Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấn động: Giáng sinh sắp tới!

Tiểu thuyết gốc · 3066 chữ

Sau cuộc thi, tình bạn giữa bốn đứa tụi nó, đặc biệt là giữa Harry và Ron, càng thêm khăng khít.

Hermione dường như không còn bị bất kỳ điều gì ảnh hưởng nữa nên càng hăng hái hơn trong công cuộc mở rộng quy mô H.V.Đ.C.Q.L.G.T.

Vào buổi tối sau khi kết thúc bài thi thứ nhất, hai anh em sinh đôi đã có một chuyến viếng thăm nhà bếp và mang về rất nhiều bánh trái để ăn mừng. Trong lúc ăn uống say sưa, hai anh ấy đã vô tình tiết lộ cho Hermione lối vào nhà bếp.

Nhìn ánh mắt sáng rỡ của nhỏ bạn, Catherine đoán Hermione lại đang ấp ủ kế hoạch nào đó mà chắc chắn vài ngày nữa nó sẽ được biết.

Dẹp chuyện H.V.Đ.C.Q.L.G.T. qua một bên, Catherine có chuyện khác đáng để quan tâm hơn, đó là tụi Quái Tôm Đuôi Nổ trong lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của bác Hagrid. Bác ấy vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng với lũ Quái Tôm này và quyết định sẽ dạy về chúng đến hết học kỳ.

Không biết bác ấy nghiên cứu tới đâu rồi mà hai tuần trước rõ ràng Catherine thấy còn hai chục con mà giờ chỉ còn mười hai con, to lớn không khác gì một con chó ngao Anh trưởng thành mà nó đã có dịp thấy hàng xóm sát nhà nuôi. Có điều mấy con chó ngao của nhà đó rất dễ thương, còn lũ Quái Tôm này thì vô cùng đáng ghét. Hầu hết học sinh đều ớn khi nghe nhắc tới chúng chứ nói gì đến gần.

Tuy nhiên tình hình hiện tại cũng không đến nỗi nào. Nhờ Catherine và Hermione nhiều lần khiếu nại, bác Hagrid đã chịu sắm cho mỗi con một cái lồng sắt kiên cố, chúng không còn cơ hội tàn sát nhau trong giờ học nữa.

Ban đầu bác Hagrid tỏ ra không vui với đề nghị này, bác nói:

- Nhốt tụi nó lại như vậy thì tội nghiệp lắm, Catherine à. Con coi, chúng nó hiếu động như vậy, làm sao mà chịu nổi cảnh tù túng trong lồng.

Hermione kiên nhẫn giải thích:

- Chỉ trong giờ học thôi mà bác, để đảm bảo an toàn cho học sinh. Bác nhìn kìa, nhiều đứa đã bị đốt phỏng hết cả bàn tay, con cũng bị một con Quái Tôm cào xước chân, bác coi nè.

Vừa nói Hermione vừa cúi xuống cởi vớ ra để bác Hagrid nhìn rõ vết rách ở cổ chân của nó.

Ron ôm bàn tay sưng vù vì bị một con Quái Tôm kẹp trúng, vừa băng bó vừa nó:

- Con không biết lũ này có ích lợi hay thú vị gì, nhưng bác làm ơn kết thúc vụ này sớm cho tụi con được nhờ.

Bác Hagrid coi bộ không được vui cho lắm, nhưng đúng là lũ Quái Tôm này quá hung dữ so với sức chịu đựng của học sinh, cuối cùng bác vẫn nhượng bộ, nói:

- Được rồi, ngày mai bác sẽ cho tụi nó vô lồng, nhưng chỉ trong giờ học thôi. Bác phải để tụi nó được tự do, như thế chúng mới vui vẻ mà sống lâu được.

Ron nhăn mặt, lầm bầm:

- Con chỉ mong chúng tự giết lẫn nhau rồi tuyệt chủng luôn cho rồi.

Cũng may lúc này bác Hagrid đã vội chạy đi để ngăn hai con Quái Tôm lao vào hỗn chiến nên không nghe thấy lời Ron nói.

