm tụi mình sẽ giúp bồ thành thạo bùa Triệu tập. Sẽ khó để triệu tập những vật thể ở xa mà ta không nhìn thấy được.

Vậy là ngay trong ngày Chủ nhật đó Hermione và Catherine lên kế hoạch giúp Harry thực hành một cách thành thạo bùa Triệu tập.

Vào tuần mới, bởi vì phải đi học trên lớp và làm bài tập nên hai đứa con gái chỉ có thể thay phiên nhau giám sát Harry thực hành. Ngày nào tụi nó cũng thức tới tận khuya để vừa theo dõi sự tiến bộ của Harry vừa bàn bạc xem có những cách nào để trộm trứng từ một con rồng mà còn sống sót trở về.

Harry mệt mỏi nói:

- Dù hai bồ có đưa ra một trăm phương pháp khác nhau thì đến thứ Năm, lúc giáp mặt với con rồng, mình sẽ chẳng nhớ gì đâu. Tuỳ cơ ứng biến mới là cách tốt nhất. Mình nghĩ mình đã thực hành bùa Triệu tập khá tốt, mình gọi được một cái vớ ở trong phòng ngủ xuống đây rồi nè, tại sao hai bồ vẫn chưa hài lòng?

Không thể nói Harry chậm tiến bộ, yêu cầu của hai cô bạn khá cao khiến Harry thấy khó mà đáp ứng nổi. Catherine cổ vũ:

- Ráng một chút xíu nữa thôi Harry, cố mà triệu tập cuốn sách mình giấu ở trong căn chòi của bác Hagrid lên đây đi.

Harry nhăn mặt, bộ dáng rất không tình nguyện, lặp đi lặp lại câu thần chú nhưng cuốn sách vẫn chẳng thấy đâu.

Dẫu vậy đến sáng ngày thứ Tư thì nó đã có thể thành công triệu tập được cặp táp ở trên lầu xuống Đại Sảnh Đường.

Hermione vui vẻ nói:

- Mong là ngày mai mọi thứ đều thuận lợi. Tối nay chúng ta sẽ thực hành lần cuối, và bồ phải cố mà lấy được cuốn sách ở trong căn chòi của bác Hagrid. Mình và Catherine đã thử, hai tụi mình đều thành công, chẳng lẽ bồ lại không làm được?

Lúc này Harry mới tiết lộ rằng hôm qua tình cờ gặp Cedric Diggory và nó đã bật mí về bài thi đầu tiên với anh ấy. Cả hai cô bạn đều cho rằng nó làm vậy là đúng và cũng không nói thêm gì.

Harry chợt nghĩ nếu không có Hermione và Catherine thì dẫu biết trước đề thi thì nó cũng khó mà vượt qua được.

Buổi trưa, khi ba đứa từ lớp Lịch sử Pháp thuật xuống Đại Sảnh Đường ăn trưa thì đụng trúng thầy Moody đang đi đâu đó. Thấy Harry, thầy kêu nó đi theo thầy vì thầy có chuyện muốn nói với nó. Harry chia tay hai cô bạn rồi đi theo thầy Moody tới văn phòng của thầy.

Buổi chiều, gặp nhau trong lớp Bùa chú, Catherine hỏi nhỏ:

- Thầy Moody kiếm bồ có chuyện gì vậy?

Harry đáp:

- Thầy hỏi mình chuẩn bị bài thi tới đâu rồi, có cần thầy giúp gì không.

- Rồi bồ nói sao? - Hermione ở bên cạnh tò mò hỏi.

Harry trả lời:

- Mình nói mình ổn, không cần thầy giúp gì. Thầy chúc mình thi tốt rồi bảo mình ra về. Chỉ thế thôi.

Rồi Harry hạ thấp giọng, chỉ đủ cho hai đứa bạn ở hai bên nghe:

- Mình không biết là thầy có hỏi Cedric Diggory giống như hỏi mình hay không nhưng mình không nghĩ thầy nên thiên vị cho mình như vậy. Đây là một cuộc thi mà, đúng không? Mình đã sai khi biết trước đề thi rồi mà còn được thầy giáo tới chỉ cho đáp án nữa thì thiệt là trơ trẽn hết sức.

Hermione cảm thấy chuyện này hết sức bình thường, nói:

- Thì cũng có sao đâu. Bồ là thí sinh nhỏ tuổi nhất trong lịch sử tham gia vào cuộc thi này. Không thiên vị cho bồ thì thiên vị cho ai bây giờ.

Catherine tán thành với suy nghĩ của Hermione:

- Hermione nói đúng. Từ đầu đây đã là một cuộc thi đấu không công bằng rồi. Bồ còn ngại gì việc bồ có quá trơ trẽn hay không khi được cho biết trước đề thi với đáp án chi cho mệt. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là sống sót cho đến khi cuộc thi kết thúc.

Harry gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nó cảm thấy đỡ cắn rứt lương tâm khi cho Cedric Diggory biết trước đề thi, giờ đây cách thầy Moody quan tâm nó lại khiến nó nghĩ đến Diggory. Không biết anh ấy có tìm ra cách để sống sót trước lũ rồng hay không? Hai thí sinh ở trường Durmstrang và Beauxbatons đều có Hiệu trưởng theo sát chỉ dẫn, bản thân nó cũng có hai người bạn rất đáng tin cậy ra sức giúp đỡ, hy vọng Diggory cũng được như vậy.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.