Bạn nhảy
Catherine ngủ được vài tiếng thì bật người ngồi dậy. Nó vội vàng mở hộp gỗ đặt ở đầu giường ra kiểm tra, sau đó vui vẻ lấy vật ở trong đó đeo lên tai.
Hermione cũng đã thức, nhìn thấy đôi bông tai của Catherine, nó hỏi:
- Bồ làm xong rồi hả? Công nhận cái hộp đó thần kỳ ghê, sao chép y chang đến từng chi tiết nhỏ. Ngay cả bùa Biến hình cũng khó làm được như vậy.
Catherine gật đầu đáp:
- Ừ, nên nó mới có giá 100 Galleon vàng đó. Vì mua nó mà mình đã tiêu toàn bộ tiền tiết kiệm của cả mấy tháng trời. Nếu chỉ đeo một chiếc bông tai thì khó chịu, mà không đeo càng khó chịu hơn, mình phải bấm bụng mua thôi. Bồ thấy thế nào?
Hermione ngắm nghía đôi bông tai của Catherine, khen:
- Đẹp lắm, thoạt nhìn không phân biệt được chiếc nào thật, chiếc nào giả.
Catherine vui vẻ:
- Vậy là tốt rồi. Ít nhất sẽ không khiến mẹ mình nghi ngờ.
Nói đến đây nó cảm thán:
- Mới không đeo có một ngày thôi mà mình thấy bứt rứt lắm luôn.
Hermione nhìn viên đá có màu đỏ thuần khiết được đính trên một cái chuôi chạm khắc hoa văn tinh xảo, tò mò hỏi:
- Đó là loại đá gì vậy Catherine? Mới đầu thì thấy bình thường, nhưng càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Catherine cầm gương lên soi, lắc đầu đáp:
- Mình cũng không biết, chắc là hồng ngọc.
Hai đứa con gái đều không có hiểu biết về đá quý nên chuyện này cứ như vậy mà được cho qua.
Mười lăm phút sau Catherine đã ăn mặc chỉnh tề, một tay xách cặp táp, một tay cầm lễ phục của Ron, nó nói với Hermione vẫn còn đang vật lộn với mái tóc xù của mình:
- Mình xuống trước nhé. Mình phải đưa lễ phục cho Ron nữa.
Hermione phất tay:
- Ừ, bồ cứ đi trước đi.
Catherine đi xuống phòng sinh hoạt chung thì vừa vặn thấy Ron và Harry đang đứng nói chuyện gì đó, ngó hai thằng vui vẻ lắm. Nó đem trả lại bộ lễ phục cho Ron, áy náy nói:
- Xin lỗi bồ, mình chỉ có thể sửa vài chỗ như thế này thôi.
Ron nhìn bộ lễ phục không còn viền ren và đăng ten, tay áo không còn bung xoè như tay áo con gái nữa thì hài lòng hết sức, nó vui vẻ nói:
- Như vầy là tốt lắm rồi. Miễn sao không giống như đang mặc đồ con gái là được. Cảm ơn bồ nhiều nha.
Catherine khẽ đẩy vai Ron, nói:
- Có đồ rồi thì đi kiếm bạn nhảy đi Ron, kẻo người ta mời hết.
Harry hỏi với vẻ khó hiểu:
- Sao phải kiếm? Ron có thể bắt cặp với Hermione mà.
Ron xua tay:
- Thôi cho mình xin. Hermione thì ngày nào mà mình chẳng gặp, đâu có gì thú vị. Ai cũng nói đây là dịp để kết bạn và hẹn hò. Sẽ rất tuyệt nếu mình có thể mời được một nữ sinh nào đó của trường Beauxbatons làm bạn nhảy.
Hermione vừa xuống lầu thì nghe Ron nói như thế, nó nổi sùng:
- Bồ chê tôi không bằng mấy con nhỏ bên trường Beauxbatons chứ gì. Được thôi, tạm biệt.
Ron vội giải thích:
- Mình đâu có ý đó.
Nhưng Hermione không thèm nghe mà ôm cặp bỏ đi một nước.
Ron ngơ ngác hỏi hai đứa bạn còn lại:
- Hermione bị sao vậy?
Harry lắc đầu tỏ vẻ không biết. Catherine thì không hề nể mặt bạn, thẳng thừng nói:
- Bồ không mời Hermione thì sẽ chẳng mời được ai nữa đâu.