Từ sau bữa đó, đám học trò được buông tha khỏi việc nghiên cứu về tập tính của đám Quái Tôm Đuôi Nổ. Thay vào đó tụi nó sẽ chia nhóm ngồi quan sát lũ này qua cái lồng sắt và cố gắng vẽ lại chính xác nhất cấu tạo bên ngoài của chúng.

Vào tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cuối cùng của tháng Mười một, có đứa học trò nào đấy đã bất cẩn làm sổng một con Quái Tôm Đuôi Nổ, xui xẻo thế nào lại đúng lúc Rita Skeeter đang lảng vảng gần đó.

Thấy có người cản đường mình, con Quái Tôm hừng hực khí thế chuẩn bị tấn công, suýt chút nữa nó đã thành công hạ cái đuôi phừng phực lửa của mình lên mặt Skeeter. Cũng may Catherine nhanh tay lẹ mắt chạy tới và đánh choáng con vật ấy một cách kịp thời để cứu nguy cho cô ta.

Nó mỉm cười, nói với vẻ áy náy:

- Cháu xin lỗi nếu nó doạ cô sợ. Loài này rất nhạy cảm với sự xuất hiện của người lạ trong phạm vi lãnh thổ của chúng.

Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Rita Skeeter, Catherine thấy hả dạ gì đâu. Tuy nhiên nó cũng không muốn khiến bác Hagrid bị gây khó dễ nên nó nói chuyện với cô ta rất lễ phép.

Harry, Ron và Hermione giúp Catherine nhốt con Quái Tôm vô lồng, làm xong Harry nhìn Skeeter với vẻ khó chịu ra mặt, nói:

- Ở đây là lớp học, người lạ không được phép tham quan. Tôi tưởng thầy Dumbledore đã ra lệnh không cho phép cô lảng vảng bên trong trường Hogwarts, sao cô còn vô được?

Dường như Rita Skeeter đã lấy lại bình tĩnh, cô ta không tỏ ra khó chịu vì sự thiếu niềm nở của Harry, trái lại còn mỉm cười một cách giả tạo, nói:

- Dễ thương ghê. Cô đi ngay đây, cục cưng à. Cô đã có đủ thông tin mình cần rồi.

Cô ta nháy mắt với Harry, sau đó bước chân thoăn thoắt rời đi.

Ron nhìn theo bóng lưng của Rita Skeeter, chán ghét nói:

- Mình không ưa bà cô này một chút nào. Skeeter viết sai tên ba mình trong bài báo của cô ta. Một ký giả hời hợt, thiếu lương tâm và không có trách nhiệm.

Catherine tán thành với phát biểu của Ron, nó không quên nhắc nhở:

- Coi bộ Skeeter là người bất chấp thủ đoạn để săn tin. Nếu mấy bồ khiến cô ta phật lòng thì đảm bảo hôm sau tên của mấy bồ sẽ bị lôi lên mặt báo làm trò cười cho thiên hạ. Harry à, bồ nên cẩn thận với khả năng bóp méo sự thật của Skeeter.

Harry nhún vai:

- Ả thích viết gì thì cứ viết. Mình không quan tâm.

Hermione gật đầu đồng ý với Harry:

- Harry nói đúng. Mình không sợ loại người đó đâu. Mà nè, tối nay mình muốn dẫn mấy bồ tới một nơi, nhớ tranh thủ ăn uống và làm bài tập xong sớm nha.

Ron tò mò hỏi:

- Bồ định dẫn tụi mình đi đâu? Có nơi nào trong toà lâu đài này mà tụi mình chưa tới?

Hermione tỏ ra thần bí:

- Tới lúc đó bồ sẽ biết. Bây giờ tụi mình nên đem con Quái Tôm này giao cho bác Hagrid trước khi nó sổng chuồng lần hai.

Buổi tối bốn đứa tranh thủ ăn uống và giải quyết bài tập trong vòng vài giờ đồng hồ. Đến chín giờ tối Hermione đứng dậy nói:

- Được rồi, mấy bồ đi theo mình.