Nghe Catherine nói vậy dường như Ron bị chạm tự ái, cứng miệng đáp trả:
- Người không có ai mời là Hermione mới đúng đó. Ai mà lại thèm mời bồ ấy.
Catherine mỉm cười, nói với vẻ sâu xa:
- Để rồi xem.
Đúng lúc đó hai anh em sinh đôi cũng xách cặp đi xuống phòng sinh hoạt chung, thấy Catherine đang đứng xớ rớ, anh Fred nói:
- Catherine, bọn anh có việc muốn nhờ em nè.
Rồi hai anh kéo Catherine vô trong góc mà rù rì gì đó, Catherine gật đầu, nói:
- Dạ được, hai anh cứ dùng nó. Nhưng mà hai anh đang mưu tính chuyện gì vậy?
Anh Fred nói:
- Tạm thời chưa thể tiết lộ được nhóc à.
Catherine không hỏi nhiều, nói:
- Gặp rắc rối gì thì cho em hay, em sẽ nghĩ cách giúp hai anh.
Anh George cười:
- Tạm thời hai anh vẫn xoay sở được. Món Bánh kem Chim hoàng yến tiêu thụ khá tốt. Bọn anh sắp ra sản phẩm mới.
Món Bánh kem Chim hoàng yến là một sản phẩm khá thành công của hai anh em sinh đôi, được ra mắt vào buổi tối của ngày diễn ra bài thi đầu tiên, bán sạch chỉ trong vài giờ.
Catherine hứng thú hỏi:
- Lần này là món gì vậy ạ?
Hai anh em sinh đôi đồng thanh:
- Bí mật. Em cứ chờ mà xem.
- Vậy thì chúc các anh may mắn. - Catherine vui vẻ nói.
Khi hai anh em sinh đôi đi rồi Harry hỏi:
- Hai ảnh kiếm bồ có chuyện gì vậy?
Catherine đáp:
- Mượn con Ball đưa thư cho ai đó.
Ron tò mò:
- Không biết hai ảnh đang âm mưu chuyện gì, cứ thậm thà thậm thụt.
Catherine nhắc lại chủ đề đang nói dang dở khi nãy:
- Sao bồ còn ở đây? Mau kiếm Hermione xin lỗi đi chớ.
Ron đáp với giọng bực bội:
- Còn lâu à nha.
Nói thì nói vậy, lúc gặp nhau ở Đại Sảnh Đường ăn sáng Ron vẫn nghiêm túc xin lỗi Hermione, năn nỉ bạn bỏ qua cho nó. Lần này Hermione không giận Ron lâu, nhưng con nhỏ cũng không thèm để ý đến Ron nữa. Hỏi thì nó trả lời, không thì thôi. Vậy mà Ron lại chẳng để ý, thấy nhỏ bạn chịu nói chuyện lại với mình nó liền yên tâm mà tiếp tục thảo luận chủ đề mời bạn nhảy với Harry.
Vài ngày sau, trên đường trở về phòng sinh hoạt chung sau buổi cấm túc với thầy Snape, Catherine bắt gặp Hermione đang ôm cặp sách đi thoăn thoắt, hai gò má ửng hồng. Hermione nhìn thấy Catherine, mặt càng đỏ hơn, cắm đầu cắm cổ chạy một mạch mà không thèm chờ bạn đi cùng.
Tối đó trước lúc đi ngủ Hermione vén rèm trèo lên giường Catherine, giọng bối rối:
- Bồ khoan đi ngủ, mình có chuyện muốn hỏi bồ nè.
Catherine dịch người sang một bên chừa chỗ cho Hermione ngồi rồi hỏi:
- Có chuyện gì vậy Hermione?
Hermione ghé sát vào lỗ tai Catherine, giọng lí nhí:
- Nếu có người mời mình làm bạn nhảy của họ mà đó lại là người nổi tiếng thì theo bồ mình có nên nhận lời không?
Catherine cầm đũa phép ếm một bùa chống nghe lén rồi đáp dứt khoát:
- Tại sao lại không? Nếu bồ cảm thấy người đó phù hợp với tiêu chí chọn bạn nhảy của bồ thì cứ đồng ý thôi, khỏi phải lăn tăn anh ta có là người nổi tiếng hay không. Thật sự thì người xứng đáng đứng bên cạnh bồ không có mấy ai đâu. Tự tin lên.