Tối đó, Hermione dẫn ba đứa bạn lẻn vào phòng bếp để chỉ cho tụi nó thấy Dobby và Winky cũng đang làm việc ở đây. Hermione hớn hở nói:

- Dobby làm việc và được trả lương. Đó sẽ là tấm gương tốt cho các gia tinh khác noi theo.

Nghe Hermione nói như vậy, mấy con gia tinh lập tức tản ra xa, bộ dáng không muốn dính líu gì tới Dobby.

Winky ngoài khóc ra thì cũng chỉ có khóc khiến Catherine nhức đầu hết sức, vậy mà Hermione vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ con gia tinh ấy nên gạt bỏ quá khứ sang một bên mà làm lại từ đầu.

Trong lúc vô tình, Hermione nhắc tới việc ông Crouch và ông Bagman vừa mới có mặt ở trường Hogwarts hồi tuần trước để làm giám khảo cuộc thi Tam Pháp thuật. Tức thì Winky tỏ ra cáu gắt với ông Bagman khiến bốn đứa cảm thấy khó hiểu.

Kết quả của chuyến viếng thăm là một túi đầy ắp đồ ăn thức uống mà tụi gia tinh đã cố đưa cho bốn đứa đem về ăn lấy thảo.

Hermione có vẻ như đã tìm thấy mục tiêu và định hướng mới cho kế hoạch của mình, lại miệt mài ở thư viện.

Catherine cũng chìm đắm trong việc nghiên cứu độc dược và luyện tập phép thuật đến nỗi nó suýt quên mất một sự kiện quan trọng sẽ diễn ra trong tháng Mười hai này.

Tuần thứ hai của tháng Mười hai, trong lớp Biến, cô McGonagall đã dành mười phút cuối giờ để thông báo về Dạ vũ Giáng Sinh.

Harry là một trong các quán quân và phải nhảy mở màn nên cô McGonagall cứ liên tục nhấn mạnh là nó không được làm mất mặt nhà Gryffindor.

Tin tức về buổi Dạ vũ Giáng sinh vừa được đưa ra lập tức khiến tất cả học sinh trở nên nôn nao một cách lạ kỳ, nhất là khi tụi nó nghe nói tới việc có thể mời bạn nhảy và tiệc tùng đến nửa đêm. Vài đứa đã bắt đầu thảo luận về việc nên mời ai làm bạn nhảy của mình.

Hermione quay sang nói với Catherine, vẻ mặt hơi cáu:

- Bọn họ làm như mai là Dạ vũ Giáng sinh không bằng. Còn tới cả hai tuần.

Catherine cười đáp:

- Phải chuẩn bị nữa mà, như kiếm bạn nhảy chẳng hạn. Hai tuần tới chắc náo nhiệt lắm đây. Mình thấy sự kiện này cũng hay đó chớ.

Hermione thấy Catherine nói vậy thì ghé sát vào người nhỏ bạn, nhỏ giọng hỏi:

- Bồ dự định chọn ai làm bạn nhảy?

Catherine nghiêng đầu nghĩ ngợi giây lát rồi đáp:

- Để coi sao đã. Nếu có người mời mà mình thấy người đó được thì mình sẽ đồng ý, còn nếu không thì thôi.

Hermione gật gù đáp:

- Mình cũng nghĩ như bồ, mình sẽ chỉ nhận lời nếu người đó khiến mình thấy ưng ý. Thà không có bạn nhảy còn hơn chọn đại một ai đó cho có đôi có cặp. Bồ nhắm trúng ai chưa, thí dụ như người mà bồ thấy hợp gu chẳng hạn?

Catherine lắc đầu:

- Không có. Bồ thì sao?

Ánh mắt Hermione hơi liếc sang hướng khác, nhún vai:

- Để coi có ai mời mình không đã.

Catherine mỉm cười nói:

- Chắc chắn bồ sẽ có bạn nhảy ưng ý thôi.

- Hy vọng là vậy. - Hermione đáp, giọng nói có chút mong chờ.

Catherine biết rõ Hermione tỏ ra vậy thôi chứ thật sự cô nàng cũng rất háo hức với sự kiện Dạ vũ Giáng sinh giống như bao đứa con gái khác, và chính nó cũng thấy đây là dịp để thư giãn, tội gì không tận hưởng.

Hai đứa con gái ngồi rủ rỉ rù rì với nhau mà không biết có người đã dỏng tai lên và nghe thấy hết đoạn hội thoại này.

Vừa rời khỏi lớp Biến Harry liền giữ Catherine lại, không hề vòng vo mà vào thẳng vấn đề:

- Bồ làm bạn nhảy của mình nha, có được không?

Catherine chớp chớp mắt nhìn Harry, ngạc nhiên hỏi:

- Bồ làm mình bất ngờ quá. Sao bồ quyết định nhanh vậy? Mới hơn mười phút thôi mà. Coi chừng vài bữa bồ ưng ý đứa con gái khác rồi lại hối hận vì đã mời mình.

Harry lắc đầu, đáp:

- Mình không hối hận đâu. Ngay từ lúc cô McGonagall nhắc tới việc mình bắt buộc phải có bạn nhảy mình liền nghĩ ngay đến bồ. Vả lại mình đâu nói chuyện với ai ngoài bồ và Hermione, làm sao mà có cơ hội hối hận được.

Catherine buột miệng hỏi:

- Còn Ginny thì sao?

Harry ngơ ngác hỏi:

- Ginny thì liên quan gì đến chuyện này?

Catherine lảo đảo suýt ngã. Nhưng rồi nó lấy lại bình tĩnh, mãi tới năm sáu Harry mới để ý tới Ginny mà. Chẳng qua là bây giờ Harry hoàn toàn không bị Cho Chang hớp hồn, cũng chẳng để ý ai, có hơi khác một chút so với truyện.

Nó giải thích:

- Ginny mới học năm ba thôi. Em ấy không được tham dự buổi dạ vũ nếu không ai mời. Bồ muốn để em ấy lẻ loi một mình sao?

Harry vẫn đáp một cách ngu ngơ:

- Chắc là có ai đó sẽ mời em ấy thôi. Ginny xinh đẹp và tốt bụng như thế mà. Mình dám cá số con trai xếp hàng để mời Ginny không dưới mười thằng.

Catherine lắc đầu bó tay. Harry lại hỏi:

- Rốt cuộc là bồ có chịu làm bạn nhảy của mình không?

Catherine quả quyết:

- Mình sẽ không đồng ý cho đến khi bồ chắc chắn đã suy nghĩ kỹ. Nào có ai quyết định nhanh như bồ, vài bữa hối hận đòi đổi bạn nhảy mình không chịu trách nhiệm đâu.

- Mình chỉ sợ có người mời bồ và bồ đồng ý. - Harry tỏ ra nôn nóng.

Catherine kiên quyết không nhận lời vào lúc này, nó nói:

- Bồ có một tuần để suy nghĩ về chuyện này, bồ thấy thế nào? Cho tới khi bồ đưa ra quyết định mình sẽ không nhận lời ai hết.

Đối với Catherine chuyện có bạn nhảy đồng hành trong buổi Dạ vũ Giáng sinh hay không không quan trọng, nó chỉ muốn Harry phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định cho một việc gì đó, dù là việc lớn hay nhỏ.

Catherine nhớ rằng ở trong truyện Harry đã phải đắn đo rất lâu mới quyết định mời Cho Chang làm bạn nhảy. Còn bây giờ nhìn mà xem, dám cá là Harry mời nó vì thấy đây là cách thuận tiện nhất để có bạn nhảy mà không phải nhức đầu suy nghĩ xem nên ăn nói như thế nào để mời mọc con gái người ta. Để cho Harry không phải hối hận về quyết định bồng bột này, Catherine nghĩ nên cho thằng nhỏ thời gian cân nhắc.

Harry không biết Catherine đang nghĩ gì mà vẻ mặt lại nghiêm túc đến thế, nó nhìn bạn bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, cuối cùng thoả hiệp:

- Được thôi. Mong là tới đó bồ không đổi ý.

Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện nên bị Ron và Hermione bỏ xa một đoạn, đến khi nhập bọn lại với nhau thì Ron hỏi Harry:

- Bồ tính mời ai?