Trong bóng tối Catherine cảm nhận được Hermione đang cười một cách thẹn thùng, con nhỏ nắm tay nó nói:
- Cảm ơn vì lời khuyên của bồ. Mà bồ không hỏi mình đó là ai sao?
Catherine nhún vai:
- Tới bữa đó sẽ biết thôi. Bồ nên giữ bí mật cho mọi người bất ngờ, cũng để tránh phiền phức không đáng có. Nam sinh trường Durmstrang dạo này rất được chào đón. Đám con gái nhà Slytherin thì hung dữ, không biết nói lý lẽ, chẳng màng đến đúng sai, bồ cũng biết mà. Hai nữ sinh bên nhà Hufflepuff bị tấn công vì dám giành bạn nhảy với tụi nó. Mà cũng đâu hẳn là giành, người ta ngỏ lời mời hai nữ sinh ấy, họ ưng thì đồng ý thôi. Vậy mà hồi sáng này họ lại bị đổ hẳn hai chậu nhựa cóc vô mặt, coi như bỏ luôn buổi dạ vũ.
Hermione ngượng ngùng:
- Nói vậy bồ đã đoán ra được đó là ai rồi à? Ảnh mới mời mình lúc nãy, khi thư viện sắp đóng cửa. Mình định ra về thì ảnh giữ mình lại và đưa ra lời mời một cách rất lịch thiệp. Cũng may lúc đó đám con gái mến mộ ảnh đã đi hết. Nếu không thì mình gặp rắc rối thật. Nhưng mình chưa có nhận lời mời đó. Mình muốn suy nghĩ thêm.
Catherine khuyên:
- Bồ nên đồng ý, cứ coi như đây là một cơ hội mà bồ dành cho chính bản thân mình đi. Nếu bồ có khoảng thời gian vui vẻ với anh ấy và muốn tiếp tục nhảy tới bài thứ hai, thứ ba thì hai người có thể làm bạn. Còn nếu không thì thôi. Có gì đâu mà phải suy nghĩ nhiều.
Hermione dường như đã có quyết định của riêng mình, trước khi rời khỏi giường của Catherine nó nói:
- Nếu bồ không tìm được bạn nhảy ưng ý thì bồ nên đồng ý với Harry đi. Bồ ấy thấp thỏm mấy bữa nay, từ sau khi có người mời bồ.
Catherine mỉm cười đáp:
- Mình biết rồi. Chúc bồ ngủ ngon.
Hermione cũng chúc Catherine ngủ ngon rồi leo lên giường của mình, mong sao cho trời nhanh sáng.
Sự lạc quan của Ron không kéo dài được lâu, khi một tuần lễ đã trôi qua và buổi Dạ vũ Giáng sinh đang ngày càng tới gần mà nó vẫn chưa mời được ai.
Trái ngược với Ron, dạo này Harry rất được săn đón. Bọn con gái trong trường bây giờ trở nên dễ thương và dịu dàng đến không ngờ, mỗi khi Harry đi ngang qua là lại có một đám con gái cười khúc khích và nhìn theo một cách thẹn thùng.
Tính tới thời điểm hiện tại, đã có năm nữ sinh chủ động mời Harry làm bạn nhảy nhưng đều bị thằng nhỏ từ chối hết với lý do đã có bạn nhảy rồi. Dẫu vậy đám con gái không có vẻ gì là sẽ bỏ cuộc, đặc biệt là khi bạn nhảy của Harry vẫn chưa lộ diện.
Sau khi thấy Harry từ chối lời mời thứ sáu trong tuần từ một nữ sinh bên nhà Ravenclaw thì Hermione hết nhịn được nữa, tò mò hỏi:
- Catherine đồng ý với bồ rồi hả? Sao ai mời bồ cũng bị bồ từ chối vậy?
Câu hỏi của Hermione chạm đúng nỗi đau của Harry mấy bữa nay, nó bực mình đáp:
- Vẫn chưa, bồ ấy chơi ăn gian. Ban đầu thì bồ ấy nói là một tuần, bây giờ đổi lại đến sát ngày mà mình không có ai đi cùng thì bồ ấy mới đồng ý. Thật chẳng hiểu nỗi bồ ấy nghĩ gì. Trừ cái thằng Bernard ở trường Beauxbatons ra có ai mời bồ ấy nữa đâu, không biết bồ ấy chờ ai mà cứ dùng dằng không chịu đồng ý với mình.
Hermione ra vẻ chị hai mà giải thích:
- Catherine làm vậy là để cho bồ có cơ hội làm quen với nhiều bạn nữ hơn chứ sao? Cứ đi chung với tụi mình hoài làm sao bồ có bạn gái được.