Harry liếc sang Catherine rồi đáp:

- Mình chưa biết, còn bồ?

Ron trả lời một cách ủ rũ:

- Mình cũng chưa biết. Với bộ lễ phục má mua thì chắc mình không dám mời ai quá.

Catherine nói:

- Để mình sửa lại cho. Chắc chắn sẽ không đến nỗi khiến người khác nhìn vô là thấy tức cười.

Harry lại nhìn sang Catherine, thầm hạ quyết tâm phải mời Catherine làm bạn nhảy của mình cho bằng được. Một tuần thì một tuần, nó sẽ không để cho thằng con trai nào có cơ hội tiếp cận nhỏ bạn của mình.

Bữa tối hôm đó học sinh toàn trường không còn tập trung vô đồ ăn nữa mà nhìn ngó khắp nơi, cố gắng tìm kiếm mục tiêu phù hợp. Tụi con gái trở nên dịu dàng, đằm thắm và xinh đẹp hơn mọi ngày, còn tụi con trai thì tự dưng hay đỏ mặt xấu hổ khi đi ngang qua đám con gái. Đúng là thú vị, chưa bao giờ trường Hogwarts tràn trề sức sống như lúc này.

Catherine đang ăn thì có một nam sinh ngoại quốc mặc đồng phục của trường Beauxbatons, vóc người cao lớn, gương mặt sáng sủa nếu không muốn nói là đẹp trai ngời ngời tiến lại gần rồi ngồi xuống chỗ trống đối diện nó. Anh ta nhìn nó chăm chú rồi hỏi bằng giọng Anh khá chuẩn:

- Xin chào. Tôi là Lucas Bernard. Tôi có thể mời em làm bạn nhảy của tôi trong buổi Dạ vũ Giáng sinh vào hai tuần tới được không? Sẽ rất vinh hạnh cho tôi nếu em đồng ý.

Catherine còn chưa kịp trả lời thì Harry đã đứng dậy đổi sang ngồi bên cạnh nó, nói lớn:

- Catherine có bạn nhảy rồi.

Catherine lấy khăn lau miệng rồi nhìn nam sinh, lịch sự từ chối:

- Cảm ơn về lời mời của anh, nhưng e rằng em phải từ chối, bởi vì anh không phải là người mà em muốn đến dự buổi dạ vũ cùng.

Nam sinh không có vẻ gì là khó chịu khi bị từ chối, anh ta nở ra nụ cười mà Catherine nghĩ rằng có thể mê hoặc bất kỳ đứa con gái nào, tiếc nuối nói:

- Thật đáng tiếc, nhưng tôi tôn trọng quyết định của em. Hãy đến gặp tôi nếu em suy nghĩ lại. Rất vui khi được nói chuyện với em.

Chờ nam sinh đi rồi Catherine mới quay sang nhìn Harry bằng ánh mắt không hài lòng, hỏi:

- Mình có bạn nhảy hồi nào?

Harry buồn bực đáp:

- Một tuần nữa bồ sẽ là bạn nhảy của mình.

Catherine không nói gì nữa, nó bắt đầu cảm thấy sự kiện Dạ vũ Giáng sinh đúng là phiền phức.

Khi Harry nói ra câu đó ánh mắt Hermione chợt loé sáng, con nhỏ nhìn Harry và Catherine rồi vô thức quay sang nhìn Ron nhưng Ron lại đang ngẩn ngơ nhìn sang hướng khác. Trong phút chốc ánh mắt Hermione từ chờ mong chuyển sang thất vọng. Con nhỏ hậm hực uống hết cốc nước táo, sau đó đặt mạnh cái ly xuống bàn. Vậy mà Ron vẫn không để ý, ánh mắt vẫn dán vào mấy nữ sinh xinh đẹp của trường Beauxbatons.

Tối đó, Catherine cầm bộ lễ phục của Ron về phòng và ngồi mày mò cả đêm, cắt bỏ và chỉnh sửa một số chi tiết rườm rà, lỗi thời. Nó làm tới gần sáng. Sau khi ngắm nghía một hồi và cảm thấy khá ổn rồi thì nó mới yên tâm đi ngủ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.