Harry buồn bực:
- Mình đâu có muốn quen ai trong lúc này. Phiền phức chết được. Mấy đứa con gái nhà Hufflepuff hôm trước còn đeo huy hiệu của thằng Malfoy bêu xấu mình mà giờ muốn nhảy với mình. Mình không ham.
Vừa vặn lúc đó Ron ủ rũ ôm cặp tiến lại gần, Hermione liếc nhìn Ron, nói kháy:
- Hôm bữa có người nói hay lắm mà. Đây là dịp tốt để kết bạn và hẹn hò. Không biết người đó kết bạn hay hẹn hò được với ai chưa ta?
Ron không để ý đến những lời cạnh khoé của Hermione, ngồi xuống bên cạnh Harry, nói một cách chán nản:
- Harry, bồ thì sướng rồi, ít nhất bồ còn có Catherine để mà mời.
Nói đến đây đột nhiên Ron nhìn sang Hermione, nở một nụ cười lấy lòng:
- Bồ làm bạn nhảy của mình nha Hermione?
Ánh mắt Hermione hơi loé lên nhưng cô nàng lắc đầu một cách kiêu kỳ:
- Bồ trễ mất tiêu rồi. Đã có người mời mình, và mình đã đồng ý.
Ron chưng hửng nhìn Hermione, hỏi lại:
- Bồ nói thiệt đó hả? Mình không tin đâu. Ai mà thèm mời bồ cơ chứ.
Hermione tức giận nhìn thẳng vô mặt Ron mà nói:
- Ý của bạn Weasley đây là tôi không xứng để được người ta mời đi dự tiệc, đúng không? Bạn thật sự làm tôi rất thất vọng, bạn Weasley à.
Catherine đi xuống Đại Sảnh Đường để ăn trưa thì thấy Hermione đang ôm mặt vừa khóc vừa chạy ra ngoài sân trường. Nó vội đuổi theo để xem có chuyện gì.
Hermione chẳng màng bên ngoài tuyết đang rơi lất phất, chạy một mạch đến một cái cây cổ thụ, giơ chân đá đá vào gốc cây, miệng lẩm bẩm:
- Đồ xấu xa! Đồ cà chớn!
Catherine đi đến bên cạnh, đưa khăn mùi xoa cho Hermione lau nước mắt rồi yên lặng chờ nhỏ bạn bình tĩnh trở lại.
Dường như sự lạnh giá có thể giúp Hermione nguôi giận và tỉnh táo hơn, nó nhại lại câu Ron vừa nói cho Catherine nghe:
- "Ai mà thèm mời bồ cơ chứ?" Bồ ấy nghĩ gì mà lại nói như vậy? Hoá ra trong mắt bồ ấy mình lại tệ đến vậy.
Catherine an ủi:
- Ron hay nói thẳng đuột như vậy nào giờ mà, bồ còn chưa rõ hay sao. Bồ ấy nói thế thôi chứ không có ý chê bai gì bồ đâu.
Hermione nghiến răng nói:
- Ron không mời được ai thì mới nhớ tới mình. Bồ ấy coi mình như đồ dự phòng, cần thì gọi đến không cần thì xua đi. Đúng là xem thường nhau quá mà. Đợi đấy. Buổi dạ vũ cho bồ ấy nhìn lác con mắt luôn.
Catherine vỗ vỗ vai Hermione, khích lệ cô bạn:
- Bồ nói chí phải. Đám con trai là ai mà dám xem thường con gái tụi mình cơ chứ. Do bồ lo ăn học không chưng diện thôi, bồ mà trang điểm lên thì ăn đứt mấy nhỏ trường khác. Mẹ mình vừa gửi vào cho mình bộ đồ nghề trang điểm xịn nhất của mẹ, vừa khéo mình cũng rất giỏi trong chuyện này, tối đó để mình trang điểm cho bồ, chắc chắn sẽ khiến đám con trai nhìn lác mắt.
Hermione gật đầu cười. Dường như viễn cảnh Ron trợn mắt há hốc mồm khiến cô nàng vui vẻ hơn rất nhiều.
-------------------------------------------
Đông Phương Tiếu Nguyệt: 80 chương rồi. Không ngờ mình lại viết được tới đây. Cảm ơn mọi người đã đọc.
Đăng bởi | tieunguyet123 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 45 